Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tay anh nhẹ nhàng chạm vào ngọn tóc xoăn của tôi, ánh mắt dõi theo từng chuyển động. Mặt khác, anh ấy đặt nó lên hông tôi. Ngón tay cái của anh nhấc áo tôi lên cho đến khi lòng bàn tay anh chạm vào da tôi.

Tôi cần nhiều hơn nữa.

"Malfoy, làm ơn." Giọng tôi như một lời thì thầm đầy hơi thở.

Anh cúi đầu thấp hơn và hôn lên chỗ gáy của tôi. Môi anh xoa dịu vết bỏng.

Tim tôi rung động và đầu gối tôi khuỵu xuống vì ngây ngất. Cánh tay anh vòng qua eo tôi để giữ cho tôi đứng thẳng.

"Em thật phản ứng nhanh. Quá hoàn hảo như thế này." Môi anh lướt lên cổ tôi. "Tối nay em có trở thành omega nhỏ hoàn hảo của tôi không?"

Có thứ gì đó trong lồng ngực tôi như trở nên sống động, tôi cần phải trở nên hoàn hảo đối với anh ấy. Tôi cần phải làm hài lòng anh ấy.

"Vâng—vâng, alpha." Những lời nói đó có vẻ xa lạ với môi tôi nhưng cơ thể tôi cảm thấy được giải thoát.

Anh ấy phát ra một âm thanh hài lòng trước khi môi anh ấy chạm vào môi tôi. Tôi đã mong đợi một nụ hôn nhẹ nhàng phù hợp với sự đụng chạm của anh ấy, tuy nhiên nụ hôn đó thật dồn dập. Gần như là sự trừng phạt.

Anh nắm lấy một nắm tóc của tôi, để lộ phần cổ của tôi. "Làm ơn." Tôi cầu xin, không chắc chắn mình đang cầu xin điều gì. Anh hôn xuống cho đến khi chạm đến điểm nhạy cảm ở đó và liếm nó.

Tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa và tôi không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ điều gì. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhiều niềm vui từ một điều gì đó đơn giản như vậy. Chân tôi khuỵu xuống dưới tôi. Tôi nửa mong răng anh sẽ ăn sâu vào da thịt, chỉ vì cơ thể tôi dường như thèm muốn điều đó.

Khi tầm nhìn của tôi trở lại, anh ấy sẽ mang tôi trở lại con đường chúng tôi đã đến. Anh đi ngang qua phòng ngủ của tôi, dừng lại trước cửa phòng anh.

Khi vào trong, anh ấy từ từ thả tôi xuống rồi quay lại khóa cửa. Tiếng chốt đóng lại có chút nặng nề. 

Một giọng nói liên tục hét lên yêu cầu tôi dừng việc này lại. Nói với anh là không, hãy rời khỏi phòng anh. Nhưng có một giọng nói mạnh mẽ khác nhắc nhở tôi điều này tốt như thế nào. Tôi thực sự cần anh ấy. Tôi đã phủ nhận bản thân mình quá lâu.

Tôi muốn điều này.

Malfoy quay lại đối mặt với tôi, ánh mắt anh ấy quét qua tôi. Như thể anh ấy không thể tin được tôi đang đứng đây, trong phòng ngủ của anh ấy.

Sự thật mà nói thì tôi cũng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày này.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được người yêu đáng xấu hổ của mình lại đẩy tôi vào tình huống này. Nếu tôi chưa bị anh ấy thu hút, liệu việc chấp nhận sự giúp đỡ của anh ấy có dễ dàng đến thế không?

Nhiều đêm tôi nằm trên giường nghĩ xem anh ấy sẽ như thế nào khi ở trên giường. Dịu dàng? Thô lỗ?

Cho đến nay, anh ấy đã chứng minh cho tôi thấy là cả hai.

Anh bước ngang qua tôi, đến gần chiếc giường chiếm phần lớn diện tích căn phòng. Ánh sáng mờ giúp tôi bớt bối rối.

Một tay anh đưa lên nới lỏng cà vạt, tay còn lại giơ về phía tôi như ra hiệu.

Càng bước đến gần, mùi hương lúc trước càng lấn át khứu giác của tôi. Gỗ tuyết tùng, táo xanh và xạ hương.

Thật là an ủi làm sao. Tôi vắt óc cố gắng tìm ra mùi hương nhưng vô ích. Anh ấy khiến tôi quá mất tập trung.

Tay tôi giơ lên ​​đón lấy tay anh. Kích thước lòng bàn tay của tôi so với của anh ấy khiến có thứ gì đó rung lên trong bụng tôi. Nó thỏa mãn nhu cầu cảm thấy được bảo vệ của tôi.

"Hôn tôi đi." Anh ta yêu cầu. Ánh mắt thèm khát trong đôi mắt xa lạ của anh làm tôi sợ hãi.

Tôi kiễng chân lên và hôn lên môi anh.

Anh gầm gừ, không hài lòng với sự đụng chạm rụt rè của tôi.

Đừng làm anh ấy khó chịu. Sửa nó. Hãy trở nên hoàn hảo đối với anh ấy.

Cơ thể tôi bị đốt cháy. Mùi hương của anh thật say đắm. Tôi cần anh ấy.

Cả hai tay tôi giơ lên ​​khuôn mặt tái nhợt của anh, ánh mắt mãnh liệt, tò mò của anh.

Môi tôi chạm nhẹ vào môi anh.

Anh ấy không có động thái gì để dẫn đầu.

Tôi luồn ngón tay vào tóc anh, nó mềm mại như tôi tưởng tượng. Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi môi tôi, đây chính là lời mời mà anh ấy chắc chắn đã chờ đợi. Môi anh bắt đầu di chuyển trên môi tôi gần như tuyệt vọng như tôi cảm thấy. Một cánh tay vòng qua eo tôi, ép cơ thể tôi vào anh. Dòng máu trong huyết quản tôi dường như rung chuyển bởi phép thuật. Mọi thứ đều cảm thấy rất đúng.

Khi phổi tôi bỏng rát vì thiếu oxy, tôi lùi lại để thở. Tầm nhìn của tôi mờ đi vì ham muốn, sức nóng tỏa ra từ cơ thể tôi ngày càng dâng cao đến mức bỏng rát đau đớn.

"Malfoy làm ơn đi, đau quá." Tôi đã năn nỉ.

"Tôi thích em như thế này... sẵn lòng cầu xin tôi." Anh ấy cắn vào môi tôi trước khi biến mất quần áo của tôi.

Không khí lạnh trong phòng thật dễ chịu trên làn da trần trụi của tôi. Bộ đồ ngủ đầy vết xước khủng khiếp của tôi đã làm tăng thêm sự khó chịu chung của tôi, sự nhẹ nhõm khi được cởi bỏ chúng đã làm tôi bớt xấu hổ trước cách đôi mắt của Malfoy quét khắp cơ thể trần truồng của tôi một cách thèm khát.

Một tiếng kêu giật mình thoát ra khỏi môi tôi khi anh nhanh chóng bế tôi lên và quay lại thả tôi xuống giường. Mặt tôi nóng bừng khi tấm vải lụa thấm đẫm sự hưng phấn của tôi. Tôi chưa kịp phản ứng thì hai tay anh đã quấn lấy hai mắt cá chân của tôi và kéo cơ thể tôi xuống mép giường.

"Em biết đấy, suốt thời gian qua tôi đã nghĩ mình điên rồi. Tôi có thể ngửi thấy mùi của em, một mùi hương nhẹ nhàng vấn vương." Malfoy đưa ngón trỏ và ngón giữa của mình xuống, vuốt lên đùi tôi, thu thập lớp dầu nhờn bao phủ trên da tôi. "Tôi nghĩ điều đó là không thể. Em không có dấu hiệu giao phối cũng như chưa bao giờ động dục. Em đã trốn tránh tôi."

Malfoy đưa những ngón tay lên miệng và liếm chúng. Một tiếng rên khàn khàn thoát ra khỏi môi anh. Đôi mắt anh trở nên trĩu nặng vì ham muốn. Hình dáng mặc đầy đủ quần áo của anh ấy hiện ra lờ mờ trên tôi, khiến tôi cảm thấy bất lực và yếu đuối.

Tôi với tay lấy tấm lụa che người.

Một giọng nói nhỏ dường như đang hét vào mặt tôi ở đâu đó sâu thẳm trong ý thức của tôi. Điều bắt buộc là tôi phải lắng nghe. Có điều gì đó đang bị đe dọa. Tôi đã quên mất nó là gì.

Mắt tôi liếc nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Malfoy. Anh ta đã bắt đầu cởi bỏ chiếc áo khoác vest của mình một cách chậm rãi, mất tập trung.

Máu dồn lên tai tôi khi tôi lao về phía cửa. Anh ta định cắn tôi. Tương lai của tôi, mọi thứ sẽ không còn nữa.

Tay tôi với tới cửa, tưởng chừng như mãi mãi tay tôi mới nắm được tay nắm cửa lạnh lẽo. Tôi vặn một lần, hai lần. Không có gì.

Cánh cửa sẽ không mở.

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Da tôi căng ra vì nóng như thiêu đốt.

Tay tôi từ từ buông ra khỏi cửa.

Malfoy không gây ra tiếng động nào phía sau tôi. Khi tôi quay lại nhìn anh, anh vẫn đứng cạnh giường. Vẻ mặt thất vọng của anh ấy chính là điểm khiến tôi lặng người. Hơi thở mệt mỏi của tôi trở nên nông hơn, một tiếng nức nở lặng lẽ trào ra từ cổ họng tôi.

Tôi bị giằng xé, omega của tôi kinh hoàng trước sự thất vọng của anh ấy. Một phần khác trong tôi tiếp tục gào thét tìm lối thoát.

Luôn có một phần trong tôi tìm kiếm sự chấp thuận và công nhận. Trong cuộc đời trưởng thành của tôi, nó đến từ những người bạn đồng trang lứa của tôi. Tại thời điểm này, mọi thứ đều quy gọn vào Malfoy.

Anh ấy không còn là một cậu học sinh xấu tính nữa. Anh đã trở thành một người đàn ông, một người đàn ông đáng sợ. Anh ấy không hài lòng với tôi.

Malfoy bước lại gần, khuôn mặt không thể đoán được. Tốc độ của anh ấy chậm rãi và thận trọng như thể nếu bất kỳ cử động nào anh ấy thực hiện cũng sẽ làm tôi giật mình.

Có lẽ tôi đã lùi lại nếu đôi mắt của anh ấy không dán chặt vào tôi.

Anh cởi áo sơ mi của mình và quàng nó qua vai tôi.

Một cánh tay nhấc lên không trung với một động tác tay lạ. Cánh cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra.

Tôi liếc nhìn cánh cửa đang mở rồi lại nhìn anh. Biểu hiện của anh vẫn không thể đọc được.

Cơ thể tôi không nhúc nhích.

Cầu xin sự tha thứ của anh ấy.

Tôi chẳng có gì phải xin lỗi cả.

Bạn đã làm anh ấy khó chịu.

Tôi nhìn xuống chân mình, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tôi xin lỗi."

Malfoy im lặng một lúc trước khi cánh cửa đóng lại lần nữa.

Anh bước lại gần hơn như đã làm trước đó, cơ thể chúng tôi gần như chạm vào nhau.

"Nhìn tôi này." Anh ra lệnh.

Tôi nhìn lên và cảm thấy xấu hổ. Anh ấy đang cố giúp đỡ, tôi cần anh ấy.

Tại sao tôi lại chiến đấu với điều này?

Tôi mở miệng định xin lỗi lần nữa, anh đưa một ngón tay lên môi tôi, lắc nhẹ đầu.

Phép thuật của tôi ngân nga khi chúng tôi chạm vào nhau.

Cánh tay anh ôm lấy tôi trong giây lát trước khi mặt đất biến mất dưới chân tôi.

Tôi gần như hoảng sợ trước khi chúng tôi xuất hiện gần giường anh ấy.

Anh ấy hành động khá suôn sẻ. Ngoại lệ rõ ràng đối với các kết giới chống ma hiện ở phía bên này của lâu đài.

Tôi leo lên giường, bò tới giữa giường. Malfoy nhìn tôi, anh ta có vẻ kiềm chế.

Giữ lại.

"Tôi sẽ không chạy nữa." Tôi thừa nhận.

Có gì đó thay đổi trong mắt anh, khiến chúng tối hơn. Đe dọa.

"Tôi biết." Câu trả lời của anh nghe giống một lời hứa hơn.

Mắt chúng tôi gặp nhau và điều kỳ diệu trong phòng tạo ra âm thanh vo ve có thể nghe được.

Anh kéo tôi xuống mép giường và lần này tôi đã mong đợi điều đó. Anh quỳ xuống trước mặt tôi để khiến sự hiện diện của anh bớt đáng sợ hơn.

Môi anh chạm môi tôi với sự mãnh liệt của một người đàn ông chết đói. Đôi môi mềm mại hôn lên da tôi khiến máu tôi rưng rưng.

Những tia lửa bay qua tầm nhìn của tôi khi môi anh chạm tới gò ngực tôi. Môi anh sượt qua núm vú của tôi. Hơi thở ấm áp của anh phả vào chúng khiến giữa hai chân tôi có một cảm giác đau nhức lạ lùng. Tôi cần anh ấy. Tôi muốn cảm nhận làn da của anh ấy trên tôi.

Đôi mắt anh quan sát biểu cảm của tôi khi anh ngậm một núm vú của tôi vào miệng và mút nó một cách nhẹ nhàng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quá nhạy cảm khi nói đến màn dạo đầu, nhưng tôi đã sắp đạt được cực khoái chỉ nhờ cảm giác lưỡi anh ấy trên ngực mình.

Miệng anh cuối cùng cũng thả tôi ra khỏi vòng ôm của anh và tâm trí tôi dường như lại hình thành những suy nghĩ mạch lạc.

"Malfoy, tôi cần anh." Mặt tôi nóng bừng nhưng sự khó chịu quá mức không thể chịu nổi khiến niềm kiêu hãnh của tôi không thể cạnh tranh được.

"Đó có phải thật sự không?" Đôi mắt của anh lại nói khác.

"Alpha làm ơn, tôi cần anh." Tôi cầu xin lần nữa.

"Cô gái ngoan." Anh ấy có vẻ hài lòng.

Tôi có thể cảm thấy một phần trong tôi đang vui mừng vì cuối cùng cũng được thừa nhận là giỏi.

Một tiếng rên thoát ra khỏi môi tôi vì khoái cảm được anh chấp thuận và môi anh lại nghiền nát môi tôi một lần nữa. Cơ thể anh bao bọc tôi, phát ra hết tiếng rên này đến tiếng rên khác khi núm vú của tôi sượt qua da ngực anh. Miệng anh ngấu nghiến từng âm thanh rời khỏi môi tôi một cách thèm khát.

Anh ấy hài lòng, tôi đã làm anh ấy hài lòng. Cuối cùng thì tôi cũng đã trở thành một omega tốt đối với alpha của mình. Anh ấy cần tôi cũng nhiều như tôi cần anh ấy.

Bàn tay và miệng anh khám phá cơ thể tôi đến mức tôi nghĩ rằng tâm trí tôi không thể gợi lên một suy nghĩ nào ngoài những tiếng rên rỉ và thút thít. Khi anh ấy đã thỏa mãn việc khám phá cơ thể tôi bằng miệng, cảm giác phần dưới của anh ấy ở lối vào của tôi khiến tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Đôi mắt xám nhìn khuôn mặt tôi như thể ghi lại hình ảnh đó vào trí nhớ.

Tôi gần như sợ rằng nó sẽ không vừa khi chiều dài của anh ấy đẩy vào trong tôi một cách không dễ dàng. Não tôi ghi nhận có nỗi đau nhưng cũng có niềm vui khi cuối cùng cũng được cảm nhận anh ấy sâu sắc nơi tôi đã khao khát anh ấy bao năm. Anh ấy tốt như tôi đã tưởng tượng.

Tay anh buông cái nắm bầm tím trên hông tôi ra để lau mặt tôi.

Tôi đã không nhận ra rằng có những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt mình. Một câu thần chú lặng lẽ rời khỏi môi tôi.

"Cảm ơn, alpha. Cảm ơn." Những lời thì thầm đứt quãng rời khỏi môi tôi khi cơ thể tôi run lên vì sự đúng đắn của tất cả.

Sức nặng của cơ thể anh làm tôi thoải mái, con cặc của anh gần như rút ra hết. Cảm giác trống rỗng có vẻ không ổn. Khi con cặc của anh ấy đâm sầm vào tôi, một tiếng kêu khác thoát ra khỏi môi tôi.

"Đây là nơi em thuộc về, omega. Trong nhiều năm, em đã từ chối chúng tôi. Em có biết tôi sửa chữa nó đến mức nào không?" Anh cắm sâu con cặc vào trong tôi, một tay kéo tóc tôi để lộ cổ và điểm nhạy cảm đang tiếp tục bỏng rát ở đó.

Lời nhận xét của anh khơi dậy một suy nghĩ thoáng qua nhưng nó đã biến mất trước khi kịp hình thành.

Cắn tôi ... đi. Làm đi. Đưa tôi.

KHÔNG

"Đừng. Anh đã hứa mà." Tôi ra lệnh cho cơ thể mình di chuyển, tuy nhiên tôi như bị đóng băng tại chỗ. Omega của tôi muốn điều này. Tôi nằm dưới anh một cách bừa bãi, không còn làm chủ được cơ thể mình nữa. Tâm trí tôi cố gắng nhớ lại lý do tại sao tôi không muốn anh ta cắn tôi.

"Tôi đã làm vậy sao?" Giọng điệu của anh gần như đang chế giễu.

Khuôn mặt anh ấy trông đau đớn trong tích tắc, trước khi biểu cảm đó bị chôn vùi dưới vẻ lạnh lùng mà tôi đã biết rất rõ. Anh ta cúi xuống và trong giây lát tôi nghĩ anh ta sẽ cắn tôi.

Một tiếng rên thoát ra khỏi môi tôi, omega của tôi hài lòng.

Một phần khác trong tôi nhìn với vẻ kinh hãi.

Anh vùi mặt vào cổ tôi, liếm chỗ nhạy cảm ở đó. Hông tôi lắc qua lắc lại thúc giục anh di chuyển. Tai tôi đang ù đi vì sung sướng.

Anh lướt lưỡi dọc theo gáy tôi trước khi cắm sâu răng vào da tôi.

Đau, bởi vì anh muốn nó đau.

Anh cắn mạnh, cách vết bỏng ở gáy tôi vài inch.

Sự nhẹ nhõm chạy qua não tôi trước khi dòng máu chảy xuống ngực tôi. Sự nhẹ nhõm của tôi chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Anh ta làm tan máu mà không nói một lời, sự đụng chạm của anh ta trở thành sự trừng phạt. Anh nắm lấy hông tôi bằng cả hai tay trước khi đưa con cặc của mình vào trong tôi một cách không thương tiếc.

Tôi giật mình khi anh ấy lật tôi nằm sấp, omega của tôi rên rỉ vì không thể nhìn thấy khuôn mặt anh ấy. Anh ấy kéo tôi lại để tôi quỳ xuống. Lưng tôi chạm vào ngực anh.

"Cho tôi biết những gì em muốn." Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi nhưng giọng anh lại lạnh lùng.

"Tôi—tôi muốn..." Tôi muốn rất nhiều thứ nhưng tôi lại ngại nói ra. Anh ấy sẽ làm cho chúng xảy ra. Lúc đó sẽ không có chuyện quay lại. "Tôi muốn xuất tinh, alpha, làm ơn."

Tôi cảm thấy có gì đó xé nát lồng ngực trước lời nói dối trắng trợn của mình. Đó không phải là tất cả những gì tôi muốn.

"Rất tốt rồi." Câu trả lời của anh ấy dường như đã củng cố tương lai của tôi.

Tôi đã đạt được điều mình muốn, thế nhưng tôi cảm thấy như mình đã đánh mất cái gì đó.

Cơ thể tôi trở nên mềm mại dưới sự ôm giữ của anh ấy. Tôi ngả người vào vòng tay anh khi anh đâm vào tôi với tốc độ khủng khiếp. Sự xuất thần của cơ thể tôi lên đến đỉnh điểm trước khi tôi bị ném xuống vực thẳm của sự hưng phấn tuyệt đối. Những âm thanh phát ra từ miệng tôi gần như không thể nhận ra được.

Tốc độ của Malfoy tăng lên khi anh đuổi theo sự giải thoát của chính mình. Làn da nhạy cảm ở mông tôi trở nên thô ráp khi anh đâm vào tôi một cách tàn nhẫn.

Tiếng rên rỉ uể oải của anh ấy là dấu hiệu duy nhất mà tôi nhận được trước khi cảm nhận được áp lực sâu bên trong mình khi gốc cặc anh ấy phồng lên và hạt giống của anh ấy bơm vào trong tôi.

Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi môi tôi trước cảm giác đó.

Omega của tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được thắt nút. Trong suốt những năm qua, cơ thể tôi đã chiến đấu chống lại tôi vì chính khoảnh khắc này. Tất cả những gì còn thiếu là hàm răng của anh ấy cắm vào dấu hiệu giao phối của tôi để hoàn thiện mối liên kết của chúng tôi. Rồi cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Malfoy thả mình xuống giường kéo theo tôi. Cánh tay anh kéo tôi sát vào ngực anh. Cơ thể chúng tôi hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo. Anh hôn lên một điểm sau gáy tôi.

Một tiếng gừ nhẹ lọt vào tai tôi, tôi gần như nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của mình cho đến khi tôi cảm thấy lồng ngực anh ấy rung lên vì âm thanh đó. Cảm giác nút thắt của anh kéo căng cơ thể tôi gần như tục tĩu, nó khiến tôi cảm thấy ấm áp khắp người.

Tôi nghĩ đến bao nhiêu lần tôi bước vào cùng phòng với anh ấy, vô tình mắc phải một đường dây nguy hiểm. Đã bao nhiêu lần tôi thức khuya tự hỏi tại sao những cái nhìn chằm chằm của anh ấy lại làm tôi khó chịu đến vậy. Anh có thể khẳng định nhiều năm trước tôi đã không tham gia Silphium. Ngay khi tôi bước vào phòng sinh hoạt chung của năm thứ tám, anh ấy đã ngửi thấy mùi tên của tôi. Anh đã khiến bản thân phát điên.

Nếu tôi biết anh ấy là alpha sáu năm trước, liệu lúc đó tôi có thay đổi suy nghĩ không?

Liệu tôi có nhượng bộ anh không? Tôi đã phải chịu đau khổ vì chính tay mình trong khi lẽ ra tôi có thể không phải chịu đựng điều này nhiều năm trước. Cánh tay anh vòng quanh tôi, sự an ủi của hơi ấm, sự bảo vệ của anh. Tất cả những gì tôi đã khao khát.

Nhiều phút trôi qua, hơi thở của Malfoy đã ổn định hơn. Khi tôi nghĩ anh ấy đã ngủ. Nút thắt của anh ấy bắt đầu tan biến. Thật đau đớn khi anh ấy tự giải thoát. Cả về thể chất lẫn tinh thần. Không chỉ vì anh ấy vẫn còn hơi sưng lên và bức tường của tôi căng ra để anh ấy có thể tự giải thoát mà còn vì anh ấy đã tuyệt vọng đến mức nào khi thoát khỏi tôi.

Tôi cảm thấy lạnh khi chiếc giường dịch chuyển và cánh tay anh ấy rút ra. Tôi nằm ngửa, mắt dõi theo anh khi anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại sau lưng.

Một cảm giác trống rỗng rất quen thuộc tràn ngập trong lồng ngực tôi khi anh vắng mặt.

Sự thôi thúc muốn ngồi dậy và thu dọn tất cả ga trải giường và gối từ từ xâm chiếm tôi. Tôi chất chúng thành một ngọn núi lộn xộn trên giường. Tôi liếc nhìn bộ đồ anh vứt trên sàn và nhanh chóng chộp lấy, cho vào đống. Tôi nhìn quanh phòng để tìm thứ gì đó có mùi giống tôi. Tôi muốn hòa quyện mùi hương của chúng tôi và vùi mình vào trong đó.

Bộ đồ ngủ của tôi không còn nữa, anh ấy đã vứt chúng đi trước đó. Tôi có thể cảm thấy sự thất vọng sâu thẳm trong xương tủy. Đống đồ không hoàn hảo như tôi mong muốn.

Tôi vùi mình bên dưới, hài lòng khi mùi hương hòa quyện của chúng tôi bao bọc lấy tôi. Mắt tôi nặng trĩu khi chờ đợi Malfoy bước ra từ phòng tắm.

Tiếng mở cửa làm tôi tỉnh giấc. Tôi đã bị chôn vùi dưới đống đất mà tôi đã tạo ra trước đó. Một cái liếc nhìn về phía anh ta cũng đủ làm thủng một lỗ trên ngực tôi.

Anh đã mặc quần áo đầy đủ, sẵn sàng ra ngoài. Đôi mắt xám quen thuộc của anh khiến trái tim tôi rung động, sau đó lại đau đớn khi nhận ra rằng anh định rời xa tôi.

Tôi đã ngây thơ hy vọng anh ấy sẽ tham gia cùng tôi.

"Mẹ kiếp." Anh lẩm bẩm trước khi nắm chặt cây đũa phép của mình và biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro