[TG5] Sư đệ tu tiên hắc hoá 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Đường Khanh lập tức đem Hồng Hồ bảo hộ phía sau, kết cục của kẻ khiến cho nam chủ tức giận sẽ như thế nào, nàng vô cùng rõ ràng. Những năm gần đây Hồng Hồ luôn ở bên cạnh nàng, vừa là thầy vừa là bạn lâu như vậy, nàng sớm đã coi nó như người thân, mà đã là người thân, làm sao có thể cho phép người khác đả thương nó.

Còn nàng, trong nháy mắt vừa rồi đã nhanh chóng nghĩ ra một đối sách tương đối vẹn toàn, tốt xấu gì nàng cũng là tu vi kim đan, cùng lắm thì tốn chút giá trị tích phân lại tìm một khối thân thể khác, ở thế giới tu chân, chỉ cần linh hồn không bị tuyệt diệt, ngươi không thể tính là đã "chết".

Nhưng mà, Hồng Hồ nhìn hành động này của nàng, lại cảm thấy nao nao trong lòng, năm đó, mẫu thân của nàng, cũng là đẩy nó xuống phía sau để bảo hộ như thế này. Bởi vì nợ ân tình quá lớn, cho nên dù nó đã là linh thú lục giai, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm thú tọa kỵ cho nàng.

"Kỳ Tu, nếu ngươi dám làm nàng thương tổn nửa phần, Huyền Kiếm Tông ta tuyệt không tha thứ!"

"Thương tổn nàng? Sao ta có thể xuống tay được, năm đó sư tỷ đối xử với ta tốt như vậy, ta chính là tới báo ân." Kỳ Tu nhìn nàng, cười lạnh mở miệng.

Nụ cười như vậy, tất cả mọi người vừa xem liền hiểu ngay, hơn nữa một thân sát khí trùng trùng làm cho người ta sợ hãi kia, rốt cuộc là báo ân gì chứ, chỉ sợ ân này báo xong lành ít dữ nhiều.

Đường Khanh đã bắt đầu tự bổ não cái mà hắn gọi là "báo ân", một lát sau, nàng gào khóc cùng hệ thống: "Thống đại đại, cầu thương xót!"

Thống đại đại ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, "Nói đi."

Đường Khanh: "Ta nhớ là hệ thống thương thành có đan dược giảm bớt thống khổ, đến lúc đó nhớ lấy cho ta mấy viên."

Thống đại đại tỏ vẻ: "Đều là việc nhỏ, lấy bao nhiêu trừ giá trị tích phân bấy nhiêu."

Đường · đã sống không còn gì luyến tiếc · Khanh: "Trừ thì trừ đi, chỉ cần không sống sờ sờ mà bị đau đớn đến chết là tốt rồi."

Cùng hệ thống thương lượng xong, trên mặt nàng vẫn là vẻ thanh lãnh cao ngạo trước sau như một, không có nửa điểm sợ hãi, thậm chí còn mang theo vài phần châm biếm, "Có thể chờ được ngày sư đệ báo ân, đúng là phúc ba đời của ta, không biết sư đệ định báo ân như thế nào."

Thấy nàng cuối cùng cũng nói chuyện với mình, Kỳ Tu khắc chế nội tâm bạo động, dương môi cười nhạt, nụ cười này, ngay cả Hoả Diễm Hồng Hồ từ trước đến nay luôn lấy mị hoặc làm tự hào cũng phải cúi đầu chịu thua.

"Cú đá kia của sư tỷ, thực sự đã giúp ta một đại ân, nếu không, ta cũng không thể gặp được kỳ ngộ ngày đó. Sư tỷ trước kia đối đãi ta không tệ, thời thời khắc khắc mang theo ta bên người, ta lao tâm khổ tứ suy nghĩ không biết nên báo đáp ân tình của sư tỷ như thế nào, suy nghĩ một hồi, bỗng cảm thấy có một biện pháp cũng không tệ."

Đường Khanh ẩn ẩn cảm thấy đại sự không ổn, lại sau khi nghe hắn mở miệng thêm lần nữa, hoàn toàn đen mặt.

"Nói đến cũng khéo, bên người ta đang thiếu một tỳ nữ, vừa vặn, sư tỷ lại rất quen thuộc những thói quen của ta."

Hồng Hồ vừa nghe thấy đứa trẻ mà mình nhìn lớn lên, đã sớm coi nàng như nữ nhi ruột thịt bị bắt phải làm tỳ nữ cho kẻ khác, làm sao có thể chịu đựng được, bất ngờ dùng một cái đuôi quét tới.

Kỳ Tu khinh miệt cười, hắn đã muốn giáo huấn con hồ ly này từ lâu rồi, bây giờ nó lại tự mình đưa tới cửa, sao hắn có thể buông tha cơ hội này.

Linh thú lục giai cùng Ma Quân đánh nhau, cuối cùng chịu tai ương vẫn là quần chúng xung quanh.

Mắt thấy phòng ốc bốn phía đã bị hủy gần hết, nhưng hai người lại như đã thương lượng tốt với nhau, dù chiến đấu kịch liệt đến mấy cũng không để cho Đường Khanh phải chịu chút nguy hiểm nào. Vậy nên, đánh xong một trận, ngoại trừ nơi Đường Khanh đang đứng còn coi như nguyên vẹn, địa thế xung quanh đã bị tàn phá thảm đến không nỡ nhìn.

Lại nói, Hồng Hồ vốn không phải đối thủ của Kỳ Tu, không bao lâu sau đã dần dần có chút yếu thế, nhưng nó vẫn đau khổ chống đỡ, dù như thế nào cũng không chịu từ bỏ, thậm chí ở thời điểm cuối cùng, vẫn cố gắng kéo chân Kỳ Tu để Đường Khanh có cơ hội rời đi.

Hai mắt Đường Khanh đỏ lừ, thấy đối phương chuẩn bị hạ sát chiêu, lập tức gọi ra Phi Vũ Kiếm, liều mạng chắn lại một chiêu cuối cùng của hắn.

Hồng Hồ còn không phải đối thủ của hắn, huống chi là nàng.

Chỉ là, Kỳ Tu lại dừng động tác, ánh mắt tối tăm nhìn về phía nàng.

"Tránh ra."

"Không thể nào!" Đường Khanh che trước mặt Hồng Hồ, nâng đầu quật cường nói: "Trừ phi ngươi bước qua thi thể của ta!"

Nghe vậy, Kỳ Tu nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, tựa như đang suy xét xem rốt cuộc có nên bước qua thi thể của nàng hay không.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng thu hồi một thân hơi thở sắc bén, khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.

Đường Khanh âm thầm thở ra một hơi, nếu bắt nàng phải trơ mắt nhìn Hồng Hồ tự đi tìm chết, nàng thật sự không làm được, còn những chuyện khác, nàng không cũng nghĩ quản nhiều như vậy. Cũng may, cuối cùng đối phương đã thu tay lại.

"Nếu đã là người của ta, làm sao ta có thể xuống tay giết chết được." Kỳ Tu cười như không cười nói, người không biết còn tưởng rằng hắn đang nói lời âu yếm ấy chứ, nhưng Đường Khanh lại cảm thấy...... Mẹ nó còn không bằng đánh nàng một trận đi! Đánh xong hỏa khí cũng tan, còn hơn cái loại chậm rãi tra tấn tinh thần người ta thế này!

Đường Khanh cắn răng, không thể không cúi đầu nói: "Thả hắn ra, ta đi theo ngươi."

Kỳ Tu cứ như nghe được cái gì đáng cười lắm, "Ngay cả khi ta giết chết hắn, nàng cũng phải đi theo ta."

Đường Khanh nhìn Hồng Hồ ngã xuống đất đầy chật vật, xê dịch bước chân, đi về phía hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Có thể đi rồi chứ."

Đã nói đến mức này rồi, Kỳ Tu cũng không định đuổi tận giết tuyệt, nhìn về phía Hồng Hồ tuỳ ý cười một cái, sau đó liền ôm lấy eo Đường Khanh, rời đi.

Xúc cảm trên eo làm nàng có chút không thoải mái, thân là một người sợ ngứa, eo tuyệt đối là cấm kỵ. Chẳng qua tình huống trước mắt không cho phép nàng được quyền tránh né, nàng chau mày, dùng khắc chế cực đại mới không hất văng tay của hắn ra.

Một lát sau, hai người đi tới một nơi quen thuộc.

Đường Khanh mặt không biểu tình, đi thì rõ là xa, kết quả lại quay về chỗ này.

Bên trong bí cảnh nguy hiểm vô vàn, nhưng vì có nam chủ Kỳ Tu nghịch thiên này ở đây, mặc kệ là phệ hồn đằng hay là kim xà chỉ bạc*, cuối cùng cũng chỉ có kết cục bị treo lên mà đánh thôi.

*Kim xà ngân tuyến??? Kim xà bạch ngân ti???

Một bên yên lặng phỉ nhổ đám gia hoả nghe thì có vẻ lợi hại mà chẳng được tích sự gì kia, một bên cùng hệ thống tính toán, trông bọn họ nổi bật* như vậy, liệu khả năng gặp phải Thôn Thiên Ma Tôn có lớn hay không. Nhưng mà, Thôn Thiên Ma Tôn thì không gặp được, cư nhiên lại gặp môn chủ Quỷ Dạ Môn.

*gốc: điệu cao

"Là ngươi đã giết nữ nhi của ta!" Người tới bộ mặt thập phần hung ác, nhưng nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt của ông ta lại mang theo một tia bi thống.

Hôm nay thật sự có quá nhiều sự tình phát sinh, Đường Khanh làm sao biết được ông ta đang nói đến người nào, vì thế thập phần vô tội nói: "Nữ nhi của ngươi là ai?"

"Ngươi!"

Môn chủ Quỷ Dạ Môn tức đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu, khuôn mặt vốn hung tàn càng thêm tàn bạo, ông ta nắm chặt thanh đao thật lớn trong tay, vừa giương đao lên liền chém về phía Đường Khanh, "Chịu chết đi!"

Thân đao có chứa linh khí, tốt xấu gì cũng là môn chủ của một môn phái, tu vi đã đạt đến kim đan hậu kỳ, chỉ là, thân đao của ông ta còn chưa đụng tới một góc áo của Đường Khanh, một luồng uy áp khổng lồ đã giáng xuống, thanh đao vỡ vụn.

Pháp bảo đã vỡ, môn chủ Quỷ Dạ Môn hộc máu ngã xuống đất.

"Ngươi là người phương nào?" Ông ta không cam lòng giận dữ hỏi, nhưng trong lòng hiểu rõ, lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

"Ngươi muốn giết người của ta, còn hỏi ta là ai?" Đôi chân thon dài của Kỳ Tu chuyển động, thong thả ung dung đi qua, sau đó, hắn dùng một chân đạp lên người môn chủ Quỷ Dạ Môn, cười lạnh nói: "Chỉ là một tên môn chủ Quỷ Dạ Môn thấp kém, còn chưa đủ tư cách để biết ta là ai."

Môn chủ Quỷ Dạ Môn nhìn tên tôn sát thần trước mắt, dường như đã đoán được tính mạng của mình lần này khó lòng bảo toàn, chỉ là, nghĩ đến cái chết của nữ nhi, ông ta không cam lòng để cho đối phương không phải trả giá thứ gì, dễ dàng rời đi như thế!

Đôi mắt vẩn đục lộ ra hận ý nồng đậm, lát sau, hắn lớn tiếng cười, nói: "Mặc dù ta có chết, cũng sẽ không để cho các ngươi được sống tử tế!" Nói xong, hắn tự bạo kim đan.

Kim đan hậu kỳ tự bạo, uy lực đương nhiên không nhỏ, tuy Đường Khanh cũng là kim đan kỳ, nhưng vẫn kém hơn hắn một tầng, linh khí trùng trùng đánh úp lại, khiến những mấy tường phía sau lưng nàng đổ xuống rầm rầm, bản thân nàng cũng bị ép lùi lại phía sau mấy bước, vừa lùi lại, nàng bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp nào đó.

Mà lúc này, Kỳ Tu cũng vẽ xong kết giới, uy lực của kim đan hậu kì tự bạo đứng trước kết giới của hắn như biến mất vào trong hư vô, nếu không có một mảnh hỗn độn trước mắt này, có lẽ Đường Khanh đã cảm thấy hết thảy những chuyện vừa rồi đều chưa từng phát sinh.

...
Dasom: Sau khi bạo chương là hết sạch chương dự phòng, khóc ;<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro