[TG2] Luôn Có Gian Thần Muốn Ngủ Với Trẫm! 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Thái phó đại nhân ngày ngày ngủ lại tẩm cung của tiểu Hoàng đế, mọi người thấy mà không dám trách, rốt cuộc thì Hoàng Thượng còn chưa mở miệng, những người khác ai dám nhiều lời?

Nhưng đó chỉ là trước kia thôi, hiện giờ văn võ bá quan thấy Hoàng Thượng ngày càng anh minh, quyết đoán, xử lí mọi chuyện càng thêm chuẩn xác, khiến không ít lão trọng thần quyết tâm phản chiến cùng nàng, mà những người bên phản chiến này vốn dĩ đã nhìn Thái phó không thuận mắt, nay lại càng thêm không hài lòng!

Hoàng Thượng cũng đã mười tám tuổi rồi, sao Thái phó đại nhân có thể ngày ngày chạy tới chỗ Hoàng Thượng chung chăn chung gối? Thật không có quy củ!

Vì thế, chúng đại thần sôi nổi dâng tấu chương, yêu cầu Hoàng Thượng không thể tiếp tục dung túng Thái phó nữa.

Đường Khanh làm gì có chuyện muốn dung túng Phó Minh Trạm, mấy năm nay đêm nào nàng cũng lo lắng đề phòng chỉ sợ bị lộ ra thân phận xuyên không.

Tiểu Hoàng đế gần đây tâm sự nặng nề, Thái phó đại nhân anh minh thần võ sao lại không nhìn ra, chỉ là hắn cũng không hỏi, hắn thật muốn nhìn xem tiểu Hoàng đế nhà mình cuối cùng sẽ có hành động gì tiếp theo.

Đêm đó, Đường Khanh nhìn Thái phó "ngựa quen đường cũ" bò lên long sàng của mình, do dự một chút liền mở miệng, "Thái phó à."

"Hoàng Thượng có việc gì?" Phó Minh Trạm ôn nhuận mở miệng, cứ như hắn thật sự không biết nàng muốn nói cái gì.

"Thái phó, tuổi tác của Trẫm cũng không còn nhỏ nữa." Đường Khanh ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào hắn nói: "Cái kia, đêm nào ngươi cũng ở tại tẩm cung của Trẫm cũng không phải ý hay nha."

"Ý Hoàng Thượng là?" Phó Minh Trạm nghe xong lời này cũng không giận, chỉ cười như không nhìn nàng.

Đường Khanh bất chấp tất cả: "Trẫm cũng sắp đến tuổi thú phi rồi, Thái phó vẫn định hàng ngày ngủ lại chỗ của Trẫm sao?"

Lần này Phó Minh Trạm cũng không lấy chuyện nàng "bất lực*" ra trêu chọc như lần trước, nhìn sợi tóc rơi xuống trên má nàng, hắn ôn nhu vén lên, tiếp theo lại đột nhiên nâng cằm nàng lên, cười đầy tà tứ nói: "Xem ra mấy năm nay là ta quá sủng Hoàng Thượng, sủng đến nỗi ngài đã quên là ngài đăng cơ như thế nào."
*nguyên văn là thiên tàn, mình có giải thích ở những chương trước.

Đường Khanh túng quẫn nuốt nước miếng, vốn định tìm hệ thống cầu cứu, không nghĩ tới cái hệ thống "gà" kia lại dám giả chết với nàng! Cuối cùng nàng chỉ có thể tự mình căng da đầu lên mà đối phó.

Vậy mà, còn chưa đợi nàng mở miệng, liền nghe Thái phó bên kia bá đạo nói: "Hoàng Thượng muốn cử hành đại hôn, cũng không phải không thể, tuy nói Hoàng Thượng..." Hắn vừa nói, vừa chuyển mắt nhìn hạ thân của đối phương, híp đôi mắt nguy hiểm, cực kỳ thong thả phun ra một câu: "Thần cũng nhịn đã hai năm, nếu Hoàng Thượng cảm thấy không cần tiếp tục nhẫn nhịn nữa, vậy không bằng chọn một ngày luôn đi."

Bên trong tẩm cung rất ấm áp, lư hương toả ra mùi huân hương thượng hạng, hương vị thanh đạm đi vào lòng người, trong không khí còn có một mùi dược liệu nhàn nhạt.

Mà dưới thân hắn, tiểu Hoàng đế búi tóc chưa chải, quần áo rộng thùng thình, đang dùng đôi mắt mê mang ngập nước nhìn mình.

Thật là một hình ảnh tốt đẹp.

"Hoàng Thượng là đang câu dẫn ta?"

Đường Khanh cau có trừng mắt với hắn, nhưng dáng vẻ này của nàng mặc dù là tức giận nhưng cũng không nửa phần khí thế, ngược lại càng thêm vài phần phong tình, làm cho đối phương mê mẩn luyến tiếc không muốn buông tay.

Phó Minh Trạm cũng không ủy khuất chính mình, một tay giữ gáy nàng, hôn lên môi nàng, từ nhẹ nhàng nhấm nháp đến gặm cắn kịch liệt, không để nàng có chút kháng cự nào.

Nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông đánh úp về phía Đường Khanh, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mà lúc này, bàn tay vốn đang giữ gáy nàng chậm rãi chuyển qua bên hông, hoàn toàn đem thân hình mềm mại của nàng giam trong vòng tay, một tay khác nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng, chậm rãi dò xét bên trong...

Cảm xúc tê dại chợt đến, cả người Đường Khanh run lên.

Phó Minh Trạm buông lỏng đôi môi sưng đỏ của nàng ra, tiếp theo hắn liền nghe được một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.

"Ha ha ha ha ha... Nhột quá !"

Người trong lòng đột nhiên vặn vẹo cười, làm không khí vốn đang tràn ngập ái muội tan biến không còn lại gì.

Sắc mặt Phó Minh Trạm đen lại, đợi tiểu bảo bối trong ngực không còn cười nữa, lúc này mới mở miệng, "Cười xong chưa? Chúng ta có thể tiếp tục chưa?"

Đường Khanh vất vả lắm ngừng cười được, làm sao lại cho phép hắn tiếp tục làm càn, lập tức đẩy người ra, đôi tay run rẩy đem y phục không biết cởi ra từ khi nào mặc lại.

"Thái phó ngươi bình tĩnh một chút!"

"Ta rất bình tĩnh."

Đường Khanh nhìn sắc mặt đen xì kia, nghĩ đây là nam chủ sắp hắc hoá, tâm tình bất chấp tất cả lúc trước biến mất không còn lại gì, chỉ đành nhẹ nhàng bịa đặt: "Trẫm là một phế nhân việc này Thái phó cũng biết, chỉ là gần đây các đại thần đều ở trên triều dâng tấu, mà mấy lời đồn đại vớ vẩn này đều nói về ngươi, Trẫm nhìn mà đau lòng thay ngươi." Vừa nói, nàng vừa nhìn trộm thần sắc của hắn, thấy hắn không tức giận, lại nói: "Thái phó anh minh thần võ, vì một phế nhân như Trẫm mà để người khác nói thành như vậy, không đáng."

Tiểu Hoàng đế rũ đầu nhỏ đáng thương nói ra lời này, Phó Minh Trạm nghe xong rất đau lòng, hoá ra nàng nói những lời kia, đều là suy xét vì mình.

Khúc mắc trong lòng nháy mắt tiêu tan, hắn lại lần nữa sủng nịnh đem nàng ôm vào trong ngực, "Được, không trêu ngài nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."

Đường Khanh trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng sát thần này đã muốn nàng đi ngủ, vậy nàng vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thôi.

"Được."

Thấy tiểu Hoàng đế đã đắp chăn* lên, Phó Minh Trạm hôn hôn cái trán của nàng, "Ta ra ngoài xử lí một số việc, đêm nay ngài ngủ một mình."
*nguyên văn: long bị = chăn vua

Cả người Đường Khanh rúc ở trong ổ chăn ấm áp, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn ừ một tiếng. Nhìn bóng dáng hắn khuất dần, xác định hắn sẽ không quay lại nữa mới yên tâm nhắm mắt lại.

Một đêm ngủ ngon giấc, Đường Khanh lười biếng duỗi eo, sau đó mới gọi người tiến vào hầu hạ.

"Giờ nào rồi?" Tiếp nhận nước súc miệng tiểu cung nữ đưa tới, nàng vui vẻ nói, hôm qua được ngủ một giấc thoải mái như vậy, nàng cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được trải qua một đêm như thế nữa.

"Đã quá giờ Thìn ạ." Tiểu cung nữ cung kính nói.

Câu nói này lại làm Đường Khanh suýt sặc nướt miếng, "Cái gì? Giờ Thìn? Vì sao không có ai gọi Trẫm dậy lâm triều?"

Tiểu cung nữ phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: "Là Thái phó đại nhân phân phó, chúng nô tỳ không dám quấy rầy giấc ngủ của Hoàng Thượng."

"Thái phó đang ở đâu?"

Dứt lời, toàn bộ cung nữ thái giám trong tẩm cung như bị dọa sợ, đồng loạt quỳ xuống đất, không ai dám lên tiếng.

Thấy thế, Đường Khanh nhạy bén nhận thấy tối qua nam chủ khẳng định đã làm ra chuyện gì lớn, nếu không bọn họ cũng sẽ không phản ứng như vậy.

Nàng cũng không muốn làm khó xử đám cung nhân này, liền phất tay để bọn họ lui xuống, đám cung nhân không quyền không thế đâu dám lắm miệng, nàng đành phải tìm những người khác. Dù sao thì hai năm vừa qua nàng cũng đã thu được không ít thân tín.

Nhưng mà, tin tức đám thân tín này mang đến lại là tin Thái phó đại nhân một đêm san bằng mấy cái dinh thự của các lão thần.

Đường Khanh trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, mấy lão thần này đều là nguyên lão hai triều, tuy rằng đều sắp về hưu, nhưng trong triều đức cao vọng trọng, từ trước đến nay nam chủ đối với họ đều là cung kính có lễ, sao bây giờ lại làm thế với bọn họ?

Chần chừ trong chớp mắt, nàng rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận, mấy lão thần này hình như là những người đã dâng tấu muốn nàng mau chóng tổ chức đại hôn...

Khóe miệng thoáng run rẩy, nam chủ quả nhiên là không thể trêu vào, mặc dù hắn còn chưa hắc hoá đâu đấy.

Vài vị lão thần trong một đêm chịu sự tra tấn của Thái phó đương nhiên muốn lên triều tố khổ với Thánh thượng, ai ngờ lại nghe được tin Thánh thượng bệnh nặng không gặp bất cứ kẻ nào.

Mà Đường Khanh có thể thấy những thân tín này, cũng là do giấu giếm sau lưng Thái phó mới đến được.

Nam chủ là người mang thù, Đường Khanh không dám cùng hắn cứng đối cứng, cuối cùng chỉ có thể dưới ánh mắt thất vọng của thân tín kêu hắn lui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro