Chương 9: Tôi một chút cũng không cần anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Mộ Vãn Du khẽ nhíu mày một cái:" Giang Dĩ Phong, e là anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!"

Cũng là là cô trước kia đầu óc mê muội, không phát hiện Giang Dĩ Phong là người tự đại như vậy, đừng nói là cô hiện tại cũng không quá khó khăn, cô cũng không có khả năng đi cầu xin cái tên thấp kém Giang Dĩ Phong này!

Ginag Dĩ Phong hắn có thể không biết xấu hổ, nhưng Mộ Vãn Du cô vẫn còn muốn làm người tốt đấy nhá!

"Bất kể là anh có suy nghĩ nhiều hay không, Vãn Du, dẫu sao chúng ta cũng đã từng... Em cứ nói đi, nếu em không về thành phố C, anh cũng sẽ không mặc kệ em!" Mộ Vãn Du quật cường và kiêu ngạo, Giang Dĩ Phong biết, hắn cố chấp nhận định là cô đang gặp khó khăn!

Hắn cảm thấy mình còn coi là một quân tử, rời bỏ cô chẳng qua là bất đắc dĩ, cũng nguyện ý giúp đỡ cô lúc khó khăn!

Hắn thậm chí còn tìm được một tia thỏa mãn!

Nhìn xem, em vẫn phải cần đến Giang Dĩ Phong tôi!

Nhưng phản ứng của Mộ Vãn Du không như dự đoán của hắn!

"Tôi có thể một chút cũng không cần anh... Các người quản!" Mộ Vãn Du có hơi không nhịn được, tầm mắt cô hơi nghiêng một chút, liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng sau cây cột.

Mặc dù người phụ nữ đó bị che hết hơn nửa người và khuôn mặt, nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra, kiểu váy ngắn như thế, có thể gần thấy được cả quần lót bên trong, 

Cho nên, cô lập tức đem "anh" đổi thành "các người" chính là uyển chuyển nhắc nhở cho Giang Dĩ Phong biết sự hiện diện của Chân Mỹ Mỹ.

Nói xong lời này, Mộ Vãn Du xoay người muốn rời đi.

Giang Dĩ Phong lại lần nữa nắm được tay cô, đồng thời trong mắt hắn còn hiện lên chút luyến tiếc không biết làm sao:" Vãn Du, anh biết là anh có lỗi với em, có lẽ với anh cũng thế... Cứ xem là anh biết lúc này em gặp áp lực không có cách nào tiếp nhận một người đàn ông khác được, anh chỉ làm muốn nói với em, coi như chúng ta không thể là người yêu, ít nhất vẫn còn là bạn bè. Nếu đúng thật là em đang gặp khó khăn, anh có thể..."

Mộ Vãn Du cuối cùng cũng tức giận, cô dùng sức hất tay Giang Dĩ Phong, giọng lạnh lùng nói:" Giang Dĩ Phong, tôi nói lại lần nữa! Tôi không có gặp khó khăn, cũng không cần các người giúp, từ lúc các người quay lưng lại làm những chuyện xấu xa kia với tôi thì các người đã không còn là bạn bè với tôi nữa! Tôi hôm nay cũng không phải đến tìm anh! Nếu anh có dư thời gian thì lo mà quan tâm cái vị hôn thê kia của anh đi!"

Nói xong lời này, đúng lúc thang máy đến, cô liền bước vào trong thang máy, cũng trực tiếp ấn nút đóng cửa.

 Nếu như thang máy không tới, Giang Dĩ Phong tiếp tục dây dưa nữa, cô nhất định sẽ leo thang bộ.

Mộ Vãn Du sau khi vào thang máy rời đi, tay Giang Dĩ Phong vẫn còn dừng lại trong không khí, hắn một lúc lâu mới phản ứng lại, hắn ho nhẹ một tiếng, lúng túng thu tay về.

Sợi hối hận trong đáy lòng kia lần nữa bừng dậy, nhanh chóng lớn dần lên...

Mộ Vãn Du hôm nay không phải là bộ dạng ngày trước, mặc dù hôm  nay cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa, cùng áo sơ mi đơn giản phối với quần dài xanh ngọc, cô lại có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng giỏi giang, sức sống bắn ra tứ phía, hơn nữa cô vốn dĩ chỉ có một mét bảy trở lên,  cho nên dù cô chỉ mang đôi sandal màu trắng thông thường, vẫn có thể thấy rõ đường cong của chân... Cả người cô đều có toát lên vẻ nữ tính khó nói nên lời.

Quan trọng hơn là, Giang Dĩ Phong cho rằng Mộ Vãn Du sau khi chia tay hắn sẽ rất thương tâm khổ sở, ít nhất trong khoảng thời gian này cô sẽ không buông bỏ được tình cảm dành cho hắn. Song, hắn rõ ràng nhìn thấy đối với hắntrong mắt Mộ Vãn Du là chán ghét. Hắn cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy mất mát, cảm thấy phiền muộn, hắn không cam tâm!

Mộ Vãn Du muốn hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ mọi quan hệ với hắn? Cô đối với hắn lại không có chút lưu luyến gì?

Không, hắn không tin!

Không người nào có thể sau khi yêu sâu đậm lại có thể nhanh chóng buông bỏ được, Giang Dĩ Phong hắn còn không làm được, mà lòng Mộ Vãn Du lại càng yếu mềm hơn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro