[TG4] Trọng sinh tận thế 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Chạy đôn chạy đáo suốt cả một ngày, đôi chân của Đường Khanh đau đến nỗi như sắp đứt ra, khác với nàng, đồ đạc mà Sở Việt đặt bên trong không gian của nàng hầu như đều là những thứ có giá trị vô cùng to lớn, tỷ như gần năm mươi chiếc xe việt dã cải tiến, tỷ như hàng tấn xăng, các loại vũ khí nóng, rốt cuộc thì sản nghiệp dưới tay hắn vốn đã có cả trong tối lẫn ngoài sáng, những tài nguyện mà người thường căn bản không có được, lại chẳng qua chỉ cần một câu của hắn.

Một ngày qua đi, tới ban đêm, bên trong biệt thự Sở gia, Đường Khanh đã sớm mệt đến nỗi trực tiếp nằm bò trên bàn cơm.

"Sở tiên sinh, ngài vừa mang tiểu thư đi nơi nào vậy, làm cho cô ấy mệt đến mức này." Người nói chuyện chính là Lý thẩm, bà cũng là người duy nhất theo nàng từ Hạ gia tới đây, là người đã nhìn Hạ Mộc lớn lên từng ngày, trên danh nghĩa tuy chỉ là một người hầu, nhưng lại có tình cảm vô cùng sâu đậm đối với Hạ Mộc. Lúc này nhìn nàng mệt thành như vậy, lập tức cảm thấy đau lòng.

"Lý thẩm, việc này không trách Sở Việt, là tự cháu muốn đi theo anh ấy." Đường Khanh lập tức giải thích nhận lỗi lầm về mình, rất sợ Lý thẩm chọc phải tên sát thần này, dù sao hiện tại Sở Việt đã không còn là Sở Việt khi xưa.

Nhưng mà, Đường Khanh giải thích còn chẳng bằng không giải thích, Lý thẩm nghe xong lời này, tức khắc nhíu mày hỏi, "Tiểu thư, người cùng Sở tiên sinh cãi nhau sao?"

"Không, không có."

"Vậy tại sao tiểu thư lại gọi tên đầy đủ của Sở tiên sinh như vậy, trước kia tiểu thư cũng chưa từng gọi tiên sinh như vậy."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý thẩm, biểu tình của Đường Khanh nháy mắt cứng đơ, sau đó lại hơi nghiêng cổ nhìn về phía Sở Việt bên kia.

Hạ Mộc lúc trước gọi hắn là Việt ca ca, nhưng nàng thật sự không gọi nổi cái xưng hô buồn nôn như vậy,

Sở Việt không có biểu tình gì khác thường, nhưng chỉ đôi mắt lạnh nhạt kia của hắn đã đủ để thuyết minh hết thảy, nàng cũng không dám cùng hắn đối nghịch, đây chính là một vị chỉ cách sự hắc hoá hoàn toàn có 20% thôi đấy.

"Lý thẩm, cháu đói bụng rồi, có cái gì ăn không?"

"Ai nha, tiểu thư chờ một chút, tôi lập tức bưng đồ ăn lên." Lý thẩm tức khắc đi về phía phòng bếp, dạ dày của tiểu thư nhà bà vốn đã không tốt, không thể để nàng chịu đói được.

Tống cổ Lý thẩm xong, Đường Khanh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sở Việt đã trọng sinh, hai người dĩ nhiên sẽ không tiếp tục ngủ chung, cũng may nguyên chủ ở Sở gia cũng có phòng riêng của chính mình, kỳ thật trước kia hai người vẫn là tách ra ngủ, chuyện hôm trước đơn giản là nguyên chủ cố ý làm nũng ăn vạ trong phòng của Sở Việt không chịu đi nên mới ngủ chung, từ phương diện nào đó mà nói, Sở Việt là một người thập phần quân tử, trước khi chưa chính thức cưới nàng vào cửa, chuyện giường chiếu từ trước đến nay đều không làm đến bước cuối cùng, đáng tiếc, cuối cùng lại thành tiện nghi cho kẻ khác.

Tâm sự đã buông xuống, một đêm này nàng ngủ vô cùng ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Đường Khanh bị người đánh thức, mà người đánh thức nàng không phải ai khác, chính là Lý thẩm.

"Tiểu thư, người còn nói không phải cãi nhau với Sở tiên sinh." Dứt lời, Lý thẩm thở dài, lại nói: "Tiểu thư, Lý thẩm ta là kẻ đã nhìn người lớn lên, tiên sinh đối xử với người như thế nào, Lý thẩm nhìn thấy vô cùng rõ ràng, bây giờ, người đừng giận dỗi với tiên sinh nữa, tuy tiên sinh ngoài mặt lạnh như băng, kỳ thật trong lòng lại rất lo lắng cho người. Hôm qua tiên sinh ở trong thư phòng cả đêm, tôi nghe những người khác nói, tay của tiên sinh là do tự mình đả thương, đêm nay lại không ngủ, dù là người làm bằng sắt cũng sinh bệnh mất."

Đường Khanh mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nghe Lý thẩm lải nhải nói, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, "Sở Việt sinh bệnh?"

"Đúng vậy, tiên sinh khẳng định là do trong lòng lo lắng cho tiểu thư nên mới sinh bệnh, tiểu thư, người đi xem......" Lý thẩm còn đang định khuyên nàng thêm chút nữa, không nghĩ tới bản thân mình còn chưa nói xong, liền thấy nàng giày cũng không kịp xỏ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Thấy thế, bà bất đắc dĩ nở nụ cười, "Tiểu thư, tôi còn chưa nói xong đâu, còn nữa, giày của người, mau đi vào kẻo bị cảm lạnh."

Một ngày trước tận thế, dị năng giả sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng quá trình để thức tỉnh này lại không hề dễ chịu, thậm chí có người còn không chịu đựng nổi, cuối cùng trực tiếp nổ tan xác mà chết. Sở Việt sinh bệnh vào lúc này có lẽ cũng là bởi lí do này, chuyện này chính là điểm mấu chốt vô cùng quan trọng, Đường Khanh cũng không dám để cho hắn có chút sơ xuất nào, vì thế liền không kịp nghĩ nhiều lập tức chạy tới thư phòng.

Sở Việt tuy bị bệnh, nhưng lại không ở trong phòng ngủ, gần đây hắn đều nằm trên sô pha trong thư phòng, trên sô pha có đệm rất dày, so với giường nằm ở phòng ngủ cũng không kém bao nhiêu. Nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, hắn liếc mắt nhìn Đường Khanh dáng vẻ vội vội vàng vàng chạy tới, thấy đôi chân nàng không mang giày, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại tiếp tục nhắm mắt.

Nàng không phải Hạ Mộc, mà dù có là Hạ Mộc, cũng không có quan hệ gì với mình, hắn không giết nàng đã là tận tình tận nghĩa.

Đường Khanh thấy hắn nhắm mắt, không nói hai lời liền đi qua, duỗi tay sờ vào cái trán nóng bỏng của hắn, vừa chạm vào, thoáng chốc hoảng sợ, "Sở Việt, anh không sao chứ?"

"Đi ra ngoài." Sở Việt nhắm hai mắt, tuy rằng sinh bệnh, nhưng khí thế lại không giảm chút nào.

"Không được, anh bị bệnh, tôi còn phải chăm sóc cho anh." Nói xong, sợ hắn hiểu lầm, lại giải thích: "Tôi còn phải dựa vào anh để giữ mạng cơ mà, cho nên hiện tại tốt nhất anh cứ nghe theo tôi." Nói xong, nàng liền lưu loát xắn ống tay áo đi tới phòng tắm.

Thức tỉnh dị năng, vẻ ngoài chẳng khác gì cảm sốt bình thường, nhưng rốt cuộc cũng không phải phát sốt, cho nên uống thuốc cũng không tác dụng gì cả, trước mắt nàng chỉ có thể dùng cách hạ nhiệt bằng cách vật lý nguyên thủy nhất cho hắn.

Một bồn tắm nhanh chóng được xả đầy, trong lúc đó nàng còn thuận tiện nhỏ thêm vài giọt nước linh tuyền vào trong, làm xong hết thảy, Đường Khanh lại lần nữa đi đến trước mặt Sở Việt, không nói hai lời liền đỡ hắn lên, sau đó...... Nàng bi kịch phát hiện mình căn bản là không đỡ hắn dậy nổi, ngược lại còn cùng hắn ngã vào trên sô pha.

Sở Việt khóe môi cong lên, châm biếm một tiếng, như đang cười nàng không biết tự lượng sức mình.

Thấy thế, Đường Khanh cũng không nhụt chí, nàng đỡ không được không có nghĩa là những người khác trong Sở gia cũng thế, vì thế nàng lập tức gọi bảo tiêu đến đưa hắn vào phòng tắm.

Sở Việt nhíu mày, thập phần muốn đá lũ người này ra ngoai, nhưng hiện tại đừng nói là đá người, ngay cả giơ tay cũng không có chút sức lực nào, vì thế chỉ có thể lạnh mặt tùy ý để nàng mệnh lệnh cho bảo tiêu đem mình ném vào bồn tắm.

Tuy Đường Khanh chỉ đỡ hắn có một lúc, tay đã hơi run lên, cái thân thể này thực sự là yếu như gà, chỉ một chút như vậy mà đã mệt mỏi tới nỗi sắp không chịu được. Chẳng qua trước mắt chuyện rèn luyện thân thể đã không còn kịp nữa rồi, đành phải đi một bước tính một bước vậy.

Trên người Sở Việt còn mặc áo sơmi của ngày hôm qua, sớm đã nhăn dúm dó, sau khi hắn ngâm mình trong nước lại càng hủy không ra hình thù gì, nhưng hắn cứ như không để ý chút nào, tùy ý nằm dài bên trong bồn nước lạnh.

Sốt cao bộc phát đã khiến hắn một đêm không nhắm mắt nổi, hiện tại không biết có phải vì ngâm mình trong nước lạnh giúp cơ thể hắn thoải mái hơn hay không, cư nhiên lại cảm thấy mệt mỏi ngủ thiếp đi......

Đường Khanh thở dốc một hồi, sau khi sức lực khôi phục liền rời khỏi phòng tắm. Từ sáng sớm tới giờ, nàng còn chưa được ăn cái gì, bụng đã sớm đói tới mức dán vào lưng, nếu tên tôn sát thần kia đã ngủ rồi, vậy trước tiên nàng sẽ đi ăn bữa sáng trước, sau đó lại gọi người đỡ hắn đỡ về phòng là được.

Nàng vừa đi, Sở Việt vốn dĩ đang ngủ thiếp đi vì mệt mỏi bỗng dưng mở hai mắt ra, đời trước hắn cũng đã thử qua biện pháp ngâm mình trong nước lạnh, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, khác với hiện tại rất nhiều, hắn có thể khẳng định thứ nước này, nàng nhất định đã động tay động chân.

Xem ra, nha đầu này vẫn còn ẩn dấu chút bí mật......

Dùng bữa sáng xong Đường Khanh lại quay lại phòng tắm, thấy Sở Việt vẫn đang ngủ như lúc nàng rời đi, cũng không quấy rầy, chỉ tiến lên sờ vào trán hắn, phát hiện đã không còn nóng hổi như lúc trước, liền gọi người đưa hắn về phòng.

Chỉ là, tuy hắn không còn sốt cao như trước, nhưng quần áo đã sớm ướt sũng trên người kia lại làm nàng cảm thấy không biết phải làm sao.

"Hạ tiểu thư, ngài thế này là đang khiến cho chúng tôi khó xử, chúng tôi cũng không dám cởi quần áo của tiên sinh, nếu tiên sinh biết sẽ giết chúng tôi mất." Bảo tiêu vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Đường Khanh, sau đó liền đem cả người Sở Việt dựa vào người nàng rồi chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro