[TG3] Ảnh hậu đột kích 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Lục Trạch cứ ngồi ngây ra như vậy, không biết qua bao lâu sau, cái cảm giác thống khổ thấu tim kia mới dần dần giảm bớt, mà vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa sổ xe.

"Lục Trạch." Đường Khanh vẫn mặc trên người một thân cổ trang, đối với sự xuất hiện Lục Trạch, cũng không có gì kinh ngạc, nàng chỉ sợ Lục Trạch xuống xe sẽ thu hút những sự chú ý không cần thiết, nên mới tự mình đi tới chỗ hắn.

Sắc mặt Lục Trạch đã khôi phục lại thần sắc như bình thường, hắn ấn nút hạ cửa sổ xe xuống, liền nhìn thấy một vị nam tử mặc trang phục cổ trang trông vô cùng tà mị xuất hiện ở trước mặt mình.

"Bảo bối, tôi thật không biết em mặc đồ cổ trang trông lại loá mắt như thế, thật không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng này của em." Mắt hắn hơi híp lại, trên khóe miệng tuy vẫn treo một nụ cười, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Đường Khanh bị hắn nhìn đến có chút không thoải mái, lại không thể không căng da đầu lên nói: "Lục Trạch, anh chờ tôi một lát, hôm nay tôi cũng sắp quay xong phần diễn của mình rồi."

Thấy cô gái trước mắt cố ý bỏ qua đề tài mà hắn vừa nói, Lục Trạch cũng không làm khó nàng, "Được, tôi ở chỗ này chờ em."

Đoàn phim đã sớm nổi lên tò mò đối với chiếc siêu xe đột nhiên xuất hiện này, mà sau khi thấy Đường Khanh bước về phía đó, sự tò mò trong mắt họ lại càng nhiều thêm vài phần, cũng may có đạo diễn Trương trấn thủ, mới có thể dời đi sự chú ý của mọi người .

"Đều ngây ngốc ra đấy làm gì! Lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền của, phân cảnh của An Nhiên hôm nay sắp quay xong rồi, các người lại còn chịu chú tâm!" Sau khi đạo diễn Trương rống xong, liếc mắt cách đó không xa, liền chậm rãi thu hồi sự tò mò trong lòng.

Việc của nhà đầu tư, còn không tới phiên ông lắm miệng, hơn nữa người có thể đi loại siêu xe này, toàn bộ thành phố S cũng không mấy người, hắn vẫn coi như không biết cho thỏa đáng.

Đường Khanh rất mau thay trang phụ diễn ra, sau khi từ biệt cùng Cố Dĩ Mạt liền đi về phía Lục Trạch.

Bên trong xe, Lục Trạch nhìn Đường Khanh đã thay ra trang phụ diễn, không biết vì sao, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia thất vọng, giống như có thứ gì đó đột nhiên biến mất, làm trong lòng hắn có chút vắng vẻ, loại cảm giác này làm phi thường rất khó chịu.

Đường Khanh tuy nhìn có vẻ như không để ý đến Lục Trạch, nhưng thật ra mọi tâm tư của nàng đều đang đặt trên người hắn, đối với cảm xúc dao động đột nhiên của hắn đương nhiên cũng đã nhận ra.

"Lục Trạch, anh làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Tuy nói như thế, nhưng tốc độ xe lại nhanh tới mức kinh người.

"Lục Trạch, anh có thể dừng xe trước được không?"

Đường Khanh tận lực làm cho ngữ khí có vẻ nhu hòa, dù sao nàng không muốn còn chưa công lược xong, liền cùng thế giới này nói hẹn gặp lại đâu.

Cũng may, Lục Trạch chỉ thất thố trong thời gian rất ngắn, liền khôi phục bình thường, tốc độ xe cũng chậm lại, nhưng Đường Khanh vẫn sợ hắn lại 'phát bệnh' thêm lần nữa, trầm mặc một chút, liền nghĩ ra một cái chủ ý.

"Lục Trạch, tôi không muốn đi ra ngoài ăn cơm." Nói xong, nàng đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi, "Anh cũng đã mời tôi ăn cơm vài lần rồi, vậy lần này hãy để tôi mời anh ăn một bữa đi."

Nghe vậy, Lục Trạch hơi nhướng mày, hắn đúng là không tin câu chuyện ma quỷ này của nàng, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Nếu là em mời khách, vậy chỉ đường đi."

Cuối cùng Đường Khanh đã dẫn hắn trở về chung cư của mình, đương nhiên, trước khi về đến đó, nàng đã cùng hắn đi chợ, mua một đống đồ ăn trở về.

Đường đường là Lục đại tổng tài lại chạy tới chợ bình dân mua đồ ăn, chỉ riêng việc này đã đủ làm khiếp sợ không ít thành phần thượng lưu của thành phố S rồi, nhưng Lục đại tổng tài lại vô cùng thong dong bình thản, trên mặt không có nửa điểm không vui.

Trù nghệ là một trong những bàn tay vàng của Đường Khanh, vẫn luôn rất ít được sử dụng, chủ yếu là vì nàng cảm thấy nấu cơm quá mệt mỏi, phải mua đồ ăn còn phải dọn dẹp, cho nên nàng rất ít khi xuống bếp, chỉ là hôm nay Lục Trạch đột nhiên xuất hiện ở đoàn phim, lại làm nàng nghĩ tới một sự kiện khác.

Lục Trạch là ai, chính là người khiến cho ai ai trong giới giải trí cũng phải nhìn chằm chằm, hiện tại nàng còn chưa thành danh, người nhắm vào nàng hẳn là sẽ không nhiều, nhưng một khi đã thành danh, vậy sẽ có thêm rất nhiều phiền toái, nàng không muốn về sau bị ngày ngày bị oanh tạc bởi các phương tiện truyền thông, sau khi suy nghĩ kĩ, nàng liền quyết định dùng một tay trù nghệ này để thu mua hắn, mong rằng hắn sẽ đáp ứng chút yêu cầu này của mình.

Trù nghệ của Đường Khanh đương nhiên là không ai sánh bằng, ngay cả người đã ăn đủ loại của ngon vật lạ trong thiên hạ như Lục Trạch, sau khi ăn thức ăn nàng nấu xong, liền hoài nghi có phải trước kia mình toàn ăn những thứ rác rưởi gì.

"Nói đi." Lục Trạch có chút không muốn buông đôi đũa xuống, nếu không phải bụng hắn thật sự ăn không nổi nữa, hắn cảm thấy một bàn đồ ăn trước mắt này, hắn cũng sẽ ăn đến sạch sẽ.

Đường Khanh nhìn dáng vẻ lười biếng của đối phương, lúc này mới mở miệng, "Lục Trạch, quan hệ của hai chúng ta, tôi hy vọng có thể giữ bí mật." Dứt lời, nàng thấy quanh thân đối phương lộ ra một hơi thở khủng bố, tức khắc nói tiếp: "Anh cũng biết thân phận của anh rồi đấy, tôi không muốn toàn bộ nỗ lực mà tôi bỏ ra đều bị người ta phủ nhận."

Lục Trạch đang nghe nàng nói nửa câu đầu, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng nửa câu sau lại làm hắn bình tĩnh hơn nhiều.

"Điều kiện cùa em tôi có thể đáp ứng, chẳng qua..." Lục Trạch híp mắt, cười như không cười nói: "Em không được ở lại cái chung cư này nữa." Nói xong lời này, hắn liền đứng từ trên ghế lên, đảo mắt nhìn chung quanh, sau đó dừng lại ở chiếc đồng hồ trên tay, mở miệng nói: "Cho em nửa giờ, hãy đóng gói hết tất cả đồ đạc đi."

Đường Khanh không thể tin nổi nhìn về phía hắn, mà vào lúc này, cánh của chung cư đột nhiên xuất hiện một động tĩnh nhỏ.

Người mở cửa không phải ai khác, đúng là nữ chủ Cố Dĩ Mạt vừa đóng phim trở về.

"An Nhiên, cô muốn dọn đi?"

Cửa vừa mới mở ra, Cố Dĩ Mạt liền nghe được câu nói cuối cùng của Lục Trạch, cô nhìn về phía Đường Khanh, ánh mắt mang theo nghi hoặc

Đường Khanh lập tức lắc đầu, theo đạo lý mà nói, tuy mấy thế giới trước tư vị ở chung cùng nam chủ cũng không phải dễ chịu, nhưng nàng vẫn có quan hệ rất tốt với nữ chủ, tự do tự tại, hơn nữa tính cách của nữ chủ tính so với nam chủ thì tốt hơn nhiều.

Nhưng mà, Lục Trạch làm sao có thể cho phép nàng một mình ở bên ngoài, hắn lại nhìn đồng hồ, nói: "Em còn có hai mươi ba phút để đóng gói đồ đạc."

Đường Khanh rất muốn tiến lên lý luận, nhưng hiện tại nàng cùng nam chủ lý luận, vẫn là quá yếu, vào lúc nàng ủ rũ cụp đuôi chuẩn bị đi thu thập hành lý, lại nhìn thấy nữ chủ Cố Dĩ Mạt từ trước đến nay vẫn luôn mềm yếu tiến lên, mở miệng nói: "Lục tiên sinh, An Nhiên không phải thuộc về anh, anh không có quyền quyết định nàng ở nơi nào!"

Như đã dùng tới dũng khí rất lớn, đôi tay Cố Dĩ Mạt gắt gao nắm chặt góc áo.

Lục Trạch lạnh nhạt nhìn về phía cô, đột nhiên bước lên một bước, vào lúc Cố Dĩ Mạt bị dọa đến nhảy dựng cả lên, chỉ thấy hắn đột nhiên đem Đường Khanh ôm vào trong lòng, "Cố tiểu thư, tôi niệm tình cô là bạn cùng phòng của An Nhiên, lời nói lúc trước kia sẽ không cùng cô so đo, nhưng nếu lần sau cô lại để tôi nghe được lời này, vậy tôi cũng mặc kệ cô có phải phụ nữ hay không, cô hiểu chứ?"

Khí chất cường đại đột nhiên đánh úp lại, Cố Dĩ Mạt cảm nhận được sau lưng cô đã có mồ hôi lạnh trượt xuống, bởi vì sợ hãi, cô có hơi phát run, chỉ là nhìn vẻ mặt không muốn bị ôm vào lòng của Đường Khanh, cô liền hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Lục tiên sinh, tôi hy vọng ngài có thể tôn trọng An Nhiên!"

Đường Khanh liền cứ như vậy trơ mắt nhìn nam nữ chủ vì chính mình mà cãi nhau, nói thật, cảm giác này thập phần kỳ diệu, ngay cả hệ thống cũng nhịn không được mở miệng, "Nam nữ chủ tranh chấp chỉ vì một nhân vật pháo hôi, thế giới này đúng thật là... Kỳ diệu."

Hệ thống có thể ngồi im xem diễn, nhưng nàng thì không thể, mắt thấy sự kiên nhẫn của Lục Trạch sắp biến mất không còn, chuẩn bị nổi giận, Đường Khanh đành phải mở miệng trước, "Dĩ Mạt."

Sau khi nàng mở miệng, Lục Trạch cùng Cố Dĩ Mạt đều đem lực chú ý chuyển qua trên người nàng.

"Lục Trạch, tôi đi thu thập hành lý, anh buông tôi ra trước đã." Nói xong, thấy Lục Trạch buông tay, nàng liền đi tới trước mặt Cố Dĩ Mạt, cho nàng một cái ôm thật chặt, tươi cười sáng lạn nói: "Dĩ Mạt, tuy rằng dọn ra ngoài ở, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro