[TG3] Ảnh hậu đột kích 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Sự tình phát sinh ở Dạ Sắc cùng với cốt truyện ban đầu trên cơ bản là vẫn vậy, cho nên hệ thống lần này đã giúp đỡ Đường Khanh được một việc lớn, nói chuẩn xác không chút sai lầm cho nàng phải dùng biện pháp gì, vào thời gian nào đi ra ngoài và đi nơi nào để có thể tránh được người trông coi bên ngoài.

Có sự giúp đỡ của hệ thống, Đường Khanh rất nhanh đã tìm được một lỗ hổng trong đó, mang theo Cố Dĩ Mạt một đường trốn thoát.

"Khanh Khanh, bây giờ ngươi hãy đi về phía cửa thang máy, chính là cái kia thang máy ở phía đông bên kia, dựa vào cốt truyện ban đầu, nam chủ hẳn là đã bị người ta hạ dược, ngươi mau mau mang nữ chủ qua đó đi."

"Được."

Cố Dĩ Mạt đã sớm rơi vào trạng thái hoang mang lo sợ, kinh hoảng đến nỗi cả đường chỉ biết nắm chặt lấy tay Đường Khanh, căn bản không để ý hiện tại đang chạy về phía nào.

So với Cố Dĩ Mạt đang hoảng loạn, Đường Khanh lại vô cùng trấn định, đôi chân dẫm lên chiếc giày cao gót phảng phất như không phải đang chạy trốn, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ mang theo một tia lãnh ngạo, nét đẹp của nàng mê hoặc không ít người, khiến mọi người xung quanh cho rằng các nàng là khách quý của Dạ Sắc, cho nên một đường này các nàng đi cực kỳ thuận lợi, đến tận lúc đi tới cửa thang máy, cũng hoàn toàn không có người ngăn trở.

Thang máy đang chậm rãi khép lại, Đường Khanh không nói hai lời, trực tiếp tiến lên lấy tay chặn lại cánh cửa thang máy sắp đóng lại.

Cảm ứng được đồ vật, cửa thang máy không khép lại nữa, một lần nữa mở ra, cửa vừa mở, Đường Khanh liền thấy được bên trong xuất hiện một đôi mắt đỏ ửng, hô hấp có chút không thích hợp Lục Trạch.

Cố Dĩ Mạt vừa thấy Lục Trạch, đầu tiên là chấn động, sau đó lại thấy sắc mặt hắn tựa hồ không đúng, lập tức liền túm Đường Khanh muốn rời khỏi đây.

Mà Lục Trạch làm sao có thể cho phép các nàng rời đi, chuẩn xác mà nói là sao có thể cho phép Đường Khanh rời đi.

"Cố tiểu thư, thật trùng hợp." Chịu đựng sự bất thường trong thân thể, Lục Trạch rất thân sĩ mở miệng, chỉ là ánh mắt kia sắc bén kia, lại nhìn đến nỗi Đường Khanh có chút không thoải mái.

Thang máy còn có hai người khác, chính là bảo tiêu của Lục Trạch, dưới ánh mắt ra hiệu của hắn, hai người đã đứng chặn lại cửa thang máy, không cho đối phương bất cứ cơ hội rời đi nào.

Đường Khanh cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, cắn chặt răng, không đợi Cố Dĩ Mạt kịp phản kháng, trực tiếp đem nàng nhét vào thang máy.

"Lục tổng, gặp phải chút phiền toái, mong rằng ngài có thể ra tay tương trợ."

"Đương nhiên có thể." Lục Trạch nhìn cũng không nhìn Cố Dĩ Mạt đang đứng bên cạnh một cái, mà gắt gao nhìn thẳng vào Đường Khanh, ánh mắt kia thật giống như mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, chỉ cần nàng dám lộ ra bất kì ý định chạy trốn nào, liền đè nàng xuống đất mà cắn xé.

Đường Khanh không ngốc, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt quỷ dị này của hắn, chỉ là trước mắt, nàng cũng chỉ đành căng da đầu lên mà tiếp tục diễn, nàng không có ý định để mọi chuyện thất bại ngay trong gang tấc thế này.

Thang máy thong thả đi lên, không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Đường Khanh có cảm giác Lục Trạch sắp không thể nhịn nổi nữa rồi, rốt cuộc cũng nghe được một tiếng 'đinh' quen thuộc.

Sau khi thang máy mở ra, sự nhẫn nại của Lục Trạch cứ như đã tới cực hạn, lớp mặt nạ thân sĩ cũng không giữ nổi nữa, động tác thô lỗ túm lấy Đường Khanh, không để cho nàng cự tuyệt chút nào, nhanh chóng hướng tới một gian phòng đi vào.

Cố Dĩ Mạt nhìn đến phát ngốc, lúc cô đang định tiến lên ngăn cản, chỉ nghe tiếng cửa đóng 'rầm' một cái, cửa phòng đã bị đóng lại, không đợi cô có hành động gì tiếp theo, liền bị hai người bảo tiêu cường tráng ngăn cản lại.

"Vị tiểu thư này, mời cô đi qua bên đây."

Tư thái và ngữ khí của bảo tiêu thập phần cường thế, thấy cô không có chút dao động nào, liền trực tiếp bắt lấy tay cô kéo tới phòng cách vách, sau đó móc di động ra, gọi điện thoại.

"Trợ lý Lâm, không cần sắp xếp phụ nữ nữa, Lục tổng đã có người."

Cố Dĩ Mạt nghe xong trong lòng hoảng hốt, tốt xấu gì cô cũng đã sống hai mươi hai năm, làm sao lại không đoán được phòng cách vách sắp xảy ra chuyện gì.

Bên trong căn phòng, sau khi Đường Khanh bị người ta cưỡng chế kéo vào trong phòng, trong lòng liền tức giận không thôi, mẹ nó chứ chẳng lẽ lần này nàng lại phải diễn cả phần của nữ chủ nữa à? Nàng không muốn đâu! Cứ đà này phát triển, sẽ xảy ra chuyện lớn cho xem!

Đường Khanh sống chết chống cự, ngay cả tu dưỡng cơ bản cũng vứt ra sau đầu, trực tiếp dùng tay đấm chân đá, chỉ là Lục Trạch tuy đã mất đi lý trí, nhưng sức lực của hắn vẫn có thể đơn giản đem đôi tay không an phận của nàng vặn ra phía sau, sức tay vô cùng lớn, khiến người không thể nhúc nhích. Ngay sau đó, đôi môi hắn dán lên tai nàng, hơi thở dốc nói: "Cố tiểu thư, tôi khuyên em không nên giãy giụa, nếu không..."

Hắn cũng không nói hết lời, nhưng lực tay của hắn khiến Đường Khanh cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đến nỗi thiếu chút nước mắt của nàng cũng phải chảy ra.

Toàn thân Đường Khanh cứng đờ, ngay sau đó là một loạt những nụ hôn nóng bỏng đánh úp lại...

Một đêm không mộng mị.

Đường Khanh cũng không biết nàng đã vượt qua một đêm này như thế nào, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, đối phương rốt cuộc mới chịu buông tha nàng.

Mệt nhọc quá độ khiến nàng rất nhanh liền lâm vào hôn mê, mà người đàn ông nằm bên cạnh nàng lại cực kỳ thanh tỉnh.

Lúc này, một tiếng chuông điện thoại nhiễu người đột nhiên vang lên, Lục Trạch khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy rồi đi xuống, nhặt chiếc điện thoại tối qua bị vứt trên mặt đất lên nghe.

"Alo."

"Lục Trạch à, cậu không sao chứ."

Ở đầu bên kia của điện thoại chính là ông chủ phía sau của Dạ Sắc, Lâm Giản, đêm qua hắn nghe được thủ hạ báo tin, muội muội ăn gan hùm mật gấu kia của hắn cư nhiên dám sai người hạ dược Lục Trạch! Chính là cái vị Lục tổng luôn ra tay tàn ác kia, nếu không phải vì hắn không đề phòng mình là bạn tốt nhiều năm, thì sao em gái của mình có thể hạ dược thành công!

Trước mắt, cậu ta chỉ có thể tận lực đi nhận lỗi, nếu không quỷ mới biết cái tên lục thân không nhận này sẽ đối phó với mình như thế nào.

Lục Trạch một lần nữa quay về trên giường, thưởng thức một đầu tóc đẹp đẽ đang bung xoã của Đường Khanh, tâm tình vô cùng tốt, tuy nói đêm qua hắn hận không thể sai người đi làm thịt đứa con gái kia, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có lẽ sẽ phải cảm ơn cô ta thật tốt mới đúng, nếu là không có cô ta, sao mình có thể ăn người nào đó vào bụng nhanh như vậy.

"Không có việc gì."

Tốt xấu gì Lâm Giản cũng lăn lộn kinh doanh Dạ Sắc không ít năm, sao lại không nghe ra đối phương đang ở trong tình huống gì.

"Không có việc gì là ốt. Vậy em gái kia của tôi..."

Không đợi hắn nói xong, Lục Trạch liền mở miệng: "Nói đến đó, tôi nghĩ mình còn phải cảm ơn em gái của cậu cho thật tốt."

"Hả?"

"Được rồi, không nói nữa." Lục Trạch nhìn cô gái bên cạnh mình khẽ nhíu mày, sợ mình làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, trực tiếp ngắt điện thoại.

Thanh âm ồn ào bên cạnh không còn nữa, mày đẹp của Đường Khanh lại giãn ra, lâm vào giấc ngủ say thêm lần nữa.

Lúc tỉnh lại, xung quanh đã là một mảnh tối tăm, Đường Khanh mê mang xoa xoa mắt, vừa động đậy, đau đớn toàn thân tức khắc làm nàng nhíu mày.

"Tỉnh?"

Bên tai truyền đến một thanh âm cực kì từ tính, khiến nàng hơi ngây ra sau đó liền nhớ lại sự tình đã phát sinh vào đêm hôm qua, lập tức giận dữ nói: "Anh..."

Lục Trạch đã sớm khôi phục lại dáng vẻ ưu nhã thân sĩ kia, chỉ là lời nói ra lại khiến cho Đường Khanh tức đến nghiến răng.

"Bảo bối à, tốt nhất em không nên dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi, tôi không muốn lại làm em thêm mệt mỏi nữa đâu."

"Cút!" Đường Khanh chán nản, mẹ nó toàn là chuyện quái quỷ gì không biết!

Lục Trạch cong môi, trong lời nói rất có hương vị sủng nịnh, "Bảo bối, em muốn tôi phải cút đi đâu bây giờ, hiện tại tôi... Chính là người của em nha."

Tâm tình Lục Trạch chưa từng thoải mái vui vẻ như ngày hôm nay, mọi người đều nói hắn ngậm thìa vàng mà lớn lên, thuận buồm xuôi gió, chỉ có hắn mới biết, hắn cũng không vui vẻ gì, cái loại cảm giác này, làm hắn cực kì chán nản, cho đến khi gặp được nàng, hắn cứ như một người tuyệt vọng đang lạc bước trên sa mạc cuối cùng cũng gặp được một dòng nước, như vậy thử hỏi làm sao hắn cam lòng buông tay.

Nói về vấn đề không biết xấu hổ, Đường Khanh đúng là cam bái hạ phong, chỉ là tình huống trước mắt này lại làm cho nàng có chút không biết phải làm sao, hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro