Chương 28: Gọi "ông xã" đi liền giúp em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Ao

Thịnh Gia Đồng và Giang Ký Nam tuy rằng là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng hai người tuổi tác lại kém nhau gần hai mươi tuổi, cho nên lúc Tôn Đình gả cho Giang Ký Nam, anh chỉ vẫn là một đứa bé chưa đầy sáu tuổi! Giang lão gia tử Giang Hải Sơn già còn có con, đối với anh thương yêu chiều chuộng nhiều hơn so với Giang Ký Nam, đến nỗi tất cả mọi người Giang gia khẳng định anh sẽ là người thừa kế của Giang gia!

Sau khi Tôn Đình sinh hạ Giang Dĩ Phong, hai người còn học cùng cấp tiểu học, chẳng qua khác chỉ lớp.

Cho đến khi, xảy ra chuyện kia......

Nhưng mặc dù là còn nhỏ như vậy, trên người cũng đã có cái loại khí thế trên cao này, khi đó, con trai của bà Giang Dĩ Phong ở trước mặt anh, giống như là tiểu nô tài!

Vì để mình có thể không phải hưởng thụ vinh hoa phú quý một cách trói buộc như vậy, cũng vì tiền đồ con trai Giang Dĩ Phong của bà, càng vì địa vị của mình ở Giang gia, bà cùng mẹ chồng mình Tiền Thù Mỹ tính kế với mẹ của Giang Ký Bắc là Thịnh Tử Quân rất nhiều, cuối cùng cũng khiến cho Thịnh Tử Quân chết đi một cách bi thảm......

Hiện giờ, Tiền Thù Mỹ sớm đã qua đời, nhưng những bí mật giấu trong bóng đêm không thể đem ra ngoài ánh sáng đó, lại không một giây phút nào không tra tấn bà, chỉ cần Giang Ký Bắc còn chưa chết, bà liền không thể an tâm!

Nhiều năm trôi qua như thế, bà vẫn cứ nhớ rõ đứa bé kia, một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, lại ôm chặt thân thể Thịnh Tử Quân trầm trọng từ giữa vũng máu kéo đi, vác trên đôi vai nhỏ yếu của mình, nhất quyết rời khỏi Giang gia!

Lúc anh mang theo Thịnh Tử Quân đi, là vào mùa đông, Tang Thành tuyết lớn liên tục cả một tuần, đường phố đều bao trùm tầng tuyếtthật dày, xe không thể dùng, anh liền ở trên nền tuyết đi, đi hai bước, té ngã! Bò dậy, lại đi, lại té ngã, lại bò dậy...... Ngay cả một lần quay đầu lại cũng không có.

Cứ như vậy từng bước một, đường máu dẫm một cái khiến tất cả mọi người ở đây vĩnh viễn không thể quên!

Cho nên bà sợ đứa bé kia, sợ mối hận thù của nó cuối cùng có một ngày sẽ thiêu bà ngay cả tro cũng không còn!

Mà hiện tại, đứa bé kia đã trưởng thành!

Anh liền đứng ở trước mặt bà, dùng ánh mắt cười cười như không cười nhìn bà, ôn tồn lễ độ kêu bà, chị dâu!

Nhưng lực trên tay anh, lại giống như là muốn bóp náttay bà!

"Ký Bắc, nếu em đã trở lại, Giang gia chúng ta hôm nay buổi tối liền tính là song hỷ lâm môn(*)! Cũng đừng quan tâm nha đầu quê mùa này! Nhanh chóng đuổi cô ta đi đi!" Tôn Đình liều mạng vẫn duy trì mặt ngoài trấn định, nhưng mí mắt lại rũ xuống, không dám nhìn thẳng Thịnh Gia Đồng nữa.

(*)thường dùng câu "Song hỉ lâm môn" – hai niềm vui cùng vào cửa – để nói lên cái mừng, cái vui của lứa đôi trong ngày cưới. Ở đây dùng để chỉ cả lễ đính hôn của Giang Dĩ Phong và Chân Mỹ Mỹ lẫn việc Ký Bắc trở về.

"Chị dâu, tôi đã nói rồi, tên tôi là Thịnh Gia Đồng!" Thịnh Gia Đồng buông Tôn Đình ra, lùi lại hai bước, cùng đứng cạnh Mộ Vãn Du, quay đầu đi, dùng giọng chỉ có Mộ Vãn Du mới nghe được nói: "Chuyện tôi vừa nãy nói, em hiểu rõ không?"

Mộ Vãn Du sửng sốt một chút, phản ứng lại, anh nói, là chuyện muốn cô gọi anh là "ông xã".

"Em xem, chỉ cần em kêu ta một tiếng, tôi lập tức liền đứng ở bên em, có lợi biết bao! Bằng không, hôm nay em thật sự sẽ rất khổ sở đấy!"

"Tôi......" Cô vẫn không nói ra lời.

"Hơn nữa, tôi còn có thể đòi lại công bằnggiúp cha mẹ em!"

Anh phát hiện, khả năng chịu dựng của Mộ Vãn Du đã đạt tới người thường không thể đạt được, nhưng một khi đề cập đến cha mẹ cô, cô tựa như gà trống xù lông lên, phản kháng mạnh mẽ! Cho nên, anh liền dùng cách này, gia tăng cám dỗ.

Quả nhiên, Mộ Vãn Du vừa nghe đến lời này, lập tức liền ngẩng đầu.

Trậntính kế này cô chạy đằng trời cũngkhông khỏi nắng, Tôn Đình, Chân Mỹ Mỹ, bọn họ không đả kích quét sạchmặt mũi cô, hoàn toànchật vật, là sẽ không từ bỏ ý đồ!

Mà những người chung quanhnày, cũng đều là nhàn rỗi không có việc gì làm, liền ngóng trông xem một trận kịch hay để bọn họlấy làm trò cười lúc rảnh rỗi!

Mình gặp khó khăn thì không sao, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ bởi vì mình làm ảnh hưởng đến cha mẹ, đó là hai người cô yêu nhất trên đời này, tuy rằng hiện tại, bọn họ bởi vì hành động phản nghịch của cô tức giận, nhưng mà cô tin, chỉ cần lại qua một thời gian, hết giận, cô liền có thể trở lại ngôi nhà ấm áp kia!

Cô cắn môi đỏ của mình, đã mở miệng: "Ông...... Ông xã......" Giọng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy được.

Thịnh Gia Đồng hơi hơi nhíu mày xuống, hiển nhiên có chút không quá vừa lòng.

Dù sao, cũng không thể ép cho cô ấy quá.

Thấy Thịnh Gia Đồng vẫn luôn cúi đầu nói với Mộ Vãn Du gì đó, Giang Ký Nam liền nhịn không được nhìn nhiều hai mắt Mộ Vãn Du.

Kỳ thật, ông một chút đều chướng mắt đứa con dâuChân Mỹ Mỹ này, nếu không phải thằng con nhà mình làm to bụng nah2 người ta, ông là sẽ không chấp nhận Chân Mỹ Mỹ gả vào Giang gia! Mấy ngày này, ông cũng nói chung có nghe nói Chân Mỹ Mỹ nói với Tôn Đình nói bậy Mộ Vãn Du, ông càng cảm thấy Chân Mỹ Mỹ là một nữ nhâncó tâm kế mà lại vô cùng thô tục!

Nhưng lời Chân Mỹ Mỹ ítnhiều cũng ảnh hưởng đánh giá của ông đối với Mộ Vãn Du, ông cho rằng Mộ Vãn Du là một cô gái so với Chân Mỹ Mỹ càng không bằng, nhưng mà đêm nay vừa thấy, Mộ Vãn Du rõ ràng so với Chân Mỹ Mỹ còn tốt hơn nhiều!

Ở trên thương trường đủ loại người, mắt nhìn dù sao vẫn không sai. Đối mặt chỉ trách như thế, lại còn có thể lấy lễ nghĩa tiếp đãi, cô bé này không chỉ có gia giáo tốt, mà còn có nghị lực và quyết đoán mà người thường khó có!

Nhưng mà, con bé không trở thành con dâu ông, sao lại cùng em trai ông quan hệ bất chính?

Chẳng lẽ là vì trả thù Dĩ Phong và Chân Mỹ Mỹ?

Mà Chân Mỹ Mỹ thấy Thịnh Gia Đồng không chỉ không nghe lời cô ta nói, giúp đỡ cô ta đuổi Mộ Vãn Duđi, còn khe khẽ nói nhỏ với Mộ Vãn Du ở đó, lại có chút bực bội.

Để cô ta lại mở miệng nhờ Thịnh Gia Đồng giúp, cô ta cũng không dám, vì thế ngược lại lôi kéo ống tay áo Tôn Đìnhmột chút: "Bác gái, mau đuổi con nhỏ này đi đi, con quả thật một khắc cũng không muốn lại nhìn thấy cô ta, nghi thức đính hôncủa con và Dĩ Phong, cũng sắp bắt đầu rồi......"

"Như thế nào, lúc bọn tôi không muốn tới, các người lại đưa thiệp mời mời bọn tôi tới, bọn tôi tới, thì lại trăm phương nghìn kế muốn đuổi bọn tôi đi? Đây là đạo đãi khách của các người à?" Thịnh Gia Đồng thu lại tia cười kia, lạnh nhạt nói: "Nhiều năm không gặp, các người nhưng thật ra càng ngày càng kém cỏi!"

Thoáng có nhiều người chú ý tới, anh nói chính là "bọn tôi", bọn họ sôi nổi bắt đầu suy đoán, quan hệ của Thịnh Gia Đồng và Mộ Vãn Du.

Lời anh nói trực tiếp, nói ra mang theo ý châm chọc rõ ràng, nhưng mà Tôn Đình, Giang Ký Nam, Giang Dĩ Phong lại cũng không dám câu nào phản bác lại.

 Chỉ có Chân Mỹ Mỹngu xuẩn mà không tự biết còn ở tiếp tục "kêu gào": "Chú Ký Bắc, chú đây là nói gì vậy chứ? Là cháu mời Mộ Vãn Du tới không sai, nhưng cháu cũng là bị nàng lừa bịp, không biết cô ta thế nhưng sẽ...... Cháu lại là đứa ngốc, không thể biết rõ ác độc muốn hại chết cháu còn mời cô ta tới, mà âm mưu hiện tại của cô ta đã bại lộ, chúng......  chúng ta mới muốn để cô ta rời đi."

"Thật không?" Thịnh Gia Đồng chỉ phun ra hai chữ như thế làm người không hiểu ý, liền lại quay đầu nhìn Mộ Vãn Du, trong mắt mang lên một tia sủng nịch: "Vãn Vãn, em nói cho anh biết, em quả thực muốn đứa bé trong bụng cô ta chết sao?"

Mộ Vãn Du lắc lắc đầu, cô nhìn không hiểu biểu tình giờ khắc này của Thịnh Gia Đồng, anh rõ ràng đứng ở một bên, thấy rõ hết mọi chuyện, vì cái gì còn muốn hỏi cô một câu như thế?

"Ý của Vãn Vãn tôi là cô ấy không có." Thịnh Gia Đồng nói, lời này là nói với Chân Mỹ Mỹ, mắt lại nhìn Tôn Đình và Giang Ký Nam: "Vãn Vãn nói gì, tôi liền tin cái đó!"

Chân Mỹ Mỹ nóng nảy: " Chú Ký Bắc, chú sao có thể tin lời nữ nhân này nói chứ, cô ta giỏi nhất chính là chuyện đổi trắng thay đen!" Cô ta dậm chân xuống: "Cháu thấy chú là bị con đàn bà này mê hoặc rồi!"

"Tôi không tin Vãn Vãn của tôi, chẳng lẽ lại đi tin cô hay sao?"

Thịnh Gia Đồng tầm mắt bỗng trở nên sắc bén vô cùng, quanh thân bị một tầng không khí âm u lạnh lẽo bao lấy, khiến cho Mộ Vãn Du cũng không tự giác run rẩy một chút.

Anh nói tiếp: "Đừng nói vãn vãn không có hứng thú với đứa con trong bụng cô, dù cho cô ấy thật sự muốn đứa con cô chết, tôi cũng sẽ làm đứa nhỏ này sống không đến buổi sángngày mai!"

Chân Mỹ Mỹ lúc này mới ý thức được, Thịnh Gia Đồng là đứng chung một chỗ với Mộ Vãn Du!

Cô ta tức giận cắn răng! Người đàn ông này không tồi, lúc ánh mắt cô ta lần đầu tiênnhìn thấy anh tim đập cũng lỡ vài nhịp!

Nhưng sao lại như thế chứ? Chẳng qua có một cái túi da tốt mà thôi! Anh ta thế mà nói chuyện kiêu ngạo như thế với cô ta? Cô ta chính là Thiếu phu nhân tương lai của Giang gia, dù sao anh ta cũng là ngườiGiang gia, cũng chẳng qua chỉ là là đứa con không được sủng, bằng không cũng sẽ không rời gia môn nhiều năm như thế!

Nói không chừng, anh ta sau này còn phải dựa vào Chân Mỹ Mỹ cô ta sống qua ngày đấy chứ!

Tưởng tượng như thế, cô ta càng tức giận nói: "Chú cho rằng chú là ai? Trong bụng tôi chính làkim tôn Giang gia, ai dám can đảm động tới thằng bé  một chút, nhất định sẽ chết rất khó coi!"

Thịnh Gia Đồng đem một ngón tay dựng thẳng lên, lắc ngón tay xung quanh: "Tôi ngược lại cảm thấy, chưa chắc! Chẳng qua......" Anh dừng lại một chút một chút, mới tiếp theo nói: "Chẳng qua cô nếu kêu tôi một tiếng "chú", như vậy không ngại liền lại gọi người đi!"

Anh duỗi tay ra, ôm Mộ Vãn Du vào trong lòng ngực: "Đây là bà xã mới cưới của tôi, cũng chính là của thím của cô!"

"Cái gì? Cô ta...... Cô ta là vợ......" Tôn Đình lại lần nữa trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Mộ Vãn Du yên lặng trong lòng ngựcThịnh Gia Đồng, nếu nói Thịnh Gia Đồng là vì trả thù, mà người cố ý đứng ở một bên Mộ Vãn Du kia, bà không có lời nào để nói, nhưng bọn họ sao có thể chính là vợ chồng chứ?

Bà nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được nói: "Ký Bắc, cậu đã trở lại, chị và anh trai cậu, còn có ba và Dĩ Phong, chúng ta đều thật...... Thật vui mừng, quả thật có chút chuyện chị còn hy vọng cậu có thể suy xét kỹ, không phải cái dạng đàn bà nào đều có thể cưới vào cửa, nếu cậu là nhất thời bị con nhỏ này mê hoặc, ra quyết định sai lầm, chúng ta cũng sẽ không trách cậu, nhưng nếu cậu khăng khăng làm theo ý mình, chị chỉ sợ cậu sau này sẽ thua trên tay con đàn bà này!"

"Vậy đa tạ chị dâu quan tâm!" Thịnh Gia Đồng khóe miệng vẫn làđộ cong nhợt nhạt như vậy : "Nhưng là tôi cùng Vãn Vãn, chúng ta đã sớm lãnh quá giấy kết hôn, cô ấy chính là vợ danh chính ngôn thuận của tôi, tôi đêm nay đi vào nơi này, cũng không phải muốn hỏi ý các người đối với cái nhìn về cô ấy, mà là nói cho các người sự thật này! Mặc kệ các người muốn thế nào, tôi đều sẽ không để ý, còn có......"

Anh bỗng nhiên nâng lên giọng to lên, sắc mặt cũng chìm xuống vài phần: "Tôi một lần cuối cùng nói cho các người, tên tôi là Thịnh Gia Đồng! Còn có, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, các người còn thiếu tôi một mạng người!"

Từ lúc anh bước ra đại môn Giang gia, anh liền theo họ mẹ anh.

Mà những chuyện cũ mang theo máu đó, anh có chết cũng sẽ không quên......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro