chương 21: cần người bồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhiên

Cuối cùng Hứa Phi Phàm vẫn là dùng cớ lấy thuốc để đem người nào đó mang về nhà, kiên quyết không nghe người nào đó kháng nghị.

Chu Thần lên trên lầu, trông thấy giường sạch sẽ gọn gàng, không khỏi đỏ mặt. Nghĩ thầm người hầu nhà anh trai nhỏ khẳng định biết cái gì, nếu là báo cáo cho cha mẹ hắn nghe...

Xong xong, vậy sự tình xấu hổ như thế để cho cha mẹ anh ấy biết, sẽ...sẽ không phát sinh tràng diện máu tanh chứ gì chứ... Tỉ như cha mẹ anh ấy song kiếm hợp bích đánh... Trong lòng Chu Thần âm thầm vì Hứa Phi Phàm thắp ngọn nến.

"Đêm nay cũng ăn tối ở đây sao?"

Hứa Phi Phàm nhìn Chu Thần dò hỏi, chỉ thấy nàng ngây ngốc nhìn giường không biết đang suy nghĩ gì.

Chu Thần lấy lại tinh thần, vội vàng cự tuyệt nói: "Không được không được, cha mẹ đang ở nhà chờ em trở..." Thanh âm càng ngày càng thấp, tốt rồi, nàng chột dạ.

Nàng biết ở lại khẳng định sẽ phát sinh sự tình không thể miêu tả, phía dưới còn có chút đau nhức.

A, đồ ngốc mới không nói dối.

Hứa Phi Phàm bình tĩnh đem lời nói dối của nàng đâm thủng, "Vậy sao? Em xác định? Chú và dì không phải đi ra khỏi nhà sao?"

"emmmmm... Anh làm sao..." Chu Thần quẫn bách chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên nhớ lúc mình cùng mẹ gửi tin nhắn hắn đứng ở bên cạnh.

"Anh! Anh nhìn lén em gửi tin nhắn!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"

Tiếng cười to phảng phất xuyên qua vách tường dưới lầu một có thể nghe thấy, Hứa Phi Phàm vuốt vuốt đỉnh đầu tiểu nhân nhi đang trừng hắn.

"Một mình em, anh không yên lòng."

Chu Thần liếc hắn với ánh mắt ghét bỏ, muốn bỏ cái tay đang làm loạn tóc nàng ra.

"Anh muốn làm gì em đều hiểu được. Lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều biết, OK?"

Tay đặt trên đỉnh đầu nàng dời xuống, đem nữ hài ấn vào trong lồng ngực của mình. Nhịp tim có chút nhanh.

"Vậy nếu như anh nói, anh không muốn ở một mình, được chứ?"

Trán dựa vào lồng ngực nam sinh, lồng ngực cứng rắn, làm người khác đặc biệt có cảm giác an toàn. Chu Thần vô ý thức liền ôm eo của hắn. Khi nàng còn bé đã biết ba mẹ của hắn bề bộn nhiều việc, đều là dì bảo mẫu chiếu cố nhiều, nàng cũng biết lúc cha mẹ không ở nhà rất khó chịu. Loại cảm giác trống trải đó rất sợ hãi, nếu như không bật TV, cũng chỉ còn mình làm ra các loại âm thanh, ngay cả tiếng bước chân đều trở nên cô đơn.

"Vậy anh... Không cho phép làm loạn."

Cô gái nhỏ rất dễ dàng mềm lòng, nhất là người mà mình thích lại càng dễ cảm động nhanh.

"A! Được nha! Chúng ta có thể học tập! Học tập khiến cho chúng ta sung sướng!"

Mặc dù Chu Thần đáp ứng Hứa Phi Phàm ban đêm lưu lại, nhưng nàng dùng ngôn từ chính nghĩa cảnh cáo hắn ngày mai nàng nhất định phải về nhà thay quần áo, nàng không muốn ngày nghỉ rồi phải mặc bộ đồng phục xấu lại rộng thùng thình này.

Hứa Phi Phàm có thể không đồng ý sao?

Dù sao nàng cũng không nói trở về xong không đến nữa, bất quá đêm nay giúp nàng thoa thuốc cũng chỉ có thể thành thật quản tốt 'em trai' của mình. Dù sao con cừu non đau lòng mình, mình sao có thể ra tay?

"Đồ ngốc, tốt, đi tắm trước, một hồi liền có thể ăn cơm."

"Anh làm sao?"

Hai mắt Chu Thần phát sáng, vẻ mặt sùng bái thật như cái hoa si.

"Em xác định ăn đồ anh làm còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai?"

A, nguyên lai sẽ không, cao hứng hụt một trận.

"Về sau lúc rảnh rỗi anh học đi. Em muốn ăn..... Hì hì"

Cuối cùng Hứa Phi Phàm cũng không có trả lời Chu Thần, đem nàng kéo vào phòng quần áo, cầm một bộ quần áo mới tinh đưa cho nàng.

"Em không tắm sao? anh không ngại cùng em tắm đâu."

Thanh âm lười biếng lại mang theo điểm câu dẫn, khàn khàn nhưng không mơ hồ. Chu Thần không nói hai lời ôm quần áo đẩy cửa thông với phòng tắm, nàng muốn tốc chiến tốc thắng.

Một là phòng ngừa người nào đó tiến đến đánh lén, hai là phòng tắm trong suốt thật là làm cho người khác lo lắng a...... Hai người lần lượt tắm xong liền ra phòng khách chuẩn bị ăn cơm.

Hứa Phi Phàm nhìn thấy Chu Thần muốn ngồi dưới, xem ra cần phải làm cái thảm, thu lạnh, nữ sinh cảm lạnh cũng không tốt. Hoàn cảnh náo nhiệt tốt hơn so với lúc một người ăn cơm nhiều.

Ăn quá no Chu Thần hiện lên "Đại" (大) ngửa dựa vào ở trên ghế sa lon xem tivi, không muốn nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Hứa Phi Phàm dọn dẹp cơm hộp.

Hứa Phi Phàm nhìn chằm chằm vào mặt đang thỏa mãn sau khi ăn no của con cừu non, đại khái là từ nhỏ nàng quấn lấy hắn muốn đút nàng lúc ăn cơm là mình rơi vào tay nàng đi.

Sau khi thu thập xong ngồi vào bên cạnh nàng, nhịn không được nhắc nhở nàng đã đến thời gian phúc lợi của hắn.

" Chu Thần, nên thoa thuốc"

Chu Thần đem ánh mắt từ trên TV dời sang, quay đầu cùng Hứa Phi Phàm đối mặt.

"A..."

Nội tâm không gợn sóng thậm chí muốn ăn kem ly vị trà, sầu riêng ngàn tầng, nửa chín chi sĩ(mình không biết đây là gì luôn), bánh phủ sô cô, bánh mousse ô mai......

Nàng muốn nói nàng ham ăn đã thành thói quen....

Hứa Phi Phàm thật cùng muốn lên Microblogging* nói bạn trai có thuộc tính chó săn nhỏ không có gì khác nhau, thuộc tính đều như thế, đều là nam nhân mỗi ngày đều muốn chịch bạn gái [ Mỉm cười ].

*Microblogging: blog nhỏ.
——————

Tác giả: hẳn mọi người ban đêm đều có người làm bạn, không cô đơn~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro