Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu lại đến trên đất nước Trung Hoa tươi đẹp, từng cơn gió thu man mát thổi qua cuốn đi những chiếc là nằm vô định hình trên mặt đất. Cành cây cao to đã xuất hiện những chiếc lá màu vàng, khẽ lả lướt cùng cơn gió.

Mùa thu năm nay khí trời se lạnh, Cao Khanh Trần đứng trước tấm gương to gần bằng người cậu, đưa tay chỉnh trang lại đồng phục. Đồng phục của trường trung học phổ thông Hải Hoa dành cho nam sinh gồm một chiếc áo sơmi trắng tinh, chiếc quần tây màu xanh sẫm được may một cách tỉ mỉ. Sau khi chỉnh trang xong, Cao Khanh Trần vui vẻ khoác một chiếc áo len khá dày ở bên ngoài.

Cậu nhìn bản thân trong gương, mái tóc màu đen được cắt gọn gàng, chiếc kính cũng màu đen nằm ngay ngắn trên sống mũi, bất giác nhoẻn miệng cười lên, trong lòng thầm nghĩ, năm học cấp ba sẽ có rất nhiều điều đáng nhớ.

Sắp xếp tập vở vào cặp xong xuôi, Cao Khanh Trần đeo lên vai, nhanh nhảu đi xuống dưới lầu. Cao Liên đứng gần bếp đang chuẩn bị bữa sáng cho con trai, tay cô luân phiên xếp từng miếng cơm cuộn cho vào trong hộp nhựa, sau đó xoay người tươi cười với Khanh Trần:

" Tiểu Cửu, con mau lấy đồ ăn rồi đi học đi."

Cao Khanh Trần đi một mạch đến bên cạnh mẹ, miệng toe toét, " Mẹ à, con đã lên cấp ba rồi đấy, sẽ không được ở gần mẹ mỗi ngày nữa, mẹ phải nhớ giữ sức khỏe nhé."

Cao Liên đưa tay vò vò tóc Khanh Trần, viền mắt có hơi đỏ, " Mẹ biết rồi. Con đi học nhớ chăm chỉ, hòa thuận cùng bạn bè nhé. Môi trường cấp ba sẽ khác hoàn toàn trong tưởng tượng của con đấy."

" Con biết rồi, mẹ yên tâm. Mỗi tối con sẽ gọi điện trò chuyện cùng mẹ nhé." Cao Khanh Trần vừa nói vừa đưa tay đón lấy hộp cơm mẹ chuẩn bị cho vào trong cặp.

" Được rồi, nhanh lên kẻo trễ xe buýt." Cao Liên dường như muốn khóc, vội hối thúc con trai đi học nhanh một chút.

Nếu thằng bé còn đứng đây nữa, cô chắc chắn sẽ ôm khư khư nó trong lòng không cho đến trường nữa.

Cao Khanh Trần từ nhỏ đã sống cùng cô, một người mẹ đơn thân. Vì lúc nhỏ, Khanh Trần rất hay bị bệnh vặt, cô ngày đêm luôn chăm sóc thằng bé kỹ càng từng chút. Đến hôm nay, nó đã mười lăm tuổi, đã bước vào môi trường mới, hoàn toàn xa lạ, Cao Liên trong lòng không hề yên tâm để con trai xa mình lâu như thế.

Ở Hải Hoa, các học sinh chỉ có thể về thăm nhà vào những dịp nghỉ tết, nghỉ hè, thời gian còn lại sẽ tá túc tại trường luôn. Nghĩ đến đây, Cao Liên nhíu nhíu mày ra vẻ không hài lòng. Nhưng biết sao được, Khanh Trần đã đeo cặp lót tót chạy ra bến xe buýt mất rồi.

Cao Khanh Trần đi bộ từ nhà ra đến bến xe, vừa chạy tới nơi thì kịp lúc xe buýt sắp rời đi. Cậu hớt hải chạy lên xe, quẹt thẻ rồi tìm chỗ ngồi xuống. Hôm nay xe buýt khá vắng người, Cao Khanh Trần một mình một chỗ, yên ắng lạ thường. Cậu dựa người vô ghế, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, gió hiu hiu thổi vào mặt khiến tâm trạng cũng khoai khoái hơn.

Từ nhỏ, Cao Khanh Trần chỉ quấn quýt với mỗi Cao Liên mà thôi. Trong ý thức của cậu, làm gì cũng phải có mẹ bên cạnh, đi đâu cũng sẽ có mẹ bảo vệ. Cậu không tưởng tượng được đến ngày mình sẽ rời xa mẹ lâu như vậy để bắt đầu môi trường học tập mới.

Lúc đầu khi quyết định chọn trường, Cao Khanh Trần đã vô cùng băn khoăn không biết có nên chọn một ngôi trường gần nhà hay không? Nhưng cậu rất ham học, chỉ muốn mình được vô một môi trường tốt để bồi dưỡng kinh nghiệm, sau này mới có thể thực hiện ước mơ đậu đại học. Vì thế mà, Cao Khanh Trần nhắm ngay chóc Hải Hoa, ngôi trường rất có tiếng tăm dạy dỗ tốt, ngặt nỗi...nó rất xa nhà.

Cao Khanh Trần đã mất hẳn hai tuần để suy nghĩ về quyết định này, cuối cùng cũng là vì tương lai phía trước, cậu đặt bút ghi nguyện vọng của mình. Và hiện tại, cậu đang tiến đến gần môi trường học tập trong mơ.

Xe buýt ì ạch chạy về phía trước, có lúc dừng lại ở ngã tư, có lúc lại bóp còi inh ỏi, Cao Khanh Trần hơi nhíu mày nhìn con đường trước mắt, sau đó liếc đến đồng hồ trên tay, gần bảy giờ sáng rồi. Mọi người đã thức dậy bắt đầu ngày mới.

Đúng ba mươi phút sau, xe buýt đã cập vào bến, Cao Khanh Trần nhanh chóng đeo cặp lên vai rồi đi xuống. Chân vừa chạm mặt đất, ánh mắt cậu đã dừng lại trước cánh cổng trường.

Cậu lẩm nhẩm trong miệng, " Cao trung Hải Hoa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro