[TG1] Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Đường Khanh sớm đã quên chuyện người nào đó muốn nàng trở thành Thần y, trên đường hồi phủ, nàng hứng thú bừng bừng một bên lôi kéo dược nữ, một bên ríu rít nói chuyện không ngừng với Túc Vương.

"Vương gia, sau khi trở về dân nữ sẽ lập tức nghiên cứu để chế tạo giải dược."

"Ngài yên tâm, có dân nữ ra tay nhất định ngài khoẻ lại!"

Nói xong lời cuối cùng, Đường Khanh không kiềm chế nổi vui sướng trong lòng, không cẩn thận liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra, hoàn toàn quên mất bọn họ đã về tới phủ.

"Đúng rồi, vương gia, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có nghĩ tới chuyện muốn cưới vợ sinh con chưa?"

Giọng nói vừa truyền ra, bốn phía vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên lặng ngắt, chúng nô tài hận không thể lập tức biến mất, ngay cả dược nữ luôn không rành thế sự cũng khiếp sợ nhìn về phía nàng.

Đường Khanh vừa nói xong liền có chút hối hận, vừa định giải thích, lại bị Túc Vương nói một câu khiến nàng thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

"Nô tài, đây là ngươi đang cầu hôn bổn vương sao?" Túc vương không mừng không giận, biểu tình đạm mạc nhìn không ra bất kì cảm xúc dư thừa nào.

Cái hiểu lầm này cũng quá lớn rồi, Đường Khanh hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích: "Không không không, Vương gia thân phận cao quý như vậy, dân nữ nào dám trèo cao, vừa rồi dân nữ nhất thời kích động, không biết lựa lời, mong Vương gia không so đo bậc tiểu nhân như dân nữ..."

Dứt lời, bốn phía vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ, mà lúc này, hệ thống vẫn luôn không có động tĩnh, thật sự nhìn không nổi nữa, sâu kín nói một câu, "Ta vẫn luôn cảm thấy có một ngày nào đó ngươi sẽ bị sự ngu ngốc này dìm chết."

Đường Khanh: Nàng cũng cảm thấy chính mình ngu xuẩn chết mất, làm sao bây giờ...

Túc vương nghe nàng nói xong, ánh mắt hơi đổi, nhưng rất mau liền khôi phục thái độ bình thường, lạnh nhạt nói: "Ngươi biết vậy là tốt." Nói xong câu đó, hắn liền phất tay áo rời đi.

Túc vương đi rồi, Đường Khanh thiếu chút mất sức ngã xuống đất.

Sau khi Túc Vương rời đi, nô bộc lập tức giải tán, cả cái sân to như vậy chỉ còn lại hai người.

Dược nữ nhìn cái trán đầy mồ hôi của người nào đó, nghĩ nghĩ, an ủi nói: "Vân cô nương không cần thương tâm, nam tử kia tuy thân phận tôn quý, nhưng ta rất bội phục dũng khí của cô."

Đường Khanh: "..." Xong rồi, hiểu lầm này đúng là không giũ sạch được mà...

Sau sự kiện đó, Đường Khanh thân là đương sự lại làm rùa đen rụt đầu, tránh ở bên trong dược phòng vùi đầu chế thuốc. Nàng một bên nghiên cứu giải dược cho Kỳ Quân Túc, một bên bắt đầu điều trị thân thể cho dược nữ, nếu không, cho dù thân thể của nam chủ tốt lên, lại vẫn không thể đụng vào nữ chủ.

Nếu cứ tiếp tục như thế, quỷ mới biết tên điên kia có tiếp tục hắc hoá không.

Ba ngày qua đi, dược nữ nhiều thêm một cái tên, gọi là Đường Ninh, quan hệ của nàng cùng Đường Khanh càng ngày càng tốt, giống như hận không thể gặp nhau sớm hơn vậy.

Đường Khanh rất yêu thích tiểu cô nương đơn thuần thiện lương này, rốt cuộc có thể trở thành nữ chủ, giá trị mị lực tất nhiên không thể coi thường.

Đường Ninh đương nhiên cũng rất thích nàng, dù biết đặc thù thể chất của cô như vậy cũng không hề có ý lợi dụng cô, ngược lại còn khắp nơi tìm cách giúp cô điều dưỡng thân thể, chỉ ở điểm này, đã làm cô có cảm giác như được gặp lại thân nhân.

Chỉ là, khi hai người càng lúc càng thân thiết, người nào đó lại sắp bạo phát.

Kỳ Quân Túc ban đầu còn cho rằng nàng thẹn thùng, cố ý trốn tránh mình, sau khi hắn đi dò hỏi thủ hạ, biết các tiểu cô nương sẽ ngượng ngùng, lúc này mới chịu đựng không đi tìm nàng, chỉ là ba ngày qua đi, nô tài ngu ngốc kia thế nhưng vẫn chưa tới tìm mình!

Kiên nhẫn biến mất gần như không còn, hắn không thèm chờ đợi nữa, đi thẳng đến dược phòng.

Còn chưa đến nơi, hắn liền nghe được một tiếng cười thanh thúy động lòng người, bỗng dưng bước chân hơi hơi chậm lại.

Nô tài này tuy mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe tiếng cươi vô ưu vô lo như vậy của nàng.

Tức khắc, hơi thở vốn lạnh nhạt trở nên âm trầm khủng bố.

Đường Khanh không biết nguy hiểm tới gần, chờ đến khi nàng nhìn đến người đang đứng ngoài cửa, lúc này mới ngây ngẩn cả người.

"Vương gia, sao ngài lại tới đây?"

"Bổn vương không thể tới?" Kỳ Quân Túc ánh mắt tràn ngập sương mù, mây đen bao phủ.

"Không phải không thể tới, chỉ là vương gia thân phận tôn quý, sao lại có thể tới nơi thấp kém tồi tàn như thế này làm gì." Đường Khanh căn bản không cảm giác được nguy hiểm, lại nói: "Thân thể vương gia hẳn là nên tĩnh dưỡng cho tốt, không phải hôm qua ngài lại phát bệnh sao?"

"Ngươi biết bổn vương đêm qua phát bệnh? Vậy vì sao lại không tới thăm bổn vương." Vừa nghe nàng biết rõ mình phát bệnh lại vẫn yên tâm thoải mái sinh hoạt như thường, một tia sát ý chậm rãi hiện lên.

"Vương gia có dược do dân nữ chuẩn bị, tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm, chỉ là dược kia không thể dùng lâu. Nhưng Vương gia yên tâm, dân nữ đã suốt đêm nhiều ngày gấp gáp chế dược, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợi ba ngày sau liền có thể giải được phần lớn độc của ngài."

Tiếng nói vừa dứt, nội tâm vốn thô bạo bất an của Túc Vương đột nhiên biến mất không chút dấu vết, thậm chí còn có một tia ngọt ngào.

"Bổn vương bị bệnh lâu như vậy, cũng sớm không để tâm quá nhiều, nhưng nếu ngươi ngã bệnh, bổn vương lại phải tìm đại phu tới cho ngươi, phiền toái." Kỳ Quân Túc ngữ khí ác liệt, chỉ là lắng nghe kĩ lưỡng rồi lại thấy có một ý vị khác, rất tiếc người nào đó thần kinh thô lại không cảm giác được.

"Vương gia yên tâm, dân nữ thân thể rất tốt, sẽ không có việc gì ngoài ý muốn." Đường Khanh vốn mặc kệ bệnh hay không bệnh, dù sao có thể hoàn thành nhiệm vụ, thân thể này vốn đã phải chết, nàng cũng hoàn toàn không sao cả.

Kỳ Quân Túc rất tức giận, nhưng lần tức giận này này lại khác với trước kia rất nhiều: "Nô tài ngu ngốc, bổn vương nói cái gì thì ngươi làm cái đó, đâu ra lắm lời thừa thãi như vậy."

Đường Khanh từ trước đến nay không dám cùng Túc Vương cứng đối cứng, cho nên hắn nói cái gì thì là cái đấy: "Dạ dạ dạ, Vương gia nói cái gì dân nữ liền làm cái đó."

"Hừ..." Tâm tình Kỳ Quân Túc trở nên tốt hơn rất nhiều, lại nói: "Ngày mai qua chỗ bổn vương dùng bữa."

Đường Khanh không muốn dùng bữa cùng nam chủ, nhưng nghĩ lại nữ chủ mỗi ngày đều đi theo nàng, không cùng nam chủ tiếp xúc lại không phải là chuyện tốt, vì thế liền gật đầu nói: "Dân nữ đã biết."

Kỳ Quân Túc nghe được câu trả lời vừa lòng, lúc này mới ngạo kiều xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Đường Khanh đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, mà xuất hiện cùng nàng chính là dược nữ Đường Ninh được nàng trang điểm thập phần kinh diễm.

Kỳ Quân Túc liếc mắt nhìn người dư thừa, lạnh lùng nói: "Cô ta tới đây làm gì."

"Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ngài, nếu không có cô ấy, vấn đề giải dược sẽ không thể hoàn thành thuận lợi như vậy." Đường Khanh trợn mắt nói dối, dù sao trên thế giới này ngoại trừ hệ thống ra ai cũng không biết nàng đang nói dối.

Ánh mắt Kỳ Quân Túc vẫn không vui như cũ.

Dược nữ tuy bị Độc Vương giam cầm nhiều năm không rành thế sự, nhưng vẫn rất có mắt nhìn người, nàng vừa định mở miệng muốn rời đi, Đường Khanh lại giữ chặt tay nàng.

Nữ chủ sao có thể đi được!

Nữ chủ đi rồi ai giúp nàng duy trì cốt truyện!

Nữ chủ đi rồi ai giúp nàng thu phục nam chủ hắc hoá!

Thế nên, cho dù nàng đi rồi, nữ chủ cũng tuyệt đối không thể đi!

"Không được, cô không thể đi!" Đường Khanh gắt gao túm tay dược nữ, nói cái gì không chịu để người ta đi.

Dược nữ có chút khó hiểu, nhưng Kỳ Quân Túc lại hoàn toàn tức giận: "Người tới, ném ra ngoài."

Đường Khanh vốn cho rằng Túc Vương nói mình, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thuần bị quăng ra ngoài, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, người bị quăng lại là... Nữ chủ!

Nàng trợn mắt há mồm, hắn đang làm cái quái gì thế hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro