Chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng đó hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu sải bước đi vào. Cao Khanh Trần vừa mới nhấc chân thì đã bị một hình ảnh khác gây chú ý. Cậu nhìn theo hướng của mấy học sinh khác thì phát hiện có chiếc xe hơi màu trắng sành điệu đậu trước cổng. Bước ra là một nam sinh quần áo bảnh bao, gương mặt tuấn tú nhưng trông vô cùng ngổ ngáo.

Cậu đứng im giương mắt nhìn người kia một chút, trong đầu thầm nhận xét. Nhà cậu ta hẳn là rất giàu có? Nhưng như thế này có phải đã quá khoa trương không nhỉ? Cao Khanh Trần nghiêng đầu nhìn chiếc xe màu trắng dần phóng đi, cậu nam sinh kia cặp đeo trên vai, gương mặt hất cao, ngông nghênh bước vào.

Hai giây sau, Cao Khanh Trần đã hết bị chú ý bởi người đó, bắt đầu sải bước đi vào trường. Cậu vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. Cao trung Hải Hoa quả là rất rộng, rộng hơn trong tưởng tượng của cậu nữa.

Khuôn viên trường bao quanh bởi mấy cây lâu năm, trên mặt đất cũng rải đầy lá vàng, ở chính giữa còn có một hồ nước rất to, trên đó là một bức tượng được khắc tỉ mỉ, điêu luyện. Cao Khanh Trần khẽ nhoẻn miệng cười rồi bước nhanh đến bảng thông báo.

Cậu cố gắng chen vào đám đông, lách từng chút để có thể đứng ở trong đấy mà xem thông báo. Trên bảng dán rất nhiều tờ giấy, là danh sách lớp. Khanh Trần bắt đầu rà tên mình từ bên trái sang đến bên phải, lúc sau liền phát hiện tên mình nằm trong lớp 10A3.

Cao Khanh Trần trong lòng háo hức vội chen trở ngược ra ngoài, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông nghẹt đó. Cậu đứng đó thở một chút, trong đấy đã hút hết hoàn toàn khí oxi, thật độc hại làm sao!

Cậu cất bước đi tìm lớp, vừa đi vừa lục cặp lấy ra tờ giấy điểm danh, thực chất chỉ muốn kiểm tra lại cho yên tâm, thế mà lại vừa đi vừa nhìn nó đến không để ý mà va phải một học sinh khác.

Cao Khanh Trần đụng phải một nam sinh, người cậu gần ngã ra sau, may thay cậu đã kịp thời đứng vững lại. Tờ giấy trên tay mém nữa là theo gió bay đi tới miền cực lạc nào luôn. Cao Khanh Trần thở phào một cái, vội cất tờ giấy lại vào cặp, sau đó ngước mắt nhìn người mình vừa va phải.

Trong nháy mắt, cả người Cao Khanh Trần như cứng lại, ánh mắt cậu dừng trên gương mặt anh tuấn kia, môi he hé, nhỏ giọng, "...Xin lỗi cậu."

Người kia dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Cao Khanh Trần từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hừ rõ một tiếng, đi đến đẩy cậu một cái, " Đi không nhìn đường à? Có mắt để trưng hả?"

Cao Khanh Trần nhất thời nhíu mày trước lời nói sổ sàng của nam sinh trước mặt, cả người vì bị đẩy mà ngã bệt xuống đất. Hai tay cậu chống dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống gương mặt hắn, có thể thấy được ánh mắt kia rất đáng sợ.

"....Tớ xin lỗi rồi, cậu bỏ qua...." Giọng nói trong veo lẫn chút run rẫy.

Nam sinh kia đứng từ trên nhìn xuống, tay đưa ra nắm lấy cổ áo Cao Khanh Trần, gằng giọng, " Cái gì, bỏ qua? Được thôi, bỏ thì bỏ. Thứ như ngươi không đáng để thiếu gia đây quan tâm."

Nói rồi hắn xoay người đi một nước, chiếc áo sơmi màu trắng ngay ngắn lúc nãy đã bị hắn bỏ ra ngoài quần.

Cao Khanh Trần vẫn ngồi bất động trên nền đất lạnh lẽo, tay cậu hơi siết lại, trong lòng ấm ức khỏi nói. Ở ngôi trường tốt thế này, lại có một tên lưu manh như hắn sao? Cậu không tin được vào mắt mình, cái người vừa hung hăng nắm cổ áo cậu lại đúng ngay tên thiếu gia bước xuống chiếc xe hơi màu trắng kia.

Bỗng phía trước xuất hiện một bóng dáng khác, nam sinh này hơi cúi xuống, đưa tay ra để kéo Cao Khanh Trần đứng dậy. Cao Khanh Trần ngây người nhìn bạn đó, đột nhiên lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cậu vui vẻ cười cười, " Cảm ơn cậu."

Người kia ôn tồn nói, " Mốt đi hãy cẩn thận nhìn đường một chút. Mà, tớ tên là Lưu Vũ, còn cậu?"

" Cao Khanh Trần ,Cậu có thể gọi tớ là Tiểu Cửu." Cao Khanh Trần híp mắt giới thiệu.

Lưu Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó gật gù, " Tên dễ nghe lắm, cậu học lớp nào thế?"

Cao Khanh Trần cúi xuống lượm cặp đeo lại lên vai, sau đó nói, " Lớp 10A3."

" Tớ cũng ở lớp 10A3. Thật hay nha." Lưu Vũ a lên một tiếng, vẻ mặt rất hài lòng.

Cao Khanh Trần đẩy đẩy gọng kính cẩn trọng nhìn ngắm Lưu Vũ. Nam sinh này bề ngoài y hệt cậu, quần áo, cặp sách, phong thái, tất tần tật đều thể hiện rõ là một học sinh gương mẫu. Trong lòng vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng tìm được bạn tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro