Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nụ cười méo mó của Bellatrix.

Đôi mắt đen.

Tiếng hét.

Tôi đang nằm trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, cánh tay bỏng rát vì vết thương.

Sự hoảng loạn tràn ngập giác quan của tôi rồi nhẹ nhõm vì đó là tôi chứ không phải họ.

Harry.

Ron.

Họ đã an toàn.

Ngồi trên toa tàu mà tôi từng chia sẻ, lần này chỉ có một mình, là một trải nghiệm. Một điều mà tôi không thể biết liệu nó đang nhấn chìm hay giải thoát tôi khỏi cảm giác giờ đây đã là một phần của tôi. Một cảm giác khủng khiếp, chỉ dễ chịu khi ngủ rồi lại ùa về từng đợt ngay khi tôi mở mắt. Nó thực sự gây sốc và choáng váng, giống như ngày đầu tiên sau trận chiến ở Hogwarts. Sau khi niềm hân hoan chiến thắng tan biến và thực tế về những sinh mạng đã mất, tất cả nỗi đau và sự tra tấn phải chịu đựng lại hiện lên trong ý thức của tôi.

Khi một con cú hung bay vào ngôi nhà Muggle của bố mẹ tôi ở London, sau sự im lặng của tất cả mọi người trên đài ngoại trừ Harry, cú sốc là điều đã được dự đoán trước. Vào thời điểm này, tôi là một người sống ẩn dật, trốn tránh bất kỳ ai có thể nhận thấy tôi đã thay đổi nhiều như thế nào về mặt cảm xúc và thể chất.

Trò Granger thân mến,

Ngôi trường thân yêu của chúng ta sẽ mở cửa trở lại trong vòng hai tuần nữa. Ta rất hân hạnh được chính thức mời em hoàn thành việc học của mình tại ngôi trường phù thủy và ma thuật danh tiếng và kiên cường của chúng ta.

Những người năm tám trở lại sẽ được tận hưởng khu nhà riêng của họ trong lâu đài yêu quý của chúng ta, gần đây đã được bổ sung để đảm bảo sự riêng tư tối đa. Phía trường sẽ cung cấp thêm thông tin chi tiết sau khi ta nhận được quyết định cuối cùng của trò.

Hiệu trưởng,

McGonagall

Tái bút: Hermione, ta hy vọng sẽ có niềm vui được nhìn thấy cô phù thủy thông minh bước đi trên sân trường của chúng ta một lần nữa.

Những điều tuyệt vời đang chờ đợi em ở tuổi trưởng thành. Mặc dù vậy, em hoàn toàn có khả năng đạt được những điều tuyệt vời mà không cần hoàn thành OWLS của mình. Ta muốn em biết cơ hội vẫn còn đó.

Cà phê của tôi nguội đi khi tôi đọc đi đọc lại lá thư... rồi cuối cùng thả nó vào một góc cùng với lá thư của Kingsley Shacklebolt, bộ trưởng bộ pháp thuật mới được bổ nhiệm, đề nghị cho tôi một vị trí mà tôi lựa chọn ở Bộ. Theo lời của ông ấy "Đó là điều tối thiểu tôi có thể đề nghị, sau tất cả những gì ba bạn đã làm cho tất cả chúng tôi."

Cùng ngày hôm đó, tôi nhận được rất nhiều email từ Harry hỏi liệu tôi đã nhận được lời đề nghị của McGonagall và Kingsley chưa. Cậu ấy chia sẻ sự nhiệt tình của Ron về việc bỏ qua các bước một cách đúng đắn và bắt đầu chương trình đào tạo Thần Sáng. Harry đã do dự khi nhảy vào nguy hiểm ngay sau chiến tranh.

Cuối ngày hôm đó, tôi nhận được một cú cú từ Ron, cậu ấy rất buồn khi Harry không dạy cậu ấy cách giao tiếp của người Muggle và giờ cậu ấy cảm thấy bị bỏ rơi.

Thực tế, tôi là người bị bỏ rơi trong khi họ tiếp tục bước tiếp. Tôi không có quyền trách họ vì muốn có cảm giác bình thường. Tôi đã chọn một con đường cô đơn.

Tôi tựa trán vào cửa sổ lạnh lẽo, ngắm nhìn vùng quê Scotland lướt qua.

Đây có phải là sự lựa chọn đúng đắn? Trở lại năm thứ tám của tôi, giành được vị trí ở Bộ. Đạt được những điều tuyệt vời mà McGonagall đã nói đến.

Tôi không muốn ông ta trao vị trí quyền lực cho tôi. Tôi muốn tự đạt được nó.

Ron sẽ tranh luận rằng tôi đã đạt được nó trong chiến tranh.

Tôi nuốt khan khi nghĩ về bố mẹ mình. Gia đình ruột thịt của tôi đã biến mất chỉ với một cử động nhẹ của cây đũa phép. Những năm tháng ký ức...đã qua rồi. Sau khi nghiên cứu liên tục trong nhiều tháng, ngay sau trận chiến ở Hogwarts, gặp gỡ vô số thầy thuốc khắp châu Âu và châu Á chỉ để kết luận rằng việc phục hồi toàn bộ trí nhớ là không thể nếu không gây ra tổn thương thần kinh nghiêm trọng.

Tôi thực sự cô đơn. Không có ai để quay lại và ăn mừng rằng lòng tốt đã chiến thắng bóng tối. Harry đã có Ginny. Ron đã có gia đình của mình.

Tôi không có gì cả.

Tôi đã trốn đi và Harry đã cố gắng giúp đỡ trong nhiều tháng nhưng điều đó cũng khiến cậu ấy phải băn khoăn về tôi, Ginny đã đẩy Ron vượt qua sự lúng túng sau nụ hôn của chúng tôi vì cô ấy biết đó là tất cả những gì tôi còn.

Harry.

Ron.

Sự trống rỗng.

Tôi phải tìm một loại van thoát hiểm nào đó để thoát khỏi áp lực dường như tăng lên theo từng giây phút thức giấc.

Hogwarts là tất cả những gì tôi biết.

____

Một tiếng rít làm tôi giật mình.

Mắt tôi mở thao láo. Giấc ngủ đã đến với tôi sau vô số đêm mất ngủ khi quyết định quay trở lại Hogwarts.

Tôi ngồi đợi mọi người ra khỏi tàu. Khi chỉ còn lại vài học sinh quanh quẩn, tôi chỉnh lại bộ đồng phục năm thứ sáu không vừa vặn của mình. Tôi giấu chiếc xương quai xanh nhô ra của mình bằng một chiếc khăn quàng trắng, phía dưới có một con cú nhỏ trông giống Hedwig một cách kỳ lạ.

Harry đã tặng nó cho tôi sau khi biết tôi đã mất cha mẹ vĩnh viễn. Tôi gần như đã bỏ lỡ dòng chữ nhỏ nằm dưới chiếc khăn quàng sang trọng:

'Mình và Ron sẽ luôn ở đây.

Chúng ta là một gia đình'

____

Tôi nhìn chiếc xe ngựa ra mặt hồ đen, cảm giác hồi hộp của những năm đầu tiên đi thuyền về phía lâu đài đủ khiến tôi ước mình có thể cùng nhau bỏ qua bữa tiệc chào mừng.

Cơn đau trong ngực tôi ngày càng lớn hơn khi tôi nhận thấy một mảnh bị thiếu.

Bác Hagrid.

Ông luôn dẫn những học sinh năm nhất đến lâu đài khi họ chờ đợi được phân vào nhà tương ứng.

'Có tiếng chuông vang vọng trong tai tôi.

Tiếng hét.

mặt đất rung chuyển dưới chân tôi.

Bác Hagrid đang nằm trên mặt đất, hai chân của ông ấy bị bong tróc đến tận xương, lời nguyền lạc lối đang từ từ lan lên chân ông ấy.

Cánh tay tôi run lên khi tôi cố gắng nắm lấy cây đũa phép dính đầy máu của mình.

Máu của tôi?

Máu của ai?'

Mật dâng lên trong cổ họng tôi.

Tôi niệm nhanh một ngụm Aguamenti lên môi để giúp xoa dịu dạ dày.

Tôi đã quyết định rồi. Không có bữa tiệc chào đón nào dành cho tôi. Tôi lặng lẽ đi qua các hành lang để tìm kiếm cánh của năm thứ Tám.

Ngôi trường được khôi phục lại vẻ huy hoàng trước đây không có gì có thể ngăn cản những ký ức hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi phải chịu đựng và đạt được những điều tuyệt vời.

Tôi đẩy những hình ảnh đẫm máu xuống và cố gắng giải mã những mô tả của cô hiệu trưởng để tìm ra phòng sinh hoạt chung. Tôi đi ngang qua thư viện, sau đó dường như là một cuộc hành trình vô mục đích lên những bậc thang chuyển động rồi cuối cùng quay mặt về phía một bức tường trống.

Khi tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn không, bức tường sáng lên và để lộ ra một bức tượng trông giống hiệu trưởng cụ Dumbledore đang chắp cả hai tay sau lưng, nhìn xuống tôi đầy mong đợi.

Tôi nhìn lại lá thư của mình để tìm mật khẩu.

"Cơ hội thứ hai" tôi lẩm bẩm.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Bức tượng cụ Dumbledore nở một nụ cười nhẹ rồi từ từ trượt mở để lộ ra một đường hầm tối tăm. Khi tôi bước vào đường hầm, trần cong của đường hầm tỏa ra một màu đỏ ấm áp huyền ảo soi sáng con đường tôi vào phòng sinh hoạt chung.

Phòng sinh hoạt chung có hình bầu dục với những chiếc ghế dài màu trung tính sang trọng và những giá sách chứa đầy những cuốn sách bụi bặm. Một lò sưởi lớn nằm đối diện lối vào đường hầm. Hai cầu thang nằm ở mỗi bên của lò sưởi tráng lệ dẫn đến nơi mà tôi cho là phòng ngủ.

Nơi này trông cổ kính như phần còn lại của lâu đài nhưng nó vẫn còn mới.

Tôi thận trọng bước từng bước về phía cầu thang, khi tôi đi được nửa đường, một cánh cửa ở cuối hành lang tầng hai đóng sầm lại khiến tôi giật mình. Sau đó, một loạt bước chân nhịp nhàng tiến đến với tốc độ nhàn nhã cho phép tôi bước xuống các bậc thang và trốn bên dưới cầu thang.

Đã quá nhiều cho sự dũng cảm.

Cầu thang kêu cót két như thể chúng được làm bằng gỗ thay vì đá lạnh cứng như vẻ ngoài. Người bí ẩn cuối cùng cũng đi được đến giữa phòng sinh hoạt chung, nếu không có dáng đi lộ liễu và cách cư xử thoải mái thì mái tóc vàng đã lộ rõ ​​​​anh ta.

Anh ấy có vẻ cao hơn và dáng người to lớn hơn khi tôi gặp anh ấy lần cuối tại phiên tòa xét xử Wizengamot.

Hồi đó anh ấy có vẻ không giống chính mình lắm... thu nhỏ lại. Cúi đầu, mắt nhìn xuống đất khi những người khác quyết định tương lai của anh.

Sau khi tôi làm chứng ủng hộ việc thả anh ta, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Khuôn mặt anh ấy bình thản nhưng đôi mắt xám lạnh lùng của anh ấy rất mãnh liệt, rực cháy một cảm xúc nào đó mà tôi vẫn không thể giải mã được. Làm sao tôi có thể? Tất cả những gì tôi biết từ anh ta là những lời chế nhạo ghê tởm và chế nhạo.

Nếu không có đôi giày cao gót mèo con và chiếc váy bút chì bó sát mà tôi tìm thấy trong tủ quần áo của mẹ, có lẽ tôi đã lao ra khỏi sàn điều trần nhưng thay vào đó tôi lại đi bộ như thể đã quá lâu. Cảm thấy cái nhìn chằm chằm của anh ấy đang đốt cháy một lỗ trên lưng tôi.

Cuối cùng khi tôi đã ra khỏi cánh cửa đôi, Harry đã ở đó, một tay quàng qua vai tôi hỏi mọi chuyện diễn ra thế nào. Sau đó cậu làm chứng ngay sau đó, giúp Malfoy được tự do.

Một lần nữa chìm đắm trong suy nghĩ, tôi không nhận ra bước đi bình thường của Malfoy băng qua phòng sinh hoạt chung đã dừng lại hoàn toàn.

Trước khi tôi có thể bắt đầu nỗ lực trốn tránh kém duyên dáng của mình. Một cảm giác mát lạnh bao trùm lấy tôi. Liếc nhanh xuống tay tôi xác nhận sự nghi ngờ của tôi.

Sự phô trương nho nhỏ đó đã gây ra sự quyến rũ vỡ mộng đối với tôi. Anh ấy không thốt ra một lời nào. Không có cây đũa phép nào trong tay anh ta. Phép thuật không cần đũa phép?

Anh ấy đang cố gắng chứng minh điều gì? Đối với tôi hay tất cả mọi người?

Malfoy ngày xưa hẳn sẽ vênh váo bước tới chỗ tôi như một con công kiêu hãnh để mắng mỏ tôi. Tuy nhiên, ở đây anh ấy vẫn quay mặt đi khỏi tôi.

Bực mình vì lời chế nhạo méo mó của anh ta, tôi bắt đầu niệm bùa phản đòn khi một cánh cửa khác đóng mở khiến tôi không thể theo dõi. Những bước đi nhanh nhẹn và thoáng đãng tiến lại gần để lộ Pansy Parkinson.

Mái tóc dài ngang vai được tạo kiểu hoàn hảo và bộ đồng phục được thiết kế riêng của cô đã tạo nên hình ảnh cô gái Slytherin hoàn hảo để phù hợp với hình ảnh của Malfoy.

Parkinson đặt bàn tay nhợt nhạt lên cẳng tay. Malfoy lạnh lùng liếc qua vai về phía tôi. Sau đó tiếp tục đi dạo với cánh tay của Parkinson giờ đã vòng qua tay anh. Khi họ bước vào đường hầm để ra khỏi phòng sinh hoạt chung, đường hầm bừng lên một màu xanh tươi của rừng.

Tại sao ánh sáng của tôi lại mờ nhạt đến thế? So với hai Slytherin, ánh hào quang của tôi gần như không bằng.

Ngày nay phẩm chất Gryffindor của tôi có còn tồn tại không?

Với cảm giác cay đắng trong ngực, khi nghĩ đến việc mình không đủ tư cách là Gryffindor, tôi niệm phép phản công và đi lên lầu.

Khi đến hành lang dài, tôi nhận thấy có những cánh cửa gỗ gụ lớn ở mỗi bên. Mỗi ngôi nhà đều có biểu tượng ngôi nhà bằng gỗ ở giữa và bên dưới là họ của chủ sở hữu bằng chữ thảo màu vàng.

Cánh cửa đầu tiên bên phải tôi có một con rắn gỗ và tên Zabini bên dưới. Ngay bên trái tôi là một cánh cửa khác có con rắn gỗ có tên Nott bên dưới. Hai cánh cửa tiếp theo là Slytherins, Parkinson và Greengrass.

Một cảm giác sợ hãi tràn ngập trong bụng tôi khi nghĩ đến việc trở thành học sinh Gryffindor duy nhất quay trở lại vào năm thứ 8.

Còn ba cánh cửa nữa. Tôi gần như sợ hãi khi nhìn vào cánh cửa bên trái mình. Lòng dũng cảm Gryffindor của tôi đâu rồi? Ngẩng cằm kiêu hãnh, tôi liếc nhìn cánh cửa và con sư tử gỗ ở giữa cửa gần như khiến tôi nhẹ nhõm ngã xuống đất.

Bằng chữ vàng, cái tên Longbottom tỏa sáng dưới con sư tử Gryffindor bằng gỗ.

Nhìn sang cánh cửa bên phải tôi chợt thấy dễ dàng hơn một chút. Mắt tôi tập trung vào cái tên.

Rắn Slytherin gỗ, Malfoy.

Đây dường như là một công thức dẫn đến thảm họa. McGonagall đang nghĩ gì khi dẫn tôi vào phòng sinh hoạt chung Slytherin 2.0? Đây được cho là về việc hợp nhất ngôi nhà chứ không phải nhét hai con sư tử vào hố rắn.

Năm Slytherin và hai Gryffindor. Có gì đó đã nhầm lẫn đúng không?

Tôi rùng mình lo lắng khi nhìn vào cánh cửa cuối cùng và không giống như những cánh cửa khác nằm song song với nhau trên mỗi bức tường, cánh cửa này nằm ở cuối hành lang đối diện với tôi. Thật là cách tuyệt vời để đặt mục tiêu lên lưng tôi, cô McGonagall.

Sư tử gỗ, bên dưới có cái tên vàng GRANGER.

Cô bước ra ngoài. Đây sẽ là một năm tồi tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro