Chap 18: Theo và Daphne

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong phòng thí nghiệm của giáo sư Snape. "Trò muốn bắt đầu công việc gì trong tuần này, trò Granger?" Ông hỏi.

"Wolfsbane (Nanh sói)," cô nói.

"Có lý do gì cho loại thuốc đặc biệt đó không?" Ông hỏi, lôi ra một tờ giấy sờn rách với các hướng dẫn từ trên cùng của một đống ghi chú trên giá gần đó.

"Không hẳn," cô nói, quan sát ông.

"Tốt lắm, trò Granger. Hãy làm theo những hướng dẫn này và ta sẽ nhận xét công việc khi trò hoàn thành nó."

"Thầy không định hướng dẫn em?"

"Mặc dù đây thường được coi là một công việc điều chế khá phức tạp nhưng ta nghĩ trò sẽ thấy nó có thể so sánh với Polyjuice," ông nói và, khi cô ngẩng đầu lên nhìn ông trước khi ông đóng cửa, ông nghiêng đầu về phía cô. "Trò Granger."

"Giáo sư Snape," cô nói ngay trước khi cánh cửa đóng lại và ông dừng lại.

"Trò Granger?"

"Các Giám ngục, tại trận đấu Quidditch," cô nói vội vàng. "Tại sao họ lại vào?"

"Họ đang đói, ta đoán thế." Snape nhìn cô như thể cô thật ngu ngốc. "Chúng sống bằng hạnh phúc, niềm vui. Ngay cả môn thể thao ướt át buồn tẻ đó có lẽ cũng là một bữa tiệc đối với chúng. Ta chắc rằng trò đã đọc đủ để biết được điều đó, trò Granger."

"Vâng," cô thừa nhận.

Cô có thể cảm thấy giáo sư Snape đang quan sát cô như thể ông đang cân nhắc những gì mình có thể nói. "Có cách phòng thủ," cuối cùng ông nói. "Cách để chống lại chúng. Bùa chú...khá cao cấp. Vượt xa khả năng của một học sinh năm ba."

"Bùa hộ mệnh," cô nói và ông gật đầu.

"Trò đã làm bài tập về nhà của mình, trò Granger. Chà, ta không mong đợi gì hơn."

"Chỉ cho em cách làm đi," cô yêu cầu và ông thực sự khịt mũi.

"Trò có thực sự nghĩ rằng trò, ở tuổi mười ba, có thể thực hiện được một bùa phép mà hầu hết các pháp sư trưởng thành không thể làm được?"

"Thầy sẽ không nói ra nếu thầy không định cho em xem," cô vẫn tiếp tục, hàm bạnh ra một cách bướng bỉnh và người đàn ông mặc đồ đen chế nhạo cô.

"Có thể là vào một ngày khác, trò Granger. Bây giờ, hãy suy nghĩ làm sao điều chế Wolfsbane đúng cách và cố gắng thái một mẻ giun bông khác. Lần này ta muốn thấy trò thái được tất cả các lát có cùng chiều rộng như ta đã yêu cầu trò rõ ràng ở lần trước. Nếu trò thậm chí không thể làm theo hướng dẫn về cách cắt giun thì ta không biết làm cách nào để giúp trò học cách đẩy lùi một con quái vật khác."

Hermione mỉm cười và nhặt tờ hướng dẫn chế thuốc bắt đầu đọc danh sách thành phần dài và chi tiết khi Snape đóng cửa lại sau lưng.

******************************************

Thời gian trôi qua, việc thái con giun của Hermione ngày càng chính xác hơn, và chẳng mấy chốc thời hạn đã gần kết thúc. Trước sự vui mừng của mọi người, một chuyến đi Hogsmeade khác đã được công bố vào cuối tuần cuối cùng của học kỳ. Hermione thậm chí không đợi Draco hỏi cô; cô đã phớt lờ cách cậu và Pansy ngồi trên trường kỷ và cùng nhau đọc sách Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng hoàn toàn không thể phớt lờ cách họ nắm tay nhau.

"Bồ có nghĩ là cậu ấy đã hôn cô nàng không?" cô hỏi Daphne một cách ủ rũ vào một đêm nọ. Cô đã lôi một chiếc hộp ra khỏi đáy rương và đang cầm nó trong tay, cân nhắc. Cô đã không mang chiếc vòng khi ở trường, chưa bao giờ đeo nó ở nơi công cộng. Daphne nhìn cô, nhìn cô đẩy chiếc hộp ra xa mà không mở ra.

"Chúng ta có thể mua sắm Giáng sinh ở Hogsmeade," cuối cùng cô gái cũng nói, phớt lờ câu hỏi của Hermione. "Trừ khi mình có thể gợi ý rằng mình muốn mua mỹ phẩm Muggle nhiều hơn."

"Mỹ phẩm thôi. Mình nên tặng gì cho Blaise?" Hermione hỏi. "Cái gì thích hợp?"

"Một cuốn sách về Quidditch?" Daphne gợi ý và Hermione thở dài. "Kẹo?"

"Có thể là kẹo," Hermione đồng ý. "Cậu tặng gì cho Theo?"

Daphne đỏ mặt. "Một cái kẹp cà vạt," cô nói và Hermione nhìn cô.

"Không phải... điều đó có nghĩa là bố mẹ cậu đã..."

Daphne gật đầu. "Mẹ mình nói rằng vẫn còn quá sớm để đưa ra bất cứ điều quyết định chính thức, nhưng nhà Nott là một phần của Nhóm 28 Gia tộc Danh giá và nếu bồ muốn loại trừ Tử thần Thực tử khỏi danh sách những gia đình có thể kết thân thì chúng ta phải tìm kiếm bên ngoài Slytherin và, bồ à.., bồ biết đấy."

"Không hẳn," Hermione thừa nhận.

"Làm như họ sẽ chấp nhận gia đình Weasley vậy!" Daphne nhăn mặt.

"Nếu họ khăng khăng đòi thuần chủng thì luôn có Neville," Hermione nói và Daphne ném một cái gối vào cô.

"Mình không hẹn hò với Neville Longbottom. Không hề. Không bao giờ. Chắc chắn không phải kiểu hẹn hò để kết hôn. Khốn kiếp."

"Ồ, thôi nào," Hermione nói, xua đi những suy nghĩ về việc cô không phải là thuần chủng, thậm chí không thân thiết, những suy nghĩ về việc không ai nghĩ rằng cô đủ tốt cho những chàng trai thuần chủng quý giá của họ. "Cậu ta khá dễ thương."

"Nếu bồ bị mù," Daphne nói. "Còn người bà đó? Bồ đã gặp bà của cậu ta chưa? Mình thà xem Bellatrix Lestrange như một gia đình hơn là con dơi già đó." Cô dừng lại. "Nào, Blaise. Blaise thật dễ thương."

"Ừ, thì, Blaise sẽ nhận kẹo từ tớ, không phải một chiếc cà vạt. Tất cả bọn họ đều nhận kẹo." Cô dừng lại. "Daph?"

"Ừ?"

"Mình thực sự hạnh phúc cho cậu."

"Cảm ơn." Cô gái cúi đầu. "Ý mình là, mọi chuyện có thể chẳng đi đến đâu, vẫn còn sớm và những thứ này lúc nào cũng đổ vỡ nhưng..."

"Tuy nhiên," Hermione cười toe toét với bạn mình. "Thật tuyệt khi hai bồ công khai... bất kể bồ là ai."

******************************************

Tất nhiên, chính Pansy đã nghe lỏm được những lời đàm tiếu ở Hogsmeade. "Tin tức thực sự," cô nàng nói, gần như hụt hơi khi họ nằm dài trước ngọn lửa, "không phải Sirius Black đã giết tất cả những người đó, hay thậm chí ông ta là bạn thân nhất của cha mẹ Potter và ông ta đã phản bội họ để về phe Chúa tể Bóng tối. Chúa ơi. Tin tức thực sự là Potter không biết bất cứ điều gì về cha mẹ của mình và người đàn ông Black đó và cậu ta chỉ biết được vì cậu ta đã nghe lỏm trong khi giáo viên đang nói chuyện. Các cậu nên nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta lúc ấy," cô nàng cười khúc khích.

"Ồ." Hermione dựa vào Blaise, người đang nắm tay cô theo cách vừa thách thức vừa thăm dò. "Thật là một cách khủng khiếp để tìm hiểu."

"Bồ lúc nào cũng thông cảm với con chó chết đó," Draco phàn nàn, vòng tay qua người Pansy.

"Mình không," Hermione nói, trông có vẻ giận dữ. "Chỉ vì mình không khuyến khích nỗi ám ảnh nhỏ bé của cậu như cách Pansy làm không có nghĩa là mình hoàn toàn thích Potter."

"Cậu ấy rất thích Blaise," Daphne nói, vẻ mặt ranh mãnh.

******************************************

Dù Hermione có thể thích ai, cô đã được 'yêu cầu một cách thân mật' tham gia bữa tối của nhà Malfoy vào một buổi tối trong kỳ nghỉ Giáng sinh. "Trân trọng yêu cầu cmn mình," cô lẩm bẩm, đọc lời mời. "Ra lệnh thì đúng hơn. Không biết có phải là do con nhỏ tên là Pansy đó không."

Tuy nhiên, mặc dù dậm chân, cau mày và lẩm bẩm, cô đã dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên mặc gì, thay đổi ý định và thay quần áo đến nỗi sau khi rời khỏi, mẹ cô đã lẩm bẩm với cha mình, "Tội nghiệp con bé quá, phải không. Em tự hỏi những Malfoy này trông như thế nào, liệu họ có phải là những người tốt hay không."

"Anh chắc là họ vẫn ổn", ông Granger trấn an vợ. "Con gái chúng ta sẽ không làm bạn với một cậu bé nào đó, nói sao nhỉ, xuất thân từ một gia đình khủng bố hay gì đó."

Bà Granger cười. "Chà, ý em là tử tế hơn như vui vẻ đến nhà uống trà. Tất nhiên họ không phải là khủng bố. Đừng có ngớ ngẩn."

Khi đến Trang viên Malfoy, Hermione hài lòng khi thấy Pansy không được mời mà chỉ có Theo, đeo cà vạt được thắt gọn gàng, và cả Daphne đều ở đó. Cha của Theo cũng có mặt và Hermione hơi ngạc nhiên khi thấy Nott Senior lớn hơn nhiều. Ông ta tán tỉnh Daphne theo một phong cách quyến rũ cổ điển và, với sự luyện tập dễ dàng trong nhiều năm, Daphne có má lúm đồng tiền và tán tỉnh lại ngay lập tức; cô nàng không xa lạ gì với những quý ông lớn tuổi ăn tối với bố mẹ cô nàng và khen ngợi cô, là một trong những cô gái xinh đẹp thế hệ mới nhất của Slytherin, và cô nàng biết vai trò của mình trong vở kịch đặc biệt này.

Như năm ngoái, những đứa trẻ xuất hiện với mệnh lệnh ngắn gọn với những người gia chủ trưởng thành của chúng trước khi bị đuổi đi cho đến bữa tối. Daphne và Theo nắm tay nhau trông có vẻ lúng túng và Daphne đỏ mặt hơn nhiều so với khi trở thành một Slytherin. Draco và Hermione đứng xung quanh, đút tay vào túi và nói hơi cứng nhắc về Quidditch và tiến bộ mà họ đạt được trong môn Bùa chú.

"Tôi có một số tin tức," Lucius Malfoy nói sau khi tất cả họ đã ngồi xuống và các yêu tinh đã phục vụ món đầu tiên.

"Ồ?" Nott Senior hỏi, gật đầu cho phép Theo tự rót cho mình một chút rượu.

"Con bằng mã đã tấn công Draco sẽ là đối tượng của một phiên điều trần vào tháng Tư bởi Ủy ban Xử lý Sinh vật Nguy hiểm."

"Và tên giáo viên ngốc nghĩ rằng bằng mã là một bài học tốt cho năm thứ ba thì sao?" Not hỏi.

"Tôi e là vẫn còn phải làm việc," Lucius thừa nhận.

"Draco bị thương nặng như thế nào?"

"Thật kinh khủng," Draco nói to và Hermione nhăn mặt.

"Cháu không đồng ý?" Narcissa hỏi cô và cô đỏ mặt.

"Cháu chắc là nó đau lắm," cô nói, cố gắng che đi sự hớ hênh của mình, "nhưng..."

"Thằng bé trêu chọc trước nó, phải không?" Narcissa hỏi, giọng điệu đầy thích thú.

"Rất nhiều," Hermione thừa nhận và tất cả những người lớn trong bàn đều cười phá lên và Draco ném cho cô một cái nhìn thô bỉ.

Quan sát cái nhìn đó, Nott Senior mỉm cười khoan dung. "Nếu cháu cho phép một ông già đưa một lời khuyên?"

"Tất nhiên rồi, thưa ngài," Draco nói, vẻ bướng bỉnh vẫn còn nguyên nhưng nhiều năm được rèn dũa về cách cư xử trang trọng đã lấn át sự cố chấp của tuổi mới lớn.

"Thế giới của cháu sẽ tràn ngập những người sẽ nói với cháu những gì cháu muốn nghe. Một... người bạn... thành thật với cháu là người đáng trân trọng." Ông rời mắt khỏi cậu bé, khuôn mặt cậu thoáng chốc trở nên đỏ bừng. "Mẹ của Theodore không bao giờ để ta thoát khỏi bất cứ điều gì và ta luôn về nhớ người phụ nữ đó mỗi ngày."

"Tôi cũng nhớ cô ấy," Narcissa dịu dàng nói. "Cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời."

"Chà," Nott Senior lấy lại bình tĩnh và mỉm cười với Daphne và Hermione. "Thế hệ tiếp theo của các cô gái Slytherin dường như cũng đáng yêu và thẳng thắn như thế hệ trước." Ông nâng ly rượu lên và nướng cả hai trước khi nhấp một ngụm.

Sau bữa tối, sau khi Daphne và Hermione được đưa về nhà, Draco bực bội đá vào tấm thảm. "Mình quá mệt mỏi với cách họ nghĩ rằng họ có thể vạch ra toàn bộ cuộc sống của chúng ta cho chúng ta," cậu nói với Theo, người vừa chạm tay vào chiếc kẹp cà vạt của mình và cau mày với bạn mình.

"Vậy thì hãy nói với bố mẹ cậu rằng cậu không có hứng thú với cậu ấy," cậu nói nhưng Draco lắc đầu và Theo thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro