Chương 25: Anh bị cô cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Mộ Vãn Du cười lạnh một tiếng, tên đàn ông này, vẫn tự luyến như thế!

 Nụ cười lạnh châm biếm ấy giống như đâm vào trái tim Giang Dĩ Phong, hắn chưa bao giờ biết, Mộ Vãn Du cũng có thể có loại dạng người như vậy, chỉ một cái biểu cảm, nhưng có thể khiến người khác cùng đau khổ!

Cô thuần khiết xinh đẹp như vậy, chỉ có trả giá, bất kể cô trả thù, làm sao sẽ biến thành cái dạng này?

"Vãn Du, em...... em không sao chứ?" ánh mắt Giang Dĩ Phong mang theo nỗi đau đớn mãnh liệt cùng áy náy, hắn rốt cuộc nhịn không được vươn tay ra, muốn lại ôm Mộ Vãn Dumột cái, hắn không cam lòng, chia tay với Mộ Vãn Du, biến thành loại quan hệ lạnh nhạt và đối địch như vậy.

Nhưng mà, còn chưa đợi tay hắn đặt trên vai Mộ Vãn Du, Mộ Vãn Du đã mang giày vào và lui về sauvài bước.

Cô đứng ở chỗ tranh tối tranh sáng, hoa cỏ và bóng đêm che đi nửa người cô, cô lại cười, giống như là một bông hoa yêu diễm mọc lên, vô cùng mê hoặc, nhưng cũng lạnh lẽo, nguy hiểm.

"Giang tổng, ngài đây là muốn làm gì? Có thú vui mới, lại còn khó quên tình cũ sao?"

"Vãn Du, em...... Em không cần nói như vậy, em như vậy, anh thật sự sẽ rất đau lòng!" Giang Dĩ Phongtay duỗi trong không khí có chút xấu hổ, ngữ khí của hắn nhưng thật ra nhiều vài phần chân thành.

"Đau lòng?" Mộ Vãn Du sửng sốt một chút, ngay sau đó, cô nói: "Dù cho Giang tổng ngài đau lòng, loại con gái quê mùa này không nhận nổi, vẫn để lại cho vị hôn thê kia của ngài vừa phẩm giá lại có mùi vị đàn bà còn có thể thỏa mãn ngài hết thảy nhu cầu chứ !"

Hắn đây là thương hại cô sao? Nhưng Mộ Vãn Du cô, trước nay liền không cần bất cứ kẻ nào thương hại!

Cô thừa nhận, lúc nghe thấy hắn nói ra lời như vậy, trong lòng cô xác thật còn có chút hơi chua xót, nhưng giây tiếp theo, trước mắt cô liền hiện ra cảnh hắn cùng Chân Mỹ Mỹ ở trong xe thân thể trắng xóa quấn quýt lấy nhau, hình ảnh khắc sâunhư vậy, có lẽ cô cả đời này đều không thể quên!

"Vãn Du, em sao có thể như thế chứ!" Giang Dĩ Phong nóng nảy: "Anh biết, là tiệc đính hônnày đối với em kích thích quá lớn, đến nỗi với em cũng...... Em vẫn nên trở về đi, rời khỏi Tang Thành, trở về thành phố C đi, em nên...... nên quên anh đi!"

Có lẽ, hắn như thế nói là có lòng tốt, không hy vọng Mộ Vãn Du ở lại nơi này để chịu tổnthương.

Nhưng Mộ Vãn Du lại không cảm kích, cô nâng giọng lên, cảm xúc có chút kích động: "Tôi thật không rõ, vì cái gì anh cùng Chân Mỹ Mỹ đều không thể gặp tôi ở lại cái thành phốnày? Đều gấp không chờ nổi muốn đuổi tơi đi? Hay là sợ sự tồn tại của tôi sẽ khiến lương tâm các người chịu khiển trách sao?

Nhưng mà, các người có cái quyền gì đuổi tôi đi chứ? Tôi không trộm cướp không phạm pháp, cũng sẽ không đi làm cái loại chuyện lén lút không thấy được ánh sáng dơ bẩn này!

Tôi nói cho các người biết, tôi thật sự thích Tang Thành, tôi không thể theo ý muốn của các người rời đi, các người cũng đừng nghĩ dùng một ít thủ đoạn hèn hạ để khiến cho tôi rời đi!"

Cô dừng lại một chút, nhếch miệngmột chút: "Còn nhớ anh? Đừng có lại tự luyến như thế! Tôi đã sớm quên sạch sẽanh!"

Nói xong, cô liền chuẩn bị rời đi, nghiêng người qua, ngẩng đầu lên, lại thấy một người đàn ông đứng cạnh khung cửa.

Thân thể anh tùy ý dựa vào khung cửa, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, xem kịch vui nhìn bọn họ, ý nghĩa biểu hiệntrên mặt không rõ, khóe miệng rõ ràng có một tia cười, lại khiến người xem một cái trong lòng liền có chút rỗng tuếch.

Thân thểMộ Vãn Du có chút cứng đờ, cô cũng không biết mình khiêm tốn cái gì, có lẽ là bởi vì cô hiện tại đã là vợ anh ta, lại còn đứng ở chỗ này nói chuyện với Giang Dĩ Phong, có chút không thích hợp?

Nhưng mục đích anh mang cô tới, chẳng phải là muốn gây chiến với đám người Giang Dĩ Phong sao?

"Vãn Du, em không cần lại lừa mình dối người, nếu em thật sự đã quên anh, lại như thế nào sẽ đi tới nơi này? Em nên nghe anh khuyên, đi thôi! Bằng không, chờ lát nữa có người nhận ra em, em sẽ rất khó khăn!" Giang Dĩ Phong cố chấp thể hiện"sự quan tâm" của hắn!

Đáp lại hắn, lại không phải Mộ Vãn Du, mà là một giọng nam tràn ngập từ tính: " Ngườilừa mình dối người, chỉ e là Giang tổng chứ?"

Giang Dĩ Phong đột nhiên xoay người, liền thấy người đàn ông ấy vẫy tay với Mộ Vãn Du: "Vãn Vãn, lại đây."

Giọng anh ta rất nhu hòa, cặp ánh mắt kia cũng luôn tràn ngập lạnh lùng và sủng nịch......

Mộ Vãn Du thấy tay anh, ánh đèn chiếu rọi xuống ngón taython dài trắng nõn như cũng sẽ sáng lên! Cô không chút do dự liền đi đến chỗ anh.

Lúc khoảng cáchMộ Vãn Du và hắn còn có ba bước, anh giống như chờ không kịp cất bước tiến lên, tay không có ly rượu, rơi xuống eo Mộ Vãn Du, đưa cô vào phạm vithế lực của mình.

Động tác của anh tự nhiên mà thành thạo, như là đã làm như vậy hơn trăm ngàn lần......

Giang Dĩ Phong trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc!

Đây, không phải Mộ Vãn Du vừa mới đứng bên người tên nam nhân kia sao? Vì cái gì, tên đó có thể  làm động tác thân mật với Mộ Vãn Du như thế, mà Mộ Vãn Du lại một chút cũng không phản kháng?

Còn có, hắn kêu Mộ Vãn Du...... Vãn Vãn?

Đáng chết, dù cho là lúc tình yêu của hắn và Mộ Vãn Du cuồng nhiệt nhất, hắn cũng không có thân mật kêu tên cô như thế, không phải bởi vì hắn không nghĩ tới, mà là bởi vì cô sẽ ngượng ngùng.

Nhưng người nam nhân này, anh ta rốt cuộc là ai?!

Hào quang lộng lẫy sáng chói, nam nhân cao quý như vị đế vương, nữ nhân ưu nhã như nữ thần, cô rất nhu tình rúc vào trong lòng ngực anh ta, hài hòa như vậy, nếu quan sát cẩn thận một chút, sẽ cho rằng bọn họ mặc chính là đồ đôi!

Anh ta mặc tây trang màu đen, làn váy bên hông cô thêu hoa màu đen, anh ta nơ đeo màu tím, làn váy màu tím của cô theo gió nhẹ nhàng bay lên......

Hình ảnh đẹp như thế, dừng lại trong mắt Giang Dĩ Phong, lại tràn đầy khiếp sợ cùng khó tin.

Rất nhanh, hắn liền mất đi lý trí, tiến lên trước vài bước, nổi giận đùng đùng với Mộ Vãn Du nói: "Vãn Du, ý em đây là sao? Coi như chúng ta chia tay, em cũng không cần tiêu tiền tìm nam nhân khác diễn vai người yêu tới trả đũa anh!"

Tiêu tiền? Tìm nam nhân khác? Diễn vai người yêu?

Thịnh Gia Đồng đem lời Giang Dĩ Phong tách ra, sự chú ý rơi xuống vài giờ, hắn khóe miệng hơi cong lên mang lên một chút lạnh lẽo, cùng với một tia quỷ dịkhó phát hiện......

Anh cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng ngực: "Vãn Vãn, tôi không biết, em có nhiều tiềnnhư thế, còn có thể mời người giúp em diễn kịch?"

Mộ Vãn Du sững sờ chút, ngay sau đó, cô nói: "Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi nghĩ, xài hết bao nhiêu tiền, mới có thể mời được anh đến chứ?"

Thịnh Gia Đồng: "Em chuẩn bị xong chưa? Đợi chút, tôi có bất ngờ muốn tặng cho em."

Mộ Vãn Du: "Hửm? Là bất ngờ gì?"

Thịnh Gia Đồng: "Nếu nói trước cho em biết, sao còn có thể gọi là bất ngờ chứ?"

Mộ Vãn Du: "......"

Mắt thấy bọn họ thế nhưng không coi ai ra gì anh một câu tôi một câu nói "lời âu yếm"? Có thể sao? hắn chẳng qua chỉ là không khí bay ngang qua! Giang Dĩ Phong lý trí hoàn toàn biến mất!

"Anh có thể nói rõ cho em, mặc kệ em hôm nay làm cái gì, anh cũng phải cùng Chân Mỹ Mỹ đính hôn, cho nên, mời em lập tức dừng loại hành động này lại, nếu không, cuối cùng người tổnthương  sẽ chỉ là chính em!" Hắn cố ý dùng những lời này khuyên bảo Mộ Vãn Du "quay đầu lại".

"Hắn nóng nảy rồi," Thịnh Gia Đồng nói: "Vãn Vãn, có cần tôi giúp em giải thích không?"

"Không cần!" Mộ Vãn Du nói: "Tôi tự nói!"

"Em? Được không?" Thịnh Gia Đồng cười nhạt, tỏ vẻ hoài nghi.

"Anh chờ xem!" Mộ Vãn Du giận dỗi rời khỏi trong lòng ngực Thịnh Gia Đồng, xoay người, vài bước đi đến trước mặtGiang Dĩ Phong.

Ngữ khí cô bình tĩnh, nghe không có bất kỳ cảm xúc gì: "Giang tổng, tôi cho rằng có một số việc tôi đã nói đủ rõ ràng, nhưng giống như anh vẫn không rõ ràng, như vậy tôi cũng không ngại nói lại lần nữa!"

Giang Dĩ Phong cảm giác thật không tốt, hắn cảm thấy có  thứ gì đó đang rútnhanh chóng  sinh mệnh của hắn, mà một khi rời đi, sẽ trở thành hắn vĩnh viễn tiếc nuối và đau xót.
Giọng hắn nhè nhẹ run rẩy: "Em...... nói đi."

"Có lẽ Chân Mỹ Mỹ không nói với anh, ta lúc này đây sở dĩ tới Tang Thành là bởi vì cãi nhau với ngườ trong nhà, tôi trộm sổ hộ khẩu để tìm anh, là muốn cùng anh kết hôn, nhưng là thực đáng tiếc, anh cùng Chân Mỹ Mỹ cho tôi một trò haysuốt đời khó quên!

Nếu anh hiểu rồi, nên biết, tôi là một ngườicó tình cảm trong sạch, trong mắt tôi không có nửa  hạt cát, từ lúc tôi biết anh cùng Chân Mỹ Mỹ lăn lộn với nhau kia, tôi và anh, liền hoàn toàn kết thúc rồi! Tôi trước nay liền không nghĩ muốn lại trở lại bên cạnh anh! Càng không có vì anh, mà làm ra chuyện thương tổn mình!

Cho nên, anh hoàn toàn có thể an tâm đi đính hôn, cũng không cần lại trăm phương nghìn kế muốn đuổi tôi rời khỏi thành phố này, sau này, giữa tôi và các người dù cho ngẫu nhiên còn có liên quan, cũng nhất định sẽ không là tình yêu hay là tình bạn!"

Một hơi nói nhiều như thế, cô dừng lại một chút, hít một hơi, thả xuống một câu quan trọng nhất: "Nếu việc này còn không thể làm anh an tâm, như vậy, để tôi nói cho anh biết, tôi đã kết hôn rồi!"

"Em nói cái gì? Em kết hôn? Việc này không có khả năng!" Giang Dĩ Phong một chút cũng không tin.

Trong lòng hắn thật sự rất đau, ban đầu, cô là ôm tâm nguyện cùng hắn kết hôn vào Tang Thành, thậm chí vì cùng hắn lại cùng nhau, không tiếc cãi nhau với người nhà, ban đầu, chỉ cần hắn  kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, là có thể rước mỹ nhân về!

Cô không màng tất cả tới tìm hắn, nhưng mà hắn, lại trả lại cho cô sự phản bội sâu nhất cùng nỗi đau kịch liệt...... Nếu hắn là cô, chỉ sợ cũng không có khả năng tha thứ......

Nhưng cô ấy nói mình kết hôn rồi? Sao có thể thế? Cô ấy nếu là muốn cùng hắn kết hôn, sao lại có khả năng quay ngoắc một cái, gả cho nam nhân khác?!

"Em đang gạt anh đúng không? Em chính là muốn cho anh hối hận, muốn cho anh rời bỏ Chân Mỹ Mỹ, muốn cho ta trở lại bên cạnh em, đúng hay không? Nhất định là như thế!"

Mộ Vãn Du nhíu mày lại, cô không nghĩ tới mình đã nói như vậy, Giang Dĩ Phong thế nhưng còn không tin, "Tôi không có lừa anh, tôi thật sự đã kết hôn, nếu anh không tin, tôi......"
Cô đột nhiên xoay người, rất nhanh chóng trở lại bên ngườiThịnh Gia Đồng, nhón chân, không chút suy nghĩ, liền đặt đôi môi đỏ của mình lên môi anh.

Rồi cô xoay đầu, nói với Giang Dĩ Phong: "Đây chính là chồng mới của tôi!"
Nhưng mà một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, Thịnh Gia Đồng còn chưa phản ứng lại, thì cũng đã, kết thúc.

Ánh mắt của anh chợt nửa hí, đây...... Đây chính là nụ hôn đầu tiên của anh, liền bị vật nhỏ này lấy đi,  như thế bị cưỡng hôn?! 

----------------------

Tuần sau trở đi có lẽ sẽ chỉ còn 3-4 chương 1 tuần thôi nha... Tại bận đi học thêm với bài ở nhà nên không có nhiều thời gian làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro