Chương 006: Hoa Mai Trung Khuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ra ngoài nói chuyện." Tề ca nghe má mì nói, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng.

Minh Gia trừng hắn vài lần, đưa tay biểu thị đồng ý.

Hai lão đại nhượng bộ, má mì thấy thế cũng nhẹ thở ra, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến đổi, lúc Tề ca cùng Minh gia vừa bước ra khỏi cửa hộp đêm, anh em bên trong không biết xảy ra chuyện gì, mấy cái miệng cãi nhau thế là ra tay, trong nháy mắt ngay cả lão đại cũng không ngăn được, hai bên hỗn chiến thành một đoàn, ngay cả kiều nữ cũng bị tác động, vừa gào vừa khóc, tranh cãi ùm trời.

Má mì tức giận mắng to, thế nhưng không ai nghe ả, hung hăng đánh nhau, cầm bình rượu nện nhau, gậy bóng chày đập vỡ đồ trong tiệm, ghế sô pha cũng bị đạp gãy đôi, bên trong náo loạn chưa đủ, còn chạy rượt nhau ngoài hành lang.

Minh Gia cùng Tề gia sắc mặt đen lại, má mì mặc dù đau lòng hộp đêm bị phá, nhưng vẫn trước hết vẫn mời hai vị lão đại xuống lầu.

Phác Thái Anh thấy đánh nhau kịch liệt, nhanh chân chạy về phía thang máy vận chuyển, thế nhưng cửa đã đóng, nàng chỉ có thể chạy bằng cầu thang bộ.

Kết quả nàng vừa trốn xuống thang lầu đã có năm tên côn đồ truy đuổi tới, ngươi đẩy ta, ta chen ngươi chật chội không đi được, nàng vừa xuống nửa tầng lầu, đằng sau có người thình lình đẩy ngã khiến nàng mất trọng tâm ngã về phía trước.

May mà nàng tốt nghiệp trường cảnh sát, lại là đặc vụ, lúc này mà yếu đuối chỉ có mất mạng.

Ngay lập tức ánh mắt Phác Thái Anh tối sầm lại, bắt lấy lan can tay hơi chuyển, lúc nàng chuẩn bị nhảy về phía cầu thang đối diện, một cỗ mãnh liệt ánh mắt đánh đến, nàng thầm nghĩ không tốt, một giây ngắn ngủi quyết định để nàng thu lực tay lại, thân thể giống như muốn té về phía trước.

"Ngô!" Trong khoảnh khắc, Phác Thái Anh bị người giữ lại, nàng đụng vào người sâu lưng, trong miệng kêu đau một tiếng.

Một giây ngắn ngủi, đặt cược sinh tử.

Nàng một mặt sợ hãi quay lại nhìn sau lưng, chính là người ở bậc cầu thang đã cứu nàng.

Quả nhiên lúc nàng phát hiện ra ánh mắt đối phương, đã lựa chọn chính xác, nếu như nàng chọn nhảy sang cầu thang đối diện sẽ bị nghi ngờ thân phận, nhưng nếu nàng tin tưởng người phía sau sẽ ra tay cứu giúp, thì nàng có thể an toàn qua ải.

"Cám ơn" Phác Thái Anh sắc mặt trắng bệch, hướng ân nhân cứu mạng phía sau nói lời cảm tạ.

Lần này nàng rốt cuộc thấy rõ đối phương, dù nửa khuôn mặt bị cổ áo che lấp, nhưng từ dưới nhìn lên, phía dưới mũ là đôi mắt dị thường sáng ngời, không khỏi làm Phác Thái Anh ngơ ngẩn vài giây, giống như đầm nước xanh biếc, màu sắc thuần túy lại duyên dáng, ánh mắt kiên định không pha trộn bất kỳ tạp chất nào.

"Không phải là nhảy qua được sao?" Thanh âm của nàng rất nặng rất trầm ổn, khiến cho Phác Thái Anh nghe thấy lòng run lên.

... Bị phát hiện?

Phác Thái Anh lúng túng xoa tóc, cảm kích nói: "Không thử làm sao biết? Bất quá may mắn có cô giữ tôi lại, nếu không chắc cũng té rồi" Tròng mắt đen lộ ra ý cười, Phác Thái Anh thu hồi lúng túng, biểu hiện tương đối thong dong.

Đối phương chỉ nhìn chằm chằm nàng mấy giây, sau đó buông lỏng tay đặt ở hông.

"Xuống dưới nói tiếp." nói xong nàng đi trước, Phác Thái Anh cũng nghe lời đi sau lưng nàng.

Lúc hai người đến đại sảnh, Minh gia đã cùng anh em gây chuyện rời đi, cục diện rối rắm không ai chịu thu thập, hai phe đều có lỗi, nhưng hai phe cũng không chịu nhận lỗi, cuối cùng má mì bảo sẽ về nói cho lão đại nghe, để lão đại quyết định ai sẽ bồi thường, lúc này mới xong việc.

"Ờ! Đến đây, nãy giờ ở đâu thế?" Tề ca nhìn thấy người đến, đưa tay vẫy vẫy.

Phác Thái Anh xuống đến đại sảnh liền đứng sau cây cột quan sát Tề ca cùng người kia nói chuyện, không dám đi qua.

"Bị thương hả?" Người kia đứng cạnh Tề ca, thăm thẳm hỏi một câu.

"Bị thương chỗ nào đâu? Chỉ bằng mấy tên côn đồ đó trăm năm nữa cũng không làm được!" Tề ca bẻ bẻ cổ, tràn đầy tự tin nói, hắn nhìn về phía cột thấy Phác Thái Anh bỗng nhiên cười nói: "Người nãy giờ đi với nàng ta hả? Ta thắc mắc sao ngươi không vào phòng uống rượu, nguyên lai ngươi thích thục nữ à?"

Má mì nghe Tề ca nói vậy, lập tức dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Phác Thái Anh, nàng lập tức lắc đầu vô tội.

Nàng đâu có làm gì đâu, cả đêm đều chăm chỉ phụ trách giao rượu.

"Về thôi! thật sự là mất hứng, hôm nào phải dạy dỗ cái lão gia thối tha kia!" Tề ca há miệng mắng rồi cùng anh em rời đi

Những người này vừa đi hai bước, quay đầu về phía Phác Thái Anh, ngoắc ngoắc tay

"Vâng, cô tìm tôi có việc?" Phác Thái Anh lập tức tiến đến, kỳ thật nàng có chút cố kỵ người trước mắt.

Chỉ vì lúc nãy người kia nói "Không phải là nhảy qua được sao?", liền khiến lòng nàng sợ hãi.

"Tên" Nàng hỏi tên Phác Thái Anh.

Thế nhưng Phác Thái Anh không dám lập tức trả lời, ánh mắt má mì cảnh cáo khiến cho nàng có chút tiến thoái lưỡng nan.

"Tôi tên là..." nàng do dự nửa ngày, đi lên trước nắm cổ đối phương, nhướng chân nói khẽ bên tai đối phương "Phác Thái Anh" hơi thở nóng ướt thổi vào gương mặt người kia, nàng lại chậm rãi nhẹ nhàng nói như là nỉ non.

Lúc nàng chuẩn bị buông tay, đối phương ôm eo nàng, cũng nói nhỏ vào tai nàng một câu.

Nàng nhìn đối phương leo lên xe Tề ca rời đi, Phác Thái Anh đứng tại chỗ cau mày hồi lâu.

Vuốt vuốt lỗ tay còn lưu lại hơi ấm, Phác Thái Anh nhếch lên nụ cười nhạt.

Nàng nói, nàng tên là Kim Trí Tú.

Hai ngày liên tiếp, Phác Thái Anh sống khá thoải mái, từ khi hộp đêm bị Minh Gia cùng Tề Gia đập phá, Tinh Toản cũng không có nhiều khách, chỉ có mấy nhóm tay chân nhỏ lẻ đến tiêu khiển, nhưng trên cơ bản không có đại ca đến chơi, má mì cũng không để ý. Cho nên Phác Thái Anh đương nhiên không có việc làm, nàng thường ngồi ở sa lông xem tạp chí, không thì nhìn công nhân sửa chữa đi ra đi vào. thỉnh thoảng nàng xem điện thoại, thế nhưng từ lúc nàng gửi tin nhắn "Nhớ chị!" đến giờ, vẫn không có nhận được tin hồi âm.

"Phác Thái Anh cô qua đây." Thanh âm má mì đột nhiên truyền đến, Phác Thái Anh lập tức cất điện thoại.

"Má mì tìm con hả?" Nàng đứng dậy đi qua, sắc mặt má mì thật khó coi.

"Hôm nay Bằng ca sẽ đến, cô biết mình phải làm thế nào rồi chứ? Má mì ngắm nhìn Phác Thái Anh rồi nói "Ta kể đại khái về người với Bằng ca qua điện thoại rồi, chuyện còn lại phải dựa vào năng lực của ngươi, là đi hay ở ta không xen vào, đến lúc đó không được thì đừng khóc lóc kể lể với ta."

Bằng ca đến Tinh Toản, liền định đoạt nàng sẽ đi hay ở, Phác Thái Anh không nói gì, bởi vì nàng quyết định sẽ ở lại.

Đêm nay, Phác Thái Anh đặc biệt hỏi Tiểu Huệ về sở thích của Bằng ca, Tiểu Huệ nói Bằng ca thích gái sexy, cho nên nàng mặc áo không tay, ôm bó sát cơ thể tôn lên đường cong dáng người, còn cố ý không cột tóc, tỏa ra bộ dáng thành thục vũ mị, trang điểm cùng xịt nước hoa nhẹ nhàng, đủ để Bằng ca hài lòng.

Nàng mang theo hai trăm phần trăm tự tin cùng má mì đi vào phòng tiếp khách, nhìn thấy người vừa đến trong nháy mắt giảm đi một trăm lòng tự tin.

"Bằng ca, Lạp lão sư" Phác Thái Anh trấn định, cùng hai người chào hỏi.

Má mì chỉ nói Bằng ca đến, cũng không bảo có cả Lạp Lệ Sa.

Bất quá nàng liền lấy lại bình tĩnh, đầu tiên dò xét Bằng ca, nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc nhuộm màu vàng kim, còn buộc đuôi chuột sau ót, ăn mặc rất tùy hứng, lộn xộn không có phong cách, toàn thân đều tỏa ra khí chất lưu manh, cùng Lạp Lệ Sa lạnh lùng cường thế ngồi cạnh, mười phần không hợp, lại có phần quỷ dị.

Đêm nay Lạp Lệ Sa đến không phải bắt học sinh, nhưng vẫn mặc đồ như vậy, đeo kính mắt, quả thật như một cô thư ký.

"Cô là kiều nữ má mì giới thiệu à?" Bằng ca nguyên bản nằm uể oải trên thành ghế, nhìn Phác Thái Anh đến liền ngồi dậy, ngoắc tay nói;

"Cô qua đây, quay một vòng ta xem."

Phác Thái Anh thành thật làm theo, nàng quay một vòng, váy ngắn theo chuyển động hơi tung lên, dưới váy phong quang ẩn hiện.

"Ừm, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng tố chất cũng còn tốt, mấy ngày nay cô cũng không gây chuyện gì, sau này cứ làm ở Tinh Toản, chút nữa sẽ có người chuẩn bị chỗ ở tốt cho cô." Bằng Ca cho Phác Thái Anh uống rượu rồi bảo nàng sang làm bạn với các anh em khác.

Trong phòng có tám người khách, ngoại trừ Lạp Lệ Sa, còn lại là sáu tên anh em đều rất an phận chơi bài, sau đó Bằng ca gọi năm kiều nữ đến cho anh em, thế nhưng từ đầu đến cuối Bằng ca chỉ nói chuyện với Lạp Lệ Sa, không để kiều nữ hay anh em quấy rầy họ.

Lúc Phác Thái Anh đang chơi bài, còn nhỏ giọng nhiều chuyện, tiểu đệ say khướt dựa vào người nàng, một tay ôm eo nàng, tay kia che tai nàng thần bí tiết lộ "Bằng ca theo đuổi Triệu Lão sư rất lâu, tháng trước còn đưa lão sư đi du lịch, thế nhưng ngay cả tay còn chưa được nắm."

"Vậy mà Bằng ca vẫn còn hy vọng sao?" Phác Thái Anh khẽ cười vài tiếng, ánh mắt len lén liếc qua, không biết Bằng ca cùng Lạp Lệ Sa nói cái gì, khuôn mặt đỏ như cà chua, thế nhưng Lạp Lệ Sa vẫn lạnh lùng như cũ, cầm trong tay ly rượu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến Bằng ca, cũng không biết có đang nghe hay không.

"Bằng ca là đàn ông chân chính, anh ấy bị anh em trong xã đoàn giễu cợt, vẫn muốn theo đuổi Lạp lão sư, hắn nói loại phụ nữ băng lãnh là tốt nhất, nếu có thể làm tan bằng thì cả đời này sẽ đi theo hắn." Tiểu đệ càng nói càng hăng, ngay cả lưỡi cũng cứng lại, Phác Thái Anh chậm rãi đẩy hắn sang kiều nữ khác.

"Xin lỗi không tiếp được một lát." Nàng đứng dậy rời khỏi phòng khách, hướng nhà vệ sinh đi đến.

Làm tan chảy có thể sống cả đời cùng nhau sao ?

Phác Thái Anh cứ nghĩ đến lời tiểu đệ nói, cảm thấy thú vị vì Lạp Lệ Sa kia băng sơn thế kia, sợ là khó tan chảy.

Đang lúc nàng vừa rửa tay xong, ngẩng đầu nhìn lên, thình lình thấy Lạp Lệ Sa trong gương, chẳng biết là lúc nào đã đến nhà vệ sinh, còn không nói tiếng nói đứng ở đằng sau nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh trong gương.

Phác Thái Anh thấy thế vẫn không chút hoang mang, lấy khăn ra lau tay, đối với Lạp Lệ Sa trong gương nhàn nhạt mỉm cười, xem như chào hỏi.

Ngay lúc hai người đi thoáng qua, Lạp Lệ Sa đột nhiên đưa tay kéo nàng lại, đem người nàng dựa vào trong vách tường trùng trùng điệp điệp áp chế, Phác Thái Anh nhất thời không đề phòng bị đụng vào tường, hơi nhăn lông mày, để mặc Lạp Lệ Sa lạnh nhạt thô bạo, có chút không chịu được, nhưng nàng cũng không phản kháng, mặc cho đối phương kiềm hai tay nàng ra sau lưng, như một phạm nhân bị ép đứng ở tường.

"Đây là thái độ "Nhớ chị!" à?" Lạp Lệ Sa tiến sát gần Phác Thái Anh, lúc nàng nói chuyện hơi thở liền thổi vào tai nàng, khá là thân mật.

Nhưng âm thanh rất băng lãnh, lạnh đến nỗi Phác Thái Anh có chút sửng sốt.

Nàng biết Lạp Lệ Sa muốn hỏi "Nhớ chị!" là có ý gì.

"Em nghĩ chị không nhận được." Nàng đợi hai ngày cũng không nhận được trả lời, cho nên nàng có thể giải thích thành Lạp Lệ Sa không để ý đến.

Bất quá nàng nói xong, cảm giác lực trói buộc hai tay sau lưng mạnh lên, dường như muốn bẻ gãy tay nàng.

"Trách ta?" hương hoa mai trên người Lạp Lệ Sa càng nồng đậm, cơ hồ nàng cùng Phác Thái Anh dính chặt vào nhau.

"Không, em sao dám chọc Lạp lão sư chứ." Phác Thái Anh cười khẽ vài tiếng, nàng là cái thá gì mà trách Lạp Lệ Sa?

Lạp Lệ Sa trầm mặc nửa ngày, sau đó kéo tay Phác Thái Anh ra phía trước, mũi chạm mũi, Phác Thái Anh có thể nhìn chính mình từ mắt kiếng của Lạp Lệ Sa phản chiếu, nhát gan hèn mọn, ngụy trang đến phi thường hoàn mỹ.

"Vậy thì thể hiện chút thành ý cho ta thấy" Lạp Lệ Sa muốn nàng thể hiện thành ý "Nhớ chị"

Phác Thái Anh không thoái thác, nàng đã muốn nhìn, nàng sẽ làm ngay.

Thế là Phác Thái Anh trực tiếp ở trước mặt Lạp Lệ Sa quỳ một gối, cầm bàn tay trắng nõn của Lạp Lệ Sa, dùng cánh môi ấm áp dán lên mu bàn tay buốt lạnh, đặt môi đỏ như lửa xuống, giống như kỵ sĩ biểu thị sự trung thành với nữ vương.

"Lạp lão sư, em rất nhớ chị!" Nói xong còn cố ý nhéo nhéo lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa, ngữ điệu trầm và chậm , từng chút từng chút lay động lòng người.

Đáng tiếc, Lạp Lệ Sa bất vi sở động.

"Cô" Nàng đưa tay nắm cầm Phác Thái Anh, nheo hai mắt lạnh lẽo nói "Sủa hai tiếng nghe chơi."

Sủa hai tiếng....

Phác Thái Anh nghe vậy rũ mắt, cảm thấy lực bàn tay nắm cằm mạnh hơn, một giây ngắn ngủi nàng liền dẹp bỏ suy nghĩ, môi nhếch lên nụ cười nhạt nhìn về phía Lạp Lệ Sa "Gâu gâu!" sủa hai tiếng, nàng phát hiện đáy mắt đôi phương có một gợn sóng nhỏ, lần đầu trông thấy Lạp Lệ Sa cười.

Là cười lạnh, lạnh đến làm đáy lòng nàng phát run

"Bé ngoan" Lạp Lệ Sa vỗ vỗ đầu Phác Thái Anh, buông nàng ra, rời khỏi phòng vệ sinh.

Bị nữ nhân nhỏ hơn mình nhiều tuổi gọi là "bé ngoan", khiến lòng Phác Thái Anh ngũ vị tạp trần, nàng thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ, trở lại phòng khách liền bị các tiểu đệ xô đẩy, đồng thời mấy tiểu đệ kéo nàng ngồi cạnh Bằng ca, chỉ thấy trên bàn bày la liệt chai rượu, Bằng Ca cầm chai rượu nhét vào tay Phác Thái Anh.

"Uống! Muốn làm công việc này, đầu tiên cô phải cùng ta thi uống rượu, thắng hay thua không đáng kể! Đây là một nghi thức!" Hắn nói vừa dứt lời, lập tức đổ rượu đầy ly, tiểu đệ bên cạnh vỗ tay bảo hay, bầu không khí xào xáo nhiệt huyết.

Phác Thái Anh không từ chối, nàng ở hải ngoại như thế, sớm đã luyện thành một thần tửu, to gan ngửa đầu uống cạn, mấy kiều nữ cũng ủng hộ nàng. Hai người qua lại hết bình này đến bình khác, mấy tiểu đệ xem náo nhiệt bên cạnh thấy Phác Thái Anh tửu lượng tốt, không thốt nên lời, tất cả đều trợn tròn mắt, chỉ thấy trên mặt đất đã có mười mấy chai rượu không, hơn ba mươi phút chưa người nào ngã xuống.

"Con mụ xấu xí! Cô có thể uống đấy! Tốt ! Dám đấu với anh sao! Hôm nay anh sẽ cho cưng uống đến dạ dày chảy máu!" Bằng ca mặt đỏ la toáng lên, tiểu đề lập tức mang một két rượu đến, nhưng động tác uống rượu của hắn bắt đầu hơi run, nói rõ là đã say còn cậy mạnh.

Phác Thái Anh mặc dù uống say, nhưng nàng rất an tĩnh cầm bình rượu, một người yên lặng rót,người ngoài nhìn vào tưởng như không có việc gì.

"Đại ca, anh đừng uống nữa, anh thắng mà uống nhiều thế sẽ bị Lạp lão sư chê cười." Tiểu đệ khuyên mấy câu, muốn cầm lấy chai rượu trên tay Bằng ca, lại bị hắn dùng sức đẩy ra.

"Lạp Lệ Sa! Lạp Lệ Sa, Cô qua đây đỡ ta! Ta đi mướn phòng! cô kỳ lưng cho ta..." Bằng ca bắt đầu không biết lựa lời nói, hắn híp mắt tìm Lạp Lệ Sa, thấy nàng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh uống rượu, lập tức sáp đến "Tiểu Sa, Sa hôn hôn , bảo bối đút rượu cho anh uống đi, anh muốn uống miệng đối miệng..."

Lạp Lệ Sa thấy hắn vừa đến, lập tức nhấc chân đạp Bằng ca té xuống đất.

"Đại ca! đừng đùa!" Tiểu đệ cảnh giác nhìn Lạp Lệ Sa, mấy người hợp sức kéo Bằng ca lên.

Mỗi lần Bằng ca uống say đều động thủ động cước, lúc tỉnh không dám nói chuyện với Lạp lão sư nhiều như vậy, say liền muốn Lạp Lệ Sa. La to, tiểu đệ sợ đến toát mồ hôi lạnh, phải biết Lạp lão sư quen biết rộng, cũng không chỉ có mình Bằng ca theo đuổi, nếu Lạp Lệ Sa phàn nàn với người khác, sợ là rước thêm xung đột.

"Đi" Lạp Lệ Sa đặt chén rượu xuống lạnh lùng nói, ra hiệu tiểu đệ kéo Bằng ca say đến bất tỉnh nhân sự lên.

Phác Thái Anh ngồi một mình trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm bóng lưng Lạp Lệ Sa rời đi...

Không tự chủ nhếch lên nụ cười yếu ớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro