Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81

Giữa tháng mười một, kho lúa chín huyện báo nguy, huyện lệnh phái sai dịch tới báo lúc trước định ra là chỉ phát nửa tháng, nhưng nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thực đã phát đi hai phần ba, nếu như lại phát nữa thì không đợi đến cuối tháng kho lúa sẽ trống rỗng.

Tình huống chín huyện này không khác biệt lắm, sau khi lục tục báo lên thì thần sắc Hứa Thanh Gia liền ngưng trọng.

Uất Trì Tu kiến nghị: "Không bằng điều tạm lương ở châu phủ?"

"Chặt đầu cá, vá đầu tôm, cũng không thay đổi được gì. Đến lúc đó vạn nhất loạn dân nổi lên thì sẽ phiền toái."

Từ lúc Đoạn Công Tào nói lần trước thì từ đó về sau Hứa Thanh Gia liền lưu ý Uất Trì Tu hơn. Sau khi để ý thì mới phát hiện, phụ tá lúc trước Uất Trì Tu mang tới cũng không ít, vậy mà bây giờ chỉ lưu lại có một người, những người khác thế nhưng chưa từng gặp lại.

Ngay cả phụ tá mà Mai huyện lệnh mang đến dù là nhất thời rảnh rỗi thì cũng ở trong nha môn. Phẩm cấp này của Uất Trì Tu cũng không phải nuôi không nổi người rảnh rỗi, vậy thì ông ta mang người đi đâu?

Hứa Thanh Gia là người đã gặp qua là sẽ không quên được, người khác cũng không biết chuyện này, vả lại khả năng vẽ tranh cũng không tệ. Rút ra thời gian rảnh liền nhớ lại những người bên cạnh Uất Trì Tu, phàm là gương mặt hắn nhớ được thì đều vẽ lại, ngày hôm sau triệu Tiền Chương đến, đưa hết mấy bức hoạ cho hắn, cùng với bạc Hồ Kiều chi ra, bảo Tiền Chương đi tới chín huyện kia dò xét thử xem sao.

Bây giờ trong đầu hắn căng như dây cung, biết không thể xảy ra một chút sơ xuất nào, nếu không thì kiếp làm quan này sẽ chấm dứt, nói không chừng cả nhà đều sẽ bị tội, bởi vậy mọi việc cực kỳ cẩn thận.

Chỉ ngóng trông là hắn nghĩ nhiều.

Sai dịch của chính huyện tới bẩm báo việc kho lương, đúng lúc đó Tiền Chương cũng từ chín huyện đó dạo một vòng trở về, bảy người trên bức hoạ, hắn ở trong chín huyện này đụng phải bốn gã, ba gã còn lại thì không biết tung tích.

Hứa Thanh Gia nghe được tin tức này chỉ cảm thấy trong lòng vô cớ trầm xuống.

Uất Trì Tu tuy rằng xuất thân không tồi nhưng là có thể ngồi lên vị trí hôm nay thì có lẽ cũng không thoát khỏi quan hệ với vị trung thư lệnh Giả Xương kia. Hắn lúc trước ngây thơ cho rằng đây bất quá chỉ là một cọc hôn sự, hắn đã làm huyện thừa, không trở mình được, món nợ này nên xoá bỏ hết. Giờ phút này xem ra, có vẻ như là... Không đơn giản như vậy!

Những ngày gần đây tình huống châu quận khẩn cấp, Hứa Thanh Gia mỗi khi thương nghị chính lệnh với Uất Trì Tu, những kiến nghị cố ý hay vô tình của Uất Trì Tu đều khiến hắn suy nghĩ rất nhiều.

Ví dụ như lúc viện hàng cứu trợ, ông ta kiến nghị phái binh lính châu phủ đi tới các huyện trước để duy trì trật tự, Hứa Thanh Gia lại không đồng ý. Hắn hiểu được lợi và hại của chuyện này, nếu không ai kích động thì còn tốt, nếu như có người kích động, lỡ như quan binh và dân chúng xảy ra xung đột, tạo thành sự kiện đổ máu, vậy thì rất nhanh sẽ xảy ra bạo loạn, đến lúc đó không động binh đao thì không được. Nhưng giơ đao về phía dân chúng là điều mà Hứa Thanh Gia rất không muốn nhìn thấy.

"Cho người cưỡi khoái mã tới chín huyện dán thông báo, triệu dân chúng không có lương thực tới châu quận, sau năm ngày tập hợp ở cửa bắc ngoại thành châu phủ, đến lúc đó ta cũng có đối sách. Ngoài ra để huyện lệnh chín huyện đó cũng tự mình mang sổ hộ khẩu của huyện mình tới, đến lúc đó cùng nhau tập hợp ở ngoại thành cửa bắc."

Đồng tri đại nhân hạ lệnh, có người lĩnh mệnh mà đi.

Ánh mắt Uất Trì Tu hơi loé lên, "Lỡ như đến lúc đó có bạo loạn thì sao, không bằng liền điều động sai dịch trong châu phủ tới an dân?"

Lúc này đây Hứa Thanh Gia khó được không có phản bác ý kiến của ông ta, lại phân phó xuống: "Điều động hết binh lính châu phủ tới, mặt khác cũng gọi thị lệnh tới, cộng thêm tiến sĩ y học (nguyên văn), để tư pháp và công tào chuẩn bị nghênh đón nạn dân."

*ed: có vẻ như công tào là một chức danh mà không phải tên, mình đã hiểu nhầm tên của Đoạn đại nhân, có gì mình sẽ tìm hiểu thêm và chỉnh sửa lại mấy chương trước.

Hành động của Hứa Thanh Gia làm Uất Trì Tu không hiểu, "Hứa đại nhân cho rằng nạn dân sinh bệnh nên cần xem bệnh sao? Sao lại gọi cả thị lệnh và tiến sĩ y học tới? Bọn họ một thì phụ trách ổn định trị trường mua bán, một thì phục trách dược liệu, không thấy tiến sĩ y học biết chữa bệnh. Không bằng gọi tất cả đại phu châu phủ tới?"

Hứa Thanh Gia từ sau khi nhìn lá thư mà Hồ Kiều đưa hắn ở thư phòng kia thì mấy tháng nay vẫn thư từ không ngừng, vẫn luôn liên hệ với bên ngoài, trù tính lâu như vậy, tất nhiên không muốn thất bại trong gang tấc, "Đến lúc đó tất có tác dụng!"

Hắn không chịu nói, Uất Trì Tu cũng không có cách nào, hồi phủ đi triệu người tới hỏi chuyện, chỉ là người chuyên đi thám thính Hứa phủ không phát hiện ra đồng tri đại nhân có gì khác thường, trừ bỏ mỗi ngày ở nha môn xử lý công vụ thì về nhà cũng không đi đâu, cũng không tiếp kiến người nào. Chỉ có tiểu bộ đầu đến từ huyện Nam Hoa mấy ngày gần đây hình như có đi Hứa phủ một chuyến, bất quá chỉ là một người râu ria, vừa không phải công tào cũng không phải lục sự tư mã.

Hứa đồng tri thương nghị công sự đều là thảo luận cùng với mọi người, chưa từng có chuyện bỏ qua thông phán một mình triệu tập quan liêu khác.

Lo lắng của Uất Trì Tu cũng được buông xuống.

Trên mặt Hứa Thanh Gia không thể hiện điều gì nhưng chưa chắc trong lòng không lo âu, ông ta so với Hứa Thanh Gia còn lo lắng bất an hơn. Nhiệm vụ hàng đầu của Hứa Thanh Gia là giải quyết thiên tai bản địa, mà chú ý của ông ta không chỉ nằm ở thiên tai, còn có con đường làm quan tương lai của Hứa Thanh Gia.

Nha hoàn đưa rượu tới, Uất Trì Tu tối nay uống nhiều hơn nửa bình, lại cảm thấy tay có chút run, luôn nghi ngờ là do uống nhiều rượu mà không phải là trong lòng có chột dạ.

Ngày hôm sau, Cao Chính cùng với tư binh Quản Bằng liền đêm tất cả nhân thủ có thể điều động tới, đi tới cửa thành phía bắc trước để thăm dò địa hình, ấn theo chỉ thị của Hứa Thanh Gia, dùng vôi vòng ra vị trí cho nạn dân của các huyện, lại dùng mực viết lên tấm ván gỗ tên huyện, đóng vào cây trúc, cắm vào chỗ đã phân chia xong.

Cửa thành phía bắc vẫn trống trải, bận rộn ba ngày, sau đó lại dựng một cái đài cao, sau đài cũng để lại phần trống dư dả, hết thảy công việc mới tính hoàn thành.

Hứa Thanh Gia tự mình tiến đến xem xét, thấy Cao Chính đều ấn theo mình nói làm tốt, lúc này mới lộ ra nụ cười.

Cao Chính đã thay hắn đổ mồ hôi, nạn dân chín huyện đều dồn về châu phủ, thật sự không phải là chuyện tốt. Nếu như nạn nhân các huyện tự mình tụ lại thì dù có nháo lên, có binh lính nha môn địa phương trấn áp cũng dễ dàng hơn là toàn bộ tập hợp lại một chỗ.

Lúc hắn làm cấp dưới của Chu Đình Tiên đã gặp chuyện này không ít, đều xử lý mạnh tay, lại từng chứng kiến lần đầu tiên Hứa Thanh Gia tới huyện Nam Hoa bị thương trong trận hỗn loạn. Biết vị này là một người tâm địa nhân hậu, không nỡ hạ nặng tay, luôn tốt với bá tánh thì càng lo lắng hơn.

Có đôi khi ngẫm lại, Cao Chính cảm thấy Hứa Thanh Gia thật là một người dị biệt, làm quan đã nhiều năm mà vẫn không luyện được ý chí sắt đá, vẫn như cũ thương yêu dân chúng, khó trách sau khi hắn đi rồi thì bá tánh huyện Nam Hoa vẫn nhắc mãi chuyện tốt hắn đã làm khi còn tại chức, dù cho Mai huyện lệnh cũng chưa từng làm chuyện khiến cho người ta căm phẫn. Ước chừng cũng chỉ là trên công vụ không tận tâm như hắn mà thôi.

"Đại nhân, lỡ như đến lúc đó dân loạn thì nên làm thế nào cho phải?". Hắn nên trấn áp hay vẫn là chờ bị bá tánh trấn áp?

Trong lòng Cao Chính nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.

Hứa Thanh Gia gọi Tiền Chương tới: "Ngươi cưỡi ngựa đi nghênh cữu lão gia. Lúc trước huynh ấy tới huyện Nam Hoa là ngươi mang huynh ấy đi dạo phố, bây giờ chuyện chiêu đãi cữu lão gia liền giao cho ngươi!"

Tiền Chương lĩnh mệnh mà đi, Hứa Thanh Gia mới đáp lại Cao Chính: "Cao đại ca đây là nghĩ đi đâu vậy? Ta triệu tập nạn dân đến châu phủ chính là sợ trong huyện không đủ lương thực phát nữa sẽ tạo ra hỗn loạn. Đã tới châu phủ, như thế nào cũng không có khả năng làm nạn dân loạn lên, ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó chỉ cần làm theo chức trách, có người nháo thì tới bắt trói lại, đợi xong việc thì thẩm vấn."

Cao Chính luôn tin tưởng lời của Hứa Thanh Gia nên tất nhiên lĩnh mệnh.

Đêm đó, toàn bộ dân chúng quận Vân Nam đều có chút bất an. Sau hừng đồng, dân chạy nạn chín huyện tề tụ ngoài thành, lỡ như đến lúc đó nháo lên, lưu dân đổ vào thành thì dân chúng trong thành nói không chừng sẽ bị liên luỵ.

Quan phủ sớm đã dán bố cáo, ngày mai trong thành giới nghiêm, tất cả dân chúng đều không cho phép ra thành, điều này đủ để làm cho dân tâm hoảng sợ. Dù là quan viên nha môn châu phủ cũng không biết Hứa Thanh Gia đang mưu đồ điều gì nên suy đoán không thôi. Hai ngày nay sớm có phu nhân các nhà đến Hứa phủ hỏi thăm, đều bị Hồ Kiều lảng tránh cho qua.

"Ta là một phụ nhân cả ngày ở hậu trạch trông nom hài tử quản lý việc nhà, lúc phu quân về nhà đều là nửa đêm, ngày ngày ở thư phòng, ngay cả nói một câu cũng không có, cũng không biết gần đây đang bận làm gì. Chẳng lẽ hắn đã làm ra chuyện gì doạ người sao?"

Triệu tập nạn dân chín huyện đến châu phủ thì có tính là doạ người không? Lâu phu nhân có chút bất an: "Nếu không thì mấy ngày nay có bọn nhỏ nghỉ học, ở nhà ôn bài là được rồi?". Lỡ như thực sự có nạn dân ùa vào thành, đóng cửa phủ lại thì bọn gia đinh còn có thể ngăn cản một lúc, nếu như lưu con người khác ở trong phủ minh, lỡ như đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không tiện giao phó.

Đề nghị của nàng đều được mọi người đồng ý. Các nữ quyến ở hậu trạch tuy rằng không phải mỗi này đi nha môn nghị sự nhưng tốt xấu gì ở châu phủ xảy ra chuyện gì thì các nàng cũng biết được.

Hứa Thanh Gia đêm nay khó được có thời gian rảnh bồi bọn nhỏ, ôm Hứa bé con chơi một hồi lâu, tiểu nha đầu lưu lại trên mặt hắn một mặt nước bọt, còn dùng răng nhỏ cắn lên mũi cha mình, lưu lại mấy dấu răng như hạt gạo thì mới bỏ qua.

"Ngày mai có việc, cái này làm cho ta như thế nào đi ngoài thành nói chuyện?"

Hồ Kiều cũng có chút lo lắng, nhưng lại không dám đem lo lắng này nói ra, miễn gia tăng ánh nặng cho Hứa Thanh Gia, chỉ nghịch ngợm cười: "Không bằng ngày mai ta đi cùng chàng? Dù cho mất mặt cũng là phu thê cùng mất mặt, miễn cho một mình đồng tri đại nhân mất mặt!"

Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối còn không biết Hứa Thanh Gia ngày mai phải đi làm cái gì, nghe thấy Hồ Kiều cũng muốn đi, liền vội vàng báo danh: "Con cũng đi! Con cũng đi!"

Hai vợ chồng nhìn nhau cười, Hứa Thanh Gia nghiêm mặt, kiểm tra bài tập mấy đứa con trai.

Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối có chút bướng bỉnh nhưng trí nhớ đều rất tốt, học tập cũng không tệ, học bài đều thuộc làu làu. Hứa Thanh Gia nghe xong thì trên mặt tỏ vẻ khen ngợi, chờ hai tiểu tử này rửa mặt đi ngủ hắn mới khen nói: "Trí nhớ của Tiểu Bảo không hề kém hơn ta năm đó!"

Trong nhà có lẽ lại có thêm một tiểu học bá, nhưng là Hồ Kiều một chút cao hứng cũng không có.

Cha thông minh, nhi tử cũng không kém, liền chỉ có nàng là người ngốc.

Bất quá nhìn thấy ngủ nước miếng đều chảy ra – Hứa bé con, nàng lại có chút an ủi: Có lẽ có một đứa sẽ di truyền gen học tra của nàng đâu, ít nhiều cũng có hai mẹ con làm bạn, miễn cho cả nhà chỉ có một mình nàng là đồ ngốc.

Hứa Thanh Gia nghe nàng thầm thì: "Nữu Nữu con nhất định phải ngốc một chút, nhất định phải ngốc một chút đó, nếu không trong nhà chỉ có một mình nương là người ngốc..." Tâm tình vốn nặng nề cũng bay mất, tức khắc cười không ngừng lại được, chỉ vào nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Không sao cả, A Kiều ngốc một chút mới đáng yêu!". Hắn an ủi nàng.

Hồ Kiều: "Cả nhà chàng mới ngốc đáng yêu!"

Hứa Thanh Gia cười sặc sụa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro