Chương 24: Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: giam cầm, ngược Ness, thế giới gốc rất drama, cân nhắc trước khi đọc.

.

Reo là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc chạy theo Nagi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là khi lần đầu tiên Reo nhìn thấy Nagi, ngay từ khoảnh khắc đó cậu đã biết Nagi Seishiro chính là ánh sáng trong cuộc đời nhàm chán của cậu.

Reo rất ngốc, cậu ngốc nghếch chạy tới bên hắn, chạy tới bên người mà cậu coi là ánh sáng để rồi bị thứ ánh sáng nóng bỏng ấy thiêu đốt đến mức cả người đầy thương tích.

Nagi không yêu Reo.

Nagi Seishiro không yêu Mikage Reo.

Ngày Nagi bước vào lễ đường với người khác, Reo biết, cậu nên buông tay rồi, buông tha cho Nagi cũng buông tha cho chính bản thân cậu.

Hoa cưới diễm lệ từ trên tay người kia rơi trúng tay Reo, tiếng reo hò chúc mừng lập tức im bặt.

Reo thẫn thờ nhìn đoá hoa trong tay, đôi mắt màu tím nhạt chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.

Reo không dám đưa hoa cưới cho người khác, cậu sợ người khác chê cười cậu, chê cậu mặt dày, chê cậu không có liêm sỉ.

Reo cứ như vậy ngẩn người cầm đoá hoa cưới xinh đẹp trong tay, đôi mắt màu tím nhạt cô tịch nhìn xuống sàn ngọc lạnh lẽo.

Đoá hoa trong tay Reo trượt dần xuống, câu nói của cha như lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

- Mikage Reo, nếu con dám bước ra khỏi cánh cửa này thì sau này đừng bao giờ trở về nữa.

- Ta không có đứa con thiếu tự trọng như con.

Trái tim Reo như bị ai đó đập nát, cậu khập khiễng bước ra khỏi lễ đường hoa lệ, gương mặt trắng nõn tái nhợt vô cảm nhìn về phía Nagi một lần cuối.

Nếu năm ấy Reo không gặp được Nagi, có lẽ cậu vẫn là đại thiếu gia cao cao tại thượng, vẫn có một ngôi nhà để trở về, vẫn sẽ sống cuộc đời nhàm chán mà cha cậu mong muốn.

Nhưng Reo chưa từng hối hận, cậu yêu mỗi khoảnh khắc được ở bên Nagi, cậu yêu từng biểu cảm trên gương mặt hắn dù cho bản thân có bị thiêu đốt thành trăm mảnh Reo cũng chưa từng hối hận.

Reo yêu Nagi.

Mikage Reo yêu Nagi Seishiro.

Chỉ là lần này, cậu nên buông tay rồi.

.

Reo mờ mịt nhìn Nagi, cơ thể trắng mịn không một mảnh vải che thân bị xích sắt khoá chặt, lỗ dâm bên dưới cắm đầy dâm cụ mấp máy bú mút ngón tay Nagi.

Đùi non mềm mại khẽ run rẩy, thuốc kích dục khiến đầu óc Reo trở nên mụ mị, cơ thể dâm đãng lắc lư cố gắng nuốt ngón tay hắn vào càng sâu.

Reo tuyệt vọng rơi nước mắt, lỗ huyệt đĩ điếm cảm nhận được cặc bự quen thuộc, điểm dâm bị cặc chịch đến run rẩy điên cuồng nảy lên, Reo nhỏ xụi lơ giống như vật trang trí rũ xuống cọ vào bụng hắn.

Nagi dịu dàng hôn lên mắt Reo, tiếng xích sắt leng keng hoà cùng mùi vị dịch thể khiến ngục giam tối tăm càng trở nên nóng bỏng.

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ miệng Reo tựa như thuốc kích dục mê hoặc Nagi khiến hắn càng thêm điên cuồng thèm muốn cậu.

Hai chân Reo bị đụ đến vô lực, đầu vú đỏ hồng sưng to lóng lánh nước bọt ưỡn cao, chờ đợi Nagi tới hôn liếm nó.

Huyệt mềm dâm đãng ngoan ngoãn co bóp bú mút từng sợi gân cặc, đầu khấc to béo nắc mạnh vào dâm huyệt đẩy ra tầng tầng lớp lớp huyệt thịt chịch sâu vào bên trong, chậm rãi cảm nhận từng đợt run rẩy nhè nhẹ.

Reo giống như con rối vô hồn tiếp nhận từng đợt khoái cảm mãnh liệt, cơ thể bị đụ quen sung sướng run rẩy, môi mỏng đỏ bừng khẽ hé ra chờ đợi đầu lưỡi Nagi tiến vào xâm lược.

Nagi hài lòng hôn lên môi Reo, đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy lưỡi cậu cùng cậu chậm rãi dây dưa.

Tiếng nước bọt lép nhép chụt chụt vang bên tai, lỗ huyệt dâm đãng run run siết chặt thân cặc, hai viên thịt đầy đập bốp bốp vào mông Reo phát ra từng tiếng bạch bạch.

Tình dịch đặc sệt theo kẽ mông Reo chảy xuống dính lên hai quả trứng dái nặng trĩu, cơ thể mềm mại lắc lư theo từng cú nắc mãnh liệt, hai chân bị banh mở treo lên cao khẽ run rẩy giật giật.

Nagi nắm lấy eo Reo, cặc bự vừa nhanh vừa ác tàn nhẫn chịch mở nơi mềm mại sâu nhất bên trong dâm huyệt.

Reo đã sớm không còn tỉnh táo, cậu mơ màng đung đưa theo từng cú nắc của Nagi, đôi môi đỏ mọng hé mở lộ ra chiếc lưỡi xinh đẹp.

Nagi thoả mãn bắn sâu vào bên trong Reo, đầu cặc to béo cố ý nghiền ép điểm dâm khiến Reo sướng đến mức giật nảy lên, cơ thể trắng nõn đầy rẫy dấu hôn run run, mông thịt dâm đãng vểnh cao, yếu ớt muốn thoát khỏi bàn tay hắn.

Nagi bắn sướng rồi vui vẻ thở ra một hơi, hắn dịu dàng ôm Reo vào lòng, cặc bự mềm xuống một nửa thoả mãn ngâm sâu vào bên trong hậu huyệt.

Reo mơ màng hít thở, thân thể cậu đã sớm bị thuốc kích dục ép đến mức nếu một ngày không được cặc bự của Nagi đút no cậu sẽ như chó cái dâm đãng thèm chịch nhún nhảy trên cặc hắn.

Đôi mắt màu tím nhạt vô hồn nhìn máy quay được Nagi đặt khắp phòng, khoé môi cậu chậm rãi cong lên, tuyệt vọng rơi nước mắt.

- Nagi, cầu xin cậu... Buông tha cho tôi đi có được không? Tôi...

Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Nagi dụi đầu vào cổ Reo, bàn tay to lớn vốn dĩ đang dịu dàng ôm ấp cậu vô thức siết chặt lại, giọng nói trầm thấp rầu rĩ đáp.

- Không được, Reo là của tớ, tớ sẽ chăm sóc cho Reo mà, Reo đừng...

Đừng tự ý rời khỏi tầm mắt của tớ nữa.

Reo mơ màng nhìn vào máy quay trước mặt, nước mắt không ngừng từ hốc mắt rơi xuống, Reo đau khổ khóc rống lên, bàn tay yếu ớt vô lực giãy dụa muốn thoát khỏi xích sắt.

- Thả ra... Hức... Thả ra... Tôi không muốn ở với cậu... Thả tôi ra... Nagi, thả tôi ra đi mà... Hức..

Nagi đau lòng hôn lên cổ Reo, hắn vụng về mang theo chút hi vọng nhỏ giọng dỗ dành cậu.

- Reo đừng khóc, đừng khóc mà, Reo ngoan đừng khóc nữa. Reo chỉ cần đợi tớ thêm một khoảng thời gian nữa thôi, tớ chắc chắn sẽ cưới Reo, không phải Reo yêu tớ sao? Tớ... Tớ cũng...

Reo giống như bị Nagi đẩy tới đường cùng, cậu mơ màng nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhắm chặt lại.

- Tôi đã sớm không còn yêu cậu nữa rồi. Nagi Seishiro, buông tha cho tôi đi.

Nagi ngơ ngác nhìn Reo, hơi thở vốn dĩ đang bình ổn bất giác trở nên nặng nề, cổ họng hắn như bị ai đó bóp chặt đau đớn lặp lại.

- Không yêu nữa... Không yêu nữa... Reo đã sớm không còn yêu tớ nữa... Reo nói tớ buông tha cho Reo đi...

Nagi cắn răng, hắn tủi thân dụi đầu vào cổ Reo, đôi mắt màu xám tro buồn bã cụp xuống.

Reo yêu hắn mà, rõ ràng Reo nói Reo yêu hắn mà.

Nagi mờ mịt ôm lấy eo Reo, hắn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Reo trái tim hắn như ngừng đập.

Reo đã sớm không còn yêu hắn nữa rồi.

Nghĩ tới hình ảnh Reo hạnh phúc đứng bên người khác Nagi giống như phát điên, hắn phẫn nộ thúc cặc vào sâu bên trong Reo, hậu huyệt dâm đãng lập tức nuốt chặt lấy cặc hắn.

Hơi thở Nagi trở nên nặng nề, hắn mím môi, cặc bự điên cuồng chịch mạnh vào lỗ dâm, tinh dịch trắng đục theo rãnh mông chảy xuống ga giường mềm mại.

Nagi tàn nhẫn nhấm nháp cơ thể Reo, đầu vú đỏ tươi bị hắn cắn đến mức chảy máu, hậu huyệt dâm đãng sớm đã quen mùi cặc thoả mãn bú cặc vào càng sâu.

- Reo nhìn xem lỗ dâm của cậu bú cặc tớ như thế nào này... Reo dâm như vậy không uống "sữa" một ngày có thể chịu nổi sao?

Tiếng nức nở nghẹn ngào đã sớm biến thành tiếng rên rỉ nhỏ vụn, Reo như con mèo nhỏ run rẩy ngậm cặc Nagi, đôi mắt màu tím nhạt hoàn toàn mất đi ánh sáng.

.

Reo không biết cậu bị nhốt bao lâu, mỗi ngày Reo đều nằm trên giường, cơ thể không một mảnh vải che thân bị xích sắt treo lên, dâm đãng mở rộng.

Tóc Reo đã dài tới vai rồi, những sợi tóc loà xoà rũ xuống trán che đi đôi mắt xinh đẹp, thân thể cậu cũng càng lúc càng trắng, da thịt mềm mại mỏng manh hằn rõ dấu vết của những lần làm tình kịch liệt.

Reo mơ màng nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, bóng tối bao trùm khắp căn phòng khiến tiếng côn thịt giả đang khuấy động bên trong dâm huyệt càng trở nên rõ ràng hơn.

Reo nhỏ bị Nagi phá hư rũ xuống tựa như một vật trang trí màu hồng nhạt làm nổi bật lên cơ thể dâm đãng không thể rời khỏi cặc bự nửa bước.

Reo đã chờ, cậu chờ rất lâu rất lâu, chờ đến khi tình yêu của cậu dành cho Nagi hoàn toàn cạn kiệt.

.

Reo mơ màng khoác chăn mỏng bước ra khỏi tầng hầm tăm tối, hai chân cậu vì bị treo quá lâu mà run rẩy, khập khiễng bước từng bước ra khỏi đó.

Đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mạnh chợt nhói lên, đau đớn chảy nước mắt.

Reo nghe thấy có người dịu dàng nói với cậu:

- Nagi hiện tại không có ở đây, cậu yên tâm, Nagi sẽ không thể làm gì cậu được nữa đâu.

Cổ họng Reo rất đau, cậu mím môi, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra cố gắng nói với âm thanh run rẩy khàn đặc.

- Cảm ơn.

Người kia không đáp chỉ lặng lẽ nhìn Reo lững thững rời đi, đợi đến khi bóng lưng gầy gò của cậu hoàn toàn biến mất giữa màn mưa, bạn thân đứng bên cạnh không nhịn được mà hỏi người đó một câu:

- Cậu không tức giận sao?

Đôi mắt sâu thẳm như đại dương hờ hững nhìn căn phòng hoa lệ, khoé môi cậu chậm rãi cong lên nhỏ giọng trả lời:

- Tớ không có tư cách tức giận, cuộc hôn nhân này ngay từ ban đầu đã là một sai lầm rồi.

Là tớ có lỗi với hai người họ.

.

Nagi rất nhớ Reo, hắn cứ tưởng hắn đã giấu cậu rất kĩ, giấu Reo ở một nơi không ai biết được nhưng khi trở về thứ đập vào mắt hắn chỉ là lồng sắt trống không, Reo của hắn ở trên giường đã sớm biến mất từ lúc nào.

Nagi hoảng loạn chạy khắp nơi tìm Reo, hắn tìm Reo rất lâu rất lâu, lâu đến mức ai cũng nói với hắn, Reo đã chết rồi đừng tìm nữa.

Nhưng Nagi không tin, hắn giống như con diều mất đi phương hướng chao đảo tìm kiếm cậu.

Đợi đến khi Nagi tìm được Reo rồi, Reo lại không muốn trở về với hắn nữa.

Cậu bình yên cuộn tròn trong căn nhà cũ nát, cơ thể xinh đẹp chi chít vết thương, làn da trắng nõn mềm mại chảy đầy máu.

Nagi mím môi, hắn khập khiễng đi tới bên Reo, bàn tay to lớn theo thói quen ôm trọn Reo vào lòng, dịu dàng hôn lên đôi mắt màu tím nhạt đang nhắm chặt.

Reo của hắn yếu lắm, cậu còn sợ lạnh nữa, Reo không thích rời xa hắn đâu, Reo thích ở bên hắn nhất.

Nagi mơ hồ gục đầu vào vai Reo, tóc trắng bù xù theo thói quen cọ cọ vào cổ cậu.

- Reo ơi, chúng ta về nhà thôi.

- Nagi nhớ Reo lắm, chúng ta về nhà có được không?

- Reo ơi, Reo giận Nagi sao? Reo đừng giận, sau này tớ sẽ không nhốt Reo lại nữa đâu.

- Reo... Làm ơn đừng bỏ tớ lại mà.

Nagi tủi thân rơi nước mắt, đôi mắt màu xám tro vô tình nhìn thấy mảnh giấy trên tay Reo, Nagi giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, hắn ngơ ngơ ngác ngác lau nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn khẽ mỉm cười.

Nagi vụng về nhặt mảnh giấy trong tay Reo lên, nụ cười ấm áp trên mặt chợt cứng đờ lại, nước mắt từ trong hốc mắt liên tục chảy ra rơi xuống đầu vai người trong lòng.

"Nagi Seishiro, vĩnh biệt."

.

Thiếu nữ tóc trắng trầm mặc đứng trước xác chết của Reo bé nhỏ, mùi máu tươi còn sót lại trong không khí khiến nàng vô thức nhíu mày, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cậu.

Cơ thể nhỏ bé phát ra tiếng răng rắc nhỏ vụn, những bông hoa cát cánh không ngừng bò dần lên trên cắn nuốt chút huyết nhục còn sót lại.

- Cậu hận Nagi tới vậy sao?

Hận tới mức tự sát, hận tới mức thà để linh hồn vỡ tan thành từng mảnh cũng không muốn gặp lại hắn.

Thiếu nữ tóc trắng nhẹ nhàng đặt một đoá hoa bỉ ngạn màu xanh lên môi Reo, đôi mắt sâu thẳm như đại dương lạnh lẽo chăm chú nhìn cậu.

Nàng vô thức nhớ tới hình ảnh Nagi ôm xác Reo đau khổ khóc lớn, hắn giống như kẻ điên mặc kệ ánh mắt dè bỉu của người khác ngày ngày ôm ấp một thi thể lạnh lẽo.

- Ngươi có muốn giao dịch với ta không? Ta sẽ giúp ngươi gặp lại Reo, bù lại ngươi phải trở thành người trong thế giới tiểu thuyết của ta, mãi mãi không được rời đi.

- Được.

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Nagi, nàng không nhịn được hỏi thêm một câu.

- Ngươi sẽ không nhớ ra Reo đâu thậm chí ngươi còn có thể sẽ không yêu cậu ấy nữa, ngươi vẫn chấp nhận sao?

Nagi vẫn ôm khư khư Reo trong lòng ngực, hắn theo thói quen dụi đầu vào cổ Reo, gương mặt nhỏ nhắn khổ sở nhíu lại.

- Ta muốn gặp Reo, ta muốn ở bên Reo nhưng ta lại sợ, ta sợ nhìn thấy Reo hận ta. Làm người trong tiểu thuyết cũng tốt, như vậy Reo sẽ không hận ta nữa.

Thiếu nữ tóc trắng trầm mặc nhìn Reo, đoá hoa bỉ ngạn xanh dần trở thành màu đỏ, những bông hoa cát cánh đang điên cuồng hút lấy huyết nhục Reo dần trở nên héo rũ.

Karasu đứng bên cạnh nhíu mày nhìn nàng, thiếu nữ tóc trắng khẽ chạm tay vào đoá hoa màu đỏ thẫm, giọng nói trong trẻo mang theo hơi thở lạnh lẽo của địa ngục nhẹ nhàng nói:

- Độc trong người Reo sẽ cứu Reo ba mạng nhưng đồng thời nó cũng sẽ hút lấy huyết nhục của cậu ấy mà sống, không thể giải được.

- Linh hồn Reo sớm đã vỡ nát, cho dù có tỉnh lại Reo cũng chỉ là một tên ngốc.

- Karasu, ngươi lại tới muộn nữa rồi.

.

Karasu chống cằm nhìn Reo, đôi mắt sâu hút như giếng cổ trầm xuống, khó chịu nhíu mày.

Reo bé con ngơ ngác ngồi xổm xuống trước mặt Karasu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn lại hắn.

Karasu kẹp hai ngón tay lại với nhau, gương mặt khó ở không chút lưu tình gõ vào trán Reo khiến cơ thể nhỏ bé ngã phịch về phía sau.

- Không được đi tìm Nagi, đồ ngốc.

Reo ngơ ngơ ngác ngác bị Karasu đẩy ngã, cậu không tủi thân cũng không nổi giận chỉ ngồi ở đó ngẩn người nhìn hắn.

Karasu khó chịu thở dài, hắn theo thói quen xách Reo bỏ vào trong giỏ tre, đôi mắt sâu hút như giếng cổ lạnh lẽo đến cùng cực.

Reo không có ý thức, cậu giống như con rối để mặc người khác muốn làm gì thì làm, ngơ ngơ ngác ngác mà sống.

Karasu cõng theo giỏ tre đựng Reo chậm rãi trở về nhà, cậu ngơ ngác ngồi trong giỏ tre, y phục màu tím nhạt dính đầy bùn đất.

- Reo có nhớ ra hắn không?

Karasu ôm theo chút may mắn nhẹ giọng hỏi cậu, Reo vẫn giống như mọi ngày ngoan ngoãn ngồi trong giỏ tre, gương mặt trắng nõn phúng phính mờ mịt nhìn xuống cổ tay đỏ ửng.

"Không nhớ".

.

Reo ngồi dưới gốc hoa hải đường ngơ ngác nhìn đứa trẻ xinh đẹp trước mặt, cậu lúng túng nhìn ngó xung quanh, đôi mắt màu tím nhạt như phủ một tầng sương mù vụng về đặt vào tay Ness một đoá hoa hải đường nở rộ.

Reo cố gắng nhớ lại những từ Karasu vừa dạy cậu hôm qua, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, đôi mắt màu tím nhạt cong cong ngốc nghếch nở nụ cười.

- Tặng cho ngươi.

Ness ngây người nhìn Reo, cậu lúng túng lau đi bàn tay còn vương vài giọt tinh dịch, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên ngại ngùng mỉm cười.

- Cảm... Cảm ơn.

Reo không hiểu Ness đang nói gì, cậu ngây ra một lúc cố gắng nhớ lại những từ Karasu đã dạy, đôi mắt xinh đẹp nghệt ra mếu máo lấy tập giấy mà Karasu làm riêng cho cậu giơ đến trước mặt Ness.

Ness tưởng Reo lại muốn tặng quà cho cậu, đôi mắt đen láy lập tức bừng sáng, khoé môi không nhịn được vụng trộm nhếch lên ngốc nghếch nở nụ cười.

Ness ôm tập giấy Reo đưa len lén ngồi xuống bên cạnh cậu, Ness không dám ngồi quá gần Reo, cậu sợ Reo sẽ giống những người khác chê cậu bẩn.

Reo sau khi không nhớ được Ness nói gì thì cũng không cố nghĩ nữa, cậu ngoan ngoãn kéo Ness leo vào trong giỏ tre, giọng nói non nớt chậm chạp nói:

- Bé xinh đẹp ngủ ngon nha.

Ness ngơ ngác nhìn Reo ngốc nghếch gối đầu lên đùi cậu ngủ, bàn tay mềm mại khẽ siết chặt tập giấy trong ngực, mái tóc đen nhánh rũ xuống che khuất biểu cảm trên mặt cậu.

- Cảm ơn ngươi.

.

- Đĩ dâm, cưng dâm như vậy một ngày không uống "sữa" là không chịu nổi đúng không?

- Không có...

Tiếng động bên ngoài quá lớn khiến Reo bất giác nhíu mày, cậu ngơ ngác ngồi bật dậy, bàn tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt.

Reo ló đầu ra khỏi giỏ tre tò mò nhìn ra bên ngoài, giỏ tre bị Ness giấu đi ẩn sau những bụi cây rậm rạp, tiếng thân thể va chạm càng lúc càng trở nên rõ ràng, Reo mờ mịt bước ra khỏi giỏ tre, mái tóc màu tím nhạt tuột ra khỏi dải lụa mỏng, nhẹ nhàng rũ xuống hai bên tai Reo.

- Đừng đi tới nữa, Reo.

Cơ thể Reo bất giác cứng đờ lại, âm thanh quen thuộc nỉ non bên tai khiến Reo sợ hãi, kí ức bị cậu đóng kín dần dần nứt ra, đâm Reo tới mức chảy máu đầm đìa.

Hai gã đàn ông thô kệch chơi sướng rồi liền vứt Ness qua một bên, bọn chúng thỏa mãn mặc lại y phục mặc kệ Ness trần truồng nằm đó.

Thân thể nhỏ bé dính đầy tinh dịch đặc sệt, bàn tay trắng nõn vô thức nắm lấy đóa hoa hải đường đang nở rộ.

Thật may, hoa không có bị cậu làm bẩn.

Tứ đương gia đi tới trước mặt Ness, gã tiện tay ôm cậu lên thong thả trở về sơn trại, gã vừa ôm Ness vừa nhẹ giọng cảm thán:

- Ness dâm thật đó, gia yêu ngươi chết đi được.

Nhị đương gia phía sau khẽ chậc một tiếng, gã khó chịu nhìn tứ đương gia, bàn tay to lớn vô thức siết chặt lại.

.

Karasu xách theo một con heo rừng thong thả tới đón Reo, mùi vị dịch thể nồng nặc còn đọng lại trong không khí khiến hắn bất giác nhíu mày, gương mặt hờ hững thường ngày lập tức trắng bệch.

Linh cảm bất an càng lúc càng lớn, Karasu sợ hãi tìm kiếm giỏ tre hắn hay đựng Reo, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy.

- Reo!

.

Ngọn lửa đỏ rực đốt cháy hang ổ của bọn buôn người, Reo phẫn nộ trừng mắt nhìn cơ thể dính đầy tinh dịch của Ness, hơi thở bất giác trở nên dồn dập.

- Tiểu mỹ nhân giận rồi sao? Đừng giận, do Ness không ngoan nên bọn ta mới trừng phạt Ness một chút thôi, nếu ngươi muốn trách chỉ có thể trách Ness quá dâm cả ngày lượn lờ quyến rũ bọn ta. Bọn ta cũng đâu phải là hoà thượng.

Reo loạng choạng đi tới bên cạnh Ness, Ness sợ cậu chê Ness bẩn, gương mặt xanh tím đáng thương nhìn Reo, giọng nói khàn đặc cố gắng thốt ra từng chữ.

- Ta... Ta không có nghe lời bọn họ bắt ngươi tới đây đâu... Ta đã chịu phạt rồi, bọn họ sẽ không nhắm vào ngươi nữa. Ngươi... Ngươi có thể đừng chê ta bẩn không?

Tiếng cười mỉa mai của gã đàn ông vang lên, hắn cười tới chảy nước mắt, bàn tay to lớn chụp lấy tay Reo muốn kéo cậu về phía gã.

- Tiểu mỹ nhân thật hư nha, không nói một lời đã phóng hoả đốt hang ổ của bọn ta rồi. Ngươi có phải nên đền bù một chút không?

Những bông hoa cát cánh từ trong xương cốt chậm rãi mọc kín cánh tay Reo, kí ức bị sương mù bao phủ dần trở nên rõ ràng.

- Nếu có thể ta thật sự không muốn nhớ lại.

Tứ đương gia nhíu mày nhìn cậu, Reo giống như biến thành một người khác hờ hững nhìn gã, những đoá hoa cát cánh bị lửa thiêu cháy không ngừng toả ra mùi hương thơm ngọt.

- Chết đi.

Bụi gai từ trong cơ thể Reo mọc ra quấn chặt lấy cổ gã, mùi hương của hoa cát cánh khiến gã bị đẩy vào ác mộng tuần hoàn, cơ thể chảy đầy máu tươi phẫn nộ vùng vẫy.

Những đóa hoa cát cánh không ngừng hút lấy huyết nhục Reo, gai nhọn quấn quanh xương cốt đâm sâu vào trong phổi cậu khiến Reo đau đến nhíu mày.

Reo mờ mịt nhìn xuống cánh tay chảy đầy máu, bụi gai mềm mại quấn lấy cơ thể Ness dịu dàng đem cậu bọc vào bên trong, lửa cháy càng lúc càng dữ dội, Reo hờ hững lau đi máu tươi không ngừng trào ra khỏi khóe môi, cơ thể gầy yếu loạng choạng ngã xuống.

Tứ đương gia thoi thóp nằm trên đất phẫn hận nhìn Reo, gã cố gắng lết thân xác đầy vết thương chậm rãi rời khỏi đó, giọng nói như ác quỷ đến từ địa ngục tàn nhẫn nguyền rủa cậu.

- Đĩ nhỏ, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không ta sẽ ném ngươi cho bọn ăn mày để bọn chúng chịch ngươi tới chết.

Nhưng gã lại không biết, sau khi bước ra khỏi nơi này gã sẽ không bao giờ còn cơ hội để trả thù nữa.

Sơn trại bị ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng, Karasu hoảng hốt chạy tới nhặt xác Reo, cậu mơ màng nhìn hắn, cổ họng đau rát cố gắng thốt ra từng chữ.

- Tên chó, cậu quả nhiên rất hợp đi dọn xác.

Karasu trừng mắt nhìn Reo, hắn bỏ cậu và Ness vào giỏ tre phía sau, giọng nói trầm thấp run rẩy đáp:

- Cậu là cái xác tớ dọn nhiều nhất đó, đồ chó.

Reo khó chịu ho ra một búng máu, cậu yếu ớt mỉm cười, cánh tay nhầy nhụa huyết nhục hoàn toàn mất đi cảm giác.

- Tớ muốn nuôi bé xinh đẹp.

Karasu đeo theo hai người rời khỏi khu rừng, quạ đen đậu trên vai hắn tò mò ngắm nhìn Ness, bàn chân nhỏ nhắn còn vui vẻ nhảy nhót mấy cái, miệng nhỏ thích thú kêu lên:

- Quạ quạ quạ.

Karasu trợn trắng mắt, hắn ngán ngẩm nhìn ba cục nợ đời trên người, đuôi mắt đỏ ửng hơi cụp xuống, nhỏ giọng đáp:

- Được.

Chúng ta cùng trở về nhà.

.

"Nhật kí nuôi dưỡng bé xinh đẹp."

Bé xinh đẹp rất nhút nhát, đệ ấy sẽ không ngồi cùng bàn để ăn cơm, mỗi khi ăn cơm đều sẽ không phát ra tiếng động, đặc biệt ăn rất ít.

Bé xinh đẹp có một thói quen rất xấu, đệ ấy sẽ tìm nơi tối nhất trong nhà sau đó lén chui vào đó ngủ, nếu thắp sáng cả căn nhà lên bé xinh đẹp sẽ trốn ra ngoài.

Những nơi thường hay trốn: bụi rơm, hốc cây, cành cây.

Bé xinh đẹp rất sợ tiếng bước chân, đệ ấy sẽ vô thức run rẩy mỗi khi có người tiến lại gần, nước mắt sẽ không tự chủ được rơi xuống, khóc rất đáng thương.

Sở thích của bé xinh đẹp: hoa, đệ ấy rất thích những loài hoa Reo trồng, đặc biệt thích được Reo tặng hoa.

Bé xinh đẹp rất thích học chữ, đệ ấy cực kì thích tập giấy của Reo, Karasu đã tặng cho bé xinh đẹp một tập giấy mới.

Bé xinh đẹp cực kì ít nói, đệ ấy có thể im lặng rất lâu, đôi mắt sẽ vô thức tan rã. Mỗi khi như vậy bé xinh đẹp sẽ đi tìm Reo, đôi mắt sâu hút như giếng cổ mờ mịt hỏi cậu:

- Ness có bẩn không?

Reo trầm mặc nhìn Ness, bàn tay trắng nõn mềm mại dịu dàng xoa đầu cậu.

- Không bẩn, Ness là thiên thần nhỏ xinh đẹp nhất trên đời.

Mỗi khi như vậy Ness sẽ ngây ngốc mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trong sáng giống như một tinh linh nhỏ.

Tinh linh nhỏ rất ngoan, nếu như Reo nói với tinh linh nhỏ có thể đừng ngủ ở chỗ tối nữa được không, Reo không tìm thấy tinh linh nhỏ, Ness chắc chắn sẽ không ngủ ở chỗ tối nữa, cậu sẽ ngoan ngoãn chạy tới bên chân giường Reo, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cậu.

Tinh linh nhỏ sẽ vì Reo mà sống tốt hơn, cậu sẽ cố gắng ăn nhiều hơn một chút, cố gắng nói nhiều hơn một chút, cố gắng sống lâu hơn một chút.

Cậu không muốn Reo khóc vì sự ra đi của cậu, cậu muốn nghe Reo nói Ness là thiên thần nhỏ xinh đẹp nhất trên đời dù cậu biết cậu có bao nhiêu dơ bẩn.

.

- Ness đã từng yêu ai chưa?

Bàn tay mảnh khảnh vô thức siết chặt bầu rượu trong tay, những đoá hoa trà màu tuyết nở rộ trên tóc Reo toả ra mùi hương thơm ngọt.

Bàn tay đang cầm bút của Ness khẽ dừng lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, dịu dàng nở nụ cười.

- Có.

Reo ngạc nhiên nhìn Ness, đôi mắt màu tím nhạt thu hết dáng vẻ ngốc nghếch của cậu vào trong, trái tim Reo khẽ run lên dịu dàng nói:

- Là ân công ca ca sao?

Ness ngại ngùng gật đầu, vành tai đỏ bừng giấu sau mái tóc mềm mại.

Cậu nhẹ nhàng đặt bút xuống, giọng nói trong trẻo khẽ thì thầm:

- Ân công ca ca là người đầu tiên khiến cho Ness muốn sống, nếu không có ân công ca ca Ness sẽ không gặp được Reo. Huynh ấy đối với Ness là một sự tồn tại rất đặc biệt. Ness thích huynh ấy.

Đôi mắt sâu hút như giếng cổ nghiêm túc nhìn Reo, Reo như nhìn thấy dáng vẻ của bản thân khi đứng trước mặt Nagi nhiều năm về trước, trái tim vốn đang bình lặng khẽ nhói đau âm ỉ.

- Nagi Seishiro, tui sẽ khiến cho anh phải công nhận tui.

Reo lặng lẽ nhìn xuống vườn hoa nở rộ rực rỡ bên dưới, cậu cố nén cảm giác đau đớn trong cổ họng dịu dàng nói với Ness:

- Bé xinh đẹp, đi gặp hắn đi.

Ness ngây ngốc nhìn Reo, những cánh hoa anh đào mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen nhánh.

- Ness... Ness muốn mãi mãi ở bên Reo, ở bên Karasu nữa... Reo muốn đuổi Ness đi sao? Reo không cần Ness nữa sao? Ness... Ness... Sẽ ngoan mà, Reo đừng đuổi Ness đi.

Bàn tay Reo bất giác run rẩy, cậu đau lòng ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của Ness, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống thấm ướt đầu vai gầy yếu của người trong lòng.

- Ness ngoan, đừng sợ, sao Reo có thể không cần Ness chứ? Ness là thiên thần nhỏ xinh đẹp nhất trên đời, Reo muốn Ness được hạnh phúc.

- Thế nên đừng vì Reo mà ở lại nơi này nữa, đi tìm hắn đi, đi tìm hạnh phúc thuộc về riêng Ness đi.

Ngày hôm đó bé xinh đẹp khóc rất to, cậu tủi thân ôm tập giấy lúc nhỏ vào lòng thút thít khóc, vừa khóc vừa gọi tên Reo trông rất đáng thương.

Reo không dám bước vào gặp Ness, cơ thể cậu đã bị hoa cát cánh ăn mòn một nửa, Reo chắc chắn sẽ chết.

Trước khi chết cậu muốn nhìn thấy bé xinh đẹp của cậu hạnh phúc, cậu không muốn Ness phải đau khổ vì sự ra đi của cậu, bé xinh đẹp rất ngốc, đệ ấy sẽ đi theo Reo mất.

- Hức.... Ness sẽ đi mà... Hức... Reo đừng giận...

- Reo ơi, vòng hoa.

- Reo ơi... Reo ơi...

- Ness thích Reo nhất.

Reo nhẹ nhàng đặt xuống trước cửa phòng Ness một đoá hoa hải đường nở rộ, máu từ khoé môi cậu chậm rãi chảy xuống, giọng nói trong trẻo khẽ thì thầm:

- Thích bé xinh đẹp nhất...

.

Mùa xuân năm Thừa Giai thứ hai, Ness một mình đến Ung quốc tìm Kaiser, cậu khóc đến sưng mắt, nhốt bản thân trong phòng rất nhiều ngày cuối cùng tủi thân chạy đến trước mặt Reo nói Reo không thương cậu nữa, cậu khóc lâu như vậy mà Reo cũng không thèm tới dỗ cậu.

Reo cố nén cảm giác đau đớn do bị độc dược ăn mòn, cậu dịu dàng xoa đầu thiên thần nhỏ, đôi mắt màu tím nhạt mơ hồ nhìn Ness.

Đến cuối cùng Reo vẫn không dám nói cho Ness biết, cậu có bao nhiêu không nỡ, cậu sợ thiên thần nhỏ của cậu bị người khác tổn thương, cậu sợ người kia sẽ không đối tốt với thiên thần nhỏ nhưng cậu lại càng sợ thiên thần nhỏ sẽ không chịu nổi mà đi theo cậu, cậu muốn thiên thần nhỏ được hạnh phúc.

Reo rất yêu thiên thần nhỏ của cậu, vì thiên thần nhỏ cậu cố gắng chống đỡ rất lâu, lâu đến mức trên làn da tái nhợt chỉ còn lại những bông hoa cát cánh nhiễm máu, lâu đến mức đôi mắt màu tím nhạt không còn nhìn thấy ánh sáng, lâu đến mức Reo không còn nhớ rõ, tại sao cậu lại ở đây, đau quá, khó chịu quá, muốn chết.

Ngày Ness rời đi, Reo lê theo thân thể mục rữa bước ra khỏi căn phòng tối tăm, bàn chân trắng nõn giẫm lên những bông hoa sơn trà đỏ rực run rẩy đi về phía Ness.

Cậu dịu dàng ôm Ness vào lòng, cái đầu nhỏ dụi dụi vào tóc Ness, môi mỏng tái nhợt khẽ nhếch lên vui vẻ nở nụ cười.

- Bé xinh đẹp, bảo trọng.

Đôi mắt sưng húp của Ness lập tức đỏ ửng lên, cậu mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống.

- Reo nhất định phải đợi Ness trở về đó, tới lúc đó Ness sẽ đem thật nhiều quà về cho Reo... Hức... Reo nhất định không được quên Ness... Hức... Nhất định không được kiếm ai xinh đẹp hơn Ness đâu đó..

- Được, không quên Ness, đợi Ness, không kiếm ai xinh đẹp hơn Ness.

- Hức... Còn có người xinh đẹp hơn Ness sao?

- ...

Reo vô thức nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn của một người, trái tim vốn đã trống rỗng lại lần nữa nhói lên.

- ... Không có đâu, Ness là thiên thần nhỏ xinh đẹp nhất trên đời.

Đợi Ness đi xa rồi Reo mới yếu ớt gục xuống, cậu dựa người vào gốc hoa hải đường phía sau, đôi mắt màu tím nhạt mờ mịt nhắm chặt.

Xin lỗi, Reo thất hứa rồi.

.

Thiếu nữ tóc trắng lặng lẽ đi tới trước mặt Reo, đôi mắt sâu thẳm như đại dương lạnh lẽo trầm mặc nhìn cậu.

- Reo ghét hắn tới vậy sao?

Ghét tới mức thà chết cũng không cho hắn tiến vào thế giới này.

Trên làn da tái nhợt mọc lên chi chít những bông hoa cát cánh nhiễm đầy máu, thiếu nữ nhẹ nhàng chạm vào người Reo, giọng nói hờ hững khẽ thì thầm.

- Vậy thì ta chỉ đành để Reo tiến vào thế giới này thêm một lần nữa thôi.

Thời không lập tức bị xé rách, cánh cổng địa ngục mở ra trở về khoảng thời gian Reo vẫn còn yêu Nagi, tất cả mọi đau khổ của hai người đều chưa từng bắt đầu.

Gió lốc cuốn theo những đoá hoa hải đường nở rộ, thiếu nữ nhẹ nhàng đặt lên môi Reo một đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực, đôi mắt sâu thẳm như đại dương lạnh lẽo, hờ hững nhìn đoá hoa chuyển dần sang màu trắng.

Mộng điệp từ trên tóc nàng lặng lẽ bay tới bên Reo, giọng nói trong trẻo mang theo hơi thở của địa ngục lạnh nhạt nói:

- Karasu, ngươi lại tới muộn nữa rồi.

Đợi Karasu trở về, ngôi nhà của ba người họ chỉ còn lại những đoá hoa hải đường nở rộ cùng bức thư ngắn ngủi.

"Thế giới tiểu thuyết đã bắt đầu vận hành rồi, đừng cản trở, nếu không chủ thần sẽ giết chết ngươi."

Karasu trừng mắt nhìn lá thư trong tay, hắn hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm Reo nhưng Reo giống như chưa từng tồn tại, đến cả tập giấy của cậu cũng hoàn toàn biến mất.

"Đừng tìm nữa, Reo đã hoàn toàn quên hết tất cả mọi thứ rồi. Karasu, ngươi lại tới muộn nữa rồi."

Karasu như phát điên, hắn không ngừng tông vào kết giới vô hình mà thiếu nữ giăng sẵn, cơ thể cường tráng nhanh chóng bị lưỡi gió vô hình cắt xuyên qua, máu tươi đỏ thẫm lan ra nhanh chóng thấm ướt y phục trắng tinh.

- Reo!!! Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ muốn mặc hắc y, hắc y chứ không phải bạch y!!! Cậu bị mù màu hả?!

- Tớ bị mù màu đó, cậu cũng không nhìn thử xem cậu có khác gì với nhóc quạ trên vai cậu không hả?

Karasu nắm chặt y phục trên người, gương mặt hờ hững thường ngày hoàn toàn sụp đổ.

Tớ còn chưa vẽ hình Hiori cho cậu xem mà, tên chó, đừng có tự ý rời đi như vậy chứ.

Đừng tự ý bỏ tớ và Ness lại.

Mùa xuân năm Thừa Giai thứ hai, căn nhà nhỏ của ba người họ cuối cùng chỉ còn lại một mình Karasu đơn độc ở đó.

_Góc thiếu nợ:
Thiếu nha mấy bà, phiên ngoại ShiSae tui sẽ viết chung với vài mẩu truyện ngắn trong thế giới đầu này luôn nha.

Vốn dĩ tui muốn viết theo góc nhìn của Karasu về khoảng thời gian này nhưng mà viết không được ༎ຶ‿༎ຶ, xin lỗi mấy bà nhiều, huhu.

Mấy bà nhớ bình chọn cho Hoạ tình nha ( ˘ ³˘)♥ có gì thắc mắc cứ cmt nha mấy bà ('∩。• ᵕ •。∩') .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro