Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lấy cây đũa phép của em ấy." 

Harry dẫn đầu, dang cả hai cánh tay cậu ghim chặt Ginny. Đôi mắt của phù thủy tóc đỏ lóe lên ý cảnh báo về phía tôi.

Tôi dám đấy.

Tôi nhanh chóng rút cây đũa phép ra khỏi tay em ấy. Harry trở lại chiếc ghế dài, ngồi xuống, với Ginny đang kịch liệt cố gắng thoát ra khỏi lòng cậu. Thật đáng sợ. Đúng là sư tử cái nhà Gryffindor.

"Cho. Tôi. Đi." Em ấy vùng vẫy, đầu Harry quay về phía tôi. Cho phép tôi làm những gì chúng tôi đã thỏa thuận trước khi đến Grimmauld.

"Ginny, chúng ta cần phải bình tĩnh về vấn đề này" tôi nhích lại gần hơn. Em ấy nhe răng phản đối. Với một tiếng thở dài, tôi nhấc đũa phép lên và lẩm bẩm "Incarcerous" (phép bắn ra một sợi dây trói mục tiêu) theo sau là "Silencio" (phép làm mục tiêu im lặng).

Harry nhẹ nhàng đặt cô nàng Weasley lên chiếc ghế dài bên cạnh cậu.

"Gin, làm ơn đi, nếu chúng ta xông vào căn hộ của Ron và mắng mỏ anh ấy vì điều này...nó sẽ chỉ đẩy anh ấy ra xa, cô lập anh ấy với chúng ta thôi. Nếu giả thuyết của chúng ta đúng, anh ấy không còn là chính mình vì lọ thuốc tình yêu mà cô gái kia đã cho anh ấy sử dụng—Chúng ta hãy lý trí lên, làm ơn đi." 

Sự giãy giụa biến mất khỏi mắt Ginny. Em ấy thất bại ngồi thụp xuống đệm.

"Tuyệt—" Giọng Harry vui vẻ hẳn lên, Ginny trừng mắt nhìn khiến cậu im lặng ngay tại chỗ. Tôi gần như bật cười, nhưng tự ngăn mình lại. Điều đó chắc chắn sẽ khiến em ấy chuyển sự giận dữ về phía tôi. Tôi chắc chắn không muốn điều đó một lần nữa.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé?" Tôi sử dụng hữu hạn. Tôi trói em ấy lại để đề phòng.

"Harry James Potter! Tôi TUYỆT ĐỐI —"

"Silencio".

Tôi lặng lẽ thở dài.

-----------

Chúng tôi phải mất hàng giờ đồng hồ mới giúp Ginny đủ bình tĩnh để lên kế hoạch. Cuối cùng, sau khi chúng tôi đồng ý, hành động tốt nhất là quan sát, cô lập và thẩm vấn theo thứ tự cụ thể đó. Tôi về nhà.

Nếu chúng ta phát hiện ra dấu hiệu chơi xấu nhỏ nhất từ cô gái Mandy trong đêm ở quán rượu, Harry sẽ dụ Ron đến nơi ở Grimmauld với lý do bất kì nào đó. Sau đó cậu ấy sẽ 'vô tình' đưa họ đi xa. Nhiều khả năng là về nông thôn. Để lại cây đũa phép của họ, để có đủ thời gian cho lọ thuốc tình yêu chạy qua hệ thống của Ron. Vào thời điểm đó, mọi chuyện sẽ hoàn toàn rõ ràng liệu cậu ta có bị bùa mê hay không. Đó là một kế hoạch. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra...Ron không bị phù phép và cảm thấy bị phản bội. Ron sẽ ghét chúng tôi trong một thời gian dài.

Đó là một rủi ro mà tất cả chúng tôi đều sẵn sàng chấp nhận.

Khi về đến nhà, tôi dọn dẹp xong, không buồn đi tắm. Hôm nay là một ngày mà giống như một trăm năm. Sự kiệt sức ăn sâu vào tận xương tủy của tôi. Việc gấp rút lên kế hoạch và thực hiện kế hoạch "tấn công" khiến tôi phấn khích tột độ. Tôi đã bị nhốt trong văn phòng của mình quá lâu, quá nhiều năm. Không có công việc thực địa hay hành động nào về bản chất công việc của tôi. Tôi không nhận ra mình đã nhớ sự sống động đến mức nào cho đến khi tôi nếm trải được hương vị khác của nó. Harry để ý đến, cậu ấy nắm bắt được mọi thứ, thậm chí còn đưa ra nhận xét khó hiểu là: "Dưới DMLE* luôn thú vị như thế này"

*DMLE là từ viết tắt của Department of Magical Law Enforcement, có nghĩa là Cục Thi hành Luật Pháp thuật.

Vâng, sự phấn khích không gì có thể so sánh được, nhưng tôi còn có một con cá lớn hơn để chiên.

Tôi ngồi trên giường cân nhắc xem có nên tháo chiếc vòng cổ mà Malfoy đã tặng tôi hay không, ngón tay lướt qua sợi dây chuyền mỏng manh. Ngực tôi cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến việc mặc thứ gì đó mà chính Malfoy đã chọn và quyết định sẽ trông hợp với tôi. Ý tưởng anh ấy dành thời gian nghĩ về tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Dù đó là gì đi nữa, tôi cảm thấy thật tuyệt khi chỉ cho phép bản thân cảm nhận nó. Để tận hưởng nó mà không xấu hổ.

Ngay khi đầu tôi sắp đập vào gối, một con cú đại bàng rất quen thuộc đang mổ vào cửa sổ phòng ngủ của tôi.

Vào giờ này ư?

Tôi miễn cưỡng lê mình đến cửa sổ.

Granger,

Bây giờ tôi đã đặt khoảng cách an toàn giữa chúng ta. Tôi muốn em biết rằng việc thốt ra những từ "Được, Alpha" là cách nhanh nhất để em thấy mình đang ở trên giường của tôi. Tôi không phải là thánh. Tôi biết mục đích của em là làm hài lòng người khác, bản chất của em là một omega nhỏ tốt bụng. Tâm hồn em là một cô gái rất tốt, nhưng tôi cần em kiềm chế được những thôi thúc đó. Hãy cẩn thận với những điều em nói khi ở cạnh tôi, vì sự tỉnh táo của chúng ta. Tôi không thể hứa rằng lần sau khi tôi nghe những lời đó, tôi sẽ nhượng bộ.  Sự kiềm chế của tôi chỉ có thể đưa tôi đến đấy.

DM

Điều gì sẽ xảy ra nếu đó là điều tôi muốn...để anh ấy thực sự buông bỏ sự kiềm chế của mình.

Rốt cuộc thì anh ấy cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Điều đó khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ đến không ngờ. Tôi thấy mình lưu trữ thông tin đó cho sau này. Sẽ thật tốt nếu được trực tiếp nghe anh ấy nói những lời này. Omega của tôi chắc hẳn sẽ rất vui mừng khi nghe anh ấy nói những lời đó.

Anh ấy nghĩ tôi là một cô gái rất tốt.

Một omega tốt.

---------

Đêm quán rượu đã được lên kế hoạch tại Three Broomsticks. Một nơi nào đó trung lập, nơi mà cuộc hẹn hò của Ron sẽ cảm thấy thoải mái. Harry và Ginny cảm thấy cần phải cùng nhau đến quán rượu. Chúng tôi xem lại kế hoạch một lần nữa khi chúng tôi đi bộ từ điểm hiện ra đến lối vào. Không có gì ngạc nhiên khi Ron đã ở đó, điều khiến chúng tôi dừng bước là nhân vật thứ ba đang ngồi ở bàn. Bên cạnh Mandy là một pháp sư khác, một pháp sư vô danh mà chúng tôi không biết. Anh ta có mái tóc cùng màu với cô gái. Đôi mắt của họ giống hệt nhau.

Chúng tôi đi về hướng của họ.

Harry dẫn đầu ngồi xuống, tôi và Ginny ngồi ở hai bên cậu ấy. Ron phát hiện ra chúng tôi đầu tiên. Cậu ta mệt mỏi nhìn chúng tôi nhưng lại mỉm cười rạng rỡ khi cô gái quay lại nhìn cậu.

"Hãy tha thứ cho sự chậm trễ của chúng mình, lỗi của mình, mình có thể khá cáu kỉnh khi không tìm được thứ gì đẹp để mặc" Harry cười trước câu nói đùa của chính mình, nhưng ánh mắt cậu ấy rất sắc bén. Chà, chế độ Thần sáng Potter được kích hoạt. "Và chúng ta có ai ở đây?"

Tất cả chúng tôi quay lại nhìn người mới đến. Người phù thủy được đề cập, dường như vẫn cảm thấy thoải mái ngay cả khi bị giám sát chặt chẽ như vậy, quét Harry từ đầu đến chân.

Tóc gáy tôi dựng đứng khi anh ta nhìn về phía tôi. Đôi mắt anh ta tối sầm lại, rất mất tự nhiên. Tôi chỉ mới nhìn thấy nó một lần trước đây. Không ai khác dường như để ý. Tôi nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để ngăn bản thân run rẩy.

Tôi cần phải chạy ra khỏi đây.

Bình tĩnh.

"Đó là anh trai của Mandy, Johnathan Brocklehurst." Ron đề nghị.

Johnathan nghiêng đầu chào. Ánh mắt anh ta  không rời khỏi khuôn mặt tôi. Anh ta mỉm cười, cách anh ta cười làm tôi rất bối rối.

Tôi thấy môi Harry mấp máy, những người khác quay đầu lại cười nhưng tôi không thể nghe thấy. Máu dồn lên tai tôi, những đốm trắng nhảy múa trong tầm nhìn của tôi. Phổi của tôi bị đốt cháy. Người đàn ông đó vẫn nhìn tôi.

"Mình sẽ trở lại ngay." Tôi lẩm bẩm, nhón chân đứng dậy. Phá vỡ mặt trận thống nhất của chúng tôi. Chống lại sự thôi thúc lao về phía cửa vào.

Cả Harry và Ginny đều quay về phía tôi. Tôi cố nở một nụ cười, tôi ổn. Tiếp tục mà không có tôi. Nụ cười nói. Tôi chẳng là gì cả nhưng không sao.

Nó có thể là gì?

Tôi bước vào phòng tắm, không lãng phí thời gian đóng sầm cửa lại sau lưng. Đôi bàn tay run rẩy của tôi vật lộn với chiếc khóa kim loại. Sau khi chắc chắn rằng cánh cửa không nhúc nhích, tôi quay lại nhìn gương. Dấu ấn giao phối của tôi đã được che phủ hoàn toàn, nhưng điều đó không thành vấn đề. Nếu người đàn ông đó đúng như những gì cơ thể tôi đang mách bảo, thì anh ta đã biết tên tôi ngay khi tôi bước vào quán rượu.

Hơi thở của tôi thất thường, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chiếc vòng cổ Malfoy tặng tôi tỏa sáng dưới ánh sáng gay gắt của phòng tắm. Nếu tôi gọi cho anh ấy...anh ấy đến mà đúng không?

Liệu sự giúp đỡ của anh ấy có mở rộng sang các khía cạnh khác trong cuộc sống của tôi không?

Hermione Granger, mày dừng việc đó lại ngay đi. Đừng làm phiền anh ấy nhiều hơn mức cần thiết.

Mọi thứ sẽ ổn. Harry ở đây, Ginny ở đây. Vượt qua được trong vài giờ tới, chúng ta sẽ ở nhà hoàn toàn an toàn. Phường của tôi đã đủ mạnh.

Tôi nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình. Đôi mắt nâu của tôi mở to, lông mày nhíu lại đầy quan tâm. Màu son đỏ mà Ginny khuyên tôi nên tô, phù hợp với đôi má đang bối rối của tôi. Trở thành một omega không làm tôi bớt giống một Gryffindor hơn.

Bây giờ hãy đối mặt với nó, sau này hãy sợ hãi.

Sau khi gật đầu nhanh với hình ảnh phản chiếu của mình, tôi mở khóa cửa và nhanh chóng mở nó ra. Đi được nửa ngưỡng, tôi nổi da gà, nhịp tim lại tăng.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đó nhìn tôi, nó thật khó chịu và khó chịu.

-------

Cuộc trò chuyện xoay quanh Ron và Mandy suốt đêm, chúng tôi biết được rất nhiều điều về anh trai cô ấy. Tôi đặt những câu hỏi thích hợp vào một vài những thời điểm, nhưng bản thân tôi hầu hết đều không quan tâm. Cái nhìn kéo dài của ông phù thủy làm tôi lo lắng.

Khi màn đêm kết thúc, tất cả chúng ta đều cảm thấy nhẹ nhõm. Chúng tôi cùng nhau đi bộ đến điểm hiện ra. Tôi chen vào giữa Ginny và Harry khi chúng tôi bước đi, họ dường như không hề khôn ngoan hơn trước sự co rúm của tôi.

Đó không phải là sự thu mình lại, một phần trong tôi phòng thủ, giống như tự bảo vệ mình hơn.

"Đó là một đêm tuyệt vời" Mandy thốt lên, vui vẻ nhìn quanh nhóm.

"Đúng vậy" anh trai cô đồng ý. Người phù thủy đó bước một bước về phía Ginny. Harry căng thẳng. Ron trừng mắt nhìn Harry khó chịu.

Johnathan nắm lấy tay Ginny và hôn nó. Phù thủy tóc đỏ lập tức rút tay lại.

"Rất vui được gặp tất cả các bạn" Anh ta quay về phía tôi.

Đừng chạm vào tôi.

Tôi đưa hai tay ra sau lưng và gật đầu về phía anh ta.

Đừng.

Chạm.

Vào.

Tôi.

Tránh xa ra .

Nhưng anh ta không tránh xa. Anh ta bước vào không gian cá nhân của tôi một cách háo hức. Quá gần. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương của anh ta, nồng nặc quá, nó làm phân tán suy nghĩ của tôi. Nó khiến ngực tôi như thắt lại. Nó quá sắc nét. Thật là khó chịu .

Anh ta đặt hai nụ hôn lên mỗi má của tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn. Cơ thể tôi như bị đóng băng. Tôi không thể di chuyển.

Tại sao tôi không thể di chuyển?

"Cô Granger"

Lưỡi tôi cảm thấy nặng trĩu trong miệng.

Một cánh tay vòng qua tay tôi và kéo, phá vỡ trạng thái đông cứng của tôi.

"Được rồi, chúng ta có nơi để đến, công việc không bao giờ dừng lại và tất cả những thứ nhạc jazz đó. Rất hân hạnh." Giọng điệu của Ginny gay gắt và khó chịu.

Em ấy đi vòng quanh Harry, kéo tôi đến lối ra. Cử động của tôi cứng đờ, giống như đang đi qua một vũng mật đường. Ginny càng đặt nhiều khoảng cách giữa chúng tôi và những người khác thì suy nghĩ của tôi càng trở nên rõ ràng hơn.

"Sao anh ya dám?" Những lời nói tuôn ra khỏi miệng tôi trong sự tức giận. Tôi liếc nhìn qua vai. Harry đứng trước mặt tên phù thủy kia, chặn tầm nhìn của anh ta với tôi và Ginny. Ron đứng bên cạnh Mandy, không biết gì, vẫn đang nhìn đắm đuối cô ấy.

"Tôi biết" Ginny nói thêm. "Anh ta khiến em nổi da gà. Em không thích cách anh ta nhìn chị."

Ôi Ginny, giá như em biết.

"Chúng ta có thể đi?" Tôi hỏi nhỏ, nghe chẳng giống tôi chút nào.

Em ấy không trả lời. Những ngón tay em ấy chạm vào môi và một tiếng huýt sáo lớn và sắc bén xuyên qua chúng. Đầu Harry quay về phía em ấy. Tiếng còi lớn chắc hẳn là mã hiệu cho điều gì đó.

Tôi để mắt tới Ginny. Tôi rất vui được làm bạn của em ấy.

-----------

Tôi lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài của Harry, như thể đang trong trạng thái thôi miên. Ginny và Harry tranh luận qua lại về cách hành động tốt nhất. Rõ ràng là Ron đang hành động không giống chính mình. Ginny muốn cách ly Ron tối nay, Harry muốn đợi thêm vài ngày nữa cho đến khi căng thẳng tối nay giảm bớt. Lúc đó cậu ấy sẽ tiến hành kế hoạch cho phù hợp.

Đầu óc tôi như bị sa lầy. Mỗi suy nghĩ chậm lại, hầu như không hình thành. Tôi cảm thấy điều gì đó sai lầm. Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương xâm nhập đó trên người mình. Tôi muốn tắm.

Tôi muốn Malfoy. Anh ấy luôn có mùi thơm dễ chịu.

"Còn tên anh trai thì sao?" Tôi lặng lẽ hỏi.

Ginny và Harry đứng hình, ngạc nhiên vì tôi đã nói gì đó.

"Chị cảm thấy thế nào?" Ginny ngập ngừng hỏi. Tôi không thích cái nhìn mà em ấy dành cho tôi lúc này.

Tôi hít một hơi thật sâu và giữ thẳng tư thế. Em ấy nghĩ tôi đang suy sụp vì một phù thủy ngẫu nhiên nào đó hôn lên má tôi mà không được phép. Nó còn mang ý nghĩa xâm phạm hơn thế nữa. Tuy nhiên em ấy không biết điều đó.

Ý nghĩ mình tỏ ra yếu đuối trong mắt họ khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

"Chị ổn" tôi thì không. "Bây giờ, chị không thể là người duy nhất nghĩ rằng người anh trai khá đáng ngờ...Ý chị là tại sao ngay từ đầu anh ta lại ở đó?"

Làm ơn, Harry nói rằng cậu sẽ để mắt tới.

"Ron thậm chí còn không đề cập bất cứ điều gì về việc Mandy có anh trai, giờ cậu ấy mới nhắc đến chuyện đó, nhưng thành thật mà nói...chỉ mới một tháng thôi." Harry thở dài.

Tôi nghĩ cậu nên cho ai đó đi theo họ. Tôi đã muốn nói. Nhưng tất nhiên là tôi không làm vậy, điều đó sẽ khiến tôi phát điên.

"Em nghĩ rằng nếu anh thực sự muốn đợi vài ngày để Ron bình tĩnh lại, thì ít nhất anh nên nhờ một trong những Thần sáng của mình theo dõi họ." Ginny xen vào.

Ginny, nữ thần của trực giác. Tôi nén lại một nụ cười.

Harry lại thở dài, lần này cậu bước tới ghế dài, ngồi cạnh tôi, bực tức. "Anh không thể làm điều đó, đội của anh bị hạn chế."

Chết tiệt Harry!

"Em chắc chắn thầy thuốc Pye sẽ không phiền nếu cuộc điều tra của anh ấy bị trì hoãn vài ngày." Ginny nói. Trong mắt em ấy có vẻ tuyệt vọng.

"Gin, anh biết Ron là anh trai của em... Cậu ấy cũng là bạn anh, cậu ấy giống như một người anh trai đối với anh. Anh không thể cho nhóm của mình ra khỏi công việc chính thức vì những vấn đề cá nhân. Điều đó là không chuyên nghiệp và không công bằng. Đó là sự lạm dụng quyền lực."  Harry nói, giọng điệu dứt khoát.

Ginny không tranh luận thêm nữa.

Một khoảnh khắc trôi qua, họ nhìn nhau chằm chằm.

"Mình nên về nhà." Tôi thông báo. Sự căng thẳng đang thể hiện rõ trong bầu không khí giữa họ, tôi không muốn bị lôi kéo vào cuộc chiến ý chí của họ. Tốt nhất tôi nên để họ tự giải quyết chuyện này.

"Hẹn gặp cậu/chị sau." Họ đồng thanh nói, mắt họ vẫn dán chặt vào nhau.

Tôi lê bước ra khỏi phòng, gần như ném mình xuống sàn nhà.

Khi về đến nhà, tôi chìm đắm dưới áp lực, dưới sự sợ hãi. Tôi biết sẽ có lúc tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Ý tưởng về việc tương lai của tôi bị cướp đi bởi một alpha bệnh hoạn nào đó đã mờ nhạt dần kể từ khi Malfoy thể hiện sự hiện diện của anh ấy quá nổi bật trong cuộc đời tôi. Tôi gần như quên mất mình thực sự yếu đuối đến thế nào. Cơ thể tôi đông cứng dưới sự chạm vào của người đàn ông đó. Tôi cảm thấy ghê tởm. Đôi chân tôi tê dại đưa tôi lên lầu và vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước nóng, tôi rửa mặt trên bồn rửa trong phòng tắm. Tôi muốn mùi hương còn đọng lại trên da tôi biến mất. Dù tôi có chà bao lâu hay mạnh thế nào đi chăng nữa thì mùi hương vẫn không hề lay chuyển.

Tôi muốn Malfoy.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad. vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro