Chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này, chúng ta vào lớp mau đi. " Chưa đợi Cao Khanh Trần trả lời, Lưu Vũ đã nắm lấy tay cậu kéo đi.

Cả hai cùng nhau sóng vai đến trước cửa lớp 10A3, Cao Khanh Trần ló đầu vào nhìn một chút, chợt cảm thấy hơi run. Môi trường lạ lẫm khiến cậu hơi ngượng ngùng. Mọi ánh mắt ở trong lớp đều như hướng thẳng đến cậu. Cao Khanh Trần nhướng mày, bỗng đằng sau vọng lên giọng nói lưu manh, " Tránh ra chút coi."

Lời vừa dứt thì Cao Khanh Trần lại bị đẩy một lần nữa, cả người cậu đều nghiêng hẳn sang một bên, Lưu Vũ đứng cạnh cũng bị vạ lây. Cậu hơi cúi mặt, cố gắng đứng vững lại, sau đó thì cùng Lưu Vũ đi vào.

Đến bây giờ Cao Khanh Trần mới phát giác, hóa ra lúc nãy mọi người không phải nhìn cậu, mà là nhìn cái tên vừa đẩy cậu sang một bên. Lưu Vũ đứng cạnh chăm chú nhìn xuống dãy bàn ghế, sau đó quyết định ngồi ở bàn số ba rồi thuận tay kéo luôn Cao Khanh Trần ngồi cạnh.

Cao Khanh Trần đầu óc còn mơ mơ màng màng, sau khi ngồi ngay ngắn vào chỗ, cậu nhẹ xoay đầu ra phía sau dò xét. Phía dưới cậu, dãy bên tay phải, bàn số năm, chính con người lúc nãy va chạm với mình đang ngồi đó, và chỉ một mình hắn?!

Cái tên này đúng là lưu manh quá rồi, mình tốt nhất không nên dính vào hắn. Nhưng mà chẳng phải lúc nãy ở sân trường, bản thân vừa đắc tội với hắn ta sao? Nghĩ đến đây, cả người Cao Khanh Trần run lên bần bật. Cậu lo miên man suy nghĩ đến nỗi không để ý rằng ánh mắt sắc lạnh ở bàn số năm cũng đang liếc về phía mình.

Nam sinh lưu manh vẫn chăm chú lườm cậu đến rách mắt, sau đó thực hiện khẩu hình miệng, " Nhìn cái gì?".

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng sực tỉnh, vội nhắm chặt mắt quay phắt lên bảng.

Trời ơi, nhìn người ta mà còn để bị phát hiện nữa?! Còn ai điên như mi không, Cao Khanh Trần?

Lưu Vũ bên cạnh thấy Cao Khanh Trần có phần khẩn trương, khẽ khều vai, " Này, cậu nhìn cái gì nãy giờ vậy?"

" Hả? Tớ...đâu có nhìn gì." Cao Khanh Trần nhíu mày nhìn cậu bạn tốt của mình, ánh mắt lảng tránh.

" Đừng có xạo, lúc nãy cậu quay xuống nhìn cái người ở dưới kia mà."

"........." Biết rồi còn hỏi tớ làm gì vậy?

" Tớ nói nè, cậu tốt nhất đừng dính vào hắn ta. Hắn ta không phải loại tốt lành gì đâu. Nhà giàu, lưu manh, học dốt. Chậc, không một cái gì là tốt cả." Lưu Vũ liếm liếm môi, thì thầm.

" Sao cậu biết rõ vậy? Cậu ta là ai thế?" Cao Khanh Trần trợn tròn mắt kinh ngạc.

Lưu Vũ nhún nhún vai, ghé sát tai nói khẽ, " Hắn tên là Lưu Chương, cháu trai của hiệu trưởng cao trung Hải Hoa."

Cao Khanh Trần nghe xong liền há hốc miệng, mắt trợn tròn lên trông vô cùng kinh hãi. Hèn gì cậu ta mới được nước lấn át tụi học sinh tầm thường như bọn mình. Cháu trai của hiệu trưởng nên được quyền đối xử thô bạo với bạn cùng lớp sao? Điều này thật là không chấp nhận được mà.

Cao Khanh Trần vẫn miên man suy nghĩ về Lưu Chương, Lưu Vũ sau khi bật mí liền nín khe ngó ra ngoài cửa sổ. Cậu biết được lai lịch của người kia là vì gia đình hai bên có chút quen biết nho nhỏ.

Đại khái là ông nội Lưu Vũ lúc trước cùng chơi với ông nội của Lưu Chương, tức hiệu trưởng của Hải Hoa này đây. Mối quan hệ xem chừng là thân thiết nhưng không, Lưu Vũ cậu tuyệt đối không bao giờ vừa mắt với tên Lưu Chương chỉ toàn biết tới đấm đá bạo lực.

Lúc nhỏ, cậu thường sang nhà Lưu Chương chơi, nhưng mười lần thì hết chín lần bị hắn ăn hiếp đến phát khóc mà chạy ù về nhà. Khi lớn lên, Lưu Vũ ôm hận trong bụng, một bước cũng không sang nhà hắn thêm lần nào nữa. Một ký ức tuổi thơ quá kinh hãi!!

Cao Khanh Trần  và Lưu Vũ, cả hai người bọn họ đều đang nghiêng đầu về hai phía mà suy nghĩ về cùng một đối tượng. Một người nhớ lại quá khứ đầy ám ảnh, còn một người lại ôm lấy sự hiếu kỳ về Lưu Chương.

Cô giáo chủ nhiệm bận một chiếc váy chữ A, áo sơ mi bỏ trong ngay ngắn, chỉnh tề, đôi giày cao gót của cô khi đi vang lên tiếng lộp cộp khe khẽ. Cái đám nhốn nháo trong lớp bây giờ đã hoàn toàn im lặng khi vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm.

Cao Khanh Trần cùng Lưu Vũ cũng quay trở về thực tại, đưa mắt hướng lên bảng. Cô giáo thật xinh làm sao! Cao Khanh Trần đã thầm nhận xét trong lòng như thế.

Lưu Chương giành một mình một chỗ ở bàn năm, hắn cư nhiên ngồi ngả lưng ra sau, tay đặt trên bàn xoay cây bút bi, mắt tuyệt nhiên không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro