Chap 14: Mùa hè năm Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ hè cùng gia đình Malfoy thật tuyệt vời. Mỗi tối, Hermione và Daphne cùng nhau trốn dưới chăn đọc các tạp chí thời trang Muggle, và cười nhạo Theo và Draco khi hai chàng trai trổ tài cưỡi chổi và đua nhau trên khuôn viên xung quanh lâu đài Malfoy. Narcissa Malfoy đã dành thời gian để chăm sóc cho cả hai cô gái, làm tóc, làm móng và cùng nhau ăn trưa. Vào một hôm gọi là "ngày họp mặt của phù thủy", Narcissa tự hào khoe khoang về hai cô gái với bạn bè của bà. Hermione cảm thấy căng thẳng khi một người phụ nữ đến bàn của họ và nói với giọng lè nhè lạnh lùng, "Tôi biết gia đình Greengrass, tất nhiên, nhưng tôi không nghĩ tôi đã từng nghe đến cái tên Granger trước đây."

"Ồ," Narcissa Malfoy đáp, cầm ly rượu trên tay, "Hermione của chúng tôi là người gốc Muggle. Cô bé là người gốc Muggle đầu tiên được phân vào nhà Slytherin từ lâu đấy. Cô bé là học sinh giỏi nhất trong năm, bà biết đấy. Lucius và tôi đều ngưỡng mộ cô bé."

"Bà luôn có khả năng phát hiện ngọc quý, Narcissa," người bạn của bà nói, mỉm cười với cả hai cô gái, và chỉ có thế.

"Hermione, cậu thích Draco không?" Daphne hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi giày trên trang bìa tạp chí Vogue Pháp khi hai cô gái ngồi trong phòng vào đêm cuối cùng tại lâu đài.

"Tất nhiên là mình thích cậu ấy," Hermione lẩm bẩm. "Chúng mình đã là bạn từ khi chúng mình bước vào Hogwarts."

"Ờ thì. Cậu có thích cậu ấy không?" Daphne tiếp tục đặt câu hỏi. "Bởi vì cha mẹ cậu ấy thích cậu."

"Tại sao điều đó lại quan trọng?" Hermione hỏi, không nhìn vào bạn của mình.

"Điều đó quan trọng," Daphne nói. "Hãy tin mình, nó thật sự quan trọng. Và cậu chưa trả lời."

"Còn cậu thì sao?" Hermione nói, né tránh câu hỏi. "Cậu có thích Theo không?"

"Mình không biết," Daphne đặt cuốn tạp chí xuống một lát. "Ý mình là, mình có cảm tình, nhưng mẹ cậu ấy đã mất và cha cậu ấy... mình không chắc bố mẹ mình sẽ chấp nhận điều đó, bồ biết đấy. Nhưng họ đã cho mình đến đây, có lẽ vậy? Hoặc có thể họ đã nghĩ đến gia đình Malfoy và xem xét sự kết hợp giữa mình và Draco? Dù sao thì, điều đó sẽ gặp phải cùng một vấn đề, bồ biết không?"

"Không hẳn," Hermione thừa nhận với một tiếng thở dài. Cô đã đọc tất cả cuốn sách mà Narcissa Malfoy đã gửi cho cô, đọc từ đầu đến cuối cho đến khi cô gần như thuộc lòng chúng, nhưng tất cả những quy tắc kỳ lạ mà những gia đình thuần huyết thực hiện vẫn khiến cô bối rối. Bạn không thể chỉ thích một người, bạn phải vượt qua những kiểm tra kỳ lạ của cha mẹ và ngược lại, và Theo cũng vậy, giả sử cha cậu ấy có suy nghĩ khác với cha mẹ Daphne. Và cô không biết bố của Theo là người như thế nào để cha mẹ Daphne có thể không thích. "Dù sao thì, chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ."

Daphne lắc đầu. "Nếu cha mẹ mình không thích cậu ấy, thì cũng không có gì tốt đẹp... Chúng mình có rất ít lựa chọn, bồ biết đấy."

"Cậu muốn chọn môn nào?" Hermione hỏi, nhìn vào danh sách môn học trước mặt và thay đổi chủ đề khỏi cuộc trò chuyện khó chịu này. "Mình không thể quyết định được, nhưng mình đang suy nghĩ về Số học và Cổ ngữ Runes."

"Tất nhiên rồi," Daphne nhăn mặt và quay lại đọc cuốn tạp chí của mình. "Bồ nghĩ sao về đôi giày này?"

"Chúng không trông thoải mái," Hermione nhìn qua trang bìa và nhăn mặt. "Và chúng còn màu tím nữa. Và bằng chất liệu đó. Làm sao bồ có thể đi trong đôi giày đó được?"

"Đó là của hãng Vivienne Westwood," Daphne thở dài. "Làm sao bồ có thể là 'cục cưng' của Narcissa Malfoy mà không quan tâm đến thời trang?"

**********************************

"Mình biết một bí mật," Pansy ngâm nga trên tàu.

"Cái gì?" Blaise ngước lên nhìn cô.

"Potter đã làm bị thương bà dì của cậu ta (ở đây dịch ra là 'cho nổ tung'). Một tai nạn phép thuật tình cờ." Cô nàng tự mãn nói.

"Không phải cậu ta hơi già để gây ra những tai nạn phép thuật tình cờ đó sao?" Draco lè nhè, rõ ràng là thích thú chiếc áo bó sát của Pansy. "Nó giống việc tè ra quần chẳng hạn; sẽ không sao nếu cậu 2 tuổi nhưng hơi xấu hổ ở tuổi này; mình nghĩ Người được chọn sẽ có tự chủ hơn."

"Chắc là không," cô nàng nói, hơi làm nũng trước cái nhìn của cậu.

Daphne, liếc nhìn Hermione, ném cho Pansy một chiếc áo choàng. "Tốt hơn là hãy mặc cái này vào trước khi ai đó trừ điểm vì cậu không mặc đồng phục. Trông cậu như một kẻ lang thang."

"Cậu ta đã bị đuổi học?" Hermione ngước lên khỏi cuốn sách Số học của mình. "Ai đó làm ơn nói cho mình biết cậu ấy đã bị đuổi học đi."

"Hermione," Daphne nói. "Nói với Pansy rằng cậu ấy trông giống như một kẻ lang thang."

"Huh?" Hermione nhìn Pansy. "Ăn mặc như vầy có được phép trong quy định về trang phục không?"

Pansy đảo mắt. "Không, tiểu thư tuân thủ quy tắc."

"Thật dễ thương làm sao," Hermione nói, nhìn lại cuốn sách của mình và Pansy phá lên cười, tiếng cười bị cắt ngang bởi một tiếng kêu lớn từ cái lồng dưới chân Hermione.

"Cái gì vậy?" Blaise thắc mắc.

"Mình có nuôi một con mèo," Hermione nói. "Khi mình đi mua sách. Mình thấy nó có vẻ cô đơn."

Blaise nhoài người về phía trước, kéo tấm màn ra khỏi chuồng mèo và bắt đầu cười khúc khích. "Đó là con mèo xấu xí nhất mà mình từng thấy. Tên nó là gì? 'Khuôn mặt gớm ghiếc'?"

"Dừng lại!" Hermione kêu lên, quỳ xuống để kéo tấm che lồng lại. "Tên cậu ấy là Crookshanks. Bồ sẽ làm tổn thương cảm xúc của cậu ấy. Bên cạnh đó, mình nghĩ cậu ấy rất đẹp."

"Vì bồ thích áo crop-top của Pansy nên mình không chắc bồ có gu thẩm mỹ," Daphne nói.

"Này!" Draco nói. "Mình thích áo của Pansy."

"Hẳn rồi," Daphne lẩm bẩm.

**********************************

"Chuyện gì vậy?"

Con tàu đã giảm tốc độ và đột ngột dừng lại.

"Mình không biết," Draco nói. "Có lẽ Potter đã hạ cánh một chiếc ô tô bay trên đường ray?" Pansy cười khúc khích, nhưng Hermione nhìn ra ngoài cửa sổ vào bóng tối bên ngoài và rùng mình, ngay sau đó, tất cả đèn vụt tắt và khoang chỉ còn lại một màu đen.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay Draco và cậu đan những ngón tay của mình vào tay cô để trấn an khi ai đó sột soạt rút ra một cây đũa phép và cô thì thầm, "Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu sử dụng phép thuật đấy, cậu biết mà."

"Ngay cả khi để có được ánh sáng?" Pansy hỏi, một sự run rẩy ẩn sau giọng lè nhè khinh thường của cô nàng.

"Bồ nghĩ rằng họ sẽ để chúng ta bẻ cong các quy tắc theo cách mà Gryffindor có thể làm?" Hermione phản đối và có những tiếng thì thầm đồng ý. Sau đó, trước khi họ có thể tranh luận thêm, đèn bật sáng trở lại và con tàu đang chạy và Draco giật mạnh tay ra khỏi tay cô.

Khi họ đang thu dọn đồ đạc, họ tình cờ nghe thấy Neville Longbottom nói lắp bắp, giọng run run, với một trong những người bạn cùng nhà buồn tẻ vô tận của mình về việc một Giám ngục ("Có cái gì trên tàu vậy?" Hermione rít lên với Theo.) đã đến trong toa xe của họ và Potter đã ngất xỉu. "Thật kinh khủng," Neville nói khi đôi mắt của Draco bắt đầu lấp lánh ánh sáng ác ý. "Mình đã nghĩ mình sẽ không thể nào vui hơn thế nữa."

Hermione lẩm bẩm, "Đừng gây sự với thằng nhóc ngu ngốc đó."

Pansy nhếch mép cười với cô trước khi nói, "Bây giờ cậu là người bảo vệ của cậu ta à, Hermione? Mình không nhận ra bồ sẽ trở thành một trong những người hâm mộ nhỏ của Potter."

"Mình không," Hermione nói. "Mình chỉ muốn trải qua một năm mà không phải lúc nào cũng phải nghe về Potter."

"Quá muộn rồi," Blaise nói, di chuyển đến đứng cạnh cô khi Draco, đi cùng với Greg và Vincent, thong thả đến gần Potter và bắt đầu bài diễn thuyết về việc cậu ta ngất xỉu. Pansy theo sau họ, áo choàng của cô ấy vẫn mặc nhưng để hở, và Hermione thở dài.

"Đi thôi, Theo nói. "Hãy ổn định lại và chúng ta có thể đặt cược xem học sinh nào sẽ vào Ngôi nhà của chúng ta năm nay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro