Chương 17 : Kẻ thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Hey bé con ơi, dậy đi nào, đồng đội của bé đang gặp nạn kia kìa ]

[ Này, dậy đi con nhỏ này, cô không dậy mọi người ghét cô đấy ]

[ Con nhỏ nầy bị điếc rồi hở, thật tội nghiệp quá huhu ]

[ Này con kia dậy mau không bổn thiếu gia bẻ gãy cổ thằng nhóc đầu vàng đó ]

Cái đi-

Giật mình choàng tỉnh vì giọng nói bí hiểm cứ liên tục ang ang bên tai tôi. Đang định tá hỏa mắng cho tên trong đầu tôi một trận ra hồn vì dám cợt nhả từ nãy tới giờ, nhưng một tiếng rầm rầm lớn phía xa không cho phép tôi lôi cả tổ tiên dòng họ hắn lên chửi :D.

Bầu trời trong xanh vừa nãy đã nhường cho một mảng tối đen kịt, tô điểm cho bớt nhàm chán là hàng ngàn vì sao lung linh lấp lánh tới động lòng người. Hôm nay quả một đêm đầy sao đẹp.

Chống tay lên mặt đất cằn cỗi, nhíu mày hướng tới phía những âm thanh rầm rầm khi nãy. Cả cơ thể hệt ai điều khiến, đôi chân tự động chạy hướng tới. Càng lúc càng gần, một trận chiến nóng hừng hực, bốn dáng người lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh tới nỗi chỉ có những mảnh bụi mù xịt xé toạc không gian vốn tĩnh lặng. Ba người kia dĩ nhiên tôi nhìn qua đã biết rồi - nhóc bán than thì khoác chiếc haori xanh ca rô, Inosuke thì đội chiếc mũ heo rừng quái dị nổi bần bật, còn anh Rengoku thân mình đỏ rực như ánh tà dương không bao giờ tắt. Còn cái con người kia thì...

Không, linh cảm của tôi lập tức trỗi dậy, một ngọn lửa căm phẫn nổi lên trong tâm hồn thiếu nữ mười sáu trăng.

Hắn... hắn không phải con người.

Dù chưa gặp người này bao giờ, nhưng cái cảm giác ghê tởm này trỗi dậy thật quen thuộc biết bao, thấm sâu tận xương tủy cùng lục phủ ngũ tạng

Hắn là ngạ quỷ.

Một ngạ quỷ cấp độ Thượng Nguyệt Quỷ.

Con ngươi hắn bỗng chăm chú xoáy chặt vào từng tế bào nhãn cầu xanh lục, trong ánh mắt tôi, chẳng cần để ý tới màu sắc, chỉ cần hai chữ Tam là máu trong họng cũng sôi lên sùng sục.

"...Cha của cô, ông Hiyoshi, đã hy sinh trong trận chiến với Thượng Huyền Tam..." Tiếng cô Tamayo vọng bên thái dương du dương muốn thôi thúc tôi hãy cầm kiếm lên đi.

Hắn là...

[ Cô thật thông minh, hắn quả thật là Thượng Huyền Tam xưng danh Akaza, kẻ mà... ]

Không để ông ta nói hết, đôi tay sớm hằn đỏ do móng tay cắm sâu vào lòng, tôi liều mình lao tới cầm kiếm chém nát bét con quái vật trước mặt.

Dựa vào tình trạng của anh Rengoku, một bên mắt bị thương, máu chảy như thế, lục phủ ngũ tạng còn dập nát, nhưng tên kia không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cứ đà này, hắn ta sẽ giết ngài Viêm Trụ mất. Không- tuyệt đối không thể để tên chó chết này động tới sinh mệnh một ai vô tội nữa.

"Triển Khai Kỹ Thuật, Phá Hoại Sát : Diệt Thức."

Không, không thể thế được.

Tuyệt đối không.

Vận dụng hết tốc lực chính cơ thể mình, chuôi kiếm nắm chặt trong tay tới mức bật máu đỏ lòm, lao về phía trước với một tốc độ nhanh như ánh sáng một cách xuất thần. Trong màn sương mịt mù chẳng thấy ai, khi con quái vật tóc cam mình đầy vết xăm trổ ấy tung nắm đấm về phía trước, cả cơ thể bỗng dưng chen ngang chặn cho anh Rengoku đang sững sờ phía sau. 

Giây phút tôi lấy lại quyền kiểm soát thân thể, cả người bỗng tê dại vì vết thương lớn tới mức không tưởng tượng nổi. Nhưng sau đó mạch máu bỗng đập liên hồi, cái cảm giác nóng rực người cứ thế nối tiếp nhau lan tỏa ra khắp tứ chi.

"ĐỒ NGỐC!" Tiếng anh Rengoku lớn giọng bên tai. Tanjirou cũng với Inosuke đều hét lên tên tôi, nhưng điều bây giờ tôi chỉ chăm chú để ý ánh mắt kỳ lạ của con quái vật tóc hồng đó.

"Con gái hả, chán thật, nhưng mà ta sẽ không đánh đàn bà phụ nữ con gái bao giờ." Akaza hừ lạnh, nhưng hắn chợt khựng lại khi thấy đôi mắt hằn từng tia máu lạnh ngắt của tôi. Mặc cho máu chảy từng đợt một, tôi hít một ngụm khí lạnh, giọng nói lạnh lẽo lạ thường.

"Chào, Thượng Huyền Tam Akaza." Một ấn kí lạ có hình đám mây trắng có chút xanh lơ lan từ mặt tôi xuống cổ mà tôi chưa từng biết. Tôi hừ lạnh, hướng thanh kiếm trước mặt hắn mà dõng dạc nói, rất có khí thế, mà tràn đầy giận giữ căm hận:

"TA, HAYASHI MIDORI, TAO CON MẸ NÓ CHÍNH THỨC SẼ HẠ NGỤC MÀY TẠI ĐÂY, THỨ KHỐN NẠN KIA."

"Tch, mấy đứa nhà Hayashi đứa nào đứa nấy cũng mạnh mồm phết, nhưng ta đã nói rằng ta sẽ không đánh nhau với con-"

Akaza chưa kịp hết câu, tôi đã phi thẳng, không cần toan tính và nghe tên đó nhiều lời.

"Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Năm : Hà Vân Hải."

Chưa kịp chớp mắt, chỉ cần nhìn về hướng mục tiêu, đâm thẳng lưỡi kiếm về phía tên Thượng Huyền Tam không chút do dự.

"Im mẹ mồm mày vào đi, nói nhiều thế."

Cảm giác thân thể tràn đầy sự nhiệt huyết tuổi trẻ, tinh thần chiến đấu, cơ bắp tốc độ cùng sức khỏe và sự phản xạ cũng tăng lên ngàn lần.

Mơ hồ giống trò chơi đuổi bắt hay mèo vờn chuột, Akaza chỉ tránh né mà không tấn công bất cứ gì. Hừ, chỉ cần giết chết tên này, tôi coi như trút hết oán hận ẩn dấu sâu nặng trong lòng, mất một mối hiểm nguy cho loài người, bớt gánh nặng cho Sát Quỷ Đoàn... thật nhẹ nhõm biết bao.

Xoẹt.

Một cánh tay của Akaza rơi xuống, hắn dậm chân lùi lại, đôi mắt kinh hãi nhìn về phía một con nhóc chỉ vỏn vẹn một mét năm mươi ba như tôi vừa chém đứt một cánh tay của hắn.

"Con nhóc khốn khiếp, mày..."

"Ồ, con nhóc gì thế - cái con vừa chặt một cánh tay phải của mày á...Hmm" Tôi tỏ vẻ suy tư rất tri thức, rồi bỗng nhiên nghiêng đầu, con ngươi xanh lục trong sáng ngày nào bỗng giăng đầy hắc ám lạnh lẽo. "Tiếp tới là cánh tay trái nhé, thật tuyệt vời hơn nữa khi đó là cái cổ của mày đó."

Nhanh như cắt, một vết thật gọn gàng cũng thật nhẹ nhàng, tôi dồn hết sức vào bàn tay của mình, làn sương mờ ảo nhè nhẹ bao trùm thanh kiếm.

"Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Nhất : Thùy Thiên Viễn Hà."

Tiếp như thế, hắn càng tránh né đề cao cảnh giác của tôi hơn, tôi cũng thích thú chơi đùa với hắn một lúc, thật dễ kích thích con người ta muốn tàn sát mà.

Cuối cùng, một hồi giằng co kịch liệt, lâu tới mức mất dần về khái niệm thời gian, tôi chẳng màng quan tâm tới đã bao tiếng trôi qua, nhưng chỉ chú ý tới chân trời bắt đầu hửng cái màu vàng vàng, cam cam, liếc qua cũng biết bình minh sắp lên tới nơi rồi.

"Giờ, tao cho mày hai lựa chọn..." Khóe miệng cong cong, tôi giơ hai ngón tay của tôi ra, chỉ vào ngón tay thứ nhất. "Một, mày để cho tao chém một phát dứt khoát ngang cổ của mày...

"Hai, tao cho mày chết dần chết cháy dưới ánh dương bừng sáng kia... Mày chọn cái nào?" Hướng tới tên quái vật , tôi cười thích thú, che miệng khiêu khích Akaza. "Chọn nhanh nên, vì đằng nào mày cũng xuống ĐỊA NGỤC xám hối với cha tao thôi."

"Hóa ra mi là con gái của cái tên Hayashi Hideyoshi mà năm ngoái ta vừa mới giết hử."  Akaza ngỡ ra điều gì đấy, đáp lại lời tôi. "Cái tên đó khỏe đấy, nhưng tiếc hắn từ chối làm quỷ, vậy nên ta mới giết hắn."

"Lũ quỷ các ngươi đều là lũ sứa không não." Hừ lạnh, ánh mắt tôi đều chăm chú từng cử chỉ một của hắn ta. 

[ Bé con nghĩ rằng bé con sẽ dễ hạ được hắn sao, thật ngây thơ, bé con còn hành trình dài dài mới giết được hắn cơ ]

"Người nhà Hayashi toàn một lũ cứng đầu ngu ngốc-" Akaza cũng không kém gì khinh bỉ tôi, hắn bắt đầu triển khai các kỹ thuật của một Thượng Huyền Tam thực sự. "Ta sẽ mau chóng giết ngươi thôi, con nhóc một mẩu kia."

"Thách đấy!" Tôi lè lưỡi, cố ý chọc tức hắn ta mà không thèm quan tâm tới tánh mạng bản thân. Mạng tôi lớn lắm, hồi bé bị đập đầu hoài xuống đất mà có chết sớm đâu '-')

[ Ta e rằng cơ thể trên người của bé con cũng không trụ được lâu đâu, cứ đà này nó sẽ giết chết bé con từ bên trong thôi ]

Thịch.

Tiếng tim đập bên tai, đem cả cơ thể đổ rạp xuống đất. Tôi bụm miệng nôn một ngụm máu đen ngòm xuống đất. Lúc chiến đấu lại không để ý tới vết thương này, không cẩn thận để nó rách rộng hơn một chút rồi. Cứ đà này, tôi sẽ chết mất...

"Ngươi cũng mạnh như tên Trụ Cột kia đấy, chi bằng ngươi muốn làm quỷ không?" Akaza bỗng nhiên đột ngột đề nghị. "Ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống cùng tuổi thọ kéo dài, ngược lại ngươi phải phục tùng cho ta."

"Câu trả lời dĩ nhiên chỉ một và một..." Tôi chống thanh kiếm đứng dậy, cười nhạt, ổn định từng hơi thở một, tôi mạnh miệng hét lên. 

"ĐÉO NHA! MƠ ĐI"

"Chán quá, vậy ta cũng nên sớm diệt người thôi. Triển Khai Kỹ Thuật, Phá Hoại Sát."

"Chị Midori!" Tanjirou từ đâu túm lấy mảnh áo thấm đẫm máu của tôi mà kéo về đằng sau. Một vụ nổ siêu to khổng lồ :D giáng tới mặt đất khiến dưới chân lập tức rung chuyển dữ dội.

"Nhóc làm gì thế?" Tôi trừng mắt nhìn cái con người đáng ghét vừa túm lấy áo tôi, đang vui sao thằng nhóc mặt than lại ngăn tôi tham chiến vậy?

"Chị đúng là không biết tự lượng sức mình! Vết thương lớn thế này mà còn dám cầm kiếm nữa!" Tanjirou trừng mắt giỡn chơi lại, cánh tay ngăn tôi tiến lên. "Em cùng Inosuke sẽ cố cầm chân hắn ta lại tới khi mặt trời lên hẳn, còn chị ở yên đấy chăm sóc Rengoku-san dùm em cái. Làm ơn đi."

"Nhóc..." Tôi bị Tanjirou đẩy ra phía xa, chưa kịp nói gì thì Tanjirou ấy đã vụt đi mất. Thở dài lắc đầu, tuổi trẻ thật nhiệt huyết mà.

Cố gắng lết thân xác tàn tạ tới chỗ anh Rengoku máu vẫn chảy ra từ đôi mắt trái bị thương vừa nãy. Cho dù anh ấy cố gắng dùng bàn tay to lớn của mình để chặn lại nhưng vẫn không tài nào cầm được.

"Đây, anh dùng tạm của em." Tôi móc trong túi áo mình một cuộn vải hơi bẩn một chút do ban nãy lăn lội bám đầy đất, nhưng có lẽ sẽ hữu ích lắm. Rengoku-san cứ lắc đầu từ chối bảo tôi lo cho mình trước đi, chắc bị cái lỗ hổng to lớn giữa ngực tôi dọa nên ảnh không dám dùng. Bực mình, tôi quát ầm lên, thanh âm dữ dội khá giống của Aoi:

"Anh không dùng thì em con mẹ nó chết tại đây cho anh xem!"

Anh Rengoku chính thức im bặt tại đây. Ấy chết, hình như tôi có hơi lỡ lời vô lễ với người lớn tuổi hơn mình rất nhiều nhỉ. Nếu có thể, tôi muốn đấm vào mặt mình một cái đau điếng hoặc mổ bụng tự sát quá :(((

Đôi bàn tay thoăn thoắt do học hỏi từ chị Shinobu băng bó bệnh nhân, chả mấy chốc đã che toàn bộ phía mắt trái chảy máu của ngài Viêm Trụ đáng thương đây. Khá chắc kèo miếng băng lấy trộm từ chỗ Aoi có thấm thuốc cầm máu cộng thêm tôi tự chèn vô thuốc giảm đau lụm trộm chỗ chị Shinobu, nên máu cũng dần không chảy nửa. Ngon lành cành đào!

Mặt trời sắp lên phải không- tôi cũng muốn tham chiến một trận thập tử nhất sinh với quái vật đầu hồng, còn muốn chặt thêm hai cánh chân hắn nữa cơ-

"Midori! Em định đi đâu? Thương nặng thế này mà..." Anh Rengoku túm tay tôi lại, nhất định không cho tôi choảng nhau tiếp, giọng nói đôi phần cảm kích vì vừa nãy...

"Em đi quật nhau tiếp ó! Anh có muốn đi không?" Thấy bộ dáng tôi hăng hái gấp vạn lần lúc trước. "Nhưng trông anh rất không-ổn-chút-nào."

"Anh biết." Rengoku-san đứng dậy, nhìn hướng hai cậu tân binh một mình khổ sở vật lộn cùng Thượng Huyện Tam. "Thân là một Trụ Cột, anh không thể đứng nhìn được. Nếu có mệnh hệ gì xảy ra với các em, anh hối hận dằn vặt cả đời chẳng nổi mất."

Nắm chặt bàn tay mình hơn, tôi gật đầu đồng ý với ngài Viêm Trụ đứng cạnh. Quay sang bên nhìn anh nở nụ cười tự tin. Dù lần này không đánh bại được hắn, chỉ còn nhịp đập mãi và hơi thở song song bên nhau, nhất định sẽ dùng đôi tay này bóp chết Thượng Huyền Tam Akaza. Tôi tin tưởng anh, anh tin tưởng tôi, nhất định hai người tuyệt đối không phụ lòng nhau.

[ Chẹp, thật dũng cảm ghê gớm, Midori ạ ]

Được chứ, dù sao mặt trời sắp lên cao rồi, kéo thêm thời gian với tình trạng thân thể nào vẫn dư sức chán, nhể?

[ Để xem cô có liệt giường một thời gian không ]

Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi...

Kiếm bên kiếm, đầu sát bên đầu :D, quyết không rời nhau nửa bước. Cho dù có tốn từng tấc thịt trên cơ thể một, tốn cả lít máu lẫn mồ hôi và nước mắt, tôi cũng cam lòng cho qua.

"Chết tiệt, các ngươi đều là một lũ rắc rối phiền phức nhất ta từng biết." Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt căm tức phẫn nộ chỉ trách không xẻo thịt uống máu đứa tóc nâu phía trước là tôi đây :D.

"Câm mồm vào, Akaza." Tôi ngẩng mặt mắt thấy tai nghe chứ không phải tôi nằm chiêm bao, ánh mặt trời của hy vọng kia kìa, rõ ràng rằng góc đằng Đông dần dần lên cao. Đây rồi, vị cứu tinh chúng tôi hằng mong đợi đã cũng xuất hiện rồi. Mặt trời vốn dĩ là điểm yếu của loài quỷ, nếu tên tóc hồng tiếp tục nhởn nhơ ngoài trời thì chúng tôi ắt hẳn vinh dự được thưởng thức món thịt nướng khét sốt cà chua (?) chăng.

Tôi đùa thôi đùa thôi, đừng có căng nha.

Khi những ánh dương mang niềm hy vọng kia cuối cùng lộ diện, tỏa sáng cả một vùng trận đấu. Akaza cuốn gói ba chân bốn cẳng chạy đi mất, hứ, sau vụ này chắc hẳn hắn sẽ thẹn quá chẳng thể ngóc lên được nữa giữa bầy ngạ quỷ. 

Tôi hung giữ giơ cả hai ngón giữa hai bên tay nhìn tấm lưng tóc hồng khuất dần sau cánh rừng, trong lòng tràn ngập bảy bảy bốn chín từng câu chửi được mài dũa qua năm tháng (đã được lược bỏ) thầm vinh hạnh tặng vị Thượng Huyền Tam. 

[ Cô bé định xử lý vết thương to này thế nào vậy, chứ ta thấy nó chảy máu hơi lâu rồi ]

Thiên a! Giờ mới ngó đến cái vết thương khá sâu của tôi, trời địu, sao tôi không cảm thấy đau đớn nữa thế này. Tra kiếm bên hông, tôi sờ mó khắp người, tay đầy máu đỏ tươi kinh hồn khiếp vía. Vì không muốn mọi người lo lắng nên tôi kín đáo che tấm haori hơi rách, trưng bộ mặt vui vẻ tiếng về phía anh Rengoku cùng Tanjirou và Inosuke hỏi han nhau.

"Em giỏi lắm, Midori-chan." Anh Rengoku xoa đầu tôi lần hai, khiến trái tim bé bỏng quằn quéo lên hồi.

Tôi ngượng ngùng lắc đầu, và bảo chỉ ăn may sương sương thôi, haha :D

Tóc vàng tiến tới gần, tấm áo haori vàng kim hồi trên tàu còn đắp cho tôi xong, giờ đang yên vị che chắn cho bé Nezuko. Tôi nhướm mày, thâm tâm dâng lên một chuỗi chua xót khó hiểu cực mạnh. 

Cảm giác này là gì ấy vậy? Hầu như chưa trải qua bao giờ.

Thấy anh hai của mình, em lao tới ôm chầm anh hai, liên tục hm hm kiểu muốn khoe với Tanjirou rằng em đã làm nhiều việc tốt lắm, em đã cứu người đấy, anh hai khen em đi. Aw, thật dễ thương quá mức cho phép rồi.

Bụm miệng gấp khi cơn buồn nôn cùng cơn đau thắt từ ngực bất ngờ đánh úp, tôi khó khăn mà che miệng đi, ngăn cho cảm giác buồn nôn lắng xuống cổ họng đi. Được một lúc thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng tránh quả dưa mà lại gặp quả dứa, tôi đổ rầm cái xuống đất.

Việc mất máu trầm trọng ảnh hưởng tới tôi rất nhiều, trong tầm mắt của tôi, những bóng người vây quanh liên tục luyến thắng hỏi han, mãi cũng không nghe ra được câu gì. Ngực giữa đau lắm, một cơn đau chết đi sống lại, kinh khủng hơn lúc bà dì ghé thăm, khiến tôi khao khát cái chết hơn cả thảy lúc này.

[ Ta đã bảo mà, việc thức tỉnh Ấn Diệt Quỷ không hề dễ dàng đâu, cứ việc hưởng thụ vụ liệt giường này nhé, ta phắn lẹ đây ahihi ]

Con mẹ nó ông biến đi dùm tôi cái !!!

(╯ ͠° ͟ʖ ͡°)╯┻━┻ 





----------------------------

Á, thứ lỗi cho cái chap nhạt nhẽo xàm xí bị dính lời nguyền này nhé. Midori hơi cục súc, mấy cậu thông cảm nha  ;-;












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro