[6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, Trân Ni vẫn còn đang ngủ thì bị tiếng nói chuyện dưới lầu đánh thức. Nàng vừa giọng nói kia đã nhận ra người đó chính là Tại Hưởng cha mình. Nàng lấy làm kinh hãi, nhanh chóng mặc quần áo rời giường.

Trong phòng tất nhiên không có bàn trang điểm, mặc dù Tốn vương thân phận cao quý, nhưng cũng không cần đến vật dụng ấy. Nàng vội vã vuốt hai, ba lần búi gọn mái tóc lên, cảm thấy hơi chỉnh tề rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên trong dịch quán, Điền Chính Quốc ngồi ở ghế trên, Tại Hưởng quỳ trước mặt hắn.

Nàng cũng bất chấp sự sợ hãi đối với hắn, theo bản năng chạy lên phía trước đỡ lấy Tại Hưởng : "Cha! Sao người lại đến đây?!"

Ông nhìn thấy nữ nhi thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cầu khẩn: "Vương gia, Kim mỗ chỉ là nhất giới thảo dân, không biết lễ nghi. Nếu như có gì mạo phạm, kính xin Vương gia thứ tội. Thế nhưng người cũng biết tấm lòng cha mẹ thương con, Trân Ni chỉ là một đứa con gái, ít ngày nữa sẽ xuất giá. Bất luận là gì, thảo dân cũng không thể để cho nàng ra khỏi thành cùng Vương gia. Kính xin Vương gia thứ lỗi."

Vốn ông và Kim Trần thị đã thương lượng suốt một đêm, hai người vẫn cảm thấy không thể để cho Trân Ni cùng quân đội ra khỏi thành.

Hắn không nói gì, nói lý lẽ với người khác không phải phong cách của hắn. Trí Mẫn và Doãn Kỳ cùng tiến lên, đao bên eo ra rút khỏi vỏ quá nửa: "Mệnh lệnh của Vương gia, ông nói không đi thì có thể không đi sao?"

Tại Hưởng ôm lấy Trân Ni , lời nói cũng vô cùng kiên định: "Quân gia, nữ nhi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ta há có thể đứng nhìn nàng tự hủy danh tiết của bản thân? Ta thân là người làm cha, không thể bảo vệ yêu thương nàng đã đau lòng vô cùng. Bây giờ lại càng không thể trơ mắt nhìn nàng mạo hiểm phạm vào sai lầm. Cho dù ngài giết ta, vậy..."

Ông còn chưa dứt lời, nàng đã che miệng ông lại: "Cha! Người đừng nói nhảm. Con không có chuyện gì, con rất khỏe mạnh."

Vẻ mặt ông rất kiên quyết, Trí Mẫn và Doãn Kỳ cũng cảm thấy khó xử. Lão đầu họ Kim này dám ở trước mặt Vương gia yêu sách dài dòng lâu như vậy, cũng coi như là một hán tử, không thể cứ thực sự bổ một đao xuống chứ?

Điền Chính Quốc đứng dậy, hắn đi tới trước mặt Tại Hưởng , sắc mặt Nàng thoắt cái trắng bệch như tờ giấy, nàng dang hai tay che chở Tại Hưởng ở phía sau. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đều coi ba tỷ đệ các nàng như tâm can bảo bối. Mặc kệ phạm phải lỗi lầm gì, chỉ cần có cha ở đó, tất cả đều có thể giải quyết. Thế nhưng giờ đây, nàng biết, cha đã không bảo vệ được nàng nữa.

Hắn nắm chặt cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng đến trước mặt. Nàng còn chưa kịp nói gì, hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng.

Đầu óc Trân Ni nổ oanh một tiếng, hoa vàng bay tứ tán trước mắt. Tại Hưởng từ từ trợn to mắt lên, ngay cả nói chuyện cũng quên mất.

Mãi nửa ngày sau, Hắn mới thả nàng  ra, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ông rồi hỏi: "Giờ ngươi đã hiểu chưa?"

Tại Hưởng há miệng, ngập ngừng thật lâu rồi lại khép lại, hồi lâu sau mới quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Trân Ni?"

Nàng ngồi bệt dưới đất, trong đôi con ngươi tràn ngập nước mắt. Nửa ngày sau nàng mới ngẩng đầu lên, cười khanh khách nói: "Cha... Con, con và Vương gia... là con tự nguyện."

Sắc mặt ông vừa đau vừa sợ: "Trân Ni! Ngài là Tốn vương, con đi theo ngài..." Hắn sao có thể lấy con về chứ?

Nàng ngẩng mặt lên, nước mắt trong hốc mắt tràn ngập như đại dương: "Cha, là con tự nguyện."

Ông nhắm mắt lại, mãi sau mới nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, các vị tướng quân, đã như vậy, ta cũng không thể nói gì được nữa. Nhưng xin chư vị nói cho một tiếng, mấy ngày nữa đại quân sẽ trở về thành? Đến lúc đó các vị phái người trả nàng về, hay là thảo dân tới đây đón về?"

Trí Mẫn nhìn hắn vẻ chờ đợi, Chính Quốc  lạnh nhạt nói: "Nếu đã là người của bản vương, bản vương sẽ tự thu xếp, không khiến ngươi phải nhọc lòng."

Ông còn muốn hỏi lại, thần sắc hắn đã cực kì thiếu kiên nhẫn. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tại Hưởng: "Cha, con sẽ tự trở về nhà, người đi về trước đi. Nói với mẹ chớ lo lắng cho con."

Ông cũng không biết nói gì, đả kích lớn như vậy đã làm ông hồn bay phách lạc. Nhưng dù ông có đau lòng hơn đi nữa, người như thế cũng không phải người ông có thể trêu chọc.

Cho dù ông không cần cái mạng già này, nhưng há có thể lay động người này một li sao?

Ánh nắng ban mai phủ lên người ông, thoáng lộ vẻ bi ai.

Nhìn theo bóng lưng trước nay vẫn che gió chắn mưa cho mình, nàng lã chã rơi nước mắt. Chính Quốc quay đầu nói: "Ra khỏi thành."

Đại quân đóng quân ở bên ngoài huyện Lệnh Chi, nàng không biết cưỡi ngựa.hắn vẫn cùng nàng cưỡi chung một con ngựa, ánh mặt trời dọc đường đi rất nhẹ nhàng. Móng ngựa gõ xuống tí tách, giống như có tiết tấu.

Hai tay hắn điều khiển ngựa, ôm nàng ở chính giữa, nàng có thể cảm giác được đằng sau lưng mình thỉnh thoảng cọ vào lồng ngực của hắn. Nàng không dám quay đầu lại nhìn hắn, xung quanh cũng không có ai khác, thuộc hạ của hắn đều đi cách xa chỗ bọn họ theo hình cánh quạt.

Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng nhưng hắn cũng không nghĩ đến những chuyện khác, ở thời điểm nên tỉnh táo, thần trí của hắn cực kỳ tỉnh táo.

Sơn trại của thổ phỉ được xây dựng dựa lưng vào núi, Nghiêm Thanh và Doãn Kỳ  tìm hiểu địa hình xong, liền đến báo cáo: "Vương gia, trên núi hố bẫy dày đặc, nếu chúng ta trực tiếp tấn công, rất khó tránh khỏi việc hao binh tổn tướng. Nếu bao vây, trên núi có một con suối, trong thời gian ngắn cũng không có hiệu quả."

Mộ Dung Lệ xuống ngựa, đồng thời cũng xách nàng xuống: "Kêu gọi đầu hàng, trong vòng ba canh giờ, tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống chân núi đầu hàng."

Trí Mẫn hỏi: "Bằng không thì?"

Hắn phất tay, ra hiệu cho đội quân đóng quân tại chỗ: "Bằng không thì phóng hỏa đốt núi."
Mấy người Trí Mẫn đều giật nảy mình: "Vương gia, nếu cháy rừng thì sẽ rất khó dập tắt..."

Hắn hỏi: "Chuyện đó có liên quan gì tới bản vương?"

Cũng... Đúng là không liên quan gì thật. Trí Mẫn dừng lại, hồi lâu sau mới nói: "Mạt tướng tuân mệnh."

Binh sĩ đóng trại ở dưới chân núi, một số bắt đầu kêu gọi chiêu hàng ở trên núi. Lúc ấy không hề thấy có động tĩnh gì, bọn thổ phỉ cũng cần thời gian để quan sát thương lượng. Hắn cũng không vội, có binh sĩ bắt đầu dựng bếp nấu cơm.

Hắn dẫn theo một tổ do thám đi chung quanh để kiểm tra địa thế, nàng thấy hỏa đầu binh nấu cơm, đồ ăn của Chính Quốc và ba người kia tất nhiên đều dùng bếp riêng.

(*Hỏa đầu binh: binh lính chuyên lo việc nấu cơm)

Nàng đứng bên cạnh nhìn một lúc, nhẹ giọng nói: "Ta... Ta làm được không?"

Hỏa đầu binh nhận ra nàng, biết là người ở bên cạnh Vương gia, trái lại cũng không dám nói nhiều liền đưa đồ đạc cho nàng.

Trên đường hành quân, đồ ăn của binh sĩ đều phân chia ra mang đi, tiêu chuẩn duy nhất là không dễ bị hỏng. Có khó ăn hay không lại không nằm trong phạm vi xét tới. Mấy người Điền Chính Quốc đương nhiên lại là chuyện khác.

Trân Ni kiểm tra một chút, thấy có rau xanh vừa cắt cùng với gà vịt tươi sống. Nàng ngửa đầu nhìn thấy ở bên cạnh có một cây dẻ lớn, lúc này đang vào mùa hạt dẻ chín. Nàng kéo kéo hỏa đầu binh bên cạnh, chỉ chỉ vào cái cây, còn chưa nói gì, hỏa đầu binh đã hiểu ý. Chỉ nói là nàng thích ăn cái này liền hái cho nàng nhiều hơn một chút.

Nàng bóc hết vỏ hạt dẻ rồi rửa thịt gà thật sạch sẽ, nấu món gà hầm hạt dẻ. Sau đó lại kiếm một khúc củ cải hầm với thịt vịt.

Chỗ hạt dẻ còn lại đun sôi lên, hái thêm chút hoa quế ép lấy nước, làm một đĩa bánh hoa quế hạt dẻ. Sau đó xào một đĩa phù dung xào tỏi. Khoai tây thì khéo léo cắt thành sợi nhỏ, làm món rau trộn.

Hắn bước vào liền thấy Trân Ni đang tự trải giường chiếu, chuyện trong màn của Điền Chính Quốc,  nếu nàng có thể làm đều tự mình làm lấy. Hắn cau mày: "Những việc này tự khắc có hạ nhân tới làm."

Nàng giống như một con thỏ bị giật mình, gần như nhảy dựng lên: "Vâng... Thiếp, thiếp... Thiếp có thể tự làm không?"

Hắn thấy nàng run rẩy như miếng đậu hũ non, hắn lạnh như băng bỏ lại hai chữ: "Tùy nàng."

Nàng vội vàng bưng nồi cơm và thức ăn vẫn còn nóng hổi lên. Bình thường Chính Quốc đối với việc ăn uống cũng không có yêu cầu gì. Mười lăm tuổi hắn đã bước vào quân doanh, có lúc ăn sơn trân hải vị, có lúc phải chịu đói chịu khát, vị giác đã mất cảm giác từ sớm.

Nhưng lần này nếm đồ ăn nàng làm lại cảm thấy mới mẻ ngon miệng, so với lúc trước, quả thực nên đem tên hỏa đầu binh ra ngoài chém rớt đầu!

Hắn ăn một lúc, thấy nàng vẫn đứng ở một bên liền nói: "Ngồi xuống ăn cơm!"

Trân Ni nhanh chóng ngồi xuống, chỉ dám gắp khoai tây sợi ăn, ăn đến mức run rẩy. Điền Chính Quốc ăn mấy miếng lớn là xong bữa cơm rồi lại đi ra ngoài tuần tra doanh trại, chỉ sợ đám sơn tặc kia chó cùng rứt giậu, phái người đánh lén.

Nàng xếp chén bát bẩn đặt vào trong hộp đựng thức ăn, lát nữa hỏa đầu binh sẽ tới lấy.Ban đêm, khi hắn trở lại lần nữa, Trân Ni đã ngủ say. Trong màn trướng có một mùi hương thanh u dễ chịu, hắn quay đầu nhìn sang, thấy ở góc lều trại có một nắm hoa quế thả trong chậu, hương thơm không ngừng lan tỏa.

Hắn cởi quần áo trèo lên giường, nàng ngủ rất say, với thể lực của nàng, ban ngày phải cưỡi ngựa từ huyện Lệnh Chi tới đây, lại bận bịu cả ngày nay, mệt mỏi không chịu được. Điền Chính Quốc kéo nàng đến, đặt nàng dưới thân rồi đưa tay cởi y phục của nàng.

Nàng biết là hắn, nhẫn nhịn không dám lên tiếng. Bên cạnh chính là lều trại của ba người Doãn Kỳ , Nghiêm Thanh và Trí Mẫn , chỉ cần hơi có động tĩnh, bọn họ sẽ nghe thấy.

Động tác của hắn không thể nói là dịu dàng, thậm chí còn khá thô bạo. Những gì hắn lẩm bẩm trong miệng vẫn là nỉ non gọi tên Lam Dụ, nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến cha mẹ, tỷ tỷ, đệ đệ trong nhà, nước mắt đầm đìa như tắm.

Chờ hắn dằn vặt xong, nàng đứng dậy, trên người nhơm nhớp dính dính, mồ hôi tuôn ra như nước. Hắn cũng không để ý tới nàng, nàng mặc lại quần áo rồi bước ra lều trại. Bên ngoài trăng sáng sao thưa, có binh sĩ gác đêm, bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện. Trong đêm tối tiếng nói chuyện lại đặc biệt rõ ràng. Một đám binh lính càn quấy, miệng lưỡi xấu xa, tụ tập lại một chỗ thì có lời gì mà không nói ra được?

Chỉ nghe binh Giáp nói: "Cô ả ở bên cạnh Vương gia kia, nghe nói là lần trước cướp được từ Đông Hồ, thật sự là non mềm đến mức bấm ra nước."

Binh Ất suy nghĩ dâm dật nói: "Là ả bán đậu hũ ở huyện Lệnh Chi, không biết Vương gia chơi chán rồi có thể để chúng ta cùng nếm thử một chút không..."

Binh Bính cười nói: "Ngươi cút đi, bọn Kỳ tướng quân còn có thể nếm chút tanh, ngươi và ta cũng đừng mơ hão..."

Binh Đinh nhỏ giọng nói: "Cũng không phải là không thể, nghe nói trước đây Vương gia có một nàng ái thiếp, còn là thiếp được chính thức nạp vào cửa, cũng cho các tướng quân thủ hạ của người... Hắc hắc..."

Nàng đi tới, tiếng nói chuyện của bọn họ liền im bặt, đôi mắt như có như không liếc nhìn nàng. Bên cạnh đó là một hồ nước, nước uống dùng trong quân đều lấy từ nơi này.

Nàng tìm một chỗ kín đáo, dùng chậu đồng múc chút nước rồi dấp ướt khăn nhẹ nhàng lau chùi thân thể. Toàn thân đau đớn như thể xương cốt đã vỡ vụn.

Nhà mình ở trong huyện, không biết còn có thể trở về được nữa không. Cho dù hắn chịu thả mình trở lại, nhưng những người khác sẽ thấy thế nào đây? Cha mẹ vì chuyện của mình, đã lén lút rơi bao nhiêu nước mắt, lần này... Phải sống tiếp thế nào đây?

Cả đời cha đường đường chính chính, thanh thanh bạch bạch, tới khi về già lại có một đứa con gái như ta...

Không, ta không thể quay về nữa. Nếu ta không thể trở về nhà. Hắn thật sự sẽ thưởng ta cho những nam nhân này sao... Hắn cũng không đối xử kiên nhẫn với nàng lắm...

Nếu thật sự đến lúc ấy, nàng phải làm sao bây giờ?

Nàng ngồi vào bên hồ, nhìn hồ nước bị màn đêm đen đặc như mực bao phủ. Nàng giống như người bị đầu độc, đột nhiên nghĩ rằng, không bằng nàng nhảy vào đó. Nếu hắn nhìn thấy, chỉ cho rằng ta trượt chân rơi xuống nước mà không liên luỵ đến người nhà ta.

Nàng tháo giầy thêu, chậm rãi đi xuống làn nước. Hồ nước tháng chín đã mang theo chút lạnh lẽo, nàng nhẹ nhàng vùi mình vào trong nước, hồ nước lạnh chưa ngập hết thân thể. Tóc đen lung lay rơi xuống, rải đều trên mặt hồ.

Nước ngập quá đầu, người nàng không tự chủ được bắt đầu hoảng hốt, trong đầu trống rỗng.

Đột nhiên, tóc bị người tóm lại, Trân Ni gần như bản năng nắm lấy thứ đó. Một cánh tay kéo nàng ra khỏi mặt hồ, không khí lần thứ hai tiến vào trong phổi, nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thật lâu sau, mới phát hiện Trí Mẫn đang đứng trước mặt.

Ánh mắt Trí Mẫn u ám, nàng liên tiếp lui về phía sau: "Ta..."

Hàn Tục nói: "Ngươi chỉ là trượt chân rơi vào trong hồ."

Trân Ni cắn chặt răng, gió lạnh thổi qua, xiêm y ướt đẫm dán sát vào người, nàng không khỏi rùng mình một cái. Trí Mẫn  hỏi: "Thật sự thống khổ đến mức không muốn tiếp tục sống sao?"

Trân Ni vẫn chưa trả lời, từ trong đám cỏ lau tối đen, một người khác đã trầm giọng nói: "Lẽ ra ngươi không nên cứu nàng ta."

Sắc mặt Trân Ni nhất thời trắng bệch như sương, Trí Mẫn cũng cả kinh, vội quỳ xuống: "Vương gia."

Điền Chính Quốc không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm Trân Ni: "Xuống." nàng ngay cả hô hấp cũng run rẩy, lúc này hắn lại lạnh lẽo cứng rắn như một tảng đá: "Xuống!"

Nàng do dự đi tới bên bờ hồ, run rẩy quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, một lần nữa trầm mình vào trong hồ. Nước hồ lần thứ hai tràn lên, Trí Mẫn vội la lớn: "Vương gia! Nàng vẫn còn nhỏ tuổi, Vương gia chớ so đo với nàng ta!"

Chính Quốc quát lên: "Câm miệng!"

Trí Mẫn không dám nói gì nữa, một lát sau, Điền Chính Quốc nhảy vào trong nước kéo nàng lên. Trân Ni vừa mới hít vào một hơi, cánh tay hắn liền ép xuống một chút, lần thứ hai ấn nàng vào trong nước. Nàng liều mạng giãy dụa, bọt nước bắn lên tung toé. Hắn không hề quan tâm, lại một lát sau, lần thứ hai kéo nàng ra khỏi mặt nước.

Nàng sợ hãi, gào khóc. Mới vừa khóc hai tiếng, hắn lại tiếp tục ấn nàng xuống.

Liên tiếp nhiều lần, nàng không còn một chút sức lực nào, lần sau đó dù đè vào trong nước cũng không giãy dụa nữa. Chính Quốc ném nàng lên trên bờ, vừa vắt vạt áo bị ướt, vừa nói với Trí Mẫn đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi đã quan tâm tới nàng như vậy, ta thưởng nàng cho ngươi là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro