Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuyến khích: Nghe thêm Thẩm Viên Ngoại.

Gió tuyết lạnh lẽo thổi qua tán cây, bầu trời xám xịt không còn thấy rõ mặt trời. Thú rừng bắt đầu chìm vào giấc ngủ, xe ngựa lộc cộc đi qua khu rừng lá kim rời khỏi Thịnh quốc.

Tiếng đàn bi thương từ cỗ xe vọng ra bên ngoài, Bachira bất động nằm úp sấp trên xe ngựa xa hoa.

Mùi thuốc hoà cùng mùi gió tuyết thoang thoảng nơi đầu mũi, bàn tay gảy đàn của Reo vẫn không dừng lại, nhẹ nhàng gảy vào lòng người.

Khung cảnh nóng rực ngày hôm ấy như hiện ra trước mắt, nỗi bi thương nhuộm đỏ màu hoàng hôn.

Bàn tay Rin nắm chặt lấy tay Bachira không rời xoáy sâu vào tâm trí Reo, nỗi tuyệt vọng toát ra từ trên người họ khiến cậu cảm thấy khó thở.

Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, gió thổi những bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống nóc xe. Cỗ xe cứ thế băng qua hẻm núi rời khỏi địa phận Tuyết Thành.

Bachira suy yếu chìm sâu vào ác mộng, tiếng đàn réo rắt day dứt khiến kí ức hỗn loạn nhiễm đầy máu ổn định lại.

.

Bàn chân trắng nõn giẫm lên khoảng không vô định, tay ngọc nhẹ nhàng chạm vào mảnh vỡ trước mặt, nỗi đau âm ỉ toát ra từ nó khiến cậu đau đến lùi bước.

Trong gương ngưng tụ lại hình dáng một đứa trẻ, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, khuôn mặt trắng nõn phúng phính làm nổi bật lên cánh môi đỏ mọng.

Tiểu mỹ nhân xinh đẹp câu nhân trong tấm gương chẳng khác nào mầm tai hoạ khiến người đời đỏ mắt đố kị.

Bachira ngẩn người, đứa trẻ trong gương là cậu sao?

Tiếng đàn bi thương của Reo như có linh hồn dắt tay Bachira bước vào trong mảnh vỡ, kí ức phủ bụi lâu năm dần dần hiện ra trước mắt, phủ thừa tướng trang nhã thanh bình một lần nữa xuất hiện.

Bachira tí hon bám vào chân mẫu thân, cậu ngốc nghếch nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt trẻ thơ ánh lên vẻ tò mò.

- A nương a nương.

Thừa tướng phu nhân giữ nguyên khuôn mặt tươi cười phớt lờ giọng nói dưới chân, khách nhân đều coi Bachira như người vô hình, họ làm như cậu không hề tồn tại, chẳng thèm hỏi tới dù chỉ nửa lời.

Khuôn mặt ngây thơ trong sáng kia quả thật rất đẹp nhưng ai lại muốn vì một tiểu mỹ nhân chưa trưởng thành mà đắc tội với cả phủ thừa tướng đây?

Bachira giống như một món trang sức rẻ tiền đính dưới chân thừa tướng phu nhân. Nàng tàn nhẫn dẫn cậu ra đây chỉ vì muốn để cậu tận mắt nhìn thấy, so với Akane Bachira có bao nhiêu thấp hèn.

Bachira ngốc nghếch không hiểu được hành động của nàng, cậu cứ tưởng mẫu thân nhớ cậu rồi, nhớ cậu giống như cậu nhớ nàng ấy. Nhưng hình như không phải như vậy.

Cả ngày Bachira bị nhốt trong biệt viện không ai quan tâm, tì nữ cũng không coi cậu ra gì.

Bachira rất nhớ mẫu thân, cậu muốn nói với nàng rằng:"A nương có thể thường xuyên đến thăm Meguru không? Meguru ở một mình cảm thấy rất cô đơn."

Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy nàng tới thăm cậu dù chỉ một lần.

Bachira tủi thân cụp mắt, khuôn mặt buồn bã ủ rũ rời đi. Thừa tướng phu nhân ghét bỏ phủi phủi tà váy, nàng căm ghét Bachira, căm ghét xuất thân của cậu, chỉ vì sinh ra cậu mà nàng bị biết  bao nhiêu người chỉ trỏ dè bỉu.

Bachira chính là vết bẩn nhơ nhuốc trong cuộc đời nàng.

- Giá như ngươi không sinh ra thì đã tốt.

Bước chân bé nhỏ khựng lại, nước mắt nhanh chóng đong đầy hốc mắt khiến đôi mắt trong suốt càng thêm phần xinh đẹp.

Bachira hít vào một hơi nuốt đi giọt lệ chua chát đang dâng trào nơi đáy mắt, cậu chạy như bay ra khỏi nơi náo nhiệt đó mang theo một trái tim non nớt vỡ vụn, trốn tránh sự lạnh lẽo của thế gian.

Ngày hôm ấy là sinh thần mừng Akane tròn hai tuổi. 

Tiếng đàn uyển chuyển da diết như đang an ủi Bachira, tay cậu chạm nhẹ lên mảnh vỡ, tất cả tủi thân, đau lòng tựa như một hồi ác mộng cuốn Bachira vào trong đó.

Mảnh vỡ kí ức xoay quanh Bachira, tiếng đàn dịu dàng thấm đẫm gió xuân thúc giục cậu bước về phía trước.

Bachira tùy ý nhảy vào một mảnh vỡ, khung cảnh trước mắt dần dần thay đổi, không còn là phủ thừa tướng náo nhiệt, thanh bình mà trở thành vách đá cheo leo nơi Đào Hoa viên năm ấy.

Thiếu niên xinh đẹp bám chặt lấy mỏm đá nhọn, bàn tay cậu bị đâm đến rách toạc, máu thuận theo cánh tay chảy xuống. Bachira đau đến mức thần trí mơ hồ, toàn thân run lên vì sợ hãi.

Akane ở phía trên mỏm đá lạnh lùng nhìn xuống, nàng tựa như đoá phù dung cao quý, không chút đắn đo bộc lộ ý định muốn đẩy Bachira vào chỗ chết.

Bàn tay trắng nõn cầm đủ loại đá với mọi kích cỡ, nhẫn tâm ném xuống người cậu.

Đầu Bachira bị đá đập trúng, máu theo vết thương cứ thế chảy ra khiến thần trí cậu lâm vào mụ mị.

Gió thổi càng lúc càng lớn, từng đợt gió mạnh mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa đông phả vào mặt cậu. 

- Có trách thì trách huynh sinh ra đã mang mệnh thiên sát cô tinh, khắc chết tất cả những người bên cạnh. Ta chẳng qua chỉ là thay trời hành đạo tiễn huynh đi trước một bước.

Thiếu nữ ngọt ngào đã bao lần nhào vào lòng cậu làm nũng, giờ đây lại như lưỡi dao sắc bén đâm trái tim Bachira đến rỉ máu.

Cậu mờ mịt đơn độc hứng chịu tất cả ác ý của thế gian suốt mười năm trời, thiếu niên ngày ấy đã không còn vì chút tủi thân mà rơi lệ, đôi mắt màu hổ phách hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Chân tình đổi lại một hồi giả ý. Bachira mệt rồi, cậu không muốn chịu đựng nữa.

Akane lặng thinh nhìn Bachira, tai nàng như ù đi, gió lạnh thổi bay mái tóc hai màu. Akane bi thương cúi đầu nói nhỏ.

- Nếu Rin không thích huynh thì có lẽ chúng ta đã giống như một cặp huynh muội bình thường. Ngày đại hỉ của ta huynh sẽ ở bên cạnh uống rượu mừng, ngày đại hỉ của huynh ta sẽ phụ giúp mẫu thân chuẩn bị. Chỉ tiếc người Rin thích lại là huynh chứ không phải là ta.

Bachira tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt cậu thấm đẫm máu tươi, đôi mắt màu hổ phách từ từ nhắm chặt.

- Ngay từ đầu các người đừng sinh ra ta thì tốt rồi...

Akane bất ngờ, nàng trợn tròn mắt muốn vươn tay kéo Bachira lên nhưng không kịp, mái tóc hai màu tung bay trong gió.

Cậu như nhìn thấy bản thân của năm đó bị cả thế giới vứt bỏ, cô độc trốn vào một góc không ai quan tâm.

Rin cầm theo đồ chơi bằng gỗ vui vẻ chạy tới Đào Hoa viên, bóng dáng thiếu niên ngoan ngoãn thường ngày đã sớm biến mất.

Đồ chơi trong tay Rin rơi xuống đất, hắn hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, đôi mắt không ngừng tìm hình bóng nhỏ bé kia.

Tà áo của Akane tung bay, nàng hét lên:

- CA!

Rin bắt lấy tay nàng, thân thể Akane chơi vơi giữa vách núi, khuôn mặt trắng nõn thấm đẫm nước mắt.

- Ca hức ca của ta, ta biết sai rồi hức ta sai rồi, ca..

Sống lưng Rin lạnh toát, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vai Akane, đầu hắn trống rỗng, giọng nói bất giác trở nên run rẩy.

- Akane, Bachira đâu?

Akane lắc đầu, nàng không dám nói. Bả vai gầy yếu cứ thế run lên.

Tay Rin buông thõng xuống, đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu cự, hắn không nói một lời bỏ lại Akane nhảy xuống vực.

Akane ngơ ngác nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo Rin, giọng nói dịu dàng gào thét.

- KHÔNG, RIN!!

Bóng dáng Rin khuất sau những tầng mây, từng cánh hoa theo gió rơi xuống bay lượn giữa không trung.

Ngày hôm đó Sae tìm thấy Rin nằm dưới đáy vực, thân thể đầy rẫy vết thương, đầu bị va đập mạnh, tứ chi đứt gãy.

Sae quỳ xuống gào khóc ôm lấy cơ thể Rin chạy về hoàng thành, lớp mặt nạ điềm tĩnh thường ngày như bị phá vỡ chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng lan tràn nơi đáy mắt.

Bachira cười nhạt, thiên sát cô tinh, cậu quả nhiên là thiên sát cô tinh.

Bachira không muốn coi nữa, bóng lưng cô độc bước ra khỏi mảnh vỡ. Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, tà áo bị một bàn tay níu lại.

Bachira kinh ngạc, cậu chậm rãi quay đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Linh hồn Rin nắm chặt lấy vạt áo Bachira, thân thể đầy rẫy vết thương, đôi mắt màu xanh trở nên mờ mịt.

- Xin hỏi có thấy cậu nhóc nào chạy qua đây không?

Cổ họng Bachira như nghẹn lại, cậu nhẹ nhàng rút vạt áo ra, nước mắt mặn chát rơi xuống tay hắn.

Giọng nói dịu dàng trả lời câu hỏi của Rin:

- Không thấy.

Rin gật đầu, hắn kiên cường lết theo thân xác tàn tạ bò về phía trước, Bachira nghe thấy giọng nói của chính cậu vang lên bên tai.

- Cậu nhóc ấy là gì của đệ?

Rin không quay đầu, cằm hắn dùng lực đẩy cơ thể về phía trước, giọng nói trầm thấp bỗng trở nên dịu dàng. Bachira nghe thấy hắn đáp:

- Là cuộc sống của đệ.

Tiếng đàn bi thương bất chợt dừng lại, Bachira nhẹ nhàng mở mắt, nước mắt ướt đẫm gối đầu.

Trái tim cậu như vỡ nát, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

- Tớ muốn gặp Rin, tớ muốn gặp lại cậu ấy.

Reo dịu dàng buông đàn xuống, cậu vắt khô khăn lau mặt cho Bachira. Tiếng khóc đau khổ hối hận vang vọng khắp cỗ xe, Reo giúp cậu lau sạch thân thể, đôi mắt màu thạch anh đong đầy ánh sáng.

.

Tiếng khóc nghẹn ngào hoà vào gió tuyết thổi đến hoàng cung Thịnh quốc. Rin lặng người ngắm nhìn bầu trời, khuôn mặt hốc hác không còn chút sức sống.

- Rin, con mau ăn chút gì đi, đã ba ngày rồi con không ăn gì cả, cơ thể con sẽ không chịu đựng nổi mất.

- Rin à con mau nhìn xem a nương mang gì đến cho con này, oa là cá hầm sương tuyết Rin thích ăn nhất đó.

Đôi mắt Rin như phủ một lớp sương mù, hắn bình lặng ngắm tuyết, không chút phản ứng nào với lời nàng nói.

Thái hậu mím môi, gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ giờ đây in hằn sự bất lực cùng mệt mỏi.

Sae siết chặt nắm tay, anh bước tới quỳ trước mặt Rin.

- Hoa hướng dương ta đã cho người chăm sóc rất kĩ, sẽ không...

- Đốt đi.

- Hả? - Sae sững sờ

- Đốt đi.

Trái tim Sae đau đến thắt lại, cảm giác bất lực dâng trào khiến anh không thở nổi.

- Bachira không muốn nhìn thấy đệ suy sụp như vậy đâu...

Rin gục đầu dựa vào thành giường, nước mắt như trân châu rơi xuống nhân gian, hắn cười mỉa mai nhìn màn tuyết bên ngoài.

- Bachira chết rồi, đệ không bảo vệ được cậu ấy. Ca, đến cả người quan trọng của mình đệ còn không bảo vệ được...

Thái hậu đau xót sờ mặt hắn, tay nàng run run, giọng nói dịu dàng trở nên nghẹn ngào.

- Rin, a nương vẫn còn sống mà, Sae cũng còn sống, con muốn vì Bachira mà bỏ mặc chúng ta không quan tâm nữa sao?

Nước mắt Rin chảy xuống tay nàng, bộ dạng hắn hiện tại không khác gì ăn mày, vừa nhếch nhác vừa xấu xí.

- A nương, nhi tử đã vì hai người sống lay lắt mù mịt suốt bao năm qua, hài nhi nợ cậu ấy một mạng. Nếu không vì hài nhi, có lẽ cậu ấy đã không phải chết càng không cần trở về rồi vẫn bị người ta hại chết.

- Là ta hại cậu ấy. Giá như Bachira chưa từng gặp ta có lẽ sau khi trưởng thành cậu ấy đã có thể rời khỏi phủ thừa tướng sống một đời an yên không tranh đấu.

- Nhưng mà tại sao...

Giọng nói trầm khàn gợi cảm nghẹn đi vì khóc, Rin nắm chặt lấy trái tim đang nhói lên âm ỉ.

- Tại sao... hài nhi lại muốn gặp cậu ấy như vậy chứ...

Sae cắn răng, anh muốn mở miệng nói với Rin rằng:"Là ca nói dối, đệ ấy vẫn chưa chết."

Nhưng cổ họng anh như bị chặn lại không thốt nổi nên lời. Bachira so với chết thì có gì khác biệt chứ? Thái y trong cung đều nói cậu ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa, cho dù có tỉnh cũng tàn phế cả đời, người như vậy sao có thể chăm sóc cho Rin.

.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, Akane đứng ngoài hiên nhà giơ tay hứng tuyết. Thừa tướng phu nhân cầm theo áo choàng dệt bằng lông hồ ly khoác lên vai nàng.

- A nương.

- Hửm?

- Tại sao người lại sinh ra ca?

Thừa tướng phu nhân cầm tay Akane lên đeo bao tay vào cho nàng, gương mặt dịu dàng không chút biến động.

- Vì ta nghĩ chàng ấy sẽ quay về đón ta.

Akane chua xót nhìn nàng, chỉ vì lý do ích kỉ đó mà người sinh ra ca sao? Akane bất lực ngắm tuyết, mái tóc trắng toát tung bay.

- Tên nghiệt chủng đó nên chết, nếu nó còn không chết gia tộc ta sẽ bị nó khắc chết. Akane, con đừng tự trách nữa.

Akane không đáp, nàng lặng người nhớ đến vòng tay ấm áp của Bachira, sự cưng chiều độc nhất vô nhị mà ca ca dành cho nàng đã bị chính tay nàng phá vỡ. 

- Người thật lòng thương muội trên thế gian này hoá ra lại chỉ có mỗi mình huynh.

Akane quay người rời đi, áo choàng thượng phẩm cứ thế tuột xuống khỏi vai. Thừa tướng phu nhân chạy theo nàng, giọng bà gấp gáp vọng đến từ phía sau.

- Akane, con muốn đi đâu?

Akane không hề nhìn lại, gương mặt tái nhợt vì mất máu nở một nụ cười dịu dàng.

- Đi nói cho người đó sự thật.

.

Màn đêm dần buông xuống, hoàng cung Thịnh quốc phủ đầy sương tuyết, nhác thấy bóng dáng Akane tiến về phía này thị vệ gác cổng lập tức chặn nàng lại.

Môi Akane trắng bệch, gương mặt xanh xao u ám. Nàng hành lễ với hai người, thân hình mảnh khảnh lung lay trong gió.

- Ta muốn gặp nhị điện hạ.

- Nhị điện hạ không muốn gặp người, mời thánh nữ về cho. 

Chân Akane không hề nhúc nhích, tuyết đọng trên ô khiến tay nàng run rẩy.

- Huynh trưởng của ta... Huynh ấy vẫn chưa chết.

Thị vệ gác cổng hai mặt nhìn nhau, huynh trưởng của nàng? Chính là cái người mang mệnh thiên sát cô tinh kia sao?

- Huynh trưởng người chưa chết thì liên quan gì đến điện hạ của bọn ta?

- Mời thánh nữ về cho, nửa đêm rồi người đừng ở đây làm khó huynh đệ chúng ta nữa.

Cơ thể Akane run lên vì lạnh, gương mặt xinh đẹp tái nhợt hiện rõ sự quyết tâm, cán ô hạ xuống, mái tóc trắng cứ thế bay bay trong gió.

- Xin lỗi.

Trong lúc hai người còn chưa hiểu gì thì cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, đầu óc hai người trở nên choáng váng, cơ thể lập tức gục xuống.

Akane cứ thế đi vào hoàng cung, bước chân nặng nề giẫm lên lớp tuyết dày đọng lại bên dưới.

Vườn hoa hướng dương được lồng kính bảo vệ tựa như mặt trời nổi bật giữa đêm đông lạnh giá.

Nước mắt Akane rơi xuống, năm ấy sau khi rơi xuống vực Rin bị thương nặng bất tỉnh suốt một năm trời.

Tứ chi hắn đứt gãy, đầu xuất hiện vết nứt. Ai cũng nói với nàng, Rin đã chết rồi.

Lúc đó Akane không nói gì, nàng chỉ lắc đầu một mình đối mặt với ác ý của bọn họ.

Akane ngày ngày vào cung chăm sóc hắn ròng rã suốt một năm, cuối cùng nàng cũng đợi được tới ngày hắn tỉnh lại.

Việc đầu tiên mà hắn làm sau khi tỉnh dậy không phải là cảm ơn nàng - người đã chăm sóc hắn suốt một năm qua, việc đầu tiên mà Rin làm là lết cơ thể tàn tật đi tìm một người mà hắn đã không còn nhớ rõ mặt.

Vực thẳm năm đó không chỉ nhốt lại cậu thiếu niên trong sáng tựa ánh mắt trời mà còn nhốt cả tương lai của một cậu thiếu niên khác.

Gió tuyết thổi bay vạt áo nàng, mái tóc trắng hoà vào màn đêm giống như tinh linh toả sáng.

Máu thánh nữ nhỏ xuống những đoá hoa hướng dương, những đoá hoa hơi héo rũ lập tức bừng bừng sức sống.

Bước chân nàng cô đơn giẫm lên tuyết, da thịt mỏng manh sớm đã mất đi cảm giác.

Năm đó Rin thần trí mơ hồ ngày ngày trồng xuống một hạt giống hoa hướng dương. Akane đã hỏi hắn:

- Vì sao Rin lại muốn trồng hoa hướng dương? Nó có ý nghĩa gì sao?

Lúc ấy Rin đã nói gì nhỉ? A, hắn đã trả lời nàng rằng:

- Không biết, tớ chỉ nhớ có người đã nói với tớ rằng cậu ấy rất yêu hoa hướng dương. Đợi đến ngày Rin tìm được cậu ấy chắc chắn sẽ dẫn cậu ấy đến đây để cậu ấy cảm nhận được nỗi nhớ của Rin.

Nước mắt Akane tuôn rơi, nàng hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.

- Ca ca, muội sai rồi, muội xin lỗi. Cầu xin huynh, ca ca, cầu xin huynh phải bình an. Cầu xin huynh đợi Rin, cầu xin huynh đừng bỏ rơi cậu ấy, Meguru, cầu xin huynh.

Vườn hoa Rin trồng cho huynh đã phủ kín hoàng cung Thịnh quốc, mỗi năm cậu ấy đều đều đặn chạy tới Đào Hoa viên thăm viếng huynh, bất kể gió bão chưa từng dừng lại.

Binh lính chạy tới vây quanh Akane, đôi môi nàng trắng bệch, đôi mắt quật cường nhìn về phía trước.

Mũi giáo cách nàng rất gần bất cứ lúc nào cũng có thể đâm cơ thể nàng ra thành ngàn mảnh. Akane đứng im dưới tuyết, nụ cười dịu dàng vương trên khoé môi.

- ITOSHI RIN!!! ĐỪNG CÓ MÀ CHẾT! CA CA VẪN CÒN SỐNG! ĐỪNG CÓ TỰ Ý BỎ LẠI HUYNH ẤY.

Rin phờ phạc ngẩng đầu lên, hắn hoang mang lặp đi lặp lại lời Akane nói, nước mắt không tự chủ tuôn trào mãnh liệt.

- Không được chết... Không được tự ý bỏ lại Bachira... Bachira còn sống... Không được chết... Không được chết...

Sae mím môi, cánh tay thon dài buông thõng xuống. Anh đã làm sai rồi sao?

Gió tuyết cuốn theo kí ức của bốn người trở về bầu trời, nỗi đau đớn tuyệt vọng không cách nào dập tắt hoà lẫn vào mây.

Năm đó nơi Đào Hoa có thiếu niên xinh đẹp vứt bỏ hồng trần bi thương mà chết.

Năm đó nơi Đào Hoa có thiếu niên anh hùng tứ chi đứt gãy, khuyết thiếu kí ức ôm theo tương lai nhảy xuống vực thẳm.

Năm đó nơi Đào Hoa có thiếu nữ ngốc nghếch vì đố kị mà gây nên tội lỗi, mờ mịt sống trong đau lòng. 

Năm đó nơi Đào Hoa có thiếu niên bất lực tuyệt vọng chờ đợi đệ đệ một ngày tỉnh lại.

Thịnh quốc rộng lớn đến vậy, ai sẽ lắng nghe nỗi buồn của họ đây?

.

Gió tuyết vẫn thổi cuồn cuộn mang theo nỗi nhớ da diết cắt da cắt thịt, tiếng đàn hoà vào trong gió vang đến bầu trời vừa bi thương lại vừa cô tịch.

Reo lặng im nhìn Bachira ngủ say, nước mắt trên mặt cậu được Reo nhẹ nhàng lau đi. Mái tóc tím mọc đầy hoa hồng trải dài đến gót chân.

Máu từ khoé môi Reo chảy xuống, cậu lạnh nhạt lau đi nhưng càng lau máu lại chảy càng nhiều hơn, cuối cùng Reo không chịu nổi nữa cậu ôm ngực ho ra rất nhiều máu.

Cánh hoa cùng máu văng hết lên xe ngựa, cánh tay bị gai của hoa hồng xoắn đến đau đớn. 

Ngọn đèn ấm áp chiếu sáng gương mặt Reo, bàn tay thon dài trắng nõn nhấc lên thân bút.

Reo rất nhớ Nagi, nỗi nhớ như dày vò trái tim cậu trở thành một chấp niệm không cách nào thốt nổi thành lời, Reo chậm rãi khắc chúng vào trong giấy.

- Nhớ ngươi.

Thân hình đơn bạc tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bàn tay bị dây gai bò lên đâm đến chảy máu.

Reo cố nhích người đi về phía Bachira, bàn tay mỏng manh nâng chân cậu lên nghiêm túc xem xét.

Đôi mắt màu thạch anh buồn bã cụp xuống, hàng mi dài cong vút như cánh quạt, Reo mím môi, nỗi bất lực dâng lên trong lòng.

Bachira không thể đứng dậy được nữa, cả đời chỉ có thể tàn phế mà sống. Lưng bị lửa đốt cháy cũng không cách nào lành lại, những vết sẹo đó sẽ theo cậu ấy cả đời.

Bachira mệt mỏi mở mắt ra, khoé môi dịu dàng mỉm cười, đôi mắt trong sáng hệt như hoa hướng dương vừa xinh đẹp vừa kiên cường.

- Sao Reo lại khóc?

Tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng, Reo bất lực gục đầu khóc nức nở.

Bachira vươn tay về phía Reo mặc kệ gai của hoa hồng đâm cậu đến chảy máu.

- Cảm ơn Reo đã gọi tớ tỉnh dậy, cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ suốt thời gian qua, cảm ơn cậu đã cho tớ nhìn thấy tương lai mà Rin hằng mong muốn.

Giọng nói Reo ngắt quãng vì khóc.

- Tớ hức tớ nhất định sẽ tìm cách chữa chân cho cậu hức tớ sẽ không để kẻ khác ức hiếp cậu.

Bachira cười hiền, một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

- Reo tốt thật đấy... Cảm ơn cậu

Cảm ơn cậu vì đã không bỏ mặc tớ.

.

Khác với bọn họ đang cố vượt qua gió tuyết, ở hoàng cung Ung quốc, Kaiser gác chân hưởng thụ vũ khúc của mỹ nhân phía dưới, Ness ở bên cạnh đôi mắt trống rỗng nhàn nhạt nhìn tiểu quan trước mặt.

Tiếng cười đùa trêu chọc của Kaiser khiến tai Ness như ù đi, mái tóc đen dài xoã xuống vai, biểu cảm vừa u ám vừa tự ti.

Kaiser ghét bỏ nhìn cậu, lưng Ness run lên, cậu bước từng bước về phía chủ nhân của Ung quốc, đôi chân thon dài trắng nõn như hút lấy linh hồn của người khác vào bên trong.

Myzamono Yuu cũng không ngại, gã vươn tay ôm lấy eo Ness hít ngửi mùi hương toả ra từ cơ thể cậu.

Ness tựa như rối gỗ không chút sức sống mặc kệ hoàng đế muốn làm gì thì làm, chỉ cần Kaiser không vứt bỏ cậu là được.

- Kaiser, bảng nhãn của chúng ta non mềm ngoan ngoãn như vậy mà ngươi cũng nỡ vứt bỏ sao? Đúng là đồ sở khanh.

Kaiser cười khẩy, bàn tay chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay.

- Nếu nói mỹ nhân thì ta càng thích Chigiri Hyoma hơn, vừa đẹp vừa cay.

Kunigami đứng ở phía sau hắn siết chặt nắm tay đến chảy máu, anh cúi gằm mặt xuống, biểu cảm lạnh lùng bị mái tóc che đi.

Bàn tay Yuu không an phận chu du trên cơ thể Ness, y phục mỏng manh nửa kín nửa hở trên cơ thể cậu khiến gã thèm thuồng.

Đôi mắt Yuu nhiễm đầy dục vọng, gã hôn lên ngực Ness, đầu vú đỏ tươi dâm đãng đứng thẳng trong miệng khiến gã thích thú.

Tiếng bú mút chùn chụt vang lên, cơ thể Ness run rẩy theo từng đợt đụng chạm. Kaiser để mặc cậu bị người khác đụng vào, gương mặt kiêu ngạo toát lên vẻ si mê khi nhớ đến Chigiri.

- Nè, bọn họ hoà đàm đến bao giờ mới về? Ta nhớ hắn rồi, ta muốn gặp hắn.

Yuu hôn lên môi Ness, cậu quay đầu tránh đi, bàn chân trắng nõn như ngọc giẫm lên phân thân của gã. 

- Sắp rồi, khi nào hắn về ta sẽ đem hắn tặng cho ngươi, bù lại...

- Không được!

Yuu nhíu mày.

- Tại sao?

Kaiser dằn xuống nỗi xúc động kì lạ trong lòng, đôi mắt hờ hững nhìn gã.

- Ta cần hắn điều giáo Chigiri khiến cậu ấy phải nghe lời.

Ness hoàn toàn chết lặng, hình xăm trên lưng nhói lên đau đớn. Những ngôi sao bên ngoài toả sáng dìu dịu giữa trời đêm, làn gió thu mát rượi phả vào mặt cậu.

Trái tim đã khô cạn của Ness giống như một mảnh đất cằn cỗi không còn một chút sức sống. Đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười, nước mắt từ hốc mắt chảy ra.

Tất cả âm mưu dơ bẩn bị hoàng phi trốn ở bên ngoài nghe thấy, nàng dùng tay bịt kín miệng, cơ thể run rẩy nhấc từng bước rời đi.

Đứa con đang nằm trong nôi khóc ré lên, nàng sợ hãi ôm chặt nó vào lòng, lồng ngực đau đớn không thở nổi.

- Hyoma... Cứu tỷ với. 

_Góc nhỏ xíu:
Không biết cảm xúc mà tui muốn truyền đạt có chạm tới được mọi người không nhưng mà đọc chương này nghe thêm Thẩm Viên Ngoại chắc sẽ tuyệt lắm đó.

Bình thường tui theo trường phái nhẹ nhàng, tâm lặng như nước ấy, buồn xong cũng tự vực dậy chính mình nên nỗi buồn lột tả đôi khi sẽ không trọn vẹn lắm, stress thì vẫn stress nha. Rầu xỉu ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro