04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi có được vị trí của đàn nhân ngư, hôm sau quan quân liền dẫn dắt thủ hạ xuất phát, chuẩn bị bắt sạch đàn nhân ngư trong lần đầu.

Y muốn mang thủ lĩnh nhân ngư theo cùng, khiến hắn ta tận mắt chứng kiến đồng bào mình bị tận diệt.

Nhưng phó quan lại khuyên nhủ, tộc nhân ngư có phương thức liên hệ khá thần bí, đưa thủ lĩnh chúng về biển không thể nghi ngờ là rất mạo hiểm, bọn họ vất vả lắm mới bắt được thủ lĩnh nhân ngư, nhất định phải cẩn thận.

Quan quân trầm tư, cảm thấy khá hợp lý.

Y phái người trông coi thủ lĩnh nhân ngư đang thoi thóp, sau đó đem binh rời Liên Bang.

Dọc theo vị trí của tên nhân ngư đó khai, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến, quả thực trên đường có thấy nhân ngư lấp ló. Nhưng chúng rất giảo hoạt, không để bọn họ bắt được.

"Xem ra đây đúng là vị trí thật." Quan quân kinh ngạc nhìn về phía biển sâu đen nhánh, sau đó lại khinh thường cười nhạo.

"Cái gì mà thủ với lĩnh, còn không phải tên nhát gan tham sống sợ chết sao, vì tánh mạng của mình mà bán đứng đồng loại."

Phó quan đứng bên cạnh âm trầm nhìn biển.

Bọn họ tìm kiếm trên biển nửa tháng mới phát hiện tộc nhân ngư, mà bọn chúng như vẻ đã sớm chuẩn bị, muốn vật lộn liều chết với họ.

Quan quân cũng đã dự đoán trước. Y mang theo quân nhân tinh nhuệ nhất của Liên Bang, không thèm sợ đám sinh vật biển này tập kích, lệnh thuộc hạ vứt hàng rào điện ném lên biển.

Tiếng kêu rên của nhân ngư lan ra bốn phương, thi thể bị nổi lên còn bao gồm những nhân ngư tuổi còn rất nhỏ, quan quân cũng thờ ơ.

Y vô biểu tình nói, "Giết sạch bọn chúng!"

Giết chóc cùng nhân ngư bảy ngày, tình thế dần thay chuyển.

Bởi vì trong quân đội Liên Bang có phản đồ.

Đến khi phó quan đứng trước mặt một nhân ngư may mắn còn sống sót, nhìn thẳng quan quân, y mới không dám tin tức giận nói.

"Anh vậy mà dám phản bội tôi!"

Phó quan vẫn luôn đi theo y, trợ thủ đắc lực nhất của y giờ phút này lại lộ ra một mặt y chưa bao giờ thấy, ngay trước mặt y, biến thành nhân ngư.

Quân trang bị xé rách, nửa người dưới hoá thành đuôi cá to lớn màu tro.

Đuôi cá bị máu tươi cùng nước mưa thấm đến ướt nhẹp, phó quan nom càng thêm hùng tráng, cơ hồ cao hơn hai mét, không kém hơn thủ lĩnh nhân ngư là bao.

Hắn bơi tới trước mặt quan quân, đối phương đột nhiên móc ra một con dao nhỏ bằng bàn tay ở nơi nào, đâm vào ngực hắn.

Phó quan run lên, che lại miệng vết thương đang đổ máu, cúi đầu, màu máu đỏ rực cực kỳ chói mắt trên làn sóng biển tối tăm.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, lẩm bẩm nói, "Hiện giờ.... Tôi là đối thủ của em."

Từ khi bắt đầu, đây vốn là một bẫy rập.

Binh lính quan quân mang theo đều bị giết chết, các nhân ngư thi nhau hoan hô, còn có một vài nhân ngư nhỏ tò mò vây quanh quan quân bị trói, nhỏ giọng mà thảo luận.

"Anh trai nói anh ta là người xấu, nhưng mà ảnh lớn lên đẹp như vậy, sao có thể là người xấu chứ?"

"Cái này tớ biết! Anh ta giết rất nhiều anh chị em của chúng ta! Anh ta là tên ác độc!"

Nhân ngư nhỏ ghé vào boong tàu mà nói chuyện, lớn mật lén sờ ống quần của quan quân.

Tuổi bọn chúng quá nhỏ, vẫn chưa thể hoá thành hình người, cho nên vô cùng hứng thú với hai chân của nhân loại.

Giữa các ngón tay chúng là một màng mỏng, bị nó sờ vào mắt cá chân kèm theo cảm giác man mát, còn có chút dính, khiến quan quân vô cùng chán ghét.

Hai tay quan quân bị trói chặt, không thể động đậy, miệng cũng bị nhét vải, y giận dữ trừng mắt nhìn nhân ngư nhỏ, sau đó hung ác mà đá văng nó đi.

Cánh tay bị đá tới đau nhói, nhân ngư nhỏ khóc lớn, nước mắt trong suốt rơi xuống biến thành từng hạt ngọc trai đẹp lóng lánh.

Phó quan đi đến, ôm lấy nhân ngư nhỏ vào ngực, an ủi sờ sờ đầu nó, sau đó nhìn về phía vẻ mặt căm hận hết sức của quan quân, bình tĩnh lên tiếng.

"Trưởng quan, em không thể chán ghét chúng nó như vậy, sau này em sẽ là mẹ của rất nhiều nhân ngư nhỏ, em phải yêu bọn chúng."

Quan quân đang chật vật trừng lớn mắt, căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì.

Phó quan nhịn không được cười khẽ.

Máy liên lạc bị phó quan đoạt lấy vang lên, cấp dưới chuyên dụng của quan quân gọi đến từ mặt đất, giọng điệu cậu ta nôn nóng mà hội báo.

"Trưởng quan! Tên nhân ngư kia không hiểu sao đã có khác lạ, xin ngài...." Phó quan biết, thủ lĩnh nhân ngư đã bắt đầu biến dị.

Hắn nhìn chằm chằm quan quân đang muốn cầu cứu, trầm giọng nói, "Trưởng quan phân phó, giám thị lui xuống hết, không phải làm gì cả, để ý thủ lĩnh nhân ngư là được."

Ai cũng biết hắn là phó quan, cũng thường xuyên thay quan quân truyền lại mệnh lệnh, không ai dám hoài nghi.

Tại ánh mắt tuyệt vọng của quan quân, phó quan tắt máy liên lạc đi, ném vào trong biển.

Hắn thả nhân ngư nhỏ ra, để bọn chúng tự chơi, sau đó đi đến trước mặt quan quân ngồi xổm xuống, lấy đi khăn vải trong miệng y.

Quan quân lập tức căm hận nói, "Anh cho rằng nhân ngư thật sự có thể trốn thoát? Liên Bang phát hiện chúng ta mất tích, sẽ lập tức phái người đi tìm kiếm, tôi sớm hay muộn cũng sẽ lột da rút gân các người!"

"Ngài vẫn luôn chỉ biết tổn thương tôi bằng lời nói." Phó quan không chớp mắt chăm chú nhìn y, nhẹ nhàng vuốt ve cằm y.

Quan quân không thèm để ý loại hành động đầy suồng sã này, vẫn như cũ phẫn nộ mà hùng hùng hổ hổ, uy hiếp cảnh cáo, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo cực độ.

Phó quan cúi đầu, hôn lên môi quan quân.

Khoang miệng bị đầu lưỡi luồn vào, quan quân phản ứng lại liền lập tức nổi giận cắn mạnh, mùi máu tươi lan ra, phó quan lại hôn càng thêm mãnh liệt.

Hắn hoàn toàn say mê cảm giác này, híp hai mắt lại, quan quân bên kia lại chán ghét muốn nôn.

Cuối cùng phó quan cũng lưu luyến buông.

Hắn kéo quan quân đứng dậy, chỉ vào đằng xa, nở một nụ cười đầy chờ mong.

"Trưởng quan, em thấy không? Nơi đó chính là sào huyệt nhân ngư mà em vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cũng sẽ là nơi ở về sau của em."

Lòng bàn tay hắn bóp chặt lấy yết hầu y, nâng cằm y lên.

Quan quân chưa bao giờ biết phó quan lại có một mặt dữ dằn như vậy, giọng nói đầy phấn khởi bên tai càng khiến lưng y phát lạnh.

"Em sẽ ở nơi đó, vì anh mà sinh ra thật nhiều thật nhiều nhân ngư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro