Lão Cam chết dẫm , lão Cam ngớ ngẩn !!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Vũ là thiếu niên xinh đương tuổi xuân xanh , mơn mởn : tuổi 22 .

Nhan sắc cũng không quá nổi bật , đôi mắt một mí không hề híp như sợi chỉ mà lại to tròn .

Ngoài ra thì phải nói rõ thêm một chân lý nữa , đó là dù sông có thể cạn , núi có thể mòn nhưng cái chiều cao của cậu mãi mãi dừng lại ở 1m 80 phân ( Khuyến cáo là đã đo ăn gian thêm vài ba phân đấy nhé chứ không nếu đo thực thì.....🥲)

Dù vậy , cậu chẳng bao giờ cảm thấy phiền lòng vì cậu tự nhận thấy bản thân cậu có nội hàm , chỉ có điều là cái nội hàm ấy vẫn đang ở trạng thái hết sức " tìm ẩn " ( tiềm ẩn á các cô ! 🙄🥲 ) mà chưa có ai ngoài cậu khám phá ra .

Đang hậm hực lao xe đi tiếp thì vang lên một tiếng còi hú qua tai .

Cậu lầm bầm chửi rủa : “ Tổ cha đứa nào ra đường đá bóng rồi lại còn thổi còi điếc cả ... ” .

Nhưng chưa kịp dứt câu chửi thì anh áo vàng chỉ gậy , ra hiệu cho cậu dừng lại .

Ngó trước , ngó sau , chẳng có ai , cậu đoán chắc là mình dính rồi . Ngoan ngoãn theo anh ta dắt xe vào lề đường , nhưng vẫn tranh thủ liếc qua khuôn mặt của anh chàng một tí . Trong lòng thì thầm nghĩ : Đấy là tại cặp mắt híp của cậu nó vốn ưa giai đẹp , nên chỉ cần thấy giai là kiểu gì nó cũng liếc lên mặt để thăm dò nhan sắc của đối thủ .

"U là trời "

Suýt nữa cậu đã thốt lên : “ ôi mẹ ơi , đẹp trai như siêu mẫu ! ” .

Khổ ! Phải nói thật là cậu luôn tự cho mình là người kiên định , có lập trường vững vàng , vì thế đừng hòng có loại thói hư tật xấu nào đốn ngã được cậu .

Tất nhiên , nếu đó là một chàng đẹp trai hào hoa thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác !

Có vấn đề gì đâu , với cậu , hám sắc không phải là tội lỗi mà là do “ ân huệ ” trời ban , cho nên , dù thế nào đi nữa , cậu vẫn luôn kiên định rằng , mình sẵn sàng tự ngã vào trai đẹp dù người ta có tán cậu hay không !?

- Đề nghị cậu cho tôi xem giấy tờ !

Giọng nói trầm ấm vang lên , cậu giật mình, cố tạo một vẻ mặt tội nghiệp và đáng thương nhất mặc dù, thằng Mặc hề , bạn cậu thường nói, nhìn mặt cậu lúc đó rất muốn ói . " Kệ, ói cũng được, nôn cũng được, miễn là ói xong anh ta tha cho cậu là tốt lắm rồi." Cậu nghĩ trong lòng .

- Giấy…. tờ… ạ! Đây, anh xem đi ạ.

Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ cậu phải méo mồm thêm nhiều tự “ạ” như thế. Nhưng chẳng sao, nếu được tha mà méo mồm một tí thì Lưu Vũ cũng coi như đó là sự hi sinh oanh liệt của mình. Trong lúc anh ta đang nhíu mày xem giấy tờ thì cậu liếc trộm biển tên trên áo anh ta.

Bất chợt, cậu phá ra cười, anh ta ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn .

" Trời ơi, người gì mà đẹp trai quá đáng, mặt càng nghiêm nghị càng đẹp trai " .

Cậu lại cố gắng kìm mình lại, nói một cách nhỏ nhẹ nhất có thể.

- Xin lỗi…. tại tên anh…. Ha ha ha… ha

" Chết tiệt , lại không kiềm chế được nữa rồi "

. Đấy, bản thân cậu tự cho rằng một trong những thói quen đáng yêu nhất mà cậu có đó là không bao giờ nhịn được cười một khi đã ngoác mồm ra.

Anh ta đỏ mặt, hơi lúng túng nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu :

- Tên tôi thì sao?

- Ha ha…. Cam Vọng Tinh ? Bố mẹ anh tưởng anh sẽ cao ráo , luôn tỏa hào quang giống như mấy ngôi sao trong đêm tối chắc!

- Cậu....

Mặt anh ta sầm lại .

Cậu sững người khi nhận ra một điều :

" Thôi chết cha rồi , đắc tội với hắn rồi, làm sao mà xin xỏ được đây " .

Cậu cúi xuống thật thấp như tỏ ý mình đã biết lỗi nhưng thực chất chỉ là vì không muốn anh ta biết rằng cậu vẫn đang rất buồn cười .

Anh ta lừ mắt nhìn cậu rồi thản nhiên rút biên bản từ trong túi ra, đặt lên yên xe.

- Cậu biết mình vi phạm gì rồi chứ !?

- Ơ… tôi làm sao mà biết được …

Thực ra khi nhìn thấy không có ai đi cạnh mình là cậu biết mình đã gây ra tội gì rồi nhưng vẫn giả ngơ .

- Vượt đèn đỏ!

Anh ta lạnh lùng nói.

Cậu lại nở sẵn một nụ cười cậu cho là duyên dáng nhất.

Anh ta lườm cậu một cái rồi cúi xuống đặt bút vào giấy phạt.

- Tên cậu là gì?

- Lưu Tiểu Vũ .

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cậu .

" Nhìn gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy ai duyên dáng, mắt híp như tôi chắc. À, mà cũng có thể, anh ta bị nụ cười của mình hớp hồn . "

- Tên gì mà… như đàn bà con gái !

Cậu chợt nhớ ra : " ôi chết rồi, hắn ta hỏi tên mình để ghi vào giấy phạt " , cậu cuống cuồng khuyến mại thêm một nụ cười xinh đẹp thầm cầu mong anh ta sẽ khoan dung độ lượng. Nhưng mặc cho cậu cười đến méo mồm lần thứ N thì anh ta vẫn không mảy may mềm lòng.

" Cam Vọng Tinh , dù tên anh có đẹp trai , cao ráo đến mấy thì tôi vẫn nguyền rủa anh, tại sao anh không bị nụ cười đẹp như thiên thần của tôi quyến rũ chứ . " 

Mặc cho cậu thầm nguyền rủa, oán trách , anh ta xé roẹt giấy phạt đưa cho cậu .

Thế là hết, tạm chia tay con bọ hung ghẻ hai mươi ngày và một cơ số tiền phạt.

Thật là một ngày đen đủi.

Tại sao trời sinh ra Lưu Tiểu Vũ này lại sinh ra thêm một thằng cha Cam Vọng Tinh làm gì chứ. Lão Cam chết dẫm, lão Cam ngớ ngẩn…

Cậu thầm chửi rủa anh ta. Nhưng anh ta lại nhìn cậu mỉm cười, thế là cậu… chết lịm.

Đấy, đến chết vẫn còn háo sắc là thế đấy!.

_____________________________

😚 09 / 02 / 2022 😚

Nhớ nhấn ⭐ để ủng hộ tui nha , cảm ơn 😊💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro