[TG3] Ảnh hậu đột kích 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Cái tên《 Chiến quốc công chúa 》làm Đường Khanh cảm thấy có chút quen tai, còn không phải là bộ phim lúc nàng mới xuyên qua đã bị cái tên người đại diện đáng khinh kia chỉ vì một vai diễn nữ phụ 3 mà muốn nàng bán mình cho tên Lục thiếu đó sao, chính bộ điện ảnh này trong tương lai sẽ ở thế giới này lấy được thành tích vô cùng tốt, mà Cố Dĩ Mạt, sau khi trải qua một đêm ở Dạ Sắc, thiếu chút nữa liền trở thành nữ chính của《 Chiến quốc công chúa 》, nhưng cô cũng tự biết kỹ thuật diễn của mình không đủ để nhận vai diễn này, nên cũng không đáp ứng lời mời của Lục đại tổng tài, mà chỉ nhận một vai nữ phụ 3. Đây cũng là lí do vì sao Cố An Nhiên lại chán ghét Cố Dĩ Mạt đến vậy, cơ hội chính mình vất vả lắm mới có thể lấy được đến tay, lại bị bạn cùng phòng cướp đi một cách dễ dàng như vậy, hỏi nàng làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Mắt thấy cốt truyện của thế giới này lại hỗn loạn thêm lần nữa, Đường Khanh cũng không để ý hắn tìm được lối tắt như vậy từ nơi nào, dù sao nếu làm vậy sẽ có chút bị động, nàng nói thẳng: "Tôi không cần sự giúp đỡ của ngài."

Lục Trạch trầm mặc trong chớp mắt, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu được. Hắn đã điều tra rõ ràng cô gái này, nàng là một người có tính tình vô cùng quật cường, gia cảnh bình thường, cha mẹ đều đã mất, trước kia vì muốn lấy được cơ hội đóng phim thậm chí còn chạy tới mấy nơi gọi là 'nơi tụ tập của nhà đầu tư', tuy nói... Cuối cùng nàng cũng không đáp ứng cái gì, thậm chí còn bị người đại diện tuyên bố phong sát, nhưng một mình nàng liền cứ như vậy, thà đi bán vé số, còn hơn là phải cúi đầu trước bất cứ ai, thực sự là kiêu ngạo đến ngất trời.

Trong mắt Lục Trạch hiện lên một tia thưởng thức, hắn rất yêu thích nàng như vậy, không giống những nữ nhân chỉ vì cái gọi là cơ hội mà không từ thủ đoạn.

"Bảo bối, em và tôi ở bên nhau, không cần phải so đo quá nhiều, những thứ tôi cho em, đều là những thứ em nên có được."

Đường Khanh sắc mặt điềm nhiên, nàng chưa từng nghĩ muốn dựa vào hắn, mặc dù tương lai sẽ có lúc không tránh khỏi phải nhờ vả, nhưng ít nhất cũng không phải hiện tại.

"Lục tổng, đây là quyết định của tôi, hy vọng ngài sẽ không can thiệp."

Lục Trạch thấy nàng cố chấp, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên hắn muốn đối tốt với một người, đối phương lại không hề cảm kích. Nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, nếu nàng đã muốn hắn tôn trọng quyết định của nàng, vậy hắn sẽ làm theo. Tương lai còn dài, lấy địa vị của hắn, đến một ngày nào đó nàng nguyện ý dựa vào cũng không sao cả. Còn hiện tại, hắn cũng vui vẻ để nàng làm theo ý mình, chờ đến khi nàng mệt mỏi rồi, vậy đó sẽ là lúc hắn đến tiếp nhận thay nàng.

"Được, tôi có thể không can thiệp vào chuyện của em. Nhưng bảo bối à, em cũng nên sửa lại cách xưng hô đi, tôi không muốn lần sau từ trong miệng em nghe được hai chữ Lục tổng nữa." Khoé miệng Lục Trạch tuy mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại hơi híp lại, cứ như đang nghĩ nên trừng phạt nàng như thế nào nếu nàng cự tuyệt.

Đường Khanh không ngốc, tuy không hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng cũng đoán được nếu mình không thuận theo, có lẽ sẽ phải chịu tội một chút đây.

Vì thế, khó có khi Lục Trạch nghe được lời nói không mang theo phản kháng của đối phương.

"Được." Nghĩ nghĩ, nàng nói: "Lục Trạch." Nói xong, nàng ghé mắt thấy Lục Trạch đang nhướng mày, liền biết hắn đối với xưng hô cũng không vừa lòng, vì thế lại rũ mắt nói: "Lục Trạch, dù sao anh cũng phải cho tôi thời gian thích ứng."

Nghe vậy, Lục Trạch thật ra cũng hơi kinh ngạc một chút, một người kiêu ngạo như thế cư nhiên lại chịu cúi đầu rồi, đúng là một kinh hỉ nha.

"Được, tôi sẽ cho em thời gian thích ứng, chỉ là, hy vọng em sẽ không để cho tôi phải đợi quá lâu."

Dứt lời, bên trong xe lại khôi phục an tĩnh, Lục Trạch không mở miệng, Đường Khanh tự nhiên cũng không mở miệng.

Sau khi dùng cơm trưa, Lục Trạch còn phải tới công ty, vì thế liền đưa Đường Khanh trở về chung cư, đương nhiên, vào thời điểm rời đi, Lục đại tổng tài vẫn không biết xấu hổ muốn Đường Khanh hôn một cái.

Trở lại chung cư, Cố Dĩ Mạt cũng không ở nhà, dù sao cô ấy còn là người còn có cha mẹ, không thể tuỳ hứng giống như Đường Khanh, không phải đi làm là ở lì trong nhà.

Cha mẹ của nguyên chủ thật ra có để lại một chút tài sản, không nhiều lắm, hơn ba mươi vạn, ở trong thành phố S cũng chỉ đủ mua WC, nhưng tính ra, cũng đủ cho chi tiêu qua ngày mấy năm gần đây của nguyên chủ.

"Hệ thống, ta nhớ là qua thời gian này hình như sẽ có một bộ điện ảnh hài hước nhận được rất nhiều sự chú ý, vốn đầu tư lại rất ít." Đường Khanh nằm ở trên giường, lục lại cốt truyện mà hệ thống đưa từ trước.

Nhận thức ký chủ lâu như vậy, hệ thống lập tức đoán được nàng muốn làm cái gì.
"Ngươi muốn lấy tiền đi đầu tư bộ điện ảnh kia?"

"Đầu tư ít tiền lợi nhuận lại cao, một cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua được. Cố Dĩ Mạt có trái tim thánh mẫu, nhưng ta thì không diễn nổi cái vai thánh mẫu đó, vạn nhất một ngày nào đó nam chủ chán ta rồi, một chân đạp bay ta, thì ít nhất ta vẫn còn có tiền ở bên cạnh, với lại ngoài việc cứu vớt nam chủ hắc hoá, thì ta còn phải tìm người điều tra cái phòng thí nghiệm kia để còn phá huỷ nữa chứ."

Hệ thống nghe nàng phân tích, hơn nữa vì hoàn thành nhiệm vụ, nó cũng không phân vân thêm, sảng khoái nói: "Bộ phim điện ảnh《 Ma giáo giáo chủ thực khuynh thành 》, hiện tại hẳn là đang vì vấn đề tài chính mà lâm vào đường cùng."

Nội dung của《 Ma giáo giáo chủ thực khuynh thành 》chính là Ma giáo giáo chủ nam giả nữ trang, mưu toan mê hoặc Thái Tử, làm nhiễu loạn cung cấm, điên đảo vương triều, quá trình thì vô cùng khôi hài, kết cục lại không hề tốt đẹp, cuối cùng vào lúc giáo chủ sắp phá hoại triều chính thành công, lại bị Thái Tử Phi một đao giết chết.

Không sai, bộ phim này giáo chủ không phải vai chính mà chỉ là nam phụ 2 pháo hôi, vai chính thực sự là Thái Tử Phi, nam chủ Thái Tử mặc dù trong thời gian ngắn đã bị hắn mê hoặc, cuối cùng vẫn gương vỡ lại lành với Thái Tử Phi.

Người ta nói, nam chính lưu giữ trái tim nữ chính, nam phụ lưu giữ trái tim người xem, hơn nữa trong kịch bản hắn phụ trách không ít phân đoạn khôi hài, cho nên thời điểm giáo chủ chết đi, đã làm cho rất nhiều người thương tâm, nhưng cũng bởi vì kết cục đại nghịch chuyển này, đã khiến cho bộ phim một lần liền trở thành kinh điển.

Một bộ phim kinh điển như thế, hiện giờ đang gặp phải vấn đề về tài chính, Đường Khanh sao có thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên sau khi nhận thưởng vé số ngàn vạn, lại trừ đi thu nhập từ thuế, liền cầm tám trăm vạn còn dư lại đi tìm đạo diễn phim.

Bên trong đoàn phim《 Ma giáo giáo chủ thực khuynh thành 》, sắc mặt đạo diễn Trương cũng không tốt lắm, nữ chính đã bỏ diễn, mà nam chính cùng nam phụ 2 sau khi biết được nữ chính bỏ diễn, cũng mang theo trợ lý đi luôn, chỉ còn lại có vài người đóng vai phụ, vai quần chúng cùng nhân viên công tác đoàn phim mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đạo diễn Trương, thế này..." Phó đạo diễn mặt ủ mày chau, sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Nếu không, bộ phim này hay là bỏ đi."

"Không, không thể được." Đạo diễn Trương trầm mặt, nhìn bộ phim trước mắt mà mình bỏ ra rất nhiều tâm huyết này, một lúc sau, như đã hạ quyết tâm rất lớn, mở miệng nói: "Nếu đã không tìm được nhà đầu tư, vậy tôi sẽ tự bù vào chỗ tiền còn thiếu."

Phó đạo diễn vẻ mặt khiếp sợ, "Ông điên rồi, tôi còn không rõ ông như thế nào hay sao, toàn bộ gia sản của ông cũng chỉ có tầm hai ba trăm vạn, làm sao có thể bù vào lỗ hổng này được!"

"Nếu vẫn không đủ, tôi còn một căn hộ ở thành phố S..." Đạo diễn Trương nói, từ trên người móc ra một bao thuốc lá.

Vào lúc ông sắp bật lửa hút thuốc, liền thấy Đường Khanh đang dẫm trên đôi giày cao gót, chậm rãi bước tới.

Đoàn phim đối với sự xuất hiện đột ngột của một vị đại mỹ nhân thập phần yêu diễm cảm thấy rất ngạc nhiên, trong khi đạo diễn vẫn còn đang ngập ngừng chưa hoàn hồn, thì phó đạo diễn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, mở miệng nói: "Không biết vị tiểu thư này muốn đi đâu, nhưng hình như tiểu thư đã đi nhầm đường rồi, nơi này là..."

Không đợi ông nói xong, Đường Khanh đã lên tiếng, đánh gãy lời nói của ông, hỏi: "Đây ko phải là đoàn phim《 Ma giáo giáo chủ thực khuynh thành 》sao?" Nàng vốn biết rằng mình không hề tới sai chỗ, lại chậm rãi nói: "Có vẻ như tôi đã không đi nhầm nơi rồi."

Phó đạo diễn vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, "Vậy xin hỏi, cô tới tìm đoàn phim của chúng tôi là có chuyện gì sao?"

"Tôi tới đây để gặp đạo diễn Trương, bàn bạc với ông ấy một chút về chuyện đầu tư."

...

Dasom: Cầu vote! cầu vote! cầu vote!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro