Chương 32: Tra nam giống như chó ai muốn thì dắt đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Nghe nói Thịnh Gia Đồng có lễ vật đưa cho ông, Giang lão gia tử trên mặt hiện lên vui mừng tươi cười, mà khi cái hộp chậm rãi mở ra,  tầm mắt ông chạm đến đến đồ vật trong hộp. Mắt ông chợt liền trợn tròn.

"Cái...... Cái này...... Đây là......" Ông cả kinh lui về sau vài bước, nếu không phải có bảo vệ riêng Mạnh Trung Lương đỡ ông đúng lúc, chỉ sợ ông đã té ngã trên mặt đất.

Mộ Vãn Du và Giang Ký Nam đều nghi hoặc đem tầm mắt hướng về phía hộp.

Ở đó là một quả cầu pha lê đặc biệt chế tạo thành, ở giữa có tầng ngăn cách, nửa trên quả cầu cầu chứa một chất lỏng ửng đỏ, nửa dưới rõ ràng là hai con mắt tái nhợt ngâm mình trong nước!

Thịnh Gia Đồng lại cười, tiếng cười có phảng phất lạnh lẽo vô tận và  đau xót: "Tôi luôn là suy nghĩ, các người, rốt cuộc còn có nhớ mẹ tôi hay không, bà ấy đã chết, mà chết ở trước mắt các người, nhưng vì cái gì các người lại không có một người tiến lên để nhặt xác của bà ấy, mặc cho bà ở dưới trời băng đất tuyết!

Tôi khi đó còn nhỏ thật, tôi từ trường học trở về, tôi không biết mẹ của tôi thiện lương, ôn nhu như vậy, ngay cả tiểu tam và cái loại con hoang mà bà ấy còn có thể chịu đựng, bà sao có thể sẽ nằm không nhúc nhích ở nơi đó, tấm thân ấm áp của mình thành băng!

Tôi vĩnh viễn sẽ không quên, bà ấy chảy máu, bà ấy chết không nhắm mắt!

Nhưng các người biết không? Tôi ngay cả di thể của bà cũng không chiếm được!"

Năm đó, anh cõng di thể Thịnh Tử Quân, nhưng một đứa bẻ nhỏ con như vậy, cõng một người chết, là khiến người khác chú ý cỡ nào!

Rất nhanh, liền có người tìm tới người nhà tang lễ, bất luận anh cầu xin thế nào, bọn họ đều không lưu tình chút nào muốn mang di thể Thịnh Tử Quân đi, đồng thời, còn đoạt đi ngọc bội  trên cổ anh làm phímai táng!

Anh chỉ có đi theo bọn họ đi!

Thậm chí, khi bọn họ phát hiện quần áo trên người Thịnh Tử Quân là đồ số lượng có hạng, liền lột quần áo bà đi...... Mẹ anh là áo rách quần manh bị đưa vào lò thiêu, đốt thành một đống tro đen ai cũng không nhận ra!

Anh chỉ có thể nhân lúc  bọn họ không chú ý, lặng lẽ móc đôi mắt mẹ anh......

(*ôi mẹ ơi, anh còn nhỏ mà bạo thấy ớn )

Nếu không phải mẹ anh lương thiện ôn nhu cùng với kia thành thật dạy bảo vẫn luôn ảnh hưởng anh, anh chỉ sợ sớm đã tinh thần thất thường, lại chìm vào địa ngục tối tăm!

Hiện giờ, anh sớm đã làm những người đó sống không bằng chết.

Nhưng cái loại bất lực và tuyệt vọng này, anh sao có thể quên?

Làm sao có thể quên được?!

"Mẹ con bà ấy......" Giang lão gia tử  vất vả lắm mới đứng vững, rồi lại có chút khó hiểu hỏi: "Con không phải đã đem di thể...... mẹ con mang đi rồi sao?"

"Ông cho rằng, một đứa bé chỉ chưa đầy mười một tuổi còn có thể đem một thi thể người đầy máu mang đi đâu?" Thịnh Gia Đồng hỏi lại.

Anh không biết, bọn họ cũng không biết.

Đáng thương mẹ anh, cho đến trước khi chết vẫn còn nhớ cho anh ăn sinh nhật, còn nhớ mua trang phục mùa đông cho Giang Dĩ Phong!

Tự sát? Không, anh không tin!

Anh vẫn nhớ rất rõ, mẹ anh ẩn nhẫn và cương nghị, cho dù bị bọn họ một lần lại một lần nữa lừa gạt và làm thương tổn, bà vẫn là giống như bồ vĩ(*), mềm mại mà cứng cỏi.

(*)loài cỏ cao ở đồng hoang Nam Mỹ, mọc theo lùm, có hoa óng ánh dạng lông chim

Anh biết rằng, dù cho là vì hắn, vì còn thời thơ ấu của anh, bà cũng sẽ không tự sát! Bà ấy sẽ không nhẫn tâm để anh cô độc không nơi nương tựa......

Là ai giết chết bà ấy? Gián tiếp? Hay trực tiếp?

Anh đều sẽ điều tra ra, sau đó, trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!

Cứ như thế một lát, Thịnh Gia Đồng thu cảm xúc mình lại, anh lùi lại một bước, đem hộp nhẹ nhàng đóng lại: "Xem ra, ba đối với phần lễ vật này, không vừa lòng lắm, như vậy, con lại đổi một phần tốt hơn! Nhưng mà, lễ vật khác con tạm thời còn không đặt mua được, vậy để tới ngày đại thọ của ba lại công bố nhỉ?"

Vốn dĩ, cũng không muốn đem hộp đưa ra, đó là máu và mắt mẹ anh, là lưu niệm duy nhất của anh, anh từng ngày đêm ôm vào trong ngực, còn tồn tại một tia ấm áp!

Anh đem hộp đưa cho Mộ Vãn Du.

Mộ Vãn Du nhanh chóng đưa tay nhận lấy, thông minh như cô, đại khái cũng có thể nghĩ đến, mẹ của Thịnh Gia Đồng, là vật hi sinh hào môn, danh lợi cùng dục niệm đồng thời mê hoặc, người càng thiện lương gặp đau khổ sẽ càng sâu nặng.

Cô đem hộp ôm ở trong lòng ngực, giống như có thể nghe thấy người phụ nữ kia ở bên trong khóc thút thít, nếu bà bất tử, hiện tại chính là mẹ chồng cô...... Cô nhất định sẽ là một vị mẹ chồng rất sẽ chung sống......

Thịnh Gia Đồng thấy động tác cô thật cẩn thận và ánh mắt thành kính, trong lòng, hơi hơi có chút dao động.

Cô, tôn trọng mẹ anh.

Cô, cũng giống mẹ anh là một người thiện lương.

Anh cảm nhận được một ít ấm áp, trong lòng cũng rơi xuống một quyết định.

—— bước vào đại môn Giang gia này, anh sẽ bảo vệ thật tốt vật nhỏ này, mặc cho ai cũng không thể lại thương tổn cô dù chỉ một phân!

"Gia Đồng, những chuyện trong quá khứ, để nó qua đi được không? Chúng ta thiếu em, chúng ta đều sẽ dùng hết mọi khả năng để bù đắp cho em, anh hai chỉ hy vọng, sau khi em trở về, chúng ta còn có thể là người một nhà hòa hợp với nhau." Giang Ký Nam nói như vậy.

Mẹ mình và vợ mình năm đó đã làm chuyện gì với đối với mẹ con Thịnh Gia Đồng, anh cũng không hoàn toàn biết được, nhưng bọn họ thông đồng chèn ép, vu hãm, lăng mạ, trào phúng...... thì ông biết.

Thịnh Gia Đồng liếc mắt nhìn Giang Ký Nam một cái, một hồi lâu, mới nói: "Căn nhà lầu nhỏ đó dọn dẹp xong chưa?"

Giang Ký Nam vội trả lời: "Dọn dẹp rồi, ngày hôm qua, chị dâu em mang theo người dọn dẹp cả ngày, căn nhà lầu ấy nhiều năm không ai ở, có chút cũ kỹ, cho nên chị dâu em còn kêu người sơn vách tường một lần nữa, nhưng mà bố trí bên trong đều vẫn là bộ dáng ban đầu, em đi xem thử, vừa lòng hay không vừa lòng, nếu còn có yêu cầu gì, nói cho anh, anh cho người đi làm."

Thịnh Gia Đồng nhấp khẩn môi, trực tiếp lướt qua Giang Ký Nam, đi vào trong biệt thự.

Giang Ký Nam tính cách trung hậu, làm anh trai anh đối với anh cũng còn có thể coi là không tồi,  trong lòng anh cũng biết rõ, nhưng anh ta lại là con của bà già kia! Là bọn họ từ đầu làm tổn thương người mẹ Thịnh Tử Quân của anh......

Mộ Vãn Du chạy nhanh nhìn về phía hướng Giang lão gia tử và Giang Ký Nam gật đầu một cái, rồi đuổi theo bước chân anh.

"Ba, Ký Bắc nó......"

Mắt thấy sau khi bóng dáng Thịnh Gia Đồng và Mộ Vãn Du biến mất sau cây hoa, Giang Ký Nam xoay người, đỡ Giang lão gia tử, do dự một lát, vẫn là nhịn không được mở miệng.

"Nó chịu trở về đã không dễ dàng, cho nó thêm chút thời gian, kiên nhẫn đợi từ từ đi!" Giang lão gia tử bất đắc dĩ lại khổ sở.

Đi lên phía trước hai bước, Giang lão gia tử lại đứng lại chân: "Ký Nam, con cảm thấy, cô vợ này của Tiểu Bắc thế nào?"

"Không tồi! Xứng đôi với Ký Bắc chúng ta!" Giang Ký Nam đúng sự thật nói ra cái nhìn của ông.

"Ừ, theo ta thấy, cũng khá tốt!" Giang lão gia tử nghĩ nghĩ, lại nói: "Ký Nam, có một số việc, ta muốn con trong lòng cũng rõ, con...... Ài, quên đi!"

Ông khoát tay, lắc lắc đầu: "Chuyện của người trẻ tuổi, lão già này xen vào quản cũng là tốn công vô ích, chỉ mong trông thấy đầu óc tụi con rõ ràng chút, ta già rồi, cũng không biết còn có thể sống bao nhiêu ngày nữa, ta chỉ hy vọng, lúc ta còn sống, có thể nhìn thấy oán hậntrong lòngTiểu Bắc biến mất, có thể nhìn thấy anh em tụi bây đều...... thật tốt."

Chạng vạng, Mộ Vãn Du ở căn nhà nhỏ tùy tiện đi xung quanh một chút, vì muốn mau chóng quen cảnh vật xung quanh,thì gặp Chân Mỹ Mỹ.

 Nói là gặp được, còn không bằng nói là Chân Mỹ Mỹ tới tìm cô.

Căn nhà nhỏ này thời gian dài không ai ở, vị trí lại có chút hẻo lánh, nếu không phải cố tình, thật đúng là khó đi qua bên này.

"Mộ Vãn Du, tao muốn nói chuyện với mày." Chân Mỹ Mỹ duỗi tay ngăn Mộ Vãn Du lại, nâng mắt lên.

Như là vì trong người cao hơn cản Mộ Vãn Du lại, cô ta mang một đôi giày cao gót 10 cm. Còn ở trên môi bôi son đỏ chót, nhưng vừa nhìn thì thấy vội vàng bôi lên, chỗ khóe miệng, có chút bị thương. Khuôn mặt trang điểm không thể được hơn, cũng hiện ra một loại bệnh tái nhợt.

"Tôi và cô, không có cái gì hay ho để nói!" Mộ Vãn Du không chút suy nghĩ, liền cự tuyệt.

"Sao lại không có gì hay để nói chứ? Chẳng lẽ mày không hiếu kỳ, vì cái gì tụi mày rõ ràng vạch trần tao, tao lại còn có thể sống tốt tại biệt thự này?"

"Đó là chuyện của cô, không có nửa xu quan hệ gì với tôi!" Mộ Vãn Du đạm mạc nói: "Lúc tự mình hất nước bẩn lên người khác, cô nên nghĩ đến nước bẩn này, cũng có thể sẽ hất lên trên ngườicô, này chẳng qua là cô gieo gió gặt bão."

"Hừ, tao thật không nghĩ tới, nhiều năm như thế, tao đã nhìn sai về mày!" Chân Mỹ Mỹ ngữ khí bỗng trở nên sắc bén: "Mộ Vãn Du, ban đầu mày cũng thông minh như vậy, mày nói xem, mày gả vào Giang gia, rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết? Mày có phải còn không có hết hy vọng với Dĩ Phong, có phải hay không, còn muốn phá hoại hạnh phúc của tao!"

Mộ Vãn Du hạ khóe miệng: "Chân Mỹ Mỹ, tôi hy vọng đầu óc cô có thể tỉnh táo một chút, không phải tất cả mọi người đều chỉ coi trọng danh lợi mà không coi trọng nhân phẩm."

Cô nói chính là lựa chọn tiêu chuẩn đàn ông, cô muốn Chân Mỹ Mỹ là nghe hiểu được.

Quả nhiên, Chân Mỹ Mỹ sắc mặt kém đi, có chút tức muốn hộc máu: "Mộ Vãn Du, đừng tưởng rằng mày mạnh miệng, tao không có cách nào ép mày, dù cho ở cùng dưới mái nhà, mày cũng mơ tưởng cướp Dĩ Phong lại từ tay của tao!"

"Cướp lại?" Mộ Vãn Du cười lạnh một tiếng: "Cho nên, cô thừa nhận, cô mới là cái đứa tiểu tam không biết xấu hổ kia à?"

Chân Mỹ Mỹ mắt xẹt qua tia phẫn hận, nhưng rất nhanh, cô ta lại bày ra một sắc mặt "dào dạt đắc ý" : "Tao thừa nhận thì thế nào? Không thừa nhận thì thế nào? Tao nói cho mày biết, quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả giữa mày và tao chính là mày vẫn là thua tao, mày vẫn là cái thứ rác rưởi bị Dĩ Phong vứt bỏ!"

Cô ta cho rằng, cô ta nói lời khó nghe như thế, Mộ Vãn Du chắc chắn là bị chọc tức điên lên rồi.

Nhưng mà, không có.

Mộ Vãn Du không chỉ không có nửa điểm cảm xúc dao động, thế nhưng còn dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn cô ta?!

"Chân Mỹ Mỹ, tôi nhưng thật ra cảm thấy cô có chút đáng thương! Tôi vừa mới vừa bước vào đại môn Giang gia, cô liền gấp không chờ nổi tới tìm tôi, cô nóng lòng chứng minh cô thắng lợinhư thế, đồng thời bại lộ cô chột dạ!"

Lúc ngẩng đầu lên, Mộ Vãn Du thấy thân ảnh một người đàn ông cao lớn, bước theo hướng này tới.

Nhìn thấy lo lắng dễ hiểu rõ ràng trong mắt anh, khóe miệng cô cười càng thêm mê người......

"Chân Mỹ Mỹ, không biết cô có nghe nói qua một câu hay không—— tra nam giống như chó, ai muốn thì dắt đi! Chẳng lẽ, chó của mình cô còn giữ không được, còn luôn lo lắng, con chó này sẽ bị người khác dắt đi mất à?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro