Chapter 103 : Cô không biết mệt sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___3rd POV___

Đó là một buổi chiều âm u với mưa cùng mây mù. Thế giới tựa như đang thút thít, bầu trời tựa như nhận phải vô hạn buồn bã.

"U..Huhu.."

Tiếng khóc vang động ở trong cái không gian này.

Bọn chúng có vô cùng kiềm chế, có không kiêng nể gì cả, cho dù ai đều có thể cảm nhận được trong đó khổ sở cùng thương tâm.

Dưới tiếng khóc kia, đau thương không khí đang tràn ngập.

Dưới tiếng khóc kia, bi thương tâm tình đang cảm nhiễm.

Liền không hiểu chuyện bọn trẻ đều bị ảnh hưởng, cuối cùng cũng đều khóc rống lên.

Hôm nay chính là tang lễ của viện trưởng, người thầy, người ông đáng kính của cả cô nhi viện 'Sakuraba'.

Nhìn lên tấm ảnh đen trắng kia, Jin thấy được khuôn mặt của một người đàn ông đã ngoài 60, thần sắc hiền hòa thân thiện, mái tóc hoa râm với vài sợi tựa như cước tóc.

Tên của ông là Mikage Soujuurou. Một người sinh ra trong thời Showa (chiêu hòa), những năm mà vẫn còn chiến loạn.

Ông là con thứ 3 trong một gia đình có tổ tiên là một Samurai bậc trung theo phe Bảo Hoàng và xuất hiện trong trận Toba-Fushimi. Vì lẽ đó mà gia tộc Mikage đời đời đều có người trong quân ngũ ngay cả trong những năm đầu thời kỳ Minh Trị-đổi mới đến tận thời Showa.

Soujuurou cũng vậy, ông gia nhập học viện đào tạo sĩ quan và tới quân đội với mong muốn chiến đấu vì tổ quốc cùng Thiên Hoàng.

Nhưng nhiệt huyết của ông nhanh chóng bị dập tắt hẳn khi phải chứng kiến những tội ác chiến tranh mà quân đội Đế Quốc Nhật gây ra. Soujuurou từ đó căm ghét chiến tranh, ông giải ngũ mặc dù khi đó đã là một sĩ quan cao cấp mang hàm úy, rũ bỏ công danh lợi lộc, chấp nhận gia tộc từ mặt để về Tokyo làm giáo viên dạy văn học cổ điển.

Tại một thời điểm nào đó ở tuổi trung niên, Soujuurou cầm hết tài sản mình tích cóp được và mở một cô nhi viện, lấy tên là 'Sakuraba'.

Và rồi tại một ngày mùa xuân năm ấy, hoa anh đào phủ kín cả trời xanh.

Soujuurou thấy được một đứa bé bị bỏ rơi ngay trước cổng cô nhi viện, không có bảng tên hay bất cứ lời nhắn nào được để lại.

Ông nhặt đứa bé về, đặt tên cho nó và nhanh chóng phát hiện ra đây là một đứa bé kỳ lạ.

Nó không khóc, không nháo, không quậy và chỉ dùng cặp mắt thanh tịnh, trống rỗng, sâu thẳm đến đáng sợ của nó nhìn ông.

Lớn lên một chút nữa, ông liền chắc chắn được rằng thằng bé trai mà mình nhặt về có thể là một cá nhân đặc biệt đến khó tin nổi.

Thằng bé bị thiếu khuyết nhân tính nghiêm trọng và bên trong nó trống rỗng không có bất cứ cảm xúc nào.

Kiểu người như thế này thật tồn tại sao ? Soujuurou tự hỏi.

Cứ như vậy, cô nhi viện Sakuraba đón tiếp một thành viên kỳ quặc tới ở.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Jin bị cả cô nhi viện cô lập.

Cơ mà khác với những thầy cô cùng bạn bè khác chủ động xa lánh thằng bé, Soujuurou quan sát từ đầu tới đuôi và cuối cùng đưa ra quyết định dùng phần đời còn lại của mình để dạy dỗ Jin.

Tất cả là để thằng bé có thể cảm nhận được hơi ấm tình thương.

Tất cả là để thằng bé có thể trở thành 'con người' và sở hữu cảm xúc.

Đáng tiếc là, chẳng bao lâu sau Soujuurou đổ bệnh, và nó là ung thư, hơn nữa còn là vô phương cứu chữa ung thư não.

Thế nhưng, ông không hề đi chữa trị mà cứ để căn bệnh quái ác từ từ giết chết ông.

Cô nhi viện không có đủ tiền để cho ông chạy chữa, Soujuurou cũng cảm thấy bản thân sống đủ rồi.

Vậy nên ông liền dùng quãng thời gian ngắn ngủi đó, thành công trồng vào bên trong Jin tên là 'nhân tính' hạt giống. Cơ mà thứ này chẳng thể nảy mầm nổi suốt gần 15 năm sau đó, mãi là hạt giống cho tới tận khi Jin bị xe tải đưa đi thế giới khác.

Cú sốc mất đi người đồng minh duy nhất đó quá lớn đối với Jin, một đứa bé chỉ vừa cảm nhận được cảm xúc là gì. Và không nghi ngờ gì nữa, nhân tính của cậu băng liệt ngay khi vừa mới xuất hiện một chút.

Bởi đã mất đi cái làm người căn bản, Jin bị coi là một kẻ vô tình, lãnh khốc.

Bởi đã tự đóng lại cánh cửa dẫn đến tâm linh của chính mình, Jin đeo lên mặt nạ, học cách đóng giả làm 'con người'.

Phải, đây chính là, Mikage Jin cuộc đời điểm xuất phát.

"Đối mặt chính mình đoạn này cuộc sống điểm xuất phát, cậu cảm thấy bi thương sao?" (Echidna)

Nữ phù thủy thanh âm, tại bên tai Jin nỉ non.

"Đối với chính mình dị thường, cậu cảm thấy khổ sở sao ?" (Echidna)

Jin không có đáp lời cô ta. Cái này càng khiến ma nữ thấy thú vị.

Khung cảnh lại tiếp tục chuyển động.

Mọi thứ như một thước phim quay chậm, cuộc đời của cậu được trình chiếu từng chút, từng chút một.

Cô nhi viện đã không còn bóng dáng của người đồng minh duy nhất.

Tồi tàn, cũ kĩ phòng cho thuê.

Nhà ga chen chúc đến nghẹt thở mỗi sáng.

Chỉ có màu xám, nhàm chán đến cực độ trường học.

Cửa hàng tiện lợi nơi làm thêm sáng trưng với tay quản lý khó tính, lắm lời.

Cuối cùng là một góc phố với đèn giao thông nhấp nháy gần khu Shibuya bị phủ trắng bởi tuyết rơi nặng hạt. Thiếu niên mặc cho cái lạnh cướp lấy nhiệt độ cơ thể của mình, chấp nhận tử vong đếm ngược trong vũng máu của chính bản thân.

"Quả là một cuộc đời khốn khổ đâu, Jin-kun. Cậu...đã từng cảm thấy hối hận sao ?" (Echidna)

Phù thủy tiếng cười tiếp tục lanh lảnh vang lên như chuông bạc.

Jin nhìn lấy tất cả, từ đầu đến cuối đều không chớp mắt lấy một cái.

Cậu mỉm cười, một nụ cười khó hiểu.

"Đã từng, tôi nghi ngờ sự tồn tại của bản thân, tự hỏi chính mình tồn tại phải chăng là một 'sai lầm'. Mọi người xung quanh đều có một đánh giá tiêu cực dành cho tôi và điều này thực sự khiến tôi cảm thấy chính mình là 'xác xuất không nên tồn tại'." (Jin)

"Nhưng tôi của hiện tại cảm thấy bản thân của quá khứ thật ngu. Bởi kỳ thực tồn tại của mỗi người, giá trị của mỗi cá nhân không được quyết định bởi quan điểm của người khác mà phải được nhìn nhận bởi chính cái cách họ nhìn vào bản thân." (Jin)

"Quá khứ của chính tôi vậy thì từ chính tôi tiếp nhận nó. Vì tương lai chính mình, vô luận mình của bây giờ tình trạng có bao nhiêu hỏng bét, tôi đều sẽ không có bất kỳ do dự gì." (Jin)

"Đây chính là tôi... Mikage Jin, vì cứu vớt nhân lý mà đản sinh cực khổ 'Anh Hùng'." (Jin)

Bước về phía trước một bước, không gian xung quanh lập tức vỡ thành mãnh nhỏ.

Ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn đầy quyết tâm kiên định của Jin.

Thử thách này, cậu đã vượt qua.

"Đối mặt quá khứ của mình, cậu làm ra không phải phủ định, cũng tương tự không phải chắc chắn, mà là đem nó tiếp nhận, đồng thời đem hiện tại đều coi là một đoạn đã đi qua quá khứ, vì tương lai mà liều mạng đọ sức, đáp án này, cho dù là được xưng có được hết thảy kiến thức tôi đây, cũng là lần thứ nhất nhìn thấy." (Echidna)

Ngay khi tầm mắt của Jin rõ ràng trở lại, nữ phù thủy vui thích tiếng cười liền truyền vào tai cậu.

Nghe ra cô ta rất vui vẻ và hài lòng, thậm chí còn so với đã trải qua thí luyện là Jin còn vui hơn.

"Xin chúc mừng, quý ngài 'Cứu thế anh hùng' của tôi.. Cậu đã xuất xắc thông qua thứ nhất thí luyện." (Echidna)

Khung cảnh đã không còn là những gò đất với cỏ xanh và mây trắng nữa, mà là một thư khố đồ sộ, đầy ắp những quyển sách dày cộp. Nơi này Jin quả thật không thể quen thuộc hơn được nữa, vì nó chính là thư khố mà Beatrice trấn thủ tại nhà Mathers.

Jin nhìn Echidna, cười khổ đáp.

"Cô.. Quả nhiên là một cái siêu cấp xấu bụng lại ác liệt nhân vật a ? Lấy quan sát người khác làm thú vui ?" (Jin)

Cái này lông trắng vưu vật...quả thực là phù thủy không sai đi đâu được.

"Ara, đừng nói thế chứ Jin-kun. Vậy là rất không thân sĩ à nha. Đến, tôi đã chuẩn bị trà để cậu uống giải khát rồi đây." (Echidna)

Echidna cười đưa ra lời mời với ác ý ẩn sâu trong đó.

"Không. Dịch thể của cô, cô uống.. Còn muốn để tôi nhắc lại sao ?" (Jin)

Từ chối sau đó, Jin ngồi xuống ghế đẩy tách trà về phía nữ phù thủy.

"Cô vừa mới nói tôi thông qua được thứ nhất thí luyện, đúng không?" (Jin)

Jin lên tiếng đưa ra câu hỏi, và đổi lại cho nó là phù nhẹ nhõm đáp lại.

"Không sai, chỉ cần có thể ra đến đáp án, bất luận là vui sướng, đau khổ, chật vật vẫn là lạnh nhạt, lãnh khốc tôi toàn bộ đều có thể tiếp nhận. Nhưng duy nhất chỉ có sợ hãi cùng trốn tránh, bởi thế là trì trệ không tiến, mà không tiến bộ là thứ bản thân tôi ghét nhất." (Echidna)

Mà Jin cho ra đáp án vẫn là để Echidna cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Chỉ đáng tiếc là không được thấy dáng vẻ giãy dụa, dằn vặt bản thân, tự hỏi để tìm ra câu trả lời các kiểu a." (Echidna)

Nữ phù thủy ác thú vị cùng xấu bụng một mặt liền vô cùng hoàn hảo bày ra ở đây.

"Ah, thế thì thật là xin lỗi rồi." (Jin)

Jin không biến sắc mở miệng đáp sau đó liền hơi nghĩ nghĩ gì đó và tiếp tục nói.

"Thứ nhất thí luyện sao?" Jin nhàn nhạt lườm Echidna một mắt, giống như cười mà không phải cười nói: "Theo lý thuyết, trong mộ địa thí luyện căn bản vốn không chỉ một cái đúng không?"

"Không sai." (Echidna)

Echidna cũng không có bất kỳ giấu diếm, trực tiếp hào phóng thừa nhận, cười nói:

"Thí luyện hết thảy có 3 cái, chỉ có thông qua được toàn bộ 3 cái thí luyện mới có thể giải phóng 'Thánh Địa' ah." (Echidna)

Cho nên, Jin bây giờ vẻn vẹn thông qua được thứ nhất thí luyện mà thôi. Đằng sau, còn có hai cái thí luyện đâu.

Echidna cười tủm tỉm nói ra Jin thu được thí luyện tư cách chân tướng. Không có mập mờ như trước nữa.

"Đây chính là chưa bao giờ có trường hợp đặc biệt, cậu phải hảo hảo cảm ơn tôi à nha ?" (Echidna)

Echidna cái này không có hảo ý thuyết pháp, lập tức bị Jin bĩu môi toàn diện gạt bỏ.

"Cô chỉ là vì thỏa mãn mình lòng hiếu kỳ, đơn phương đem thí luyện tư cách cho tôi mà thôi. Định gạt trẻ con hay gì mà lôi loại thuyết pháp này ra ?" (Jin)

Jin không chút nào khách khí nói. Cậu rõ ràng cái này nữ phù thủy là kẻ điều khiển thí luyện thuật thức, cô ta còn vừa mới nói lời của mình chính là luật còn gì.

"Chính cô mở miệng muốn tôi tham gia thí luyện đấy." (Jin)

Mà câu nói này khiến Echidna biểu lộ lần thứ nhất âm trầm xuống dưới.

"...... Nói cũng đúng, kém chút đều quên , cậu căn bản không có lý do gì tham gia thí luyện, ngoài việc đáp ứng thỉnh cầu của tôi ra thì cậu đến đến nơi đây là vì cái kia tiến vào mộ địa tham gia thí luyện bán ma, cái trước cũng thôi đi , cái sau thật sự là để cho người ta cảm thấy không thoải mái." (Echidna)

Echidna âm thanh trở nên tức trầm thấp lại đáng sợ.

"Ah.. Quả nhiên là thế..Xem ra, cô rất chán ghét ghen ghét phù thủy ah ?." (Jin)

Đây cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.

Phải biết, Echidna sẽ ở bốn trăm năm trước chết đi, cũng là bởi vì bị ghen ghét ma nữ cắn nuốt mất rồi.

Cái này cũng chưa tính cái gì.

Nhưng đừng quên, bị ghen ghét phù nuốt chửng lấy người cũng không chỉ chỉ có Echidna, còn có còn lại các phù thủy.

"Phù thủy cũng là gặp phải thế nhân kiêng kị cùng căm ghét tội nhân, sẽ chủ động tới gần tôi đây, ngoại trừ những cái kia muốn lợi dụng kiến thức của tôi ra thì cơ hồ lác đác không có mấy đâu." (Echidna)

Echidna có chút hoài niệm tựa như nói đến đây lời nói.

Nói cách khác, Echidna cùng những phù thủy khác xem như quen biết thậm chí là bằng hữu quan hệ.

Bằng hữu bị cùng là một người giết chết, hơn nữa thôn phệ, Echidna không có lý do gì không căm hận đối phương.

Kèm thêm , Echidna tựa hồ liền đem cùng ghen ghét phù thủy có được giống nhau ngoại hình Emilia đều cho hận lên .

Đây quả thật là vô lý giận lây.

Thế nhưng chính là bởi vì là vô lý giận lây, Echidna mới biểu lộ cực độ mất hứng như vậy.

"Cái kia bán ma thiếu nữ đối với cậu rất quan trọng sao?" (Echidna)

Echidna trực tiếp nhìn chằm chằm Jin, hùng hổ dọa người mở miệng.

"Đúng vậy." Jin không cố kỵ chút nào thừa nhận. Cậu biết rõ bản thân đối với Emilia là có tình cảm và cũng rõ ràng Emilia thích cậu đến không được.

"Tôi rất mê muội , mê muội đến đều nghĩ đem cô ấy chiếm làm của riêng." (Jin)

Thẳng thắn đáp án, lần này lại không có làm cho Echidna hài lòng.

"Phanh!"

Chỉ thấy, Echidna lấy có vẻ hơi thô bạo động tác, đem trong tay chén trà cho đặt tại trên mặt bàn.

Mà cô thì nhìn chăm chú Jin, trong đôi mắt toát ra một loại muốn cắn người thần thái.

"Ngay cả ta trúng ý nam nhân cũng muốn đoạt đi sao?" (Echidna)

Echidna nói ra một câu bao gồm nhiều hàm nghĩa khác nhau sau đó liền đem toàn bộ suy nghĩ chuyển tới trên thân Jin.

"Như thế rất là không được à nha.." (Echidna)

Nói xong, Echidna chính là đứng lên, tại Jin có chút chịu thua ánh mắt, hướng về Jin trong ngực ngồi xuống, đem cả thân thể nhào về phía tcậu.

Lại lần nữa sao ? Cô còn không biết mệt hả ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro