Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Não của tôi đã bị ảnh hưởng bởi giọng nói và sự gần gũi của Malfoy đến nỗi khi tôi cố hình thành một suy nghĩ mạch lạc thì anh ấy đã biến mất từ lâu. Khoảnh khắc anh ấy biến mất, tôi được giải thoát khỏi mùi hương tê dại và giọng điệu ép buộc của anh ấy. Cơn giận của tôi lại bùng lên. Anh ấy đã từng sử dụng giọng điệu đó với tôi trước đây, nhưng không đến mức này, hiệu ứng chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

“Để tôi giúp em” Anh đã ép buộc ngay trong đêm đầu tiên đó, cảm giác như bị quyến rũ. Anh ấy đã rất nhiệt tình, đáp ứng mọi yêu cầu của tôi…nhưng anh ấy vẫn ra lệnh cho tôi.

Tôi che mặt bằng cả hai tay, thở ra một hơi run run. Sự hoảng loạn dâng lên dưới bề mặt, cảm giác như không khí quá đặc, cố gắng hết sức cũng không thể tới được phổi. Nhu cầu về thuốc ức chế nhiệt tăng lên theo từng giây phút và tôi không còn gần gũi hơn nhiều tuần trước đó.

“Hermione?” Giọng của Neville vang lên gần đó. Cậu ấy đứng cách đó vài mét. "Cậu ổn chứ?"

“Tôi chỉ cần một lát…” Tôi quay mặt đi khỏi ánh mắt lo lắng của Neville. Lấy một trang trong vở kịch của Malfoy và sắp xếp các nét mặt của tôi thành một biểu hiện trung tính, điều mà tôi đang hy vọng lúc này.

“Thỉnh thoảng cậu nên ghé qua nhạc viện” Neville bước lại gần hơn, nhận thức sâu sắc như mọi khi. "Mình đã chuẩn bị sẵn một mẻ rễ cây nữ lang mới… Nghe nói cậu đã pha một loại thuốc an thần khá mạnh …”

Sau khi chắc chắn rằng mặt nạ điềm tĩnh của mình sẽ không tuột mất, tôi quay lại đối mặt với cậu ấy. "Cậu thật tốt bụng Nev, mình muốn ghé qua.”

Tôi đã nói điều đó và tôi có ý đó.

Cậu ấy vui lên trước sự đồng ý nhanh chóng của tôi, ngay cả trong lúc nội tâm tôi đang rối bời, một nụ cười nhỏ hiện ra trên mặt nạ của tôi. Neville đã thay đổi rất nhiều kể từ những ngày ở Hogwarts của chúng tôi, thật tuyệt vời khi thấy rằng tính cách quan tâm của cậu ấy vẫn như cũ.

“Chúng ta có nên kiếm cớ để tha cho cậu khi rời khỏi trò chơi uống rượu của Theo không?”

"Mình đã nói với Pansy là mình sẽ ở đây. Sự tò mò của Theo là điều mà mình chắc chắn mình có thể giải quyết được.”

Neville mỉm cười khi nhắc đến tên Pansy. Thật hạnh phúc khi cậu đã nghĩ đến cảm xúc của cô ấy.

Theo một cách nào đó, nó thật buồn. Tôi đã rất bay bổng kể từ thời chúng tôi ở Hogwarts. Ngay cả bây giờ tôi thấy mình biến mất mà không có sự quan tâm hay giải thích nào... Thật không công bằng cho họ. Harry và Ginny sẽ không để hành vi đó trôi qua dễ dàng.

Sẽ không còn việc chạy trốn, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Gật đầu với quyết tâm của mình, tôi theo Neville xuống hành lang.

_______

Theo và Pansy nhìn chằm chằm đầy khiêu khích khi tôi bước vào phòng. Rõ ràng là họ đã phải nỗ lực rất nhiều để ngừng dồn dập tôi bằng những câu hỏi ngay tại chỗ. Cách cư xử lịch sự của họ sẽ không cho phép loại hành vi đó, vì vậy thay vào đó, họ mỉm cười vì tò mò và mời thêm cocktail.

Tôi theo dõi trò chơi uống rượu của họ một lúc, đôi khi thực sự cười và nhấp từng ngụm đồ uống của mình. Họ tránh hỏi bất cứ điều gì liên quan đến 'cuộc cãi vã' với Malfoy, tôi rất biết ơn vì điều đó. Điểm đáng chú ý là công việc của tôi ở Bộ, điều mà tất cả chúng tôi đều đồng ý trong tiềm thức là một chủ đề trò chuyện an toàn. Tôi không thể làm gì để trấn tĩnh mình khi câu hỏi kinh điển lỏng lẻo liên quan đến đời sống tình cảm của tôi xuất hiện. Sự lúng túng của tôi: “Thật sự chẳng có gì nhiều để nói cả” đủ để ngăn cản nỗ lực tò mò của Theo.

“Còn cậu thì sao Theo, cậu có vẻ khá thích thú với Luna tại đám cưới. Nó đã diễn ra như thế nào?" Tôi hỏi.

Anh chàng nhà Nott tựa lưng vào ghế, tự tin, nhưng vệt hồng chạy dọc cổ anh lại kể một câu chuyện khác.

“Tất nhiên là cô nàng từ chối cậu ấy.” Blaise trả lời thay anh.

“Đó không hẳn là sự từ chối, nếu tôi có thể tự biện hộ cho mình” Anh ném ánh nhìn đen tối về phía Blaise. “…Chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, thật ra, chúng tôi lại cháy bỏng quá mức. Cô ấy không có ý định kéo dài.”

“Không sao đâu Theo, với tốc độ cậu lướt qua phụ nữ, việc cậu tìm được người đó chỉ là vấn đề thời gian.” Pansy gầm gừ, nhấp một ngụm đồ uống một cách ngây thơ.

Theo quay người về phía cô ấy, anh trông có vẻ phấn khởi, như thể anh đã sống trong những khoảnh khắc như thế này. “Đó là những lời lẽ mang tính đấu tranh, Pans, cậu biết điều đó mà. Bây giờ, tôi không phải là người làm xấu mặt một phù thủy vì đã nhúng ngón chân của cô ấy vào một trò đồi trụy nào đó - toàn bộ, trong trường hợp của cậu -" Anh ấy hơi nghiêng người về phía trước và nói thêm dứt khoát: "Cả hai chúng ta đều biết rằng việc đi qua nhà Ravenclaw, trong suốt năm thứ sáu, đã không dẫn đến một cuộc hứa hôn. Đối với tôi cũng sẽ không như vậy.”

Neville bị nghẹn đồ uống của mình. Daphne, người luôn là thánh nhân, vỗ nhẹ vào lưng cậu một cách hữu ích. Tôi cắn vào má trong để tránh cười. Blaise lặng lẽ nhêchz môi, giấu nụ cười sau chiếc cốc của mình. Nhà Slytherin đều hung ác, việc tôi sống sót sau khi bị nhóm của họ trêu chọc quá mức là điều gần như không có thực khi lớn lên…

Pansy sải bước, tựa lưng vào chiếc trường kỷ bọc da sẫm màu một cách dễ dàng. “Không phải cậu thích cả Potter và Ginny Weasley trong năm thứ sáu sao? Tôi nhớ cậu đã nói gì đó về Amortentia của cậu—“

“—Tôi đã nói với cậu điều đó trong một khoảnh khắc yếu đuối.”

Bây giờ đến lượt tôi bị sặc đồ uống.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

_______

Quyết định ở lại đến hết buổi tối là một quyết định đúng đắn. Những trò tai quái của Pansy và Theo đã giúp tôi quên đi vị trí kém mong muốn của mình trong cuộc sống, dù chỉ trong vài giờ, tôi cảm thấy thật tuyệt. Tôi cố gắng không tập trung vào nơi ở của Malfoy, đẩy nó xuống, đó sẽ là vấn đề của Hermione trong tương lai. Tôi cảm thấy rất vui khi dành sự quan tâm trọn vẹn cho các Slytherin…Không, tôi cảm thấy rất vui khi dành cho bạn bè sự quan tâm trọn vẹn của mình, họ xứng đáng được quan tâm và đánh giá cao.

Tôi sợ hãi cảm giác lờ mờ đang chờ đợi tôi trong căn phòng khách nhỏ bé của mình, buộc ý thức của tôi quay trở lại với sự lo lắng, hoảng sợ và tức giận. Vứt giày khi bước đi—không có loại bùa đệm nào có thể tha cho đôi chân của tôi—tôi đi thẳng lên lầu và vào phòng tắm. Thói quen tương tự như đêm hôm trước: tắm (một lần nữa), bắt buộc phải kỳ cọ, khóc một chút rồi đi ngủ.

Sau khi trằn trọc được vài phút, tôi từ bỏ việc giả vờ ngủ. Tôi ngồi dậy và xoay người để hai chân buông thõng vào thành giường. Tôi giận dữ nắm lấy chiếc vòng cổ (mà tôi đã đeo quanh cổ một lần nữa) ấn vào viên đá đỏ. Không có âm thanh hay phép thuật nào phát ra từ viên đá. Tôi không có cách nào biết liệu việc triệu hồi có hiệu quả hay không. Không có kế hoạch hành động hay cách nào để biết liệu Malfoy có xuất hiện hay không—anh ấy đã đi trả thù—có lẽ là trong lúc đang diễn ra một cuộc thi tè của alpha.

Tích tắc.

Tích tắc.

Ngôi nhà yên tĩnh đến mức tiếng đồng hồ ở tầng dưới vọng lên một cách kỳ lạ trên cầu thang và vào phòng ngủ của tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy choáng váng… Ánh trăng chiếu sáng qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng một cách tinh tế. Cửa phòng ngủ của tôi để mở, gần như thể tôi đã lên kế hoạch cho việc đó trong tiềm thức. Tôi nghiến răng, bực mình với chính mình.

Mới chớp mắt tôi đã chớp mắt và ngay sau đó anh ấy đã đứng đó. Đôi mắt bạc tìm kiếm. Cơ thể tôi chợt lạnh đi vì sợ hãi— Tim ngừng đập trong tích tắc— anh ấy đã độn thổ trong im lặng hay đi lên cầu thang? Thật khó để nói— Anh ấy đã làm tôi sợ gần chết. Anh ngập ngừng bước về phía trước, cùng lúc đó tầm nhìn của tôi mờ đi khi tôi đứng dậy và đi về phía anh ấy. Một âm thanh chói tai và bàn tay bỏng rát của tôi là dấu hiệu đầu tiên cho thấy tôi đã làm gì.

Tôi đã gọi Draco Malfoy vào nhà và tát anh; nếu không phải vì vẻ mặt bàng hoàng thường ngày thờ ơ của anh ấy, tôi đã lo lắng về hậu quả. Anh ấy hồi phục nhanh chóng, tôi sẽ cho anh ấy điều đó. Anh nhăn mặt khi làn da nhợt nhạt trên má anh hằn lên một dấu tay cỡ Hermione.

“Đoán là tôi xứng đáng với điều đó.” Malfoy nặng nề thở ra. Bàn tay anh đưa lên xoa dịu làn da trên má.

Không thích việc mình phải nhìn chằm chằm vào anh ấy, tôi lùi lại vài bước. “Đừng bao giờ ra lệnh cho tôi nữa. Thật mất nhân tính. Anh đang lạm dụng quyền lực của mình, tôi đã tin tưởng anh".

Tôi tự hào vì giọng nói của tôi không hề dao động, sự tự tin mà tôi nói ra đều là bề ngoài. Cách đôi mắt xám của anh ấy nhìn vào mắt tôi khiến tôi muốn nhượng bộ.

Hãy để anh ấy làm những gì anh ấy muốn” một giọng nói nhỏ xíu thúc giục. Nếu tôi là một phù thủy yếu hơn, tôi đã đầu hàng từ nhiều tuần trước. Khoảnh khắc anh ấy nói rằng anh ấy muốn giành lấy tôi, tôi sẽ nhún nhường. Cả hai chúng tôi đều biết anh ấy nắm giữ mọi quyền lực. Câu hỏi thực sự là: Liệu anh ấy có cho phép tôi giữ phẩm giá và tôn trọng mong muốn của mình không? Thỏa thuận của chúng tôi được treo bởi chính chủ đề này.

Anh có tôn trọng được tôi không?

Anh đưa cả hai tay vuốt tóc, hành động đó khiến anh trông nhếch nhác và thiếu tự tin, hai điều không hề phù hợp với cái tên Malfoy. Tôi hài lòng khi thấy anh ấy bối rối như vậy. Sự ảnh hưởng.

Anh dường như đang cố gắng giữ cho khuôn mặt mình bình tĩnh, những cảm xúc khác nhau hiện lên trên khuôn mặt anh. Giận dữ, bối rối,…đau đớn?

“Tôi-tôi xin lỗi…” Giọng anh đầy cảm xúc, khiến tôi ngạc nhiên. “...Việc này hóa ra lại khó hơn tôi tưởng. Tôi đã đánh giá thấp khả năng làm mờ não của ma thuật cổ xưa…Tôi sẽ làm tốt hơn.” Anh nhắm mắt lại, như thể nhìn tôi là một sự tra tấn.

“Phép thuật cổ xưa?”

“Alpha, ma thuật cổ xưa, Granger. Họ là một dạng ma thuật.” Anh nói thêm với giọng bực tức. "Em cũng có nó, omega của tôi, người có tri giác ở phía sau… đưa ra đề xuất, thay đổi cách tôi làm mọi việc. Nó thậm chí có thể nói chuyện với em chứ?”

Tôi nuốt khan lo lắng và gật đầu.

"Alpha của toii thì thầm với tôi điều gì đó, Granger. Tôi biết điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng hơn hết mọi người nên hiểu cho.” Anh ấy tiếp tục. “Ngay cả bây giờ, em vẫn còn hôi mùi tội nghiệp của một alpha. Cái mùi khốn kiếp đó đã đánh dấu em - tất cả những gì tôi muốn làm là loại bỏ mùi hương của hắn và—"

“Vậy thì làm đi.”

“Tôi – cái gì cơ?” Malfoy gần như kiệt sức không giống như một Malfoy, cố gắng duy trì tất cả sự bình tĩnh của mình.

"Loại bỏ nó. Nó làm phiền tôi, nó làm phiền anh, vì vậy hãy loại bỏ nó.” Tôi kiên quyết yêu cầu, hất cằm thách thức.

Anh ấy nhìn vào tư thế của tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới. Hai tay chống hông, tóc bồng bềnh quanh mặt. Tôi cảm thấy thoải mái khi mặc một trong những bộ đồ ngủ đẹp nhất—và khiêm tốn hơn—.

Anh gật đầu không nói một lời, cởi giày ra trước, đặt ngay ngắn cạnh cửa. Tiếp theo là chiếc áo khoác vest tối màu của anh ấy được cởi ra chỉ bằng một cái nhún vai. Anh treo nó trên tay nắm cửa. Anh bước sâu hơn vào căn phòng tối, chậm rãi quan sát nó, một biểu cảm khó hiểu che phủ khuôn mặt anh. Một làn sóng xấu hổ đột ngột tràn qua tôi. Ngôi nhà của tôi không có gì đặc biệt, nó nhỏ nhắn và ấm cúng. Với mức lương của mình, tôi có thể mua được một căn nhà hoặc căn hộ lớn hơn, nhưng nhà của bố mẹ tôi là nơi nhắc nhở cuối cùng về thời gian tôi ở bên họ. Những kỷ niệm và những bức ảnh gia đình khiến tôi tỉnh táo. Tôi gạt suy nghĩ chán nản sang một bên, tập trung vào đánh giá của Malfoy về phòng ngủ của tôi.

Anh đi quanh phòng, dừng lại đây đó để xem xét các loại ảnh gia đình rải rác xung quanh. Có khá nhiều rác vương vãi trên tủ quần áo và bàn cạnh giường ngủ. Một số là của tôi và bố mẹ tôi, một số là của tôi với Harry và Ron ở hang. Nếu anh ấy có bất kỳ suy nghĩ nào về việc tôi và Ron cùng nhau uống một cốc rượu trứng lớn đến mức ngớ ngẩn, thì anh ấy cũng không nói ra. Trong ảnh chúng tôi cười khúc khích trước những chiếc ống hút dài ngớ ngẩn. Cuối cùng, anh cũng đến được tủ quần áo ở cuối phòng, mở cửa ra, kiểm tra không gian.

“Điều này sẽ ổn thôi” Anh ấy nói một cách tán thành và trèo vào không gian nhỏ bé.

“Malfoy!”

Khi tôi tới cửa, bóng dáng của Malfoy hầu như không còn hiện rõ trong tủ quần áo tối.

“Vào và đóng cửa lại” giọng anh hơi bị tắt đi bởi quần áo.

Tôi đi theo vào trong chiếc tủ nhỏ, đóng cửa lại như anh đã chỉ dẫn và suýt vấp phải chân anh trong lúc đó. “Anh đang ngồi trên sàn à?”

“Đừng tỏ ra hoài nghi như vậy, em sẽ cảm ơn tôi sau khi chúng tôi loại bỏ mùi hôi thối khó chịu đó cho em. Hãy đến ngồi với tôi nào.”

“Tôi không thể nhìn thấy gì cả-”

“Chỉ cần nắm lấy tay tôi—”

“Tôi không thể nhìn thấy bàn tay của anh, đồ ngốc”

“Granger, tôi ở ngay đây. Nếu em ngừng di chuyển— ôi chết tiệt.”

Hai bàn tay rắn chắc vòng qua cả hai cánh tay tôi và kéo.

Tôi hét lên khi ngã vào lòng Malfoy. Cơ bắp trên cánh tay anh gợn lên trên tôi khi anh dịch chuyển tôi để tôi ngồi đối diện với anh. Tôi quay lưng về phía trước của anh ấy. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy tôi.

“Chính xác thì làm thế nào mà thứ này có thể giúp loại bỏ dấu vết mùi hương?” Tôi cố gắng giữ giọng, thậm chí hy vọng không để lộ trái tim đang đập thình thịch của mình.

“Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây, Granger…Tôi cũng mới làm quen với tất cả những điều này như tôi tưởng tượng về em. Trước đây tôi chưa bao giờ phải đánh dấu mùi hương cho một omega.” Anh ấy đã thừa nhận.

Tôi hơi dịch chuyển trên đùi anh, quay lại nhìn anh. Điều đó thật vô ích vì trời quá tối để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy. Anh cứng người, hắng giọng.

Tôi nhìn chằm chằm vào nơi mà tôi hy vọng là hướng khuôn mặt của anh ấy. “Anh có gặp omega nào khác kể từ khi anh giới thiệu không?”

“Có lẽ em có thể…đừng dịch chuyển hoặc di chuyển nhiều như vậy được không?— Nếu không thì kế hoạch của chúng ta sẽ ngày càng khó hoàn thành.”

“Ý anh là khó chấp nhận—“ Tôi im lặng nhanh như chớp khi nhận ra…không, hiểu ý anh ấy.

Chiều dài của anh ấy, cứng như đá đằng sau mông tôi. Tôi thực sự đã quên mất anh ấy to lớn như thế nào sao? Và tại sao nước bọt đột nhiên chảy vào miệng tôi? Câu hỏi hay hơn là làm thế nào anh ấy có thể đưa toàn bộ con cặc của mình vào trong tôi. Nó rất lớn. Một làn sóng ham muốn nóng bỏng chạy qua tôi theo lời nhắc nhở. “Có lẽ tôi nên ngồi chỗ khác.”

Anh im lặng một lúc. Anh ấy có thể cho rằng tôi đã được bật ham muốn không?

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, một tay anh vòng qua eo tôi, luồn vào dưới cánh tay tôi, kéo phần thân dưới của tôi lại gần anh hơn.

“Không sao đâu, chỉ cần đừng cử động là được.” Giọng anh khàn khàn và vang lên sau lưng tôi.

Tôi gật đầu đồng ý, rồi chợt nhớ ra trời tối như thế nào. Anh ấy không thể nhìn thấy mày, Hermione. Tôi là một kẻ che mặt biết đi khi nói đến Malfoy. Tôi đã dành bao nhiêu thời gian bên cạnh một người mà tôi thực sự yêu thích? Ngoài Ron ra, không có ai cả. Tôi không có kinh nghiệm. Khi người được gọi là phù thủy thông minh nhất ở độ tuổi của cô ấy không biết cách làm điều gì đó, cô ấy rõ ràng đã trở thành một mớ hỗn độn. Đó là tôi, lo lắng và không chắc chắn. Mặt khác, Malfoy lại tỏ ra tự tin vào mọi việc mình làm. Thật là tức giận.

Cố gắng xoa dịu phần nào sự căng thẳng, tôi cố gắng nói chuyện nhỏ. “Anh nghĩ sẽ mất bao lâu?”

"Không chắc"

"Anh chưa bao giờ trả lời câu hỏi khác của tôi"

"Cái nào?"

“Sau khi biến hình, anh có gặp được nhiều omega không?” Xin hãy nói có, xin hãy nói có. Tôi nghĩ về công việc hậu cần để theo dõi họ và giải thích dự luật mới mà tôi hy vọng sẽ được Wizengamot chấp thuận. Có ai trong số họ cảm thấy thoải mái khi chia sẻ một số khó khăn của mình không?

Cánh tay anh siết chặt quanh eo tôi, ngón tay cái của anh nâng chiếc áo pyjama của tôi vừa đủ để da anh chạm vào da tôi. “Không hẳn”

“Ý anh là trước đây anh chưa từng đánh dấu mùi hương?” Tôi đã tò mò.

“Không, Granger, em là omega duy nhất tôi từng gặp” Anh trả lời dễ dàng.

“Không, điều đó không thể—“ Tôi có thể cảm thấy sự hoảng loạn đang dâng lên trong bụng mình. Tay tôi nắm lấy cánh tay của Malfoy, cố gắng gỡ nó ra. Tôi xoay người trên đùi anh sao cho cả hai chân hướng vào tường tủ, lưng không còn chạm vào ngực anh nữa. “ Chắc hẳn anh đã gặp phải một người nào khác, anh đi du lịch rất nhiều, phải không?” Vị trí mới cho phép tôi nhìn về hướng của anh ấy. Tầm nhìn của tôi đã điều chỉnh theo bóng tối, giờ tôi có thể nhìn thấy hình bóng của anh ấy. Tuy nhiên, không có biểu cảm trên khuôn mặt.

“Granger, nếu ngày nay alpha được coi là hiếm thì omega còn hiếm hơn nữa. Theo những gì tôi biết, em là omega duy nhất được giới thiệu trên toàn nước Anh.” Hơi thở của anh ấy phả vào má tôi khi anh ấy nói chuyện.

Tôi chỉ còn vài giây nữa là có thể lên cơn hoảng loạn toàn diện, điều duy nhất khiến tôi bình tĩnh là âm thanh giọng nói của anh ấy. Những thông tin anh chia sẻ không có gì đáng ngạc nhiên. Y sĩ Pye đã nói điều tương tự, tôi đã thuyết phục bản thân mình—Không, hy vọng rằng điều đó không đúng. Đây chắc chắn là một điều phức tạp… làm sao tôi có thể đề xuất một dự luật bảo vệ omega nếu không có omega nào để thông qua dự luật đó. Wizengamot chắc chắn sẽ cần nhiều hơn thế.

“Điều đó chắc chắn làm phức tạp mọi chuyện…” tôi lẩm bẩm.

Malfoy hít một hơi thật mạnh.

"Cái gì?" Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn.

“Đó là khuôn mặt của em…Mùi hương của hắn ta đánh dấu khuôn mặt em. Mùi hôi thối đó phát ra từ đó. Hắn ta có hôn em trái với ý muốn của em không?" Toàn thân anh cứng đờ khi nói điều đó. Có lẽ tôi đã để anh ấy thất vọng quá dễ dàng.

“Chà nếu anh không độn thổ sớm hơn thì tôi đã nói với anh rồi. Anh ta hôn lên cả hai má tôi.” Tay tôi vô thức đưa lên gãi chúng. Tôi chỉ nhận ra mình đang làm điều đó khi tay Malfoy nắm lấy cả hai tay tôi.

“Quay lại và đối mặt với tôi.”

Anh thả tay ra và tôi làm theo ngay lập tức, không phải vì anh đã dùng giọng ra lệnh mà vì tôi muốn làm vậy. Một tay tôi nắm lấy đùi anh ấy để giữ thăng bằng khi tôi quay sang cưỡi anh ấy. Khi đã đối mặt với anh ấy, tôi quỳ xuống. Lơ lửng trên đùi anh một chút. Tôi không thể hứa rằng tôi sẽ không chống lại anh ấy nếu tôi hoàn toàn ngồi lên anh ấy. Sự xấu hổ sẽ ăn sống tôi.

“Bây giờ tôi định hôn em, được không?” Anh lặng lẽ hỏi.

Hơi thở nghẹn lại trước sự gần gũi của khuôn mặt anh ấy, tôi gần như không thể trả lời được. “v-vâng, không sao đâu.”

Anh ấy làm điều đó với đôi môi khiến bướm bay trong bụng tôi: Môi anh ấy nhẹ nhàng lướt qua má tôi. Lên xuống, trước khi ấn chặt môi vào đó. Anh ấy làm tương tự với bên má bên kia, nhưng không buông tha như đã làm với má bên kia. Thay vào đó, môi anh đặt những nụ hôn nhẹ lên má tôi và nụ hôn cuối cùng lên thái dương tôi. Anh lẩm bẩm những lời đó lặng lẽ đến mức tôi phải căng tai ra mới nghe được.

"Tôi là một kẻ hèn nhát."

Anh lùi lại, để lại làn da tôi như điện giật sau cái chạm của anh.

“Tôi không nghĩ anh là một kẻ hèn nhát…tại sao anh lại - có phải Johnathan không?”

Trong bóng tối, tôi thấy anh tựa đầu vào tường. Có lẽ anh ấy đã nhắm nghiền mắt như tuần trước trên chiếc ghế dài màu đỏ của tôi.

Anh chế giễu một cách mệt mỏi. “Không hề, hắn ta yếu đuối và không phải là một mối đe dọa. Hắn ta sẽ không làm phiền em nữa.”

“Tốt rồi, anh không giết anh ta phải không?” Giọng tôi quá bình tĩnh để buộc tội ai đó tội giết người.

“Mặc dù tôi rất thích ý tưởng giết bất cứ ai chạm vào omega của tôi nhưng tôi không thích ý tưởng bản thân bị mắc kẹt trong Azkaban trong khi bạn ở ngoài này chưa có bạn tình.”

Tôi không phải omega của anh, tôi muốn nói vậy, nhưng đã đến lúc tôi phải thành thật với chính mình. Theo một cách nào đó, tôi  nghĩ mình là của anh ấy và tôi rất thích điều đó.

“Tôi đã làm một việc không thể thay đổi được.” Anh lặng lẽ thừa nhận.

"Anh sợ cái gì?" Tôi thấy mình đang hỏi.

Hình bóng của đầu anh ấy di chuyển qua lại khi anh ấy đập đầu vào tường vài lần trong sự thất vọng. “Tôi sợ tôi sẽ mất đi những gì tôi đã đạt được vì điều đó.”

Tôi cân nhắc lời nói của anh ấy một lúc để cố hiểu.

“Đã muộn rồi, tôi nên đi thôi.” Anh ấy nói trước khi tôi có thời gian để suy ngẫm thêm về lời nói của anh ấy.

Tôi đứng dậy, lùi lại để mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, tôi nhận ra mùi khó chịu lúc trước đã biến mất, giờ thay thế bằng mùi của Malfoy, mùi yêu thích của tôi. “Draco, nó thành công rồi!”

Tôi vòng tay ôm lấy anh khi anh bước vào phòng cùng tôi. Không quan tâm đến việc anh ấy đã cứng đờ như đá trước cái ôm quá phấn khích của tôi. Cánh tay tôi bám chặt vào cổ anh ấy, cho đến khi anh ấy từ từ - và ý tôi là từ từ - vòng tay quanh người tôi, lúng túng ôm lại. Một cái ôm thật khó xử đối với anh ấy, nhưng con cặc cứng ngắc của anh ấy áp vào tôi vẫn ổn? Draco Malfoy là một người đàn ông khá khó hiểu. Tôi tận hưởng cái ôm miễn cưỡng của anh ấy thêm vài giây trước khi thả anh ấy ra. Tôi nở một nụ cười hạnh phúc với anh ấy.

"Cảm ơn."

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi một tia sáng lên người anh, anh đẹp một cách bi thảm… Anh trông hoàn toàn ủ rũ trong ánh sáng yếu. Đây không phải là điều anh ấy mong muốn sao? Để 'mùi hôi thối' biến mất? Tại sao thay vào đó anh ấy lại trông đau đớn?

“Tôi sẽ sớm gặp lại em, hãy gọi cho tôi nếu em cần tôi.” Anh ấy vừa nói vừa thu dọn áo khoác và giày, không thèm mặc chúng vào trước khi lặng lẽ độn thổ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro