Chap4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô giáo lúc này mới nhẹ mỉm cười, từ tốn giới thiệu, " Chào các em, cô tên là Như Uyển. Cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các em. Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để lớp tiến bộ nhé!"

Lời nói vừa dứt, bên dưới một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Tất cả mọi học sinh trong lớp đều rất thích Như Uyển, có người còn khen thầm cô ấy xinh đẹp mà hiền lành như cô tiên vậy. Duy chỉ Lưu Chương là gương mặt ngông nghênh không một cảm xúc nào đối với giáo viên của mình.

Chủ nhiệm thôi mà? Làm gì phải tâng bốc lên như thế? Hắn ngồi dưới bĩu môi khinh thường. Không ai thấy được hành động hỗn đãn đó của hắn ngoại trừ Cao Khanh Trần. Cậu từ đầu tiết đến giờ vẫn luôn len lén quay xuống nhìn Lưu Chương.

Biết là cậu ta rất hung hăng, lưu manh, nhưng lại không biết sao lại có một sức hút kỳ lạ đối với con người này nữa. Cao Khanh Trần rầu rĩ vò vò tóc mình, nhíu mày suy nghĩ.

Như Uyển sau khi giới thiệu tên thì đã ngồi xuống bàn, lấy ra một tờ danh sách lớp bắt đầu điểm danh.

" Cô sẽ bắt đầu điểm danh. Ai có mặt thì nói có nhé." Dứt lời cái tên đầu tiên được hô lên, " Lưu Thi Thi."

" Dạ có."

" Ngô Tưởng."

" Có ạ."

" Bạch Tuệ."

" Dạ có..."

" Cao Khanh Trần." Như Nguyễn khi nhìn đến cái tên này đã khẽ mỉm cười, cái tên nghe thật đáng yêu.

Cao Khanh Trần nghe đến tên mình theo phản xạ gật đầu, " Có có ạ."

Hành động này của cậu liền thu hút mấy ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Một chữ có được rồi, đâu cần phải có nhiều như thế? Sợ cô không thấy cậu ta chắc? Đồ ngốc.

Tiếng xì xầm trong lớp phát ra, gương mặt Cao Khanh Trần hơi ửng hồng, hai tay siết chặt cây bút. Lưu Vũ nhìn cậu bạn cũng mỉm cười, khẽ nói, " Đừng xấu hổ."

Cao Khanh Trần nhíu mày quay qua, "...Tớ không có xấu hổ."

" Không phải, cậu xấu hổ trông rất đáng yêu. Vì vậy mà đừng xấu hổ, tớ không chịu được." Lưu Vũ lắc lắc đầu cười khẽ.

Cao Khanh Trần bất ngờ trước lời nói của cậu bạn thân, gương mặt ngày càng hồng lên không thể kiểm soát được. Con trai mà được khen là đáng yêu không phải hơi...kỳ lạ sao?

Không ai để ý rằng, lúc mọi người đều ra sức chế giễu hành động ngốc nghếch của Cao Khanh Trần thì Lưu Chương lại khẽ liếc đến cậu nam sinh bàn số ba đó, không biết hắn nghĩ gì nhưng lúc nãy khóe môi đó đã cong lên một chút.

" Được rồi, cả lớp trật tự một chút. Tiếp theo là...Lưu Vũ. " Như Uyển đưa tay rà lại tên rồi đọc lên.

Lưu Vũ ngồi ngay ngắn, nói to, " Dạ có."

Cao Khanh Trần ngồi đó xoa xoa mũi, thầm nghĩ, sao mình luôn phải khẩn trương thế này nhỉ? Lẽ nào là vì lần đầu tiên xa mẹ nên mới bị hồi hộp như thế? Xem Lưu Vũ kìa, cậu ta rất bình tĩnh mà tự tin.

Đến cái tên tiếp theo, Như Uyển không hiểu sao cảm thấy cổ họng hơi khô, giọng trầm xuống, " Hừm...Lưu Chương."

Cái tên đáng sợ đó được hô lên, ai nấy đều bất giác nhìn xuống bàn số năm, vừa vặn thấy được một nam sinh đang ngồi khoanh tay, hai mắt nhắm tịt lại, nhịp thở dường như rơi vào trạng thái đều đều.

Như Uyển nhíu mày nhìn hắn, chỉ khẽ nhắc lại, " Lưu Chương."

Lưu Chương vẫn không nhúc nhích người. Cao Khanh Trần lén liếc nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại muốn chạy xuống khều hắn thức dậy.

Một lúc lâu, Như Uyển mới cao giọng, " Em Lưu Chương, em không được ngủ trong lớp."

Lúc này Lưu Chương mới he hé mắt, vẻ mặt hắn có chút không hài lòng. Lẽ nào lời nói của cô giáo khiến hắn khó chịu ư?

" Chẳng phải cô đã thấy em rồi sao?" Lưu Chương nâng mi mắt nhìn cô giáo, gương mặt lúc này đã trở về trạng thái bình thường, không cảm xúc.

" Em không thể nói có được sao? Với lại ngủ trong lớp là không đúng, em đi ra ngoài rửa mặt đi." Như Uyển tay cầm chặt cây bút, cố gắng kiềm nén cơn giận.

Cô biết Lưu Chương là ai, lai lịch thế nào. Nhưng không phải vì thế mà có thể nhân nhượng cho hắn lấn lướt một người lớn như cô được.

Lưu Chương nghe cô ra lệnh, không nói một lời mà đẩy ghế đứng dậy, đi thẳng ra ngoài lớp. Như Uyển nhìn theo bóng dáng nam sinh biến mất sau cánh cửa, cây bút trong tay ngày càng bị siết chặt hơn.

Lưu Chương thực ra cũng định đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt, không hiểu sao lại nổi hứng muốn dạo quanh trường một chút. Giờ này chắc học sinh nào cũng đang trong lớp ngồi ngay ngắn tham gia buổi học đầu tiên rồi.

Hắn thì cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất cuối dãy hành lang. Chỗ này khuất người, nhưng lộng gió. Ngủ ở đây thì không còn gì sướng bằng. Nghĩ thế, Lưu Chương ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tường, mắt nhắm lại thiêm thiếp ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro