xiii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bình thường mình hay rep comt lắm í mà thấy mọi người hào hứng vì tưởng jungwoo đến nhà doyoung là ra mắt bố mẹ kim, không biết giải thích làm sao để không spoil fic nên mình mới không rep =))) đấy sáng tỏ rùi nhé nhà có mỗi anh doyoung ở, bố mẹ ở tít guri chưa có ra mắt sớm thế đâu =))))))

'Anh dọn đến nhà em ở bao giờ mà em không biết thế?'

'Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là không ngoan em biết không?'

'Em đâu có cố ý, tại anh ngồi ngay cạnh em mà.'

Jungwoo bĩu môi trong lúc ngồi dậy từ nền sân, tay vuốt lại mấy sợi tóc rối bù do gió trời và do lăn lộn lúc ngủ. Có vẻ ban nãy uống cũng không nhiều nên ngủ một lúc liền tỉnh táo rồi.

'Anh còn chưa trả lời em đấy, anh có dọn đến ở cùng em đâu sao anh lại nói thế?'

'Anh đâu có nhắc gì đến tên em?'

'Thế gần đây ngoài em ra anh còn quen biết ai à? Người ta cũng nhỏ tuổi hơn anh, nấu cơm cho anh ăn?'

Cậu hỏi, giọng điệu nghe thì có vẻ như muốn vạch trần lời nói dối của Doyoung với mẹ Kim nhưng cả hai đều không nhận ra có một chút ghen tuông lẫn trong câu nói ấy.

'À thì...' Doyoung bối rối chà xát lớp tóc mỏng phía sau cổ. 'Anh nói vậy để mẹ anh đỡ lo lắng hơn thôi, bà ấy mà biết anh còn ở căn phòng này chắc sẽ bỏ hết việc ở Guri lên đây cho anh một trận.'

'Cũng biết sợ mẹ mà vẫn cứng đầu bán mạng làm việc.' Jungwoo trừng mắt với anh.

'Đây, cho em xem ảnh bố mẹ anh.'

Doyoung phớt lờ lời trách móc của người kia, rút điện thoại ra và cho cậu xem ảnh bố mẹ mình ở Guri. Jungwoo bật cười ngay khi nhìn vào màn hình. Trông nó chẳng khác gì những bức ảnh quảng cáo trên kênh mua sắm với bố mẹ Kim và một người con trai, mà cậu đoán là anh trai của Doyoung, đang cười rạng rỡ bên hộp hồng sâm.

'Bức ảnh này được chụp vào tháng trước, vì anh luôn hỏi họ có nhận được đồ anh gửi về không nên họ chụp lại rồi gửi cho anh.'

Jungwoo ngắm nhìn bức ảnh rất lâu và nhận ra khi nhìn ba người họ cậu như đều thấy phảng phất hình bóng của Doyoung. Anh có nét mặt hiền hòa giống bố Kim nhưng đôi mắt lại tinh anh, thông minh chẳng khác mẹ Kim chút nào. Qua lời kể của Doyoung cậu còn tưởng mẹ Kim là một người thường hằn học cằn nhằn nhưng nụ cười phúc hậu của bà trong bức ảnh lại nói lên điều ngược lại. Anh trai của Doyoung lại có nét giống bố Kim hơn, đôi mắt cũng không tinh anh nhanh nhẹn như Doyoung hay mẹ Kim mà đầy hiền lành và yên bình giống hệt bố mình.

Cậu nhìn kĩ bức ảnh trước mắt mình thêm một lần nữa và cảm thấy có gì đó không đúng. Với người liều mạng làm việc như Doyoung cậu còn tưởng gia đình anh rất khó khăn nhưng có vẻ không phải vậy. Kiểu nhà truyền thống của Hàn Quốc nhưng sàn gỗ bóng loáng và giấy dán tường màu kem nhã nhặn kia chắc chắn tốt không ít tiền.

'Anh, em hỏi một chút được không? Nếu em có nói gì sai anh đừng giận em nha?'

'Được chứ, em cứ hỏi đi, anh biết em không thể ngăn được con mèo nhỏ tò mò trong đầu em mà.'

'Mèo nhỏ gì chứ...' Jungwoo lầm bầm. 'Em thấy anh vất vả làm việc như vậy nên nghĩ gia đình anh rất khó khăn, nhưng nhìn bức ảnh đó cảm giác không phải vậy.'

'Vậy sao?' Doyoung cười. 'Nếu nói rất khó khăn thì là khoảng thời gian trước, anh và anh trai học được hết trung học đều là dựa vào quán cơm nhỏ của mẹ, mẹ anh nấu, còn những việc nặng nhọc như khiêng vác nồi chảo, đi chợ mua đồ ăn hay giao cơm tận nơi cho khách đều là bố anh làm. Đến lúc anh và anh trai đến tuổi lên Đại học thì anh ấy lại nhường cơ hội cho anh lên Seoul học vì bảo rằng anh thông minh hơn, chắc chắn sẽ không phí cơ hội quý giá này. Anh không nghĩ mình thông minh, chỉ được một chút khôn lỏi, còn anh Donghyun của anh giỏi về xây dựng như vậy nếu được học cao chắc chắn không thua kém một kỹ sư nào ở Seoul. Nhưng anh ấy cương quyết không chịu đi học còn trốn đi mấy ngày, cuối cùng vẫn chỉ có mình anh ở đây.'

'Vậy bây giờ anh ấy làm gì?'

'Anh Donghyun chỉ học một trường trung cấp nhỏ ở Guri rồi lăn lộn ở công trường một thời gian dài, bây giờ cũng được làm người học việc giám sát rồi, giúp giám sát trưởng để ý công việc xây dựng của mọi người. Ngành học của bọn anh đều là tự chọn, dù gia đình khó khăn nhưng bố mẹ chưa bao giờ bắt bọn anh phải học bác sĩ, học kinh doanh để nhanh kiếm tiền hay phải làm ông này bà kia, họ vẫn luôn ủng hộ ước mơ của bọn anh. Năm đó anh muốn học Luật rồi làm một công tố viên, bố mẹ không ý kiến một lời liền đi vay ngân hàng một khoản tiền lớn để anh ăn học ở Seoul. Nhưng làm công tố viên lại không kiếm được nhiều tiền nhanh, trừ khi làm người xấu, anh lại không thể tiếp tục nhìn bố mẹ chịu khổ nên quyết định theo anh Taeyong vào Myungbaek làm việc, làm một luật sư tư nhân cho những khách hàng giàu có. Anh vẫn luôn biết ơn anh Taeyong, nếu không có anh ấy và sự giúp đỡ của anh ấy chắc chắn sẽ không có anh của ngày hôm nay. Anh bán mạng làm việc như vậy, trả tiền nợ ngân hàng lúc trước vay để học Đại học, sau đó sửa nhà và quán cơm cho bố mẹ, mua thuốc bổ cho họ uống, mua quần áo ấm cho họ mặc, sắp tới anh còn muốn mua xe cho anh Donghyun. Dù những thứ anh cho họ chưa phải là tốt nhất nhưng đã là tốt nhất những gì anh có. Gia đình đã hy sinh cho anh nhiều như vậy, anh không thể để họ vất vả thêm được nữa.'

'Nhưng đã bao giờ anh nghĩ sẽ sống cho bản thân mình chưa?' Jungwoo rầu rĩ nói, bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay gầy gò của anh.

'Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian nhưng bố mẹ anh đã có tuổi rồi, anh lo cho họ xong thì vẫn còn nhiều thời gian cho bản thân mà. Anh Donghyun từ bé đã luôn nhường cho anh những thứ tốt nhất và chăm sóc anh, khoảng thời gian anh học Đại học anh ấy cũng gửi cho anh tiền vất vả ở công trường vì không muốn anh thua thiệt với bạn bè ở Seoul. Tình yêu thương của họ dù có dùng bao nhiêu tiền của anh cũng đều cảm thấy không thể so sánh được. So với khoảng thời gian vất vả trước đây của họ thì việc anh chăm chỉ ở công ty và sống ở căn phòng nhỏ này đâu có đáng là gì.'

Jungwoo biết là anh cứng đầu, lại là một luật sư giỏi nói ra lời nào cũng đều thuyết phục người nghe nên cậu chẳng thể cãi được nữa. Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau lòng quá. Doyoung ở Seoul một thân một mình, lao vào làm việc đến quên ăn quên ngủ lại còn phải sống trong căn phòng nhỏ như vậy, nhìn vào liền biết mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh. Anh không muốn người thân mình vất vả, cậu cũng không nỡ nhìn anh chịu khổ như vậy. Rốt cuộc Jungwoo phải làm thế nào mới tốt đây?

'Anh ơi.'

'Anh nghe.'

'Hay là anh thật sự chuyển đến ở cùng em nhé?'

Lời đề nghị bất ngờ của Jungwoo khiến Doyoung vô cùng ngỡ ngàng, anh nhìn cậu với đôi mắt mở to đầy hoang mang cùng đôi mày hơi chau lại. Nhưng chưa để anh nói lời nào cậu đã lại lên tiếng trước.

'Nếu anh ngại thì có thể trả tiền nhà cho em y như lúc anh ở đây để phụ tiền điện nước, nhưng nhà em chắc chắn rộng rãi và ấm áp hơn ở đây. Anh về ở với em đi, anh sẽ không phải ăn bánh mì khô khốc nữa cũng không phải ăn cơm hộp, em sẽ nấu cho anh ăn. Dù tay nghề em còn kém nhưng em sẽ cố gắng, không thì nhà luôn có nguyên liệu sẵn, anh chỉ cần nấu rồi ăn, em sẽ luôn dọn dẹp sạch sẽ. Em hứa đấy. Rồi em sẽ giúp anh cả mấy chuyện giặt ủi, dọn dẹp hồ sơ nữa, gần đây trừ một vài bài vẽ về nhà thì em cũng xem như là rảnh rỗi mà. Em sẽ đỡ đần công việc thường ngày cho anh để anh chuyên tâm làm việc chăm lo cho gia đình, như vậy anh sẽ nhanh được sống cuộc sống của anh hơn.'

'Nhưng Jungwoo, em không có lý do gì để làm như thế, anh cũng không thể để em vất vả vì một người xa lạ như anh được.'

'Với anh chúng ta chỉ là người xa lạ sao? Em hơi giận rồi đấy!' Jungwoo bĩu môi giả vờ hờn mát. 'Em...là bạn của anh. Em cũng muốn giúp đỡ anh mà, giống như anh Taeyong vậy đó.'

Doyoung nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu rồi thở dài, cậu lại làm anh xiêu lòng nữa rồi. Nếu anh có thể dùng lời lẽ của mình để thuyết phục người khác thì Jungwoo chỉ cần ánh mắt tha thiết của cậu để đánh gục anh. Từ lúc nào anh lại để cậu ảnh hưởng đến mình nhiều đến thế nhỉ?

'Anh không cần trả lời em ngay đâu, cứ từ từ suy nghĩ cũng được, dù sao việc đổi nơi ở cũng không phải chuyện nhỏ. Nhưng em vẫn mong anh đồng ý.'

'Jungwoo à,' Doyoung thở dài. 'Hơn năm năm trước anh từ Guri lên Seoul không quen biết ai chỉ biết cắm đầu vào học, học xong tốt nghiệp thì lao vào thực tập rồi làm việc. Từ trước đến nay anh làm việc không nghỉ một ngày nào trong năm, đầu tắt mặt tối cứ để thời gian trôi như vậy, mọi ngày đều ở lại công ty đến khuya mới về nhà, lúc đó cơ thể đều đã rệu rã không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn lăn ra ngủ. Mấy năm qua không được nghỉ đồng nghĩa anh không về thăm nhà lần nào, toàn là bố mẹ phải bắt xe lên thăm anh. Anh cũng không có thời gian để kết bạn, Taeyong và bác sĩ Moon là những người bạn duy nhất mà anh có, anh Taeyong lại cũng là đồng nghiệp, là sếp của anh. Đôi lúc anh không ngăn được cảm thấy rất cô đơn, dù anh biết mình không có thời gian để nghĩ đến chuyện ấy, nhưng ở đất Seoul rộng lớn này một mình cũng không dễ dàng chút nào. Nhưng không biết từ lúc nào, anh không còn cảm thấy cô đơn nữa, anh có em.'

Nói đến đây bàn tay xương xương của Doyoung tìm đến bàn tay cậu và âu yếm nắm lấy, hơi lạnh từ tay anh khiến Jungwoo tin những gì anh vừa nói không phải là giấc mơ.

'Lúc đầu anh cũng không chú ý, anh vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình. Nhưng rồi anh nhận ra mọi thứ đã không còn như trước nữa. Em xuất hiện như một vị ân nhân với anh, quan tâm chăm sóc anh như chúng ta đã thân quen từ lâu. Anh vẫn luôn từ chối người khác nhưng không hiểu vì sao lại không thể từ chối em, em làm anh luôn tự hỏi liệu chúng ta thật sự chỉ mới quen nhau vài tháng hay đã nhiều năm mà lại gần gũi đến thế. Lần đầu anh đưa em về nhà cũng là một trong số lần ít ỏi anh rời công ty trước nửa đêm, anh không nhớ nổi lần cuối anh cảm thấy thoải mái như thế là lúc nào nữa, nhưng rồi em đến bên anh và mỗi ngày được nhìn thấy em anh đều hạnh phúc. Anh luôn nghĩ mình không có thời gian cho những chuyện yêu đương, nhưng em lại khiến anh muốn dành thật nhiều thời gian cho em.'

Trống ngực Jungwoo đập vội vã, hai tai cậu như ù đi và không gian xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn Doyoung hiện hữu thật rõ ràng nhưng cũng ngọt ngào đến vô thực. Cậu nghĩ mình đoán được anh sắp nói gì nhưng vẫn không dám khẳng định, cậu không đủ tự tin đến thế.

'Anh luôn không muốn nói ra những lời này vì anh biết sau này sẽ thiệt thòi cho em, anh rất bận rộn, sẽ không thể chăm sóc em. Nhưng anh vẫn muốn có một cơ hội, cho chính anh và chúng ta, ngày hôm nay khi em đề nghị anh đến sống cùng em thì anh càng muốn nắm bắt cơ hội này hơn bất kì lúc nào. Jungwoo à, anh thích em, chúng ta hẹn hò đi.'

Câu nói mà cậu chờ bao lâu nay cuối cùng cũng nghe được. Jungwoo thật sự muốn hét lớn một tiếng Đồng ý nhưng khóe mắt cậu lại hơi nóng lên, cổ họng như nghẹn lại khiến cậu chỉ có thể nhào đến ôm lấy anh thay cho câu trả lời. Doyoung cũng hạnh phúc đến nói không nên lời, anh siết lấy cậu trong vòng tay, bao nhiêu yêu thương hạnh phúc đều thể hiện qua nụ cười rạng rỡ trên môi.

'Anh nói nhiều như thế chỉ để tỏ tình em thôi sao?' Jungwoo khúc khích đùa, vẫn ôm lấy anh mãi không buông. 'Em đâu phải là thẩm phán, anh không cần phải nói nhiều đến thế để thuyết phục em, em vẫn sẽ đồng ý mà.'

'Anh biết em sẽ đồng ý.'

'Anh biết?'

'Ừ, anh biết. Nói nhiều như thế vì muốn làm em cảm động thôi.'

Thấy người kia im lặng anh liền biết cậu dỗi rồi, người gì mà dễ giận thế không biết. Doyoung hì hì cười làm hòa, bàn tay to lớn dịu dàng xoa lưng cậu.

'Đùa với em thôi mà. Nói nhiều như vậy là vì dù anh biết em sẽ không từ chối anh nhưng anh vẫn không đủ tự tin, anh muốn nói nhiều hơn một chút, thuyết phục em hơn một chút, để em chịu làm bạn trai của anh.'

'Biết đâu được anh lại đang gài bẫy em, nói thế cho em vui thôi. '

Jungwoo hậm hực nói rồi khẽ đẩy anh ra khỏi cái ôm để hai người đối mặt với nhau. Cậu nhìn thật lâu vào đôi mắt anh tìm một chút đùa giỡn nhưng tất cả những gì cậu thấy đều là dịu dàng và chân thành. Doyoung thật sự thích cậu, Doyoung thật sự muốn cùng cậu hẹn hò.

'Em còn tưởng từ trước đến nay chỉ có một mình em thích anh nên mới không dám ngỏ lời, sao anh cứ lúc thì bận rộn đến không thèm trả lời tin nhắn, lúc lại ngọt ngào đến đón em đi làm về khiến em không đoán được suy nghĩ của anh thế? Anh có biết em chờ đợi cơ hộ bày tỏ với anh lâu lắm rồi không, cuối cùng lại trở thành người thụ động mất rồi.'

'Vì đã để em chờ đợi lâu đến vậy rồi, người bày tỏ phải là anh chứ. Anh biết mình rất bận rộn nên không thể hứa hẹn với em điều gì, dù thời gian trống của anh cũng không có bao nhiêu nhưng từ nay nó đều sẽ là của em.'

'Em cũng đã lớn rồi, anh không cần phải lo lắng cho em nhiều đến thế, hãy để em chăm sóc anh.'

Lần này Jungwoo lại là người khiến Doyoung cảm động. Từ trước đến nay không phải chưa từng có ai quan tâm đến anh, Taeyong và bác sĩ Moon đều là những người bạn tốt và họ luôn sẵn lòng giúp đỡ anh. Nhưng vì người anh thích là Jungwoo, người anh để tâm là cậu, cảm giác được người mình yêu thương đáp lại thật sự ấm áp đến kì diệu.

'Vậy việc chuyển đến ở cùng em đã có câu trả lời rồi phải không?'

'Chẳng phải anh với em chính thức hẹn hò là để hợp thức hóa việc đó hay sao?'

'Mấy kẻ học Luật nói chuyện thật là lí sự.'

Jungwoo nói rồi lại nhào vào lòng anh, Doyoung cũng vui vẻ ôm lấy cậu, âu yếm hôn lên mái tóc mềm. Ngoài kia gió đông thật lạnh nhưng trái tim hai người đều được che chở bởi dòng nước tình yêu ấm áp, dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro