Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta rất thích mưa, thích luôn cả người cùng ta đứng dưới cơn mưa hôm đó.

Cuộc đời Kunigami là một chuỗi nhạc bình dị, mà nói trắng ra chính là những âm thanh bình thường không mấy đặc sắc.

Hắn giống như cây cỏ vươn mình lớn lên, mặc kệ bão tố mà trở thành một thiếu niên dương quang rực rỡ, biết sưởi ấm lòng người.

Trước năm hai mươi tuổi Kunigami chưa từng hổ thẹn điều gì, sau năm hai mươi tuổi hắn hổ thẹn, hổ thẹn với Chigiri.

Chigiri choáng váng bị đè trên đất, khuôn mặt mềm mại trắng nõn như ngọc dính đầy bùn, mái tóc màu đỏ rực xoã tung bay theo làn gió mát lạnh.

Kunigami biểu tình lạnh nhạt nhìn cậu, tên cầm đầu liếm môi, giọng nói đê tiện vang lên:

- Dẫn về.

Vài tên thích khách lập tức xông tới trói cậu lại vác lên vai chạy đi. Đôi mắt đỏ rực của Chigiri tràn đầy sự thất vọng, nước mắt cứ thế rơi xuống khiến gương mặt xinh đẹp càng thêm phần lấm lem, dơ bẩn.

Kunigami siết chặt nắm tay, hắn mím môi cố gắng không nhìn Chigiri, trái tim không ngừng nhói lên đau đớn.

Chigiri cắn răng, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn nước mắt đâm vào tai hắn:

- Kunigami Rensuke, huynh điên à, bắt ai không bắt lại đi bắt ta, huynh là thổ phỉ chắc?

Nagi ở bên cạnh bị trói như trói heo đung đưa trên thanh gỗ. Có lẽ vì bộ dạng của hắn quá mức vô hại khiến cho một tên thích khách trong đó nổi lòng tham.

Ngay khi bàn tay gã định chạm vào y phục của Nagi, giọng nói lạnh nhạt xen lẫn chút ý cười thì thầm bên tai gã:

- Nè, ta đang cọc lắm đó, tụi bây còn không nhanh lên thì ta giết cả lũ.

Tên thích khách sợ đến mức cả người cứng đờ nhưng nghĩ tới nếu cuỗm được chút gì đó thì sẽ có thể đem về trả nợ cho sòng bạc, như vậy gã sẽ không cần phải bắt thê tử ở nhà làm điếm trả nợ cho gã nữa.

Tên thích khách âm thầm nuốt nước bọt, gã nhanh tay sờ soạng khắp người hắn.

Bức thư của Reo được Nagi trân trọng giấu trong ngực áo cũng bị gã lôi ra coi như thứ rác rưởi ném thẳng xuống bùn đất.

Hơi thở tên thích khách trở nên dồn dập, trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực bỗng dưng im bặt. Bàn tay Nagi đâm xuyên qua tim gã, gương mặt lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận tàn nhẫn bóp nát trái tim ghê tởm trước mặt.

Thích khách xung quanh bị cảnh tượng kinh dị trước mắt làm cho sợ hãi, bọn họ lập tức bao vây Nagi, mũi kiếm chỉa thẳng vào người hắn.

Tên thủ lĩnh cắn răng, trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay run rẩy cảnh giác nhìn Nagi.

Nagi cố gắng kiềm nén bản năng khát máu từ sâu bên trong cơ thể, hơi thở hắn trở nên nặng nề, trong lòng tràn ngập cảm giác ủy khuất.

Thư của Reo được hắn nâng niu, trân trọng như vậy, đến mở còn không dám mở ra đọc quá nhiều, những tên này lại là ai mà dám đụng đến bé cưng của hắn chứ?

Chigiri nhanh nhẹn kéo Kunigami chạy ra xa, mái tóc đỏ thơm mùi bồ kết hoà vào trong gió. Mùi hương quá đỗi quen thuộc khiến Kunigami ngẩn người, nỗi nhớ dài đằng đẵng nhất thời không kiềm chế được mà phá đê trào ra, đập vào lòng hắn đến đau đớn.

Nước mắt Kunigami rơi xuống, bàn tay đầy vết chai nắm chặt lấy tay Chigiri. Chigiri trừng mắt nhìn hắn, cậu nổi giận đùng đùng vừa chạy vừa mắng.

- Rensuke ngốc, chó bự ngốc, tên hỗn đản, khốn nạn, tên chó. Ta sẽ không tha cho huynh đâu.

Mái tóc đỏ rực tung bay, đôi mắt màu máu tràn ngập sự kinh ngạc. Kunigami ôm chặt lấy Chigiri, hắn dụi đầu vào vai cậu khóc thật lớn, trong lòng vừa tủi thân vừa đau khổ, tất cả uất ức hắn cố kiềm nén giống như con đập vỡ tan tành.

- Hy..o.ma hức hức... Ta rất nhớ ngươi.. Hyoma... Ta sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.

Chigiri ngẩn người, bàn tay dịu dàng ôm lấy lưng hắn, giọng nói ấm áp vang lên nhỏ giọng an ủi Kunigami.

- Không sao rồi, không sao nữa rồi, Rensuke ngoan đừng khóc, ta tới rồi nè, ta sẽ đánh bại tất cả những kẻ dám bắt nạt ngươi, ngoan nào, đừng khóc nữa.

Kunigami càng khóc càng tợn, vai trái của Chigiri nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt. Kunigami vừa tuyệt vọng vừa đau lòng, hắn giống như một người lữ khách trên sa mạc vô tình nhận được chút nước lại bị kẻ khác cướp mất.

Đáng thương đến đau lòng.

.

Nagi lười biếng cầm kiếm đi từng bước về phía tên cầm đầu, hơi thở gã thoi thóp, đôi mắt màu đen trở nên đục ngầu.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo cắm mạnh vào vai gã khiến gã đau đến trợn mắt.

- Ai cử ngươi đến?

Tên thích khách cố gắng hít thở, gã vốn định mở miệng mắng chửi Nagi một chút, ai ngờ Nagi tàn nhẫn đến mức lời trăn trối cũng không muốn cho gã nói.

Lưỡi kiếm đâm đến xương cốt thì dừng lại, cổ tay hắn nhẹ nhàng xoay một vòng, tên thích khách đau đến trợn mắt, tiếng la hét vang vọng khắp núi rừng.

- Đừng để ta hỏi lại.

Tên cầm đầu hít sâu một hơi, nước miếng mất khống chế chảy ra khỏi miệng, đôi mắt màu xám tro của Nagi lạnh lùng nhìn gã.

Ngay khi Nagi định giết luôn khỏi hỏi thì gã rốt cuộc cũng chịu mở miệng, thanh âm trầm khàn như đến từ địa ngục.

- Nhị..hoàng..tử... Kaiser..

Ngay khi tên cầm đầu nghĩ bản thân đã thoát chết, gã âm thầm thở ra một hơi thì Nagi đã lạnh mặt rút kiếm đâm mạnh vào tim gã.

Giọng nói lạnh lẽo xen lẫn chút ý vị lười biếng như đẩy tên thích khách vào hầm băng.

- Kaiser sẽ không làm hại Chigiri, lần sau đừng nói dối nữa nhé.

Gió lạnh thổi qua đem theo mùi máu tanh của xác chết. Nagi nhàn nhạt ném kiếm xuống đất, bàn tay dính đầy máu đi về phía Chigiri.

Tâm trí Nagi rơi vào hỗn độn, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ:

"Nhớ Reo, Nagi rất nhớ Reo, cặc bự rất nhớ lỗ dâm, muốn đụ lỗ dâm, cặc muốn ngâm trong lỗ dâm tới sáng".

Hắn giống như chó con bị bỏ rơi mà tủi thân ủy khuất, Nagi đi đến trước mặt Chigiri, tóc trắng bù xù dính đầy máu.

Hắn rầu rĩ nhìn cậu, giọng nói trầm khàn chán nản:

- Cặc bự nhớ Reo rồi, cáo từ.

Chigiri ngơ ra một lúc sau đó tức quá hoá cười ném Kunigami đang đè trên người cậu ra, bàn tay trắng nõn đẩy Nagi xuống đất đánh túi bụi.

- Thứ dâm đãng, thô tục, Nagi Seishiro hôm nay tớ phải giết chết thứ tinh trùng thượng não như cậu.

.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Nagi ôm chân thui thủi trốn vào một góc, giọng nói rầu rĩ an ủi Nagi nhỏ dưới thân.

- Đừng sợ, chưa có hư mà, lỗ dâm của Reo dâm như vậy sẽ không chê ngươi đâu.

Chigiri liếc xéo hắn một cái, không chút lưu tình cầm củi khô trong tay chọi về phía Nagi.

Nagi giống như chim sợ cành cong lập tức đem chym quay lưng về phía Chigiri tiếp tục tự kỉ.

Kunigami ôm chặt cậu vào lòng, gương mặt nhã nhặn như ngọc tủi thân cọ đầu vào vai Chigiri.

Chigiri vươn tay vỗ cái bộp trên mặt hắn, khoé miệng giận dỗi chề xuống, đôi mắt màu hoa hồng nhìn chằm chằm Kunigami.

Hắn si mê hôn nhẹ vào má cậu, giọng nói dịu dàng ấm áp như gió xuân rót vào tai Chigiri.

- Xin lỗi, xin lỗi vì đã lừa ngươi, xin lỗi vì đã bỏ rơi ngươi.

Tiếng lửa tanh tách nhảy lên giống như tinh linh đang nhảy múa.

Chigiri im lặng, cậu không nóng giận cũng không ra tay đánh người, chỉ ngồi đó im lặng đợi Kunigami.

- Ta thật ra là con trai của đại phu Ichi, cha ta trước kia đã từng là thái y trong quân doanh của Vũ Bắc quân. Vì thế ông đã có cơ duyên quen biết với lão quốc công Chigiri. Nhiều năm về trước sau khi mẫu thân ta qua đời, cha ta vì đau lòng quá độ mà suy sụp tinh thần, ta cũng vì cái chết của mẫu thân mà ôm hận với ông ấy, ta hận ông bỏ rơi bà để bà phải tự sinh tự diệt nuôi ta khôn lớn.

- Cha ta đem theo nỗi day dứt từ bỏ con đường trở thành thái y đương triều, ông đau khổ dẫn ta lên núi sinh sống, mặc kệ tất cả mọi chuyện của thế gian. Mãi cho đến ngày hôm đó, y quán của ông bị binh lính đến đập phá, ông bị tên cầm đầu đả thương lôi đi mất.

- Khi ta trở về đã không còn nhìn thấy cha nữa, thuốc vương vãi khắp nơi, căn nhà vừa lộn xộn vừa bừa bãi. Ta cuối cùng cũng không đợi được ông trở về.

Gió lạnh thổi những qua tán cây khiến màn đêm càng thêm yên tĩnh. Ngừng một chút Kunigami nói tiếp.

- Ta không biết làm cách nào để tìm ra ông ấy, vô tình thế nào ta lại gặp được ngươi.

- Vậy nên ngươi đã lừa ta, tiếp cận ta, nói yêu ta rồi rời bỏ ta đúng không?

Chigiri nhẹ nhàng tiếp lời hắn, biểu cảm vừa bi thương vừa thất vọng. Cậu hít sâu một hơi đứng phắt dậy mặc kệ Kunigami, hắn ngẩn người ra một lúc sau đó ngốc nghếch lẽo đẽo theo sau Chigiri.

- Hyoma ta..ta chỉ lừa ngươi ta là hàng xóm của cha ta thôi, thích ngươi, yêu ngươi, chăm sóc ngươi đều là ta tự nguyện, không hề có một chút giả dối. Chigiri Hyoma ta thật sự rất rất rất yêu ngươi.

Kunigami liếng thoắng không ngừng nghỉ, hắn sợ Chigiri ghét hắn nên chỉ dám đi cách xa cậu, âm thầm tủi thân.

Chigiri thở dài một hơi nắm tay hắn lôi đi, bóng tối bao phủ khắp con đường đầy sỏi đá, cây cối xào xạc đung đưa, giọng nói ngọt ngào của Chigiri như hoà vào màn đêm khắc vào lòng hắn bức hoạ đẹp đẽ nhất.

- Ta biết, ta cũng yêu ngươi.

Kunigami ngốc nghếch ngẩn ra, khoé môi mỉm cười, tiếng cười nhỏ vụn trở nên hoàn chỉnh, hắn vui vẻ đến mức ôm Chigiri lên quay vòng vòng.

Chigiri nhìn hắn hạnh phúc như vậy khoé môi không nhịn được nhếch lên.

- Rensuke thật ngốc.

- Hihi hihi.

- Rensuke ngốc hết chỗ nói.

- Hehe.

- Không được cười nữa, trông ngốc chết đi được.

- Hehe Hyoma, ta không nhịn được, ta rất hạnh phúc, hehe Hyoma cũng yêu ta, hehe.

Khác với khung cảnh hạnh phúc của hai người Chigiri và Kunigami, ở gần đó có một con gấu lười đen tối đang âm thầm lên kế hoạch.

Nagi cuộn tròn cơ thể dựa vào cục đá, hắn vươn tay sờ lên ngọc thể thô to được làm bằng pha lê, khoé môi cong cong, giọng nói quyến rũ thì thầm.

- Lần sau phải bắt Reo liếm cái này mới được.

.

Reo hắt xì một cái, lỗ dâm bên dưới bỗng trở nên ngứa ngáy thèm cặc. Cậu đỏ mặt ôm lấy ngoại bào của Nagi, mái tóc tím xoã tung, mũi không ngừng hít lấy hương bạc hà còn đọng lại trên đó.

- Nhớ Nagi thật đó, nhớ cả..

Reo nuốt nước miếng ực một tiếng, ngón tay thon dài đâm vào bên trong nội bích. Cậu ngại ngùng động đậy ngón tay ở bên trong, tiếng rên rỉ vụn vặt vang lên, cơ thể không ngừng co giật vì sướng.

- Hức.. Nagi.. a

Reo mệt mỏi nằm bẹp trên giường, mông dâm vểnh cao, ngón tay ẩm ướt nồng nặc mùi dâm dịch. Cậu ngại đến mức vành tai đỏ ửng, nước mắt sinh lý rơi xuống thấm ướt gối đầu.

- Nagi đáng ghét.. hức khiến ta trở nên dâm đãng rồi bỏ đi mất.. hức.. đồ đáng ghét..

.

Nagi trừng mắt ghét bỏ nhìn hai người trước mặt, hắn âm thầm vác kiếm ra một bên bắt đầu mài, nếu hôm nay không giết chết đôi gian phu dâm phu này hắn nhất định sẽ đổi họ.

Chigiri ngồi trong lòng Kunigami, bàn tay trắng nõn cầm chặt quả táo trong tay bắt đầu gặm. Kunigami dịu dàng lau miệng cho cậu, Chigiri tựa đầu vào ngực hắn, mái tóc đỏ rực vờn quanh chóp mũi Kunigami.

- Ngươi còn chưa nói cho ta lý do ngươi bỏ đi nữa. Ta đã rất buồn đó, Rensuke.

Kunigami đau lòng hôn lên tóc cậu, hắn hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói tiếp:

- Myzamono Yuu đã giết cha ta.

Nagi đang mài kiếm thì bàn tay bỗng chốc cứng đờ, hắn im lặng lắng nghe Kunigami, gương mặt lười biếng lạnh nhạt trở nên nghiêm túc.

- Ngày cha ta bị bắt đi đã đỡ đẻ bí mật cho hoàng gia, đó là đứa con từ mối tình loạn luân của Myzamono Yuu và Myzamono Shiori. Sau khi đứa trẻ được sinh ra đã bị gã thẳng tay giết chết, cha ta cũng không may mắn thoát khỏi.

- Trước khi chết ông đã cầu xin quốc sư Shiori gửi lời đến ta. Quốc sư đã giúp ta ngụy tạo thân phận để ta quay về Ung quốc, nàng đưa ta đến tẩm cung của nhị hoàng tử Kaiser làm hộ vệ.

- Mặc dù hắn là một tên vừa háo sắc vừa phóng túng nhưng so với Myzamono Yuu hắn cũng tốt lắm. Ngoại trừ hay nổi giận vô cớ và quá để ý đến bảng nhãn Ness thì mọi thứ đều ổn.

Chigiri phì cười, đôi mắt đỏ rực chứa đầy ánh sáng.

- Kaiser vẫn luôn như vậy mà. Tốt bụng giống Kunigami và Bachira vậy đó.

Cổ họng Kunigami nghẹn lại khi nhìn thấy nụ cười của cậu. Hắn rầu rĩ dụi đầu vào cổ Chigiri, giọng nói toả ra nồng nặc mùi giấm chua.

- Kaiser muốn cưới Hyoma đó, thánh chỉ đã ban rồi, lão quốc công còn bị hoàng đế tống vào đại lao nữa. Hyoma còn nghĩ hắn tốt sao?

Chigiri ngơ ra một lúc, tóc gáy dựng đứng cả lên, cậu sợ hãi rúc vào lòng Kunigami. Nagi ở bên cạnh cười khoái trá, chỉ có đồ ngốc như Chigiri mới không phát hiện ra Kaiser thích cậu thôi.

- Ta..ta không muốn gả cho hắn đâu.

Giọng Chigiri trở nên rầu rĩ.

- Mặc dù Kaiser đối xử với ta rất tốt nhưng mà ta thật sự không thích hắn, một chút cũng không thích.

Khung cảnh hạnh phúc nhất thời vỡ nát, Nagi thoả mãn nhìn Chigiri đau khổ, thanh kiếm sắc bén bị hắn ném qua một bên.

- Vậy thích khách hôm nay là chuyện thế nào?

Chigiri mếu máo ngẩng đầu hỏi Kunigami. Hắn trầm mặc một lúc, cánh tay bất giác giữ chặt lấy người trong lòng.

- Hyoma, đừng về hoàng thành nữa. Hoàng đế đã động sát tâm với phủ quốc công rồi, ngày mai... Quốc công Chigiri và tất cả gia quyến đều sẽ bị lôi lên tường thành chém đầu.

- Hôn ước giữa Hyoma và nhị hoàng tử đã vô tình cứu ngươi một mạng nhưng có lẽ hoàng đế đã không còn muốn đợi nữa rồi.

.

Gió lạnh thổi qua những tán cây phát ra âm thanh xào xạc, hoàng cung Ung quốc dù đã là nửa đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, thái thượng hoàng nhàn nhã liếc nhìn lưỡi kiếm đang kề trên cổ.

Yuu lạnh lùng nhìn ông, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi, bàn tay âm thầm thêm lực khiến lưỡi kiếm vô tình cắt ra một đường máu.

Kaiser lạnh lùng đứng giữa điện, hắn thờ ơ ôm chặt Ness đã ngất xỉu trong lòng.

Thái thượng hoàng chống tay lên giường, đôi mắt màu vàng nhạt hờ hững nhìn Yuu, khoé môi khẽ cong.

- Ngươi muốn gì? Giết cha?

Nụ cười của Yuu càng sâu hơn, giọng điệu ngả ngớn khác hẳn dáng vẻ thường ngày.

- Ồ, hoàng thượng cả đời anh minh thần võ vậy người có thể đoán thử xem, hài nhi là đang muốn làm gì?

Thái thượng hoàng phì cười, đôi mắt như chim ưng sắc bén nhìn thấu toàn bộ tâm tư của gã.

- Yuu, nếu ngươi ngoan ngoãn làm một hoàng đế bù nhìn thì ta còn có thể rũ lòng thương xót, nhưng nếu ngươi còn tham lam như vậy... Ta cũng không ngại để Kaiser lên ngôi sớm đâu.

Cánh tay đang cầm kiếm của Yuu run lên, gã phì cười đâm kiếm xuyên qua cổ họng lão hoàng đế.

Mái tóc màu tím bay bay, giọng nói nhiễm đầy ý cười vang lên.

- Vậy thì ta cũng không ngại khiến hắn vĩnh viễn không thể lên ngôi đâu.

Lão hoàng đế kinh ngạc nhìn gã, lão ú ớ gì đó nhưng không thể nào phát ra được một từ hoàn chỉnh.

Kaiser mặt không biến sắc ôm chặt lấy Ness, hơi thở của cậu càng lúc càng trở nên yếu ớt, cơ thể đỏ bừng nóng đến mức làm tay hắn bỏng rát đau đớn.

Yuu rút kiếm ra khỏi cổ họng lão hoàng đế, máu văng hết lên giường lớn. Gã không chút lưu tình giết luôn cả Hoa phi vì chút quyền lực mà cả gan phản bội gã để leo lên giường lão.

- Ngươi không đau lòng sao?

Yuu rút khăn tay ra lau kiếm, giọng nói dịu dàng ấm áp thờ ơ hỏi Kaiser.

- Thuốc giải đâu?

Bàn tay đang lau kiếm của Yuu vẫn tiếp tục, gã chậm rãi nhếch môi, cấm vệ quân lập tức xông vào bao vây Kaiser ở bên trong.

- Ngay từ đầu ta chưa bao giờ nói sẽ để ngươi đưa Ness đi. Trả Ness đây.

Yuu lao nhanh như tên bắn xuống chỗ Kaiser, mũi kiếm nhắm vào mắt hắn mà đâm tới. Kaiser quay người đá mạnh vào cổ họng gã, cú đá vừa mạnh vừa ác khiến cấm vệ quân sợ hãi, bước chân bất giác lùi lại mấy bước.

- Trả Ness? Ness là của ta. Đưa thuốc giải đây.

Yuu cắm chặt thanh kiếm xuống sàn ngọc, nhìn sàn ngọc bị kiếm được rèn bằng huyền thiết chém ra một đường dài, Yuu cười nhạt.

- Ca, ngươi quả nhiên rất mạnh.

Kaiser lạnh lùng nhìn gã, cơ thể Ness càng lúc càng nóng, cậu cố gắng mở mắt ra nhìn Kaiser nhưng không thể.

Cảm giác bứt rứt khó chịu khiến cậu muốn khóc, từng tiếng khóc thút thít nhỏ vụn tràn ra khỏi khoé môi.

- Để Ness lại đi ca. Đệ đã cho người đi bắt Chigiri Hyoma rồi, nếu huynh muốn thì ngày mai có thể lập tức cử hành hôn lễ. Bây giờ thì buông tha cho Ness đi.

Ness lắc đầu, gương mặt xinh đẹp yếu ớt thấm đẫm nước mắt, đôi mắt sâu như giếng cổ hé ra.

- Đừ..ng mà Kaiser... Đừng vứt bỏ ta.. ta.. ta..

Ta sẽ không chịu nổi mất...

Trái tim hắn nhói lên, người hắn yêu rõ ràng là Chigiri nhưng tại sao khi nhìn thấy Ness khóc đau lòng đến vậy hắn lại cảm thấy cực kì khó chịu.

Yuu đi tới ôm Ness đi, khuôn mặt gã vừa dịu dàng vừa đắc ý. Bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt nắm chặt lấy tay áo Kaiser, Ness lắc đầu, cậu oà khóc nức nở, miệng không ngừng cầu xin hắn đừng bỏ rơi cậu.

Yuu ôm chặt Ness trong lòng, bàn tay dịu dàng vỗ về cậu. Đến tận khi Yuu ôm Ness đi ngang qua hắn, hắn vẫn không vươn tay giữ cậu lại.

- Đa tạ huynh, ca. Ngày mai đệ sẽ chém đầu cả nhà lão quốc công Chigiri, như vậy huynh có thể yên tâm rồi.

Đôi môi Kaiser trở nên khô khốc, hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn hỏi gã:

- Chigiri đâu?

Yuu vui sướng đi ra khỏi điện, âm thanh hạnh phúc hoà vào gió lạnh.

- Có lẽ đã bị kẻ bên cạnh huynh dẫn đi rồi, nhưng mà ca à huynh cứ yên tâm. Ngày mai cậu ta chắc chắn sẽ tới, tiểu đệ chúc huynh bách niên giai lão, ôm được mỹ nhân về nhà.

Cấm vệ quân hai mặt nhìn nhau rồi âm thầm rút lui mặc kệ Kaiser đứng đó. Tẩm cung phút chốc trở nên lạnh lẽo, Kaiser ngẩn người nhìn sàn ngọc dưới chân.

Gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương lạnh lẽo của đất trời, Kaiser siết chặt nắm tay kiềm nén cảm giác trống rỗng nơi lồng ngực.

Không sao, khi nào cưới được Chigiri rồi hắn sẽ giành lại Ness, sẽ không sao đâu.

.

Yuu ôm chặt lấy cơ thể của Ness, hắn nhẹ nhàng nhét thuốc vào miệng cậu, môi mỏng lạnh lẽo dán lên môi Ness, hai cánh môi cứ thế dây dưa không dứt.

Ness thần trí mơ hồ nhìn Yuu, cậu như chết lặng mặc kệ gã muốn làm gì thì làm. Đôi mắt sâu hút trở nên trống rỗng, trái tim đau đến nghẹt thở.

- Lỡ như người đó không nhớ Ness thì sao?

Giọng nói dịu dàng của Reo vang lên trong đầu cậu, khung cảnh trước mắt dần thay đổi, Ness phụng phịu ôm eo Reo làm nũng, mái tóc đen nhánh dụi vào bụng cậu.

- Sẽ nhớ mà, Ness rất đáng yêu đó, người đó chắc chắn sẽ nhớ ra tớ.

Reo nhẹ nhàng xoa đầu Ness, mái tóc màu tím mọc đầy hoa trà. Cậu muốn nói gì đó với Ness nhưng nghĩ một lúc lại chỉ còn tiếng thở dài bất lực.

- Nếu người đó thật sự không nhớ đến Ness, thậm chí là làm tổn thương đến cậu thì Ness à... Cậu phải học cách buông tay nhé.

Ness ngóc đầu khỏi eo Reo, đôi mắt sâu như giếng cổ toả sáng rực rỡ.

- Được.

- Được...

Chỉ là Reo à, buông tay thì ra lại đau đớn đến vậy. Giá như năm ấy tớ không gặp được hắn, hắn cũng không trao cho tớ sự dịu dàng thì có lẽ tớ đã không ngốc nghếch đuổi theo hắn đến tận đây rồi nhận lại vô vàn tổn thương từ hắn.

Cảm ơn ngươi, Kaiser, cảm ơn ngươi đã dạy cho ta biết nếu cứ cố chấp giữ lấy một người không yêu mình thì kết cục sẽ giống như ngày hôm nay, đau đến nghẹn lòng.

.

Kaiser lững thững bước từng bước vào bên trong ngục tối, lính canh đã sớm say xỉn ngủ gục, mùi rượu nồng nặc lan toả khắp không gian.

Lão quốc công thấy hắn tới thì mỉm cười, giọng nói vui vẻ chào đón Kaiser.

- Nhóc Kai, sao hôm nay lại đến thăm ông già này vậy. Thế nào? Muốn gặp lão trước khi lão chết sao?

Kaiser vô cảm nhìn ông, cơ thể hắn giống như đã mất đi thứ gì đó, thần trí đứng trước bờ vực vụn vỡ.

- Ta muốn cưới Hyoma. Ta yêu hắn.

Lão quốc công nhìn Kaiser, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

- Nhóc Kai, ta biết ngươi cảm kích Hyoma vì nó đã từng cứu ngươi nhưng mà nhóc Kai à, ngươi đã bao giờ nghĩ tới... Tình yêu mà ngươi dành cho con trai ta thật chất chỉ là sự cảm kích thôi không?

- KHÔNG PHẢI! TA YÊU HẮN! TA YÊU HẮN! TA THẬT SỰ YÊU HẮN MÀ!

Kaiser mất khống chế hét lên, hắn cúi gằm mặt xuống không dám nhìn vào mắt lão quốc công.

Lão quốc công nhẹ nhàng xoa đầu hắn, bàn tay dịu dàng ấm áp như người cha an ủi đứa con trai nhỏ.

- Vậy tại sao ngươi lại khóc thương tâm đến vậy hả, nhóc Kai?

Kaiser giật mình vươn tay sờ lên mặt, nước mắt ướt đẫm tay hắn, trong lòng hắn không ngừng hoảng loạn.

Nếu ta không yêu Chigiri vậy những hành động từ trước đến giờ của ta là vì cái gì chứ?

Nếu ta không yêu cậu ấy, ta phải làm sao để đối mặt với Ness đây?

Kaiser hoàn toàn chết lặng, trái tim hắn không ngừng nhói lên, một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong đầu Kaiser đẩy hắn rơi vào vực sâu vạn trượng.

- Kaiser, ngươi sẽ hối hận.

_Tiểu kịch trường:
Reo:*tự hào* Sei nhà ta rất ngoan đó, vừa ngoan vừa hiền chưa bao giờ nặng lời với ai hết.
Chigiri:*ái ngại* Cậu chắc chưa Reo?

Biện minh: Thật ra không phải do tui làm biếng ra chap đâu, do tui phải tốn sức nghĩ ra cái đầu chap để viết đó .-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro