Chap 1: Buổi lễ phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione Granger biết mọi thứ về các Nhà ở Hogwarts. Suy cho cùng, cô đã đọc từ đầu đến cuối quyển 'Hogwarts: A History' rất nhiều lần. Cô đã dành thời gian suy nghĩ xem mình sẽ được sắp xếp vào ngôi nhà nào.

Slytherin rõ ràng đã bị loại; nỗi ám ảnh của họ về dòng máu thuần chủng kết hợp với việc cô là người gốc Muggle đã khiến điều đó trở thành 'không'. Cô không nghĩ mình đủ tử tế để vào Hufflepuff; nghe có vẻ là một điều khủng khiếp khi tự nói mình như thế nhưng cô nhận thức được bản thân một cách hợp lý và không nghĩ mình phù hợp với tinh thần của ngôi nhà đó. Cô đã cân nhắc Ravenclaw; cô biết mình thông minh và có vẻ đó là một kết quả hợp lý, nếu có thể nói là dễ đoán.Tuy nhiên, điều cô thực sự muốn là Gryffindor. Trở nên dũng cảm và táo bạo nghe có vẻ tuyệt vời.

Cô có thể nói rằng Gryffindor là những đứa 'con cưng' của trường, thậm chí chỉ với một cái nhìn thoáng qua. Họ đang ngồi cười trên ghế của mình, tất cả đều tỏa sáng và lộng lẫy, khi cô đứng đợi, cùng những chàng trai mà cô đã gặp trên tàu, trong khi họ sợ hãi một cách lố bịch vì buổi lễ phân loại.

Cô chưa bao giờ thực sự có bạn bè, bạn tốt, và đó là điều cô muốn hơn bất cứ thứ gì.

Cô đoán có lẽ sẽ là Ravenclaw nhưng vẫn hy vọng vào Gryffindor.

Khi chiếc mũ vừa chạm vào đầu cô trước khi nó hét lên "Slytherin", cô phải yêu cầu nó lặp lại. "Đi đi nào, cô gái," nó nói. "Trò sẽ làm tốt ở nhà Slytherin."

Cô đứng dậy và run rẩy nhìn về phía chiếc bàn phía ngôi nhà mới của mình. Và chỉ lê bước vài bước về phía họ khi tiếng la ó nổi lên. Cô quay lại và thấy một số cậu bé tóc đỏ ở bàn Gryffindor đang thực sự la ó chế giễu cô.Cô mím môi cố không khóc và nhìn lại những chàng trai cô đã gặp trên tàu. Họ cũng không nhìn cô.

Ồ, điều này thật tuyệt. Cái mũ chết tiệt.

Cô bước những bước nhanh về phía chiếc bàn mà cô đã được chỉ định, ngồi xuống với một tiếng thụp lớn và nhìn chằm chằm vào phần còn lại của căn phòng, chớp mắt gạt nước mắt đi. "Đừng bận tâm đến bọn nó," một cô gái lớn tuổi hơn nói. "Lũ khốn kiếp, tất cả bọn nó. Bây giờ em là một phần trong số chúng tôi."

"Tôi là Muggle-born," Hermione nghẹn ngào, nghĩ rằng cô đã có thể có thể vượt qua một cách tốt hơn.

Có một khoảng lặng - đủ lâu để trở nên vô cùng khó xử và để cô cân nhắc xem liệu bỏ học có phải là một lựa chọn hay không - cho đến khi một cô gái bề ngoài giản dị trạc tuổi cô nhún vai và, khi cậu bé tóc vàng hợm hĩnh cô gặp trên tàu ngồi xuống, một trong những cậu bé lớn hơn nói , "Yeah, tốt, bây giờ em là Muggle-born của chúng tôi. Chúng ta tự chăm lo lẫn nhau."

Cô nghe thấy một số đứa trẻ khác lẩm bẩm, "Chúng ta phải thế."

"Muggle-born?" cậu bé tóc vàng nhìn cô và cô thở dài, mong đợi một kiểu quấy rối nào đó, nhưng cậu ta chìa tay ra. "Draco Malfoy."

"Hermione Granger," cô nói, nắm lấy tay cậu. Cậu kéo cô lại gần mình trên ghế để nhường chỗ cho một cậu bé cao lêu nghêu với mái tóc sẫm màu.

"Theo," cậu nói. "Chúng ta có một Muggle-born vào năm nay."

"Tuyệt," là tất cả những gì cậu bé vừa rồi nói.

"Tôi đã thấy cậu với Weasley trên tàu," Draco tiếp tục. "Chính những người anh trai của tên đó đã la ó cậu," cậu nói thêm và cô nghiến chặt hàm và trừng mắt nhìn lại những tên khốn tóc đỏ đang cười nhạo phía bên kia sảnh đường. "Tên đó trông thế nào?"

Có một khoảng dừng nữa và cô có thể nói rằng những người ở cuối chiếc bàn dài đang lắng nghe câu trả lời của cô. "Cậu ta há miệng khi nhai," cô chậm rãi nói, "và tên đó hầu như chỉ muốn lấy lòng thằng nhóc Potter."

Tiếng cười vang khắp bàn và cô nghe thấy ai đó nói, "Quả nhiên. Lũ thua cuộc."

"Muốn trả đũa cho vụ la ó?" Chàng trai tóc đen đã nhích ra xa hơn để nhường chỗ cho một chàng trai da ngăm đen và giờ cô bị đẩy ngay sát bên Draco.

"Đúng," cô nói "Có ý tưởng ​​gì không?"

Cậu cười toe toét với cô, một nụ cười nhỏ ác ý, và cô thấy mình cười toe toét đáp lại. Rốt cuộc, Hufflepuff sẽ không phù hợp nhưng điều này...,tốt, cô có thể làm được. Cô gái giản dị đối diện bàn nghiêng người về phía trước để nghe và Hermione bị nhét vào một nhóm tội phạm vui vẻ, đầy mưu mô. Một nhóm, cô nghĩ, gồm những người bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro