Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi sắp xếp lại những chiếc gối trên ghế dành cho khách lần thứ tư kể từ khi đến văn phòng của mình. Phải mười phút nữa Pansy mới đến.

Cảm giác tội lỗi vì đã xa cách cô ấy và những người khác mà không có lời giải thích đã khiến tôi không thể ngủ được vào đêm hôm trước. Khi tác dụng của viên thuốc giảm bớt suốt đêm, cảm giác tội lỗi trong dạ dày tôi lại trỗi dậy. Tôi trằn trọc mãi cho đến khi mặt trời chiếu qua cửa sổ.

Uống thuốc vào buổi sáng chẳng mang lại chút thuyên giảm nào, thay vào đó, nó hiện lên trong tâm trí tôi rằng tôi đã vô tâm và ích kỷ như thế nào.

Việc trốn tránh danh hiệu omega đã biến tôi thành một cái vỏ vô cảm.

Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Tôi băng qua phòng và nhanh chóng mở cửa.

Phản ứng đầu tiên của tôi là sốc và sau đó là bối rối. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón tiếp Pansy và một mình Pansy. Nhưng giờ bên cạnh cô là một Draco Malfoy trưởng thành rất nhiều.

Đôi mắt màu xám đá nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.

"Xin mời vào." Tôi mở cửa rộng hơn và bước trở lại bàn làm việc của mình.

Tôi có cảm giác trước sức nặng của những cái nhìn chằm chằm của họ vào lưng tôi.

Bật chế độ một gương mặt tự tin, tôi quay lại đối mặt với họ.

"Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đồng ý gặp mình hôm nay, Hermione. Mình biết dạo này cậu rất bận—mình, ừm..." cô ấy dường như đang cân nhắc lời nói tiếp theo của mình một cách cẩn thận. Cô ấy rất khác so với trước đây, cô ấy có vẻ thận trọng và không chắc chắn, trái ngược hoàn toàn với tính cách tự tin quá mức của cô ấy trong quá khứ.

Những năm tháng ở bên Neville dường như đã khiến con người cô trở nên mềm yếu hơn. Điều này đã tạo thêm một mức độ tội lỗi khác trong ý thức của tôi.

"Cũng ổn thôi, mình có thời gian." Tôi mỉm cười nhẹ với cô ấy.

"Khi mình nhận được lời nhắn của cậu tối qua, mình gần như nghĩ rằng mình đang bị ảo giác. Mình rất vui vì cậu đã đồng ý điều này. Mình đã mơ về việc sẽ xin lỗi cậu như thế nào và giờ mình không biết phải bắt đầu từ đâu... Mình thực sự xin lỗi Hermione—Nếu mình biết—Nếu tụi mình biết sớm hơn. Mình chỉ muốn cậu biết rằng tụi mình muốn cậu ở đó, tất cả tụi mình. Kể cả Theo. Tất cả những điều đó là có thật."

"Theo rất nhẫn tâm và tuyệt vọng. Đó không phải là lỗi của ai khác mà là lỗi của chính cậu ấy". Malfoy nói thêm.

Tôi giữ cái nhìn của anh ấy một lúc. Anh ấy trông vẫn giống vậy nhưng lại có gì đó khác biệt. Anh vẫn mang trong mình khí chất bí ẩn như trước. Làm thế nào mà anh ấy thậm chí còn lớn hơn lần trước tôi nhìn thấy anh ấy? Anh ta khá đáng sợ. Ánh nhìn trong mắt anh mà trước đây tôi chưa bao giờ có thể nhớ hay hiểu được giờ đã trở nên rõ ràng hơn. Đó là một cái nhìn đầy tính toán và săn mồi, bị ngăn cản bởi bức màn bình tĩnh dù là nhỏ nhất.

Tôi gật đầu không tin vào giọng nói của chính mình.

"Mình muốn cậu biết rằng mình biết ơn như thế nào khi cậu đã bước vào cuộc đời chúng mình. Nếu không có cậu và sự kiên trì của cậu xô Neville vào mặt mình vào cuối tuần đó suốt ngần ấy năm trước, mình sẽ không bao giờ cho tình yêu một cơ hội. Vì vậy xin hãy cho chúng mình vinh dự xin cậu đi cùng chúng mình đến ngày kỷ niệm này." Pansy trông như sắp suy sụp nếu tôi nói không.

Không phải là tôi sẽ từ chối cô ấy trong một triệu năm nữa. Tôi có thể đã tê liệt nhưng tôi không tàn nhẫn.

"Pansy, mình rất vinh dự. Đó thực sự sẽ là niềm vui của mình. Đã quá lâu rồi, chúng ta không nên níu kéo quá khứ lâu như vậy." Tôi mỉm cười với cô ấy và lần này cô ấy đáp lại bằng cả tấm lòng.

Cô ấy lôi ra một chiếc phong bì trắng bóng có chữ vàng ở mặt sau và đưa cho tôi.

"Chúng ta nên lên đường thôi. Chúng ta đã làm mất quá nhiều thời gian của cậu rồi." Pansy nói khi đứng dậy.

Tôi đi vòng quanh bàn và ôm cô ấy vào lòng. Cô ấy dường như bị đóng băng trong một giây trước khi đáp lại.

"Cảm ơn vì lời mời, mình sẽ đến đó." Tôi nói trước khi lùi lại.

Cô ấy vòng khuỷu tay qua khuỷu tay tôi, buộc tôi phải dẫn cô ấy ra cửa, với nụ cười tinh nghịch quen thuộc trên môi. Tôi nghe thấy tiếng Malfoy đứng dậy nhưng không thể nhìn thấy anh ấy.

"Mình nghe thấy nhiều lời thì thầm đây đó nói rằng cậu có thể sẽ chống lại Kingsley sau hai năm nữa. Mình muốn nói với cậu rằng cậu đã nhận được phiếu bầu của mình." Cô ấy nói đầy tự hào.

Tôi bật cười với ý tưởng đó, tôi hầu như không nhận được sự tôn trọng của Wizengamot với tư cách là trưởng bộ phận. Và tôi có rất ít hoặc không có quyền lực khi làm lung lay nhiều gia đình thuần chủng lâu đời.

"Cảm ơn." Tôi đảo mắt.

Cô ấy ôm tôi lần cuối trước khi ra hiệu cho Malfoy ở phía sau tôi.

Anh ấy đi ngang qua tôi và gật đầu mà không nhìn về phía tôi.

"Granger." Ngay cả khi họ đã đi rồi, giọng nói của anh dường như vẫn còn đọng lại.

Bản dịch thuộc về tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

---------

"Mình chỉ không hiểu tại sao nó phải kéo dài một tuần? Mình sẽ rất phấn khích trước viễn cảnh đó nếu chúng ta không phải tụ tập cùng lũ rắn dưới một mái nhà." Ron phàn nàn lần thứ ba kể từ khi chúng tôi đến quán rượu.

"Chúng ta làm điều này vì Neville, vì cậu ấy là bạn của chúng ta và chúng ta yêu quý cậu ấy. Ngoài ra, 11 Pansy rất tuyệt. Chúng ta không còn là trẻ con nữa, Ron." Tôi nói lại một lần nữa.

"Em nghĩ thật lãng mạn khi họ sẽ kết hôn ở chính nơi họ đã trở thành người yêu." Ginny nói thêm, trông hơi say.

"Mình thực sự không bận tâm đâu. Mình chắc rằng sẽ rất kỳ lạ nếu ở lại nhà nghỉ của Malfoy—nhưng như Hermione đã nói—giờ chúng ta đều đã trưởng thành rồi." Harry ném cho Ron một cái nhìn sắc bén.

Ron gắt gỏng và rót thêm một ly nữa.

"Chị có biết Malfoy đã tài trợ cho nhạc viện của Neville không? Và không chỉ vậy, giờ đây anh ta còn sở hữu phần lớn cổ phần ở Hẻm Xéo và Hogsmeade" Lời nói của Ginny bắt đầu lắp bắp.

"Em đã bị sốc vềđến mức nào trước khi bọn chị đến?" Tôi hỏi, cố nhịn cười.

Harry đẩy một cốc nước cao trước mặt Ginny và uống cạn ly rượu gin của cô bạn gái chỉ bằng một ngụm trước khi cô nàng kịp với lấy nó.

"Em chỉ nói rằng, anh ta đã một tay đảm bảo rằng không có doanh nghiệp nào bị phá sản bằng cách đầu tư vào chúng ngay sau chiến tranh. Suốt thời gian qua em cứ nghĩ anh ta chỉ là một chàng thiếu gia nhà giàu không biết làm việc khác thôi." Em ấy thừa nhận.

"Cậu có nghe thấy điều này không Harry? Ginny có thể phải lòng thủ lĩnh của loài rắn." Ron trêu chọc.

"Điều đó không đúng và anh ta thậm chí không phải mẫu người của em. Tất cả những người đó..." cô ấy tạo ra một tiếng nôn khan đầy kịch tính. "—hơn nữa mẫu người của em đang ngồi ngay đây này."

Ginny liếc nhìn Harry với ánh mắt dịu dàng, gần như có cảm giác không ai xen vào được.

Những đêm như thế này tôi cảm thấy thực sự cô đơn. Viên thuốc đã làm rất tốt việc làm tê liệt mọi sự tuyệt vọng và nhu cầu kết nối. Những lần hiếm hoi tôi cố gắng hôn hoặc thậm chí cố gắng ngủ với bất kỳ ai, tôi cảm thấy thật sai lầm. Sự sai trái khi họ ở gần nhau quá mức không thể bỏ qua, tất cả những tình huống đó đều kết thúc bằng việc tôi lúng túng yêu cầu họ rời đi hoặc tôi lúng túng kiếm cớ chạy ra khỏi cửa.

"Thật kinh tởm, hai người có thể ra ngoài đặt một phòng mà." Ron nhìn tôi để hỗ trợ.

Tôi nhún vai như chưa thấy gì.

Tôi nhìn chiếc váy dạ hội của mình trong gương lần thứ một triệu, cảm thấy hơi tự ti vì tấm lưng lộ ra ngoài của mình. Chiếc váy có màu xanh nửa đêm. Tôi niệm một bùa làm mượt tóc khác cho chắc chắn và tiến về phía sàn nhà.

Lần cuối cùng tôi bước qua lò sưởi này, tôi đã rất hoảng sợ và hoảng sợ vì một điều gì đó chưa biết. Khoảng thời gian này tôi cảm thấy an toàn và kiểm soát được tương lai của chính mình.

Thật choáng váng khi lâu đài thực sự tráng lệ đến thế. Đó là nơi hoàn hảo cho một đám cưới.

Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc xa hơn ở cuối hành lang, tôi không dám một mình đến 'bữa tiệc tối trước buổi tổng duyệt'. Chúng tôi đã đồng ý gặp nhau ở lò sưởi lúc chín giờ.

Lò sưởi sáng lên ngọn lửa xanh, chỉ có Harry và Ron bước ra.

"Ginny đâu?" Tôi hỏi với một chút kinh dị.

"Em ấy cảm thấy không khỏe, vài ngày nữa cô ấy sẽ đến gặp chúng ta khi em ấy khỏe hơn." Harry trả lời một cách xin lỗi.

Ginny được cho là sự cứu rỗi và cầu nối xã hội của chúng tôi, hầu hết mọi người đều gặp khó khăn khi tiếp cận ba chúng tôi một mình. Ginny là người dễ gần.

Một tiếng xuất hiện khiến cả ba chúng tôi nhảy dựng lên và nắm lấy đũa phép của mình như thể bị phục kích.

Con yêu tinh quen thuộc cũng có vẻ giật mình.

"Pinky?"

Yêu tinh tập trung vào tôi trong tích tắc trước khi cúi đầu sâu.

"Cô Granger, Pinky rất vui được gặp lại cô."

"Pinky, đây là những người bạn tốt của tôi, Harry và Ron." Tôi giới thiệu họ, Pinky cũng cúi đầu chào họ.

"Pinky được cử đi lấy hành lý cho mọi người."

Chúng tôi giao hành lý của mình cho yêu tinh, cô ấy biến mất ngay lập tức. Cái gọi là hành lý của tôi chỉ bao gồm một chiếc túi xách có bùa.

Chúng tôi đi xuống hội trường nơi bữa tiệc tối diễn tập đang diễn ra sôi nổi.

Có rất nhiều gương mặt quen thuộc với ly sâm panh trên tay.

"Mình chắc sẽ say thật nhanh." Ron lặng lẽ lẩm bẩm.

Tôi gật đầu đồng ý. Harry nhanh chóng chộp lấy ba cốc từ một người phục vụ đi ngang qua.

Căn phòng có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ nhưng khó có thể nhận ra với tất cả những tác phẩm điêu khắc bằng băng quyến rũ và cách cắm hoa trang trí căn phòng.

"Các cậu! Các cậu đã đến rồi." Neville cười rạng rỡ khi đi về phía chúng tôi.

"Tất nhiên là phải đến rồi, Nev." Harry vỗ vào vai chàng trai dũng cảm sắp đeo lên gông xiềng hôn nhân.

"Cậu là người đàn ông của hôm nay, hay mình nên nói là của tuần? Khi nào là bữa tiệc kết thúc sự độc thân?" Ron nhướng mày đầy gợi ý.

Tôi chống lại sự thôi thúc muốn đảo mắt.

"Thật tốt khi được gặp cậu." Tôi nâng ly chúc mừng cậu ấy trong im lặng.

Neville lại cười rạng rỡ một lần nữa.

Chúng tôi hòa nhập vào đám đông. Gần như có cảm giác như chúng tôi đang hầu tòa, thay phiên nhau chào hỏi và giới thiệu với rất nhiều người. Blaise và Daphne giống như một luồng gió mới so với một số họ hàng thuần chủng của Pansy. Neville và Pansy lảng vảng xung quanh cho đến khi Ron xin phép đi tán tỉnh một cô gái tóc nâu nhỏ nhắn, cô ấy trông quen quen nhưng tôi không thể nhớ ra. Dean Thomas bắt cóc Harry để bàn chiến lược cho cuộc đột kích sắp tới.

Nếu Ginny ở đây cô ấy sẽ ngăn cậu ấy lại, làm việc ngay cả trong những ngày nghỉ là điều không nên.

Tôi thấy mình đang nhìn quanh phòng, hy vọng bắt được một tia bạc. Tôi giả vờ như cảm giác ma quái trong bụng không phải là sự thất vọng.

Khi Luna nhìn thấy tôi, tôi đang núp sau một trong những giàn hoa cao, bốn ly rượu gin.

"Chào Hermione, Harry muốn mình báo cho cậu biết rằng tối nay cậu ấy sẽ ra ngoài. Ron đang ở đâu đó với Mandy Brocklehurst..." cô ấy nói.

"Ai?" Lông mày tôi nhíu lại. "Cậu biết điều gì à- không sao đâu - mình không cần biết." Tôi thừa nhận.

"Cậu trông thật tuyệt trong màu xanh lam; đó là màu yêu thích của tôi—xanh nửa đêm...Có lẽ đó cũng là màu yêu thích của Draco vì anh ấy dường như cũng ngưỡng mộ chiếc váy của cậu suốt bữa tiệc đêm nay." Cô ấy nói như một sự thật.

Khi nào cơ?

"Mình không biết anh ấy ở đây." Tôi nhìn quanh phòng lần nữa.

"Anh ấy đến ngay sau khi cậu đến. Anh ấy đang sử dụng bùa chú không để ý lên mình - mình có thể nhìn thấu anh ấy." Cô thừa nhận một cách tự hào.

Tại sao anh lại phải ẩn giấu mình?

Tôi choáng váng lạc lối và say khướt khi đi bộ đến một khu vực xa lạ của ngôi nhà. Nó tối hơn và yên tĩnh hơn.

Tôi nhớ lại cái đêm ở thư viện nhiều năm trước. Có khả năng nơi này vẫn còn bị nguyền rủa.

"Pinky?" Tôi đã gọi. Căn phòng yên tĩnh làm tôi hơi lo lắng. "Pinky, là tôi Hermione, làm ơn, tôi cần sự giúp đỡ của bạn."

"Cô ấy không thể đến chỗ cô được." Malfoy ngồi trên gờ cửa sổ cao. Bộ quần áo tối màu của anh gần như hòa vào bóng tối.

Tôi gần như giật mình trước giọng nói của anh, tác dụng của thuốc đã hết. Tôi cần tìm phòng ngủ của mình.

"Tại sao không?" Tôi nhìn chằm chằm, đợi ánh mắt anh rời khỏi cửa sổ.

Anh đã không làm thế.

"Có những kết giới chống ma quỷ ở phía bên này của lâu đài. Nó giúp tôi ngủ ngon vào ban đêm." Anh nói với giọng trầm tĩnh.

Anh ấy có vẻ không vui... Anh ấy buồn bã.

"Anh có thể vui lòng cho tôi biết tôi sẽ ở phòng nào và tôi sẽ rời khỏi đây—"

Anh cười đen tối.

Lúc đó anh ấy nhìn tôi. Nghiêng đầu sang một bên như thể mới nhìn thấy tôi lần đầu.

Nó khiến da tôi nóng bừng.

Tôi đã quá say. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy mình bị thu hút bởi Malfoy khi say rượu.

"Cô có thể đã bị lạc nhưng vẫn đến được đúng nơi." Anh lặng lẽ nói. Anh liếc nhìn cánh cửa duy nhất còn lại trong hành lang ngoài cánh cửa gần anh nhất.

Tôi quay người bước vào phòng không nói một lời, tay hơi run.

-------

Sáng hôm sau, điều đầu tiên tôi làm là lắc hai viên thuốc lên tay và nuốt khô trước khi chuẩn bị cho ngày mới.

Hành trình đã lên kế hoạch cho hoạt động 'Quidditch giữa những người bạn' vào buổi chiều.

Tôi bắt đầu chuẩn bị thì có tiếng gõ cửa. Harry đến đón tôi sau khi bị Ron bỏ rơi, người bị ám ảnh chỉ qua một đêm với cô gái Mandy. Hành vi điển hình của Ron thực sự.

Tôi cho phép Harry vào phòng, cậu ấy đợi tôi hoàn thành việc uốn tóc cho tôi theo phong cách nào đó. Khi chúng tôi bước ra ngoài, Malfoy vẫn đang dựa vào chỗ cũ như đêm hôm trước. Anh ấy liếc nhẹ về phía chúng tôi rồi quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sức nặng của một cảm giác không rõ nào đó đè nặng lên bụng tôi.

Suốt ngày tôi có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Nó gần như gợi nhớ lại cảm giác của tôi những năm trước. Nhận thức được bản thân và hơi hoang tưởng, tôi cố gắng phớt lờ cảm giác đó vì rốt cuộc tôi đang uống thuốc chữa bệnh.

Vào buổi trưa, tôi đi đến khu vườn, nơi một sân đấu quidditch tạm bợ đang dần bị bao vây bởi du khách.

"Hai đội không phân biệt nhà cái, hãy ghi tên mình vào mũ." Neville thông báo cho đám đông.

Harry và Ron cười toe toét khi được ghép vào cùng một đội. Đội một.

Blaise được xếp vào đội hai cùng với Dean.

Tên cuối cùng của chiếc mũ là của Malfoy, người được xếp vào đội một. Những vị khách đang quan sát lặng lẽ lẩm bẩm trước dáng đi thoải mái của anh khi anh bước về phía Harry và Ron.

Họ ở quá xa để tôi có thể nắm bắt được cuộc trao đổi của họ. Cả hai nhóm dường như đang lên kế hoạch cho chiến lược của mình.

Tôi cùng Neville và Pansy ngồi trên ghế dài trong khi những vị khách khác tìm chỗ ngồi để xem.

Các nhóm thông báo vị trí của mình: Người canh giữ Ron, Người tìm kiếm Harry, Người đuổi theo Malfoy, hai người còn lại là người đánh đập.

Đội còn lại có vẻ quá tự tin sau khi Blaise có bài phát biểu động viên đáng chú ý.

Bóng dáng họ mờ ảo qua lại trên cánh đồng, Harry dễ dàng rơi vào vai trò tìm kiếm quen thuộc của mình. Đám đông la ó và cổ vũ khi mỗi đội ghi điểm. Rõ ràng rồi, đội một là đội vượt trội hơn. Blaise có vẻ không mấy bận tâm khi thủ môn của đội anh bị hất văng khỏi chổi bởi cú ném bóng chuẩn xác của Malfoy vào mặt.

Malfoy bay vòng quanh sân khi thủ môn này bị kéo ra ngoài và thay thế bằng một người khác. Ron giơ nắm đấm lên trời với nụ cười đắc thắng.

Thật kỳ lạ khi thấy họ làm việc cùng nhau hướng tới một mục tiêu chung. Neville có vẻ bất động bên cạnh Pansy trong công việc nhóm của họ.

Trận đấu cuối cùng kết thúc với tỷ số từ 10 đến 35, sau khi Harry bắt được quả snitch. Harry, Ron và Malfoy bay về phía chúng tôi, cả ba người cùng lúc xuống chổi.

"Ai có thể nghĩ rằng Malfoy có khả năng săn đuổi cơ chứ?" Harry thông báo.

Ron vỗ vai Malfoy, khiến anh ta nhếch mép nhẹ.

Blaise bay đến gần mà không cần xuống chổi. "Tôi muốn một trận tái đấu, việc xếp tất cả những tuyển thủ giỏi nhất vào một bảng là khá bất công." Anh ấy nhìn Neville với vẻ buộc tội vui vẻ.

Thời gian còn lại của buổi chiều được dành trên sân, Malfoy đổi đội và đánh bại đội một, khiến Blaise xoa dịu đủ để trận đấu kết thúc.

Khi tất cả chúng tôi quay trở lại Chateau, mặt trời đang lặn ở đường chân trời. Tôi liếc qua vai tìm kiếm anh ấy một lần nữa. Tóc anh dính bết vào trán và má anh có vẻ hơi ửng hồng vì gắng sức. Cách ngực anh phập phồng nhanh chóng khiến bụng tôi có gì đó cồn cào.

Tôi quay lại trước khi bị tóm và nắm tay trước hơi nóng đang phả lên cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro