Chương 29: Em đúng là thật ngây ngô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

"Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, các người còn thiếu tôi một mạng người!"

Những lời này của Thịnh Gia Đồng còn chưa dứt, sắc mặt Giang Ký Nam và Tôn Đình đã là một mảng trắng bệch.

Đặc biệt là Tôn Đình, cả thân mình đều run không kiềm chế được run rẩy vài cái.

Sợ nhất, chính là Thịnh Gia Đồng nhắc tới chuyện này, tuy rằng, bọn họ biết rõ lúc trước đối với Thịnh Gia Đồng thương tổn sâu nặng biết nhường nào, biết rõ không thể hy vọng xa vời anh quên mất.

Nhưng mà anh hận, đã làm cho bọn họ lo lắng hãi hùng như thế nhiều năm, mà hiện tại lại còn khiến cuộc sống hàng ngày khó yên lòng hơn!

Còn có Chân Mỹ Mỹ trong lòng bất an, cô ta đi làm ở Giang thị, đương nhiên cũng là biết Thịnh Thế Tập Đoàn, chỉ là cô ta không nghĩ tới, Mộ Vãn Du thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy liền cùng chủ tịch Tập Đoàn Thịnh Thế kết hôn?

Sao lại có thể được chứ? Không nói đến là cô ta biết Mộ Vãn Du, là một cô gái đối với chuyện tình cảm cực kỳ ngây thơ, chỉ nói Mộ Vãn Du ở Tang Thành, người quen thuộc nhất cũng chỉ có Chân Mỹ Mỹ mình và Giang Dĩ Phong, cô ta sao có khả năng nhanh như thế liền câu dẫn được một nhân vật lớn như Thịnh Gia Đồng này chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Vãn Du biết Thịnh Gia Đồng là chú ruột của Giang Dĩ Phong, mới không tiếc thủ đoạn gả cho hắn, để trả thù cô ta?

Nếu quả thật Mộ Vãn Du trở thành em dâu của Giang gia, chẳng phải là muốn cùng sinh hoạt với cô ta dưới một mái nhà, chẳng phải là mặt mũi đều phải ở dưới đầu cô sao? Chẳng phải là thường xuyên sẽ chạm mặt với Giang Dĩ Phong sao?

Mà Giang Dĩ Phong, vốn dĩ cũng đã bắt đầu hối hận vứt bỏ Mộ Vãn Du mà lựa chọn Chân Mỹ Mỹ cô ta.

Dù cho lui một vạn bước, Mộ Vãn Du không có những tâm tư này, nhưng Mộ Vãn Du cũng biết hết thảy những bí mật của cô ta, nếu không thể đuổi Mộ Vãn Du ra khỏi Tang Thành, cô ta chẳng phải là ngày ngày đều sống với nỗi sợ trong lòng à?

Không được! Cô ta hao hết tâm tư, gả cho Giang Dĩ Phong, là nghĩ tới cuộc sống phú quý, nếu mọi chuyện đều có trói buộc, lúc nào lòng cũng treo lơ lửng, vậy còn có cái hứng thú gì đáng nói?!

"Thịnh tổng, cháu muốn vậy là bởi vì người phụ nữ bên cạnh ở sau lưng chú này bôi đen cháu, đến nỗi dù chú thực sự không thích cháu, nhưng nếu chú là chú của cháu và Dĩ Phong, hơn nữa ta cùng nữ nhân này là đến từ chính một cái thành thị, ta đối nàng hết thảy đều thực hiểu biết, cho nên, có một số việc ta còn là tưởng nhắc nhở nhắc nhở ngươi!"

Không thể không bội phục Chân Mỹ Mỹ, đều đã tới rồi lúc này, cô ta thế nhưng còn dám mở miệng bôi nhọ Mộ Vãn Du, tựa hồ, không đẩy Mộ Vãn Du vào bước đường cùng , liền không thu tay!
Chẳng qua, bởi vì thái độ của Thịnh Gia Đồng vừa rồi đối với cô ta, cô ta thoáng thu lại chút, chuyển xưng hô của anh sang "Thịnh tổng".

"Thịnh tổng, con nhỏ này trước kia đã làm những chuyện đó, cháu cũng không nói tới,  cháu cũng không phải là kiểu người một hai phải bớu móc khuyết điểm người khác, nhưng chú vừa mới cũng thấy, con đàn bà này, cô ta có thể tàn nhẫn hạ độc thủ với một thai phụ như cháu, đủ để thấy được lòng dạ cô ta đen tối cỡ nào, một nữ nhân như vậy, thật sự không xứng bước vào cửa Giang gia chúng ta......"

Mộ Vãn Du gặp qua vô sĩ, nhưng chưa thấy qua ai giống Chân Mỹ Mỹ không biết xấu hổ như thế. Cô thấy gương mặt kia của Chân Mỹ Mỹ, miệng mồm thoa son môi đậm miệng lúc há lúc mở, nói ra những lời mấu chốt vô đạo đức như thế, phát huy bản lĩnh lật ngược phải trái trắng đen vô cùng nhuần nhuyễn......

Cô thật hận không thể xông lên phía trước, hung hăng tán Chân Mỹ Mỹ mấy cái cái tát!

Chỉ là, tay cô bị bàn tay to của Thịnh Gia Đồng nắm lấy, lúc cô nhịn không được nắm chặt quả đấm lại, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay cô vài cái, ý bảo cô tạm thời đừng nóng nảy.

Được! Nếu lựa chọn tin tưởng người nam nhân này, vậy giao cho anh xử lý tốt.

"Tôi đúng thật có thấy!" Thịnh Gia Đồng ánh mắt khẽ nhúc nhích, khóe miệng cong lên một độ cong: "Không chỉ có thấy, tôi còn......"

Anh dùng một cái tay khác giơ di động mình lên.

"......đã ghi lại!"

Tầm mắt mọi người đều nhìn trên di động anh.

Mặt trên chính truyền phát tin, đúng là lúc nãy Chân Mỹ Mỹ đến gần Mộ Vãn Du sau khi phát sinh hết thảy, khi Chân Mỹ Mỹ bắt lấy tay Mộ Vãn Du cũng nhanh chóng lấy tay mình đặt ở Mộ Vãn Du thủ hạ màn ảnh, vẫn là cái đại đặc tả!

"Tôi nghĩ, ở đây, người khác sẽ không đều bị mù, nhìn không rõ, là nữ nhân này tự bắt lấy tay Vãn Vãn, ý muốn tạo ra động tác là Vãn Vãn đẩy cô ta!"

Anh không nói một chữ thô tục nào, nhưng có nhiều người vô tình cười nhạo Tôn Đình, chẳng qua là có mắt như mù!

"Còn có, lần trước, ở Giang thị tập đoàn, nữ nhân này, cũng diễn trò hay như vừa nãy, vu hãm Vãn Vãn tôi không nói, còn muốn tranh thủ người nào đó đồng tình và phẫn nộ, để thuận lợi gả vào Giang gia, nếu các vị muốn xem video, tôi cũng có!"

Thịnh Gia Đồng một chút đều không sợ nói cho mọi người, Giang thị tập đoàn mỗi phút giây đều ở dưới tầm mắt anh, anh muốn có cái video, chuyện dễ như trở bàn tay cỡ nào, tựa như, anh chặn đánh suy sụp Giang gia, cũng không cần phí nhiều sức lực!

Anh đem tầm mắt chuyển hướng vào Giang lão gia tử vừa mới lại đây, cười càng thêm âm trầm tà mị: "Người trăm phương nghìn kế muốn giết chết đứa nhỏ này, trước nay không phải Vãn Vãn của tôi, đến nỗi hung thủ vì điều gì muốn làm như thế, tôi không biết rồi, chẳng lẽ là...... Đứa nhỏ này, không họ Giang?"

Mộ Vãn Du quả thực muốn vì Thịnh Gia Đồng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lời này của anh nói ngụ ý, rõ ràng là nghi ngờ đứa bé trong bụng Chân Mỹ Mỹ không phải của Giang Dĩ Phong, việc này này có thể so với việc vạch trần Chân Mỹ Mỹ vu hãm cô còn ác hơn!

"Được, chuyện nên nói tôi đều đã nói qua, tôi và Vãn Vãn này liền đi về trước, à, đúng rồi, còn phải phiền đại tẩu dọn dẹp cái gác mái mẹ tôi từng ở kia một chút,mấy ngày nữa, tôi và Vãn Vãn liền sẽ dọn về đây ở!"

Ngậm khóe miệng cười, Thịnh Gia Đồng nắm tay Mộ Vãn Du, đi nhanh rời đi.

Sau lưng, truyền đến Giang Dĩ Phong bi thương rống giận: "Chân Mỹ Mỹ, cô cũng dám gạt tôi......"

Đó sẽ là một trận cuồng phong bạo lãngthế nào, Mộ Vãn Du đã không muốn nghĩ tới, cô đi theo bước chânThịnh Gia Đồng, hào phóng ưu nhã rời đi.

Cô lặng lẽ nâng khóe mắt lên, xương mặt nam nhân hoàn mỹ, từ đầu tới cuối mang theo một ý cười, như là, sau khi trả thù, thỏa thuê đắc ý.

Nhưngmắt đen thâm thúy kia, rõ ràng còn có một tia khó có thể phát hiện, nỗi khổ riêng, chợt lóe qua rồi biến mất vô tung......

Lúc Thịnh Gia Đồng cùng Mộ Vãn Du về đến nhà, đêm đã rất khuya, có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, một mảng đẹp yên tĩnh mông lung.

Mộ Vãn Du chân vừa mới bước qua cửa, liền nghe được sau lưng truyền đến giọng Thịnh Gia Đồng từ tính đi mười phần.

"Bồi tôi uống một chén đi, coi như chúc mừng em đêm nay thắng nhỏ."

Mộ Vãn Du quay đầu lại.

Khóe miệng anh vẫn gợi lên độ cong nhan nhạt kia, rõ ràng đang cười, nhưng cô lại cảm giác được một loại tịch mịch cùng bi thương từ trên người anh tràn tới......

"Được." Mộ Vãn Du nhẹ giọng trả lời.

Thịnh Gia Đồng xoay người đi về phía  tủ rượu, rất nhanh liền đem tới một lọ rượu cùng hai cái ly.

Đối với rượu, Mộ Vãn Du hiểu biết cũng không nhiều, cô vốn thích uống chính là trà, chỉ là xem mộtbình rượu lâu năm kia, cùng với mùi từ bình rượu phản phất,cô liền biết rượu này nhất định giá trị xa xỉ.

Rượu ngon, nên thưởng thức thật kỹ.

Thịnh Gia Đồng đổ một ly vào, liền ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Giống như là, hắn uống chẳng qua là một ly nước sôi để nguội.

"Anh uống chậm một chút. Rượu cho dù có tốt, uống nhanh quá, cũng khiến dạ dày tổn thương." Mộ Vãn Du nhịn không được nói một câu như thế.

"Em đây là ở quan tâm tôi sao?" Thịnh Gia Đồng lại nheo mắt lại, biểu tình có chút kỳ quái nhìn chằm chằm Mộ Vãn Du.

Bị tầm mắt anh nhìn chằm chằm như thế, Mộ Vãn Du đương nhiên là có chút không quá thoải mái.
"Tôi...... Tôi là vợ của anh, vợ quan tâm chồng mình, không phải là lẽ thường tình sao?" Không thể nghĩ ra được lý do nào tốt hơn, Mộ Vãn Du ra vẻ nhẹ nhàng như thế trả lời.

"Ừ! Đúng vậy!" Thịnh Gia Đồng gật gật đầu.

"Vậy, đêm nay em ngủ với tôi?"

"Hả?" Mộ Vãn Du dọa thân mình từ nay về sau co rụt lại.

Anh...... Anh ta sao đột nhiên liền thay đổi đề tài, lại còn có nói trực tiếp thô bạo như thế.

"Làm vợ, cùng chồng cùng chung chăn gối, cũng là theo lẽ thường tình thôi nhỉ." Anh học giọng diệu của cô, bổ sung một câu như thế.

"Tôi......" Mộ Vãn Du không còn lời gì để nói.

Cái này xem như  mình tự đào hố nhảy vào sao?

"Em rốt cuộc muốn hay không ngủ với tôi? Hửm?"

Như là tìm được thú vui mới, Thịnh Gia Đồng thế nhưng buông chén rượuxuống, đem thân thể nghiêng về phía Mộ Vãn Du, một đôi mắt nhìm chằm chằm vào vẻ hoảng loạn trên mặt cô.

"Anh, anh nói gì chứ, ai...... Ai muốn ngủ với anh!"

Không nghĩ tới, anh ta vẫn là tên vô lại, cố ý xuyên tạc ý cô.

"Em xác định không ngủ với tôi?"

"Không...... Không......" Chữ "Ngủ" cô như thế nào cũng không thể nói nên lời.

"Vậy đến lượt tôi ngủ với em cũng giống nhau!"

Lời này âm còn không chưa dứt, người của anh đã đi tới sau lưng cô, một đôi tay dễ như trở bàn tay liền đem cô ngả vào lòng ngực mình: "Tôi chính là rất công bằng, hồi nãy em hôn tôi một cái, hiện tại còn bị......"

Chữ "anh" kia, trực tiếp bị anh hôn phủ đầu......

Anh đã sớm muốn nhấm nháp thật đã một chút cánh môi điềm mỹ của cô, nhìn xem nó có phải hay không giống như  hương thơm nhẹ nhàng trong tưởng tượng của anh, cô lại còn ngây ngốc đâm tiến vào, như vậy anh cũng liền không chút khách khí!

"Đừng......"

Mộ Vãn Du căn bản là không nghĩ tới Thịnh Gia Đồng sẽ đột nhiên hôn cô.

Cảm nhận được nhiệt độtrên đôi môi mềm mại, mắt cô trừng to, một lòng trong nháy mắt liền nâng cổ họng người đàn ông lên.

Anh ta...... Anh ta...... Anh ta  đang hôn cô!

Một hồi lâu, cô mới phản ứng lại, vội dùng một đôi tay nhỏ đi đẩy ngực anh, ý đồ giãy giụa khỏi   sự giam cầm của anh.

Nhưng mà,lực này của cô, đối nam nhân mà nói, quả thực là bé nhỏ không đáng kể.

Thực mà biết vị, vị tiên ý mỹ, liền sẽ muốn càng nhiều......

Thịnh Gia Đồng rất nhanh đem toàn bộ thân thể đều đè ở trên ngườiMộ Vãn Du, cũng vươn một bàn tay, vỗ xuống mí mắt cô.

"Vật nhỏ, chẳng lẽ không ai từng  nói với em, lúc hôn môi, phải nhắm mắt?"

Khoảng cách thở dốc, giọng khàn khàn của anh, mang theo nhè nhẹ ý cười hỏi cô.

"Em thật đúng là ngây ngô, tôi hiện tại tin, em là dùng lần đầu tiên của em, lấy đi lần đầu tiên của tôi!"

Anh nói, là nụ hôn đầu tiên, nhưng kia ái muội bên tronglời nói, rõ ràng còn có ý sâu xa.

"Thế không bằng...... Chúng ta thử lại lần nữa?"

Mặt cô giống bị lửa đốt, càng ngày càng nóng rát.

Cô muốn phản kháng, lại bị giọng nói tràn ngập mê hoặc dần dần mất đi sức lực.

Anh ôm thân thể nhỏ không xương của cô, cảm thấy so với "nữ nhân như nước", thật đúng là rất giống.

Không kiềm hãm được, anh đem tay đi xuống, muốn có được càng nhiều, càng nhiều hơn......  

------------------------

Xin lỗi, xin lỗi.

Lần trước là do sự nhầm lẫn nên up nhầm. 

Lần này là bản edit rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro