Chương 39: Sự thật, dối trá và chối bỏ - Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 5

Điều đầu tiên cần phải làm: bữa sáng. Khi anh đi đến bàn slytherin, anh cố hết sức để lờ đi tất cả những ánh mắt, những lời thì thầm và những ngón tay nhọn vẫn dõi theo mình. Muốn đặt mình cách Pansy càng xa càng tốt, anh trượt vào một chỗ ngồi bên cạnh Zabini, người quay lại nhìn anh với một nụ cười nhếch mép.

"Draco!" cậu ta nói, mắt lập tức nhìn thẳng vào cổ tay trần và sự vắng mặt của cô gái tóc nâu rậm bên cạnh anh. "Cuối cùng mày cũng bỏ được cái trở ngại chết tiệt đó rồi nhỉ."

Cho dù ý của Blaise là Còng tình yêu hay Hermione, cậu sẽ không bao giờ biết.

Draco bỏ trứng và cá trích muối hun khói vào đĩa của mình, tránh ánh mắt của Zabini: "Tao đoán thế."

"Đáng tiếc".Blaise thở dài. "Tao nghĩ rằng cô ấy là cô gái đầu tiên hỏi tao những câu hỏi đòi hỏi nhiều hơn số lượng tế bào não tối thiểu chúng ta thường nhận được từ những người xung quanh."

"Yeah..."

"Và với ngoại hình của mình, cô ấy cũng không phá vỡ bất kỳ tấm gương nào."

Draco chỉ làu bàu.

"Ý tao là, nếu không phải vì máu của cô ấy, tao thậm chí có thể coi cô ấy như một người bạn." Cậu ta nhún vai: "Thật xấu hổ, thực sự."

Draco thấy mình gật đầu, không thực sự chú ý nữa.

"Vì vậy, làm thế nào nó xảy ra?" Zabini hỏi khi anh cúi xuống gần hơn và nháy mắt gợi ý. "Còng tình yêu cuối cùng đã hoàn thành mục đích của nó ?"

Draco giật mình, suýt làm đổ nước bí ngô lên người. Chà, về mặt kỹ thuật chiếc còng ấy thực sự đã hoàn thành mục đích của nó, nhưng dường như Draco không quá ngu ngốc để nói với cậu ta điều đó. "Im đi, Zabini. Không có gì cả. Có ..." Anh quăng quật một cách điên cuồng để tìm một cái cớ đàng hoàng - "một kẽ hở."

"Một kẽ hở." Zabini lặp lại. "Thật đấy."

Draco nhún vai thờ ơ: "Nó xảy ra, mày biết đấy."

Zabini trông vẫn không thuyết phục, nhưng vì anh không phải là người suy nghĩ quá sâu sắc về các vấn đề của Còng tình yêu, hay về tình yêu nói chung, anh đã chọn cách lờ nó đi.

"Bên cạnh đó, nó là tốt nhất, phải không?" Draco lặng lẽ hỏi, như thể anh muốn thuyết phục bản thân mình hơn là thuyết phục chàng trai bên cạnh.

Zabini nhướng mày. "Tuy nhiên, tao vẫn thấy khó tin rằng mày không có niềm vui với cô ấy trong khi mày có cơ hội." Anh lắc đầu. "Thật là lãng phí."

Draco vẫn im lặng, nhắc nhở bản thân rằng có lẽ không khôn ngoan khi bóp cổ Blaise ngay bây giờ. Ít nhất, không phải trước mặt rất nhiều người. Có lẽ sau này thì sao?

"Thôi nào, Draco." anh vỗ về: "Tao thề tao sẽ không giữ nó để chống lại mày. Mày có chắc chắn không có điều gì mày quên nói với tụi tao không?"

"Lần cuối cùng, Blaise, hãy ghi nhớ điều này vào hộp sọ dày của mày: không có một điều đẫm máu nào xảy ra giữa tao và Granger!"

Câu trả lời của Zabini bị nhấn chìm bởi một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên đằng sau họ

"Chà! Tao hy vọng là không!"

Có vẻ như Pansy đã quyết định tham gia cùng họ bất kể họ có muốn hay không.

"Và nói về những cô gái có số lượng tế bào não ít nhất" Zabini bỏ đi.

Pansy phớt lờ cậu ta, thay vào đó chọn ngồi bên cạnh Draco và trong lúc đó cô gần như đánh bật một Zabini đang cau có khỏi băng ghế dự bị.

"Xin chào anh, Draco" cô gần như co rúm lại, vung vẩy hàng mi nhìn anh và sượt qua những ngón tay dọc theo cánh tay anh.

Draco đã cố gắng hết sức để không giật lùi. Giọng nói của Pansy đột nhiên vang lên như tiếng cào móng tay trên bảng phấn. Anh chỉ gật đầu với cô, và chắc chắn rằng nếu anh mở miệng ra, anh sẽ tiết lộ tất cả những lời buộc tội với cô.

"Thật tốt khi con đỉa ấy không còn bám lấy anh nữa phải không?" Cô hỏi với sự đồng cảm giả tạo, và điều đó đã phá hỏng dự định của cô.

Trong số tất cả những kẻ vô tội vạ...

"À, Pansy." Zabini nở nụ cười mỉa mai. "Tao biết tin đồn ở trường này không có giá trị gì trừ khi mày đã lan truyền nó."

"Thật."

"Thật vậy. Thành thật mà nói, mày không nghi ngờ gì về vấn đề này à?" anh nói, ra hiệu cho Draco.

"Tao không biết mày đang muốn nói đến cái gì, Zabini."

Cậu ta nhướn mày khó tin. "Thôi nào. Ngày mà mày không có gì để nói sẽ là ngày tất cả tan vỡ." Giọng anh trở nên ủy khuất. "Tao không hiểu tại sao mày lại cố tình mơ hồ như vậy. Tao có nói quá nhanh với mày không?"

Nụ cười của cô siết chặt, nhưng cô chỉ chớp mắt ngây thơ nhìn anh. "Có gì để lấy? Chiếc còng chết tiệt đó đã thất bại và Draco đã thoát khỏi nó, và bây giờ mọi người đều được về nhà một cách hạnh phúc."

Bây giờ, với con mắt long lanh ấy, có vẻ như cô ấy đang nói sự thật. Nhưng Draco đã biết cô quá lâu để bị cô lừa. Pansy không vô tội. Cô ta xảo quyệt và lén lút, nhưng vô tội? Không bao giờ.

Draco mở miệng, sẵn sàng vặn lại, nhưng Zabini đã bật lại trước.

"Granger không tệ đến thế. Cô ấy là một cô gái tốt hơn nhiều so với mày, đó là điều chắc chắn!"

Pansy bùng nổ. "Ồ, biến đi Blaise!"

Zabini cười toe toét, vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã hiểu ý anh: "Rất vui. Mày có muốn giúp tao làm việc đó hay không? Dù sao thì đó cũng là điều thực sự tốt."

Cô làm một động tác như muốn tát anh, nhưng Draco giữ cô lại.

"Đừng ngu ngốc," anh lẩm bẩm, nắm chặt cánh tay cô để ngăn cô đập vào Blaise ngay giữa bữa sáng.

"Tao chắc rằng nó không thể giúp được gì, Draco." Zabini nói qua vai anh khi cậu ta rời đi.

Pansy hít một hơi như muốn trấn tĩnh bản thân, rồi vỗ vai anh. "Nếu điều này làm anh buồn," cô cáu kỉnh. "Em biết anh nghĩ Granger là một vị thánh nào đó, nhưng thực sự, hãy nghĩ về những gì các Slytherin sẽ bàn tán!"

Draco không thể nhịn được nữa. "Vâng, bởi vì rõ ràng tao quan tâm rất nhiều về những gì bạn bè nghĩ về tao" anh vặn lại, sử dụng những từ mà Pansy đã nói trong ký ức mà Venus chỉ cho họ.

Pansy có vẻ sốc. "C-cái gì? Anh đã nghe thấy điều đó ở đâu?"

Draco từ chối trả lời, đảo mắt và thô bạo ngồi xuống. Anh đã mất cảm giác ngon miệng.

Mặt cô tối sầm lại. "Potter và Weasely nói với anh, phải không? Em nên biết rằng em không thể tin hai tên ngốc đó-"

Anh nhìn cô chằm chằm. Cô thực sự không biết, phải không?

"Không" anh nói.

Cô cau có: "Gì?"

"Tao nói, không. Họ không nói gì với tao."

"Vậy thì làm thế nào ..." Cô lắc đầu. "Đừng bận tâm. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là toàn bộ đống rắc rối kia này cuối cùng cũng kết thúc."

Draco cầu xin sự khác biệt, không phải khi anh xếp Pansy là một 'thử thách' đặc biệt đeo bám và ác tính, và anh sẽ vô cùng vui mừng khi loại bỏ được cô ta.

"Anh thậm chí có biết xấu hổ như thế nào khi bạn gái của anh đưa ra tất cả những tin đồn bay xung quanh?"

Draco đã nhìn chằm chằm vào không gian, nhưng điều cô nói đã đưa anh trở lại thực tại với một cảm giác khó chịu. "Mày là gì của tao?"

Cô nhìn anh như thể anh bị chậm hiểu. "Bạn gái" cô nói với một giọng kiêu ngạo: "Em là bạn gái của anh."

Anh há hốc miệng nhìn cô. "Từ khi nào mà mày có ý nghĩ đó?"

Ôi, cái quái gì đây?

Pansy dường như bối rối trước biểu hiện khó tin của Draco, như thể đang tự hỏi tại sao bất cứ ai trong tâm trí của cô tại sao không nhảy nắm lấy cơ hội. Cô nhìn anh chằm chằm, cho đến khi một thứ gì đó dường như xuất hiện vào trong tâm trí cô. "Ồ, anh không thể nghiêm túc được." Cô đến gần hơn để rít vào tai anh, "Draco, cô ta là một máu bùn, vì lợi ích của Merlin-"

Anh giật mình, hất tay cô ra, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm. "Đã bao nhiêu biết lần tao nói với mày ngừng gọi cô ấy như vậy?"

Má của Pansy đỏ ửng lên vì tức giận. "Cái quái gì khiến anh trở nên như thế? Anh đã không ngần ngại khi ném từ 'máu bùn' mỗi khi anh có cơ hội bạn!"

Draco ngậm miệng lại. Đó là sự thật. Anh đã ném những từ ngữ xúc phạm như thể những người khác chẳng là gì cả; anh chẳng bao giờ suy nghĩ hoặc quan tâm rằng mọi người có thể bị xúc phạm hoặc bị tổn thương. Tuy nhiên, từ này hiện tại dường như hắc ín trong cổ họng và anh không thể nói to nữa.

Pansy vỗ chân sốt ruột. "Tốt?" Cô yêu cầu. "Em đang chờ đợi. Anh đã quên cô ta là gì. Có cần em nhắc anh lại lần nữa không?"

Trong sự im lặng, Draco cảm thấy một sự mệt mỏi sâu tận xương tuỷ đang rơi xuống anh. Rốt cuộc, anh ước mình đã không xuống, sẽ thỏa mãn nằm trên giường trong phòng, đau bụng vì đói nhưng không vui vì không cảm thấy đau đớn tăng lên trong ngực mà không có dấu hiệu giảm bớt.

"Tôi thực sự không quan tâm nữa", anh nói với Pansy khi anh gục đầu xuống bàn với một tiếng uỵch rõ rệt . "Tôi đi đây" Anh không kiềm chế nói: "Và đừng bao giờ chắn tầm nhìn của tôi nữa"

Có thể đây là lần đầu tiên trong đời, Pansy không nói nên lời. Cô nhìn anh chằm chằm, chắc chắn rằng cô đã nghe nhầm. Nhưng khi không có tiếng xin lỗi nào vang lên, cô đột ngột đứng dậy với sự bạo lực gần như không thể kiềm chế.

"Tốt thôi" cô gầm gừ. "Tốt thôi! Nếu đó là cách anh muốn." Cô quăng chiếc túi của mình qua một bên vai, tránh va vào đầu Draco trong gang tấc. "Nhưng em sẽ không quay lại với anh khi anh vượt qua được sự u mê này!"

Pansy cắt một hình khá đáng sợ bất cứ khi nào cô nổi cơn thịnh nộ (điều này ít nhiều xảy ra một lần một tuần). Mọi người khôn ngoan hơn là tách khỏi cô một cách nhanh chóng khi cô xông qua họ, không để ý đến việc hàng trăm người đang nghển cổ theo đúng nghĩa đen để xem tại sao Pansylại lao vào một cái ôm huyền thoại khác của mình.

Draco nhìn lên vòng tay của mình để xem có ai nghe thấy điều gì của họ không. Nó không giống như họ đã hét lên, nhưng họ cũng không phải thì thầm. Nhưng giờ khi buổi nói chuyện kết thúc, những Slytherin ngồi gần anh quay lại với bữa sáng của họ, những cuộc trò chuyện mới được nối lại và xôn xao trong không khí và chắc chắn họ rất muốn mổ xẻ mẩu chuyện phiếm mới này.

Nhưng Draco không quan tâm đến chúng. Đôi mắt anh đảo quanh chiếc bàn ở phía đối diện của Đại sảnh, nơi có cô gái chịu trách nhiệm về tình trạng khó khăn hiện tại của anh.

Hermione nhìn lại anh. Cô đã nghe hoặc có lẽ đoán được chuyện gì đã xảy ra, và bây giờ trong mắt cô có sự tò mò và bối rối. Ánh mắt của họ kéo dài thêm một lúc, như thể họ đang cân nhắc nhau, nhưng rồi cô quay đầu đi và mối liên hệ đã biến mất.

Đôi lời của mình: rì mọi ngừi vì dịch trễ nhaaa. Dạo này mình lười quá àaaaa ʕ'• ᴥ•̥'ʔ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro