Chương 33+34+35+36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33 Tiểu sói con hung ác!

Tề Long và Lạc Lãng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Lăng Lan rồi nhìn nhau, hai người lập tức lao ra cùng lúc.

Tốc độ của Tề Long so với Lạc Lãng thì nhanh hơn một chút, cậu là người đầu tiên ra quyền, bạo nộ ra một tay.

Một quyền này lực đại thế chìm, tiếng gió gào thét làm cho giám khảo biến sắc, nâng tay chắn đỡ.

Anh ta liền cảm thấy cánh tay đang thủ của mình nóng bỏng rát, lực lượng cùng tốc độ thằng nhóc này vậy mà lại tăng thêm một tầng... Giám khảo chợt phát hiện Tề Long rõ ràng là loại người điên cuồng, nhìn thấy đồng bọn của mình biểu hiện cố gắng thì bản thân cũng càng thêm hưng phấn.

Giám khảo còn chưa biến chiêu đem Tề Long đánh lui, thì Lạc Lãng ở bên kia đã lao tới, hướng dưới chân mà công kích.

Lạc Lãng rõ ràng biết năng lượng của bản thân không nhiều, mà nấm đấm của mình cũng không uy hiếp được mấy phần tới giám khảo vậy nên lần này cậu thay đổi phương hướng công kích , dùng đùi phải hung hăng quét về phía giám khảo.

Lựa chọn của Lạc Lãng không thể nghi ngờ là chính xác , nhìn thấy một cước đang hung ác lao đến giám khảo không thể không thừa nhận, bản thân tính sai rồi. Nguyên bản là người yếu nhất không uy hiếp quá nhiều giờ phút này lại phát huy tác dụng của khiến anh ta ( giám khảo ) phải phân tâm để ứng phó.

Giám khảo thập phần bất đắc dĩ, đám tiểu hài tử này vì sao chả giống con nít 6 tuổi nhỉ, khinh xuất một chút không tốt sao? Làm gì mà thông minh quá vậy, còn hiểu cách biến chiêu nữa chứ?

Anh ta đành phải dùng một cánh tay để bắt lấy cái chân hung ác đang lao tới của Lạc Lãng, vừa muốn dùng sức để đem hất cái chân đó qua một bên thì....

Nguy rồi!

Giám khảo cảm giác nguy cơ từ phía dưới lao lên, ngay lập tức anh ta liền thả tay đang bắt cổ chân Lạc Lãng ra, cấp tốc lui về phía sau.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc này Lăng Lan ở phía dưới đang tấn công lên trên —— Liêu Âm Túc!

Không biết từ lúc nào Lăng Lan đã xuất hiện ở hiện phía dưới chân của anh ta, chỉ thấy thân thể cô bán ngồi, hai tay chống đỡ ra sau, chân phải trực tiếp hướng lên trên.

Mà cái phương hướng đó... Tuyệt đối là địa phương mà đàn ông sợ bị thương nhất..

May mắn giám khảo bừng tỉnh kịp thời, chật vật tránh thoát một cước khủng bố này.

Ặc, quá độc rồi!

Lúc tiếp đất trong lòng anh ta phát lạnh, hạ thể cũng run rẩy một trận, nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm gì chỉ đứng thẳng người, ánh mắt đảo qua phía dưới của mình, trong mắt tựa hồ có điểm tiếc hận. Điều này làm cho giám khảo nhịn không được lại lui ra phía sau ba bước nữa, kéo ra khoảng cách cùng với đám Lăng Lan, lúc này mới cảm thấy an toàn một chút.

Giám khảo không thể không sợ, chỉ xem một cước này cũng biết độ mạnh yếu.của nó thế nào, nếu thật sự bị đá trúng, anh ta tuyệt đối sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Trong lòng anh ta có chút hối hận, bản thân làm gì mà nhiều chuyện hiếu kỳ như vậy? Thấy một đám nhỏ làm mình yêu thích thì cứ thích chọc vào, giờ thì hay rồi, một đám trẻ trở thành một đám sói, không đánh mình thì không thôi.

Mấy đứa trẻ này thật không đáng yêu chút nào, quả thật chính là một đám sói con giả bộ ngoan hiền mà. Giám khảo khóc!

Bất quá —— anh ta thích!

Giám khảo nhìn biểu cảm khác nhau của 3 đứa trẻ trước mắt nhỏ, hoặc điên cuồng ( Tề Long ), hoặc phẫn nộ ( Lạc Lãng ), hoặc bình tĩnh ( Lăng Lan ), vô luận là loại này, đều không thể che giấu bất khuất trong lòng cùng với bản tính hung ác của bọn nhỏ. Khóe miệng anh ta ý cười càng đậm, không một quân nhân nào khi phát hiện ra một mầm non ưu tú trong tương lai mà không vui sướng .

“Ha ha, giám khảo phòng 072 này muốn hỏng rồi.” Giám khảo theo dõi xem đến đây thì nhịn không được nhẹ giọng chê cười, làm sao mà anh có thể nhìn không ra tình huống chật vật của đồng đội mình lúc vừa rồi.

Vị sĩ quan đại úy giám sát gian phòng vừa đúng lúc đi ngang qua, rất không khéo nghe được lời này, anh ta tức giận nhìn qua, là sĩ quan vừa mới thông báo về phòng 72, nguyên vốn có chút giận lúc này cũng chạy mất phân nửa. Dù sao cũng người này thông báo nên anh mới biết được tin tức về người thừa kế của Thiếu tướng Lăng Tiêu, vì thế anh ta thấp giọng cảnh cáo: “Yên tĩnh, làm gì mà nói lớn đến như vậy?”

Người sĩ quan đang theo dõi ngẩng đầu theo bản năng thì phát hiện người đại úy đứng bên cạnh, anh ta cười hì hì đứng lên, làm một động tác quân lễ, sau đó vừa nhỏ giọng báo cáo vừa chỉ chỉ vào màn hình ý bảo ngươi đại úy nhanh tới gần để xem: “Đội trường, mời anh nhìn cái này, ở đây có chút vấn đề.”

Người đại uý hồ nghi nhìn một cái, lúc này mới hơi hơi cúi người, nhìn trong màn hình, ba đứa trẻ đồng thời cùng lao lên, một người đánh ở trên, một người phụ trách dưới, người còn lại thì tận dụng mọi thời cơ, đánh ở đâu cũng được, 3 đứa trẻ tiến công cực kỳ ăn ý khiến cho người giám khảo kia không thể làm gì ngoài việc chống đỡ.

“Kỳ quái, giám khảo ở phòng 072 làm gì vậy, trực tiếp đưa bọn họ đánh ra là được mà.” Người đại uý vô pháp lý giải, ở trong tiềm thức của anh ta, một người quân nhân đối phó với 2,3 đứa trẻ 6 tuổi là chuyện vô cùng dễ dàng.

“Đội trưởng à, anh cẩn thận xem động tác của mấy đứa nhỏ này thì sẽ biết ngay.” Sĩ quan theo dõi bởi vì đã xem được một thời gian nên nhìn ra vấn đề.

Người đại uý biết cấp dưới của mình sẽ không nói lung tung, vì thế liền nghiêm cẩn xem.

Mà ở trong phòng 072, Lăng Lan càng đánh càng thuận tay, nguyên bản ý thức cùng thân thể còn có chút tách rời, bây giờ cũng đã đồng nhất, tuy hơi chậm so với mong muốn nhưng vẫn có thể đánh được với giám khảo, có điều vẫn bị giám khảo phát hiện. Nhưng mà trải qua một phen đánh nhau, cô cảm giác thân thể minh bắt đầu linh hoạt hơn, ý thức cũng bắt đầu hoà hợp với thân thể.

Đương nhiên, Lăng Lan cảm giác tốt thì giám khảo bên kia liền cảm giác khó chịu , nguyên bản còn lưu tay cũng dần dần không cần lưu thủ nữa, nếu không hết sức cố gắng ứng phó công kích của bọn Lăng Lan, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị Lăng Lan đánh trúng.

Đánh tới bây giờ anh ta cũng hiểu đám nhỏ này muốn gì, bọn chúng muốn thừa cơ lúc anh ta phòng thủ thì đánh vào mặt hay tay chân gì đó để lưu lại chút dấu ấn. Thật sự là một đám nhỏ thù dai mà... Anh ta bất đắc dĩ thầm nghĩ. Không phải chỉ mới nói vui mấy câu sao, vậy mà bọn trẻ vẫn đánh anh cho tới bây giờ mà không ngừng nghỉ.

Giám khảo đành phải cùng bọn họ tiêu hao sức lực dần dần , chẳng lẽ thực hạ ngoan tay đánh cho bọn nhỏ bị thương? Cho dù quân bộ không xử phạt thì anh ta cũng luyến tiếc a, mấy đứa nhỏ trước mắt này toàn là mầm tốt không đó.

Bất quá anh ta cũng không nóng nảy, nhẫn nại chính là một trong những phương thức chiến đấu trên chiến trường, mà anh ta lại là lão bịnh lăn lộn từ đó mà ra, chẳng lẽ còn thiếu nhẫn nai sao. Vả lại mấy đứa nhỏ nguyên bản thể lực cũng đã tiêu hao gần hết,, anh ta tin tưởng bao lâu bọn chúng sẽ ngã xuống vì hết sức, thời điểm đó để xem chúng còn làm được gì.

Quả nhiên, giống như giám khảo dự đoán, đám Lăng Lan cũng không duy trì thêm được bao lâu, đầu tiên là Lạc Lãng hao hết thể lực bị giám khảo bắt được cơ hội đánh văng ra ngoài, cả người ngã sấp xuống đất, nằm ở giữa đám trẻ đang ở bên ngoài hô hào, không đứng lên được. Đương nhiên anh ta cũng tính toán cẩn thận để Lạc Lãng không bị thương thêm chỗ nào, chỉ mệt quá nên nằm vậy thôi.

Bây giờ chỉ còn lại hai người Tề Long và Lăng Lan cùng giám khảo quyết đấu. Không có Lạc Lãng che dấu, Lăng Lan liền không thể tiếp tục đánh lén, thấy vậy cô dứt khoát liền thôi, bắt đầu thay đổi chủ ý bắt đầu tấn công.

Lăng Lan cũng không quên Nhất hào từng nói, những gì học tập được phải dùng cho thực tế, đương nhiên tốt nhất chính là thực chiến, tuy cùng giám khảo đánh nhau không đạt được hiệu quả thực chiến, nhưng có cơ hội vận dụng vào thực tế thì Lăng Lan cũng không muốn bỏ lỡ.

Hơn nữa đánh lâu như vậy Lăng Lan cũng biết giám khảo không muốn làm bọn họ bị thương, đây cũng là nguyên nhân cô lớn mật tấn công, nếu giám khảo chỉ có thể thủ thế, như vậy không bắt lấy cơ hội tấn công thì đợi đến khi nào?

Lăng Lan bên này hung ác đánh, Tề Long kia thấy vậy cũng hung ác theo. Tề Long là một đứa trẻ kỳ ba, cậu ta không suy nghĩ nhiều, tính cách lại tùy tiện nhưng cũng không thể ngăn được sự lợi hại của bản năng. Bản năng của cậu ta khiến cho cậu ta lựa chọn cách làm thích hợp nhất cho mình, Lăng Lan bên này muốn tiến công, Tề Long bên kia liền thấy được vì thế cũng lên theo

Hai người đánh thật điên cuồng khiến giám khảo trong lúc nhất thời bị vây ở thế hạ phong, người ở bên ngoài nhìn vào là thấy được giám khảo chỉ có thể chống đỡ mà không thể tiếp tục tấn công.

Những đứa nhỏ bên ngoài tiến tục cổ vũ cho Tề Long, Lăng Lan, chỉ có Hàn Kế Quân và thật Lạc Lãng mới vất vả ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ cũng không thừa nhận loại công kích này của Tề Long và Lăng Lan có thể đối phó được

Chương 34
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
34: Một kích tất sát!

Quả nhiên, sau trận công kích bùng nổ này, tốc độ của Tề Long bắt đầu giảm xuống, khi vòng đột kích bắt đầu đi đến hồi kết thì hơi thở của cậu ta cũng dần dần bất ổn, hô hấp cũng dồn dập lên.

Lăng Lan biết Tề Long chỉ sợ đã tới cực hạn, nếu Tề Long kiệt sức ngã xuống thì chỉ dựa vào một mình cô khẳng định không thể chống lại giám khảo có kinh nghiệm phong phú về cách đấu được, càng không nói tới việc tìm cơ hội đánh trúng giám khảo.

Lăng Lan chau mày, bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh này như thế nào, trong lòng cô kỳ thực rất buồn bực, nếu sớm biết sẽ phải đánh nhau một trận thì cô đã mang theo một vài vũ khí hữu ích rồi, giống như ám khí cũng được, dù không trúng nhưng cũng có thể làm giám khảo bị phân tâm.

Chỉ tiếc trên người cô chỉ có một ít thuốc nước giúp tăng thể lực để ứng phó với cuộc thi thôi, hơn nữa cô cũng không mang nhiều lắm, chỉ có 3 liều. Bây giờ cho dù có muốn đem nó làm ám khí cũng không có hiệu quả. Trừ phi ném ra một số lượng lớn thì có lẽ có thể làm giám khảo bị phân tâm chứ chỉ dựa vào 2,3 thức này tuyệt đối không thể làm giám khảo chú ý được.

Nên làm cái gì bây giờ đâu? Để cho Tề Long uống thuốcbổ sung thể lực sao?

Lăng Lan tâm niệm nhất động, trong lòng nhất thời có chủ ý. Vì thế, tốc độ của cô cũng bắt đầu chậm lại, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn giống Tề Long, sau đó đến kịch liệt thở dốc, cái trán mồ hôi cũng bắt đầu chảy xuống, giống như đang thông báo với mọi người cô cũng không chống đỡ được nữa, sắp ngã xuống rồi.

Tình huống thân thể của Lăng Lan và Tề Long làm cho thanh âm cổ vũ của đám nhỏ bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, thậm chí dừng lại. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều không cam tâm, chẳng lẽ ý muốn đánh trúng giám khảo thật không thể thực hiện sao.

Hàn Kế Quân cùng Lạc Lãng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ mặt nụ cười chua sót của nhau. Kỳ thực kết quả này bọn học cũng đã dự kiến được, chỉ là trong lòng vẫn luôn không cam thôi, họ vẫn hi vọng Tề Long và Lăng Lan có thể mang đến kỳ tích cho mình.

Chẳng lẽ thật sự không có hi vọng?

Lúc này, Tề Long lại cùng giám khảo so chiêu, nhưng vì thể lực đã tiêu hao quá nhiều nên bị giám khảo đánh trúng một quyền phải lui về phía sau mấy bước.

Những bước như đánh một đòn mạnh vào lòng tin của Tề Long, cổ khí thế cưỡng chế khiến bản thân cố gắng lúc này cũng buông lõng, cậu bắt đầu không đứng vững, giống như muốn ngã xuống. Lăng Lan thấy thế liền chạy nhanh tới đỡ, sau đó nhảy lùi ra phía sau, kéo khoảng cách với giám khảo.

"Cậu không sao chứ!" Lăng Lan đưa lưng về phiá giám khảo, vẻ mặt sốt ruột nắm tay Tề Long hỏi.

Tề Long vẻ mặt chấn động, thần kinh run lên, giống như bởi vì Lăng Lan đột nhiên quan tâm mà tăng dũng khí và tự tin tiếp tục chiến đấu tiếp. Cậu không nói gì mạnh gật đầu tỏ vẻ bản thân không có việc gì.

Lăng Lan xoay người nhìn giám khảo, đập nồi dìm thuyền nói: "Vậy thì cùng cố gắng đánh lượt cuối cùng này thôi." Trạng thái bên ngoài của hai người cho thấy bọn họ đã không thể tiếp tục chiến đấu tiếp rồi.

Tề Long nắm chặt bàn tay phải của mình, vẻ mặt kiên định nói: "Được!" Nói xong giơ tay phải lên hung hăng lau mặt của mình, như là lau đi mồ hôi cũng là lau đi mỏi mệt của chính mình, trong mắt Tề Long lúc này chiến ý lại lần nữa thiêu đốt, tựa hồ so với ban đầu còn mạnh mẽ hơn.

Cho dù biết rõ thất bại, cậu cũng sẽ không lùi bước. Bởi vì đây là cơ hội của bọn họ, không thành công cũng phải liều mình để thành công.
Biểu hiện của hai người Tề Long và Lăng Lan khiến giám khảo rất vừa lòng, đối với đội thì quan tâm trân trọng, đối mặt cường địch cho dù thua cũng phải chiến đến cuối cùng, đây đều là những tính cách nên có của những người quân nhân, hai đứa trẻ này đều hội tụ đủ hai điều kiện quan trọng ấy, thật khó thấy. Anh ta vì bản thân có thể phát hiện ra mầm non tốt mà cao hứng.

Tề Long lao ra trước tiên, liên tục đánh ra một loạt các chiêu thức, tuy có lực và tốc độ nhưng vẫn bị giám khảo thoải mái né tránh như trước. Không có biện pháp, những cách đánh của Tề Long chỉ có mấy chiêu như vậy, dùng tới dùng lui cũng bị giám khảo nhớ được nên việc ứng phó cũng rất nhẹ nhàng và tự nhiên.

Giám khảo vừa tránh qua công kích của Tề Long thì bên kia Lăng Lan đã vọt tới.

Bất quá cho tới bây giờ lực chú ý của giám khảo vẫn luôn đặt ở trên người Lăng Lan, so với việc Tề Long, Lăng Lan khó đối phó hơn nhiều. Tuy chiêu thức trong cách đấu cũng không phong phú hơn Tề Long bao nhiêu ( mới học 1 bộ trụ cột trong thể thuật thôi) nhưng lại nhưng khả năng ứng biến thay đổi chiêu thức lại thông minh hơn Tề Long rất nhiều, dựa vào tình hình cuộc chiến mà có cách vận dụng các chiêu số khác nhau, điều này làm giám khảo không thể không phí một ít tâm tư.

Giám khảo nhìn Lăng Lan lại đánh một quyền tới, vẫn tiếp túc đánh vào góc mà mình khó chiu nhất, vị trí đó là góc chết của người tấn công, một khi đã lên thìrất khó để lui về phòng ngự kịp thời, một là tránh né còn không thì dùng công để thay thủ, phản kích lại khiến cho đối phương phải thay đổi chủ ý.

Giám khảo không cần suy nghĩ, trực tiếp đánh ra một chưởng hướng về phiá ngực Lăng Lan. Lấy tay dài làm ưu thế,cho dù Lăng Lan biến chiêu thì anh ta vẫn cóthể đánh trúng Lăng Lan. Nếu là trước đây thì Lăng Lan khẳng định sẽ lựa chọn lùi ra sau, dù sao nếu biết đã tấn công không được mà cứ cố lao tới thì chỉ khiến cho bản thân tự bị thương thôi, người thông minh sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này.

Chính lúc này, một việc ngoài ý muốn phát sinh. Lăng Lan không lựa chọn né tránh mà vẫn công kích như cũ, mà giờ phút này, một bóng người đột nhiên chắn trước hướng công kích của giám khảo, che chắn cho Lăng Lan, là Tề Long!

Không tốt! Giám khảo cảm giác không ổn, nhưng bởi vì sự việc phát sinh quá bất ngờ nên không thể kịp thời thay đổi hướng công kích được.Anh ta đang muốn thu tay thì phát hiện mình đã đánh trúng vào ngực của Tề Long.

"A!" Tề Long kêu thảm một tiếng, cả người bị cổ lực lượng đánh bay ra ngoài. Ở giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi sau đó cả người nện mạnh xuống đất, không nhúc nhích nữa.

"A... Tề Long bị thương!" Mấy đứa trẻ đứng bên ngoài xem cuộc chiến đồng loạt sợ hãi la lên,Hàn Kế Quân trực tiếp làm cho hoảng loạn,vẻ mặt tái nhợt.

Trong lòng giám khảo cũng chấn động, chẳng lẽ bản thân thu khí quá muộn sao? Giờ phút này tất cả của anh ta đều đặt trên người Tề Long, nhìn thấy đứa trẻ đang nằm trên đất, máu bên khóe miệng vẫn đang trào ra.

Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ lực lượng của mình thật sự không kịp thời thu lại sao, nên đánh trúng ngũ tạng lục phủ của Tề Long khiến nó bị thương? Suy nghĩ của giám khảo lúc này hỗn loạn một mảnh, căn bản không chú ý đến những chuỵện đang diễn ra xung quanh chỉ nhìn chăm chăm vào Tề Long đang nằm trên đất.

"Băng!"

Tiếng động của hai khối thịt va chạm mạnh vào nhau vang lên, chỉ thấy giám khảo bị một luồng sức mạnh trực tiếp đánh bay ra ngoài, té lăn quay trên đất.

Nguyên lai Lăng Lan vẫn không buông tha cho công kích của bản thân, thừa lúc giám khảo đang hỗn loạn không chú ý đến mình thì ra một kích tất sát.

Lăng Lan thổi thổi hung khí đánh người của bản thân, cô xoa xoa cánh tay nộn nộn cười hì hì nói: "Hoàn thành nhiệm vụ, đánh giám khảo. Nhưng mà, giám khảo à, ngài không thể vì vậy mà thẹn quá thành giận cho chúng em thất bại nha."

Chương 35: Khảo nghiệm hoàn thành!

Giám khảo bị đánh té lăn trên đất phản ứng rất nhanh, trực tiếp một động tác quăng người liền đứng thẳng dậy.

Tuy rằng một kích kia của Lăng Lan thoạt nhìn rất mạnh có thể làm giám khảo bỗng chốc bay ra ngoài, nhưng trên thực tế lại không làm giám khảo bị thương quá nặng, chỉ là trên má trái của anh ta bị bầm xanh một mảng.

Đương nhiên Lăng Lan cũng chỉ cần như vậy, vì chứng minh bọn họ không phải dễ bị ức hiếp.

Giám khảo đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhưng trên mặt lại nghiêm túc lạnh lùng. Anh ta đưa tay lên chạm vào vết thương của mình, không có cảm giác gì ngoài cảm giác đau đớn, nhưng anh ta, một cảm giác chua xót trào lên.

Đúng vậy, đó là một loại phẫn nộ, một loại thất vọng, anh ta không bởi vì bị Lăng Lan đánh trúng mà tức giận, nhưng lại cực giận với biểu hiện ích kỷ vừa rồi của Lăng Lan, điều này khiến anh ta thấy vô cùng thất vọng và đau đớn.

Giám khảo không thể tưởng được đứa nhỏ trước mắt nổi trội trên tất cả phương diện vậy mà lãnh khốc vô tình như thế, vì đạt được mục đích đem đồng đội trở thành ván đỡ cho mình.Anh ta tuy rằng thất thủ mà sững người nhưng vẫn nhớ rõ ràng, vì sao lại phát cuồng tấn công, vì sao đúng thời khắc đó Tề Long lại lao ra trước mặt mình.

Càng ác liệt hơn là sau khi đánh trúng mình, Lăng Lan lạivới thương thế của đồng đội, chỉ chú ý đến thành tích của bản thân. Loại hành vi tư lợi này rốt cục chọc giận giám khảo, anh ta quyết định không để Lăng Lan có cơ hội tiến vào ban 1 đặc biệt nữa, Liên Bang tuyệt không thể toàn lực bồi dưỡng một kẻ lãnh khốc vô tình như thế, những kẻ chỉ biết đến lợi ích cho bản thân thì không thể nào trở thành quân nhân được, nếu trở thành quân nhân thì đó chính là mối nguy không chỉ cho chiến hữu mà còn gây hại cho toàn Liên Bang.

Không đợi giám khảo nổi đóa thì một màn tiếp theo làm anh ta choáng váng.

Chỉ thấy Lăng Lan đi đến bên cạnh người đang nằm hôn mê trên mặt đất, miệng vẫn còn trào máu Tề Long, "cậu" dùng chân đá đá vào thân thể Tề Long, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đã đánh xong, cậu còn không đứng dậy? Có phải diễn quá nhập thần rồi hay không?"

Tề Long ngồi bật dậy, vẻ mặt ngây ngô cười nói: "Thật sự đánh ngã hả?" Khi nói chuyện máu bên khóe miệng vẫn trào ra khiến cho người khác thấy mà ghê người.

Lăng Lan đắc ý nói: "Đương nhiên, cũng không xem xem bản đại gia là ai?" Lúc cần thiết thì cũng nên thể hiện mình là trẻ con, Lăng Lan tự biết hôm nay mình biểu hiện có chút quá mức, đành phải tận lực giả bộ để không thể bị nghi ngờ.

Tề Long liên tục gật đầu, vẻ mặt bội phục nói: "Ừ, Lăng Lan quả nhiên cậu mạnh hơn tớ." Nói xong cậu ta vẻ mặt tranh công nói: "Có phải tớ diễn rất sống động hay không?"

Lăng Lan không để ý chỉ gật nhẹ đầu còn vỗ vỗ đầu nhỏ của Tề Long vẻ tán dương.

Được rồi, bộ dạng này của Tề Long làm cô nhớ tới mấy chú cún nhỏ ở kiếp trước, bộ dáng làm nũng đó thật sự đáng yêu đến chết người khiến cô không nhịn được muốn nhéo nhéo mấy cái cho đã ghiền.

Tề Long đĩnh đạc đại danh cũng không biết mình vừa bị Lăng Lan ăn đậu hủ, cũng không biết hình tượng của mình trong lòng Lăng Lan tuột dốc không phanh trở thành một thú cưng đáng yêu, lúc này cậu chỉ cảm thấy vui vẻ vì được người khác tán dương. Cậu cao hứng mà bò dậy, lúc đứng lên cũng không quên dùng đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên khóe miệng. Chẹp chẹp vài tiếng, có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc, lãng phí nhiều thuốc năng lượng như vậy, hương vị thực ngon, tớ chưa từng ăn qua thuốc nước năng lượng nào ngon như vậy.”

Lăng Lan nghe vậy âm thầm trợn trừng mắt, thầm nghĩ: “Đương nhiên ăn ngon rồi, đó đều là những bình thuốc năng lượng vị cà chua mà cô đã khổ tâm nghiên cứu rất lâu đó, có thể so sánh với thuốc năng lượng ở đây sao?” Nhắc tới hương vị đó ở thế giới này, Lăng Lan nhịn không được mà rùng mình, cái hương vị kia thật sự không phải là để cho người ăn mà, cho dù là mèo chó của vạn năm trước cũng không muốn ăn ấy chứ.

Lăng Lan không phải làm là người muốn bản thân bị ủy khuất, nếu không thể tiếp nhận thứ gì thì cô chỉ có thể…. thay đổi thứ đó để nó hợp với mình. Rất may là Lăng Lan cũng có Tiểu Tứ bên cạnh nên rất nhanh cô đã có thể nghiên cứu ra loại thuốc nước có vị trái cây, cà chua chính là một trong số đó.

Vì sao cô lại đưa cho Tề Long hương vị đó. Bởi vì hương vị cà chua này có màu giống với mà máu, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, nó cũng khiến cho việc giả vờ bị thương của Tề Long càng thêm chân thật.

Nhìn thấy bộ dạng Tề Long vẫn sinh long hoạt hổ như cũ mà bật dậy, Hàn Kế Quân sắc mặt rốt cục cũng khôi phục bình thường vẻ mặt hoang mang hỏi: "Cái này đến cùng là có chuyện gì?" Vừa rồi Tề Long thoạt nhìn giống như bị trọng thương thật sự, khiến cậu hoảng sợ không thôi.

Câu hỏi của Hàn Kế Quân cũng là nghi vấn trong lòng của giám khảo, bất quá cho dù hiện tại anh ta không biết rõ tình hình cụ thể chi tiết, nhưng cũng biết mình khẳng định đã bị hai đứa trẻ trước mặt lừa rồi. Không nghĩ tới người có thần kinh bách chiến như anh ta cũng có ngày bị hai đứa trẻ sáu tuổi vắt mũi chưa sạch đừa giỡn.

Nhưng mà anh ta một chút cũng không tức giận, ngược lại trong lòng lại xuất hiện ra một ít khoái ý. Đứa trẻ mà anh ta coi trọng nhất, có năng lực nhất, tốt nhất cũng không tệ như hắn tưởng.

Tề Long nghe thấy câu hỏi của Hàn Kế Quân thì vội giải thích: " Hồi nãy, lúc tớ bị giám khảo đánh bay thì Lăng Lan tới đưa thuốc năng lượng cho tớ, lúc cậu ấy đưa lưng về phía giám khảo thì đã nhanh đưa ra ý tưởng muốn diễn ra một màn như vậy, giả vờ bị thương ấy mà.”

Tề Long cười hì hì vuốt cái ót, ngượng ngùng vì bản thân đã khiến cho mọi người lo lắng: "Cho nên lúc giám khảo đánh trúng tớ đã giả bộ bị thương ngã xuống đất hôn mê.”

Giám khảo đăm chiêu nhìn về phía Lăng Lan, anh ta đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhóc con, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ sai lầm sao? Nếu như ta thu tay không kịp thời, kế sách của ngươi nhất định sẽ làm Tề Long bị thương, thậm chí hủy luôn tương lai của nó, như vậy thì sao?”

Lăng Lan không hiểu nói: "Chẳng lẽ giám khảo sẽ thất thủ sao?" Ngụ ý, cô hoàn toàn tin tưởng giám khảo có thể khống chế được chính mình.

Tề Long tiếp tục ngây ngô cười, tín nhiệm trên mặt cũng không có đổi, Hàn Kế Quân tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lăng Lan có chút không rõ ràng, vừa có bội phục vừa có một chút tức giận, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Lời nói của Lăng Lan khiến giám khảo cực kỳ muốn nổi đóa nhưng lại không thể phản bác gì, anh ta phát hiện mình không có cách nào nói lại với đứa trẻ đang đứng ngang nhiên trước mặt này, không thể không thừa nhận Lăng Lan nói không sai, anh ta đích xác không thất thủ, nếu không phảilà vì máu tươi phun ra từ miệng Tề Long quá thật, khiến cho anh ta phân tâm tự hoài nghi chính mình, nói đến cùng vẫn là do anh ta không đủ tự tin vào chính mình.

Giám khảo cười khổ, Lăng Lan vậy mà giúp cho anh ta nhìn vào nhược điểm của chính mình, thật sự là quá mất mặt mà.

Tiểu tử này thật sự là yêu nghiệt mà, gan lớn không nói, còn rất thận trọng, cũng là một người đủ ngoan. Càng đáng sợ là nó có năng lực khiến cho người khác tin phục, nếu Tề Long và Lạc Lãng cũng không có bất kỳ ý kiến gì, hoàn toàn tín nhiệm đem mọi chuyện cho Lăng Lan an bày.

Cuối cùng còn phát hiện ra nhược điểm của mình, hẳn là nó biết mình không dám rat tay quá mạnh làm bị thương bọn họ nên mới dám liều như vậy, cho nên nếu có người bị thương mình nhất định sẽ sốt ruột khi đó sẽ xuất hiện lỗ hỗng mà để bị tấn công.

Giám khảo lắc đầu thở dài, thật sự là không nên lừa trẻ con bây giờ mà. Anh ta tức giận nói: "Lần này, các ngươi đều đủ tư cách!"

Lời nói này của giám khảo làm cho bọn nhỏ vui vẻ nhảy dựng lên, như vậy là bọn họ có thể vào học viện đồng quân của trung tâm Liên Bang học rồi. Đương nhiên có thể tiến vào ban 1 đặc biệt không thì còn phải xem số điểm mà giám khảo cho như thế nào. Chỉ cần tổng điểm của 4 mục nằm trong top 100 thì có thể vào học ở ban đặc biệt rồi.

Giám khảo không quản bọn nhỏ đang nhảy nhót trước mắt, tự mở liên lạc khí ra, ấn xuống nút khảo nghiệm hoàn thành.

Chương 36 Lại lên đầu ?

Nguyên bản bầu trời âm u bỗng chốc trở nên sáng ngời, Lăng Lan chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đợi sau khi nhìn rõ lại mới phát hiện bản thân đang khoảng đất đầy bùn, đường băng chạy hồi nãy giờ phút này đã biến mất.

Nhìn cảnh tượng đột nhiên biến hóa khiến bọn nhỏ đều sợ ngây người, há to miệng không biết làm sao.

Chỗ mà họ đang đứng hiện tại không còn là khung cảnh vừa rồi nữa, đây là một căn phòng trống rỗng khoảng 700-800 met vuông, được khép kín cách ly với bên ngoài. Bên trong phòng hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, mà trên đất tất cả đều là bùn lầy, bởi vì bị nước mưa làm ướt nhẹp, lại bị cả bọn giẫm lên, giờ phút này đã lầy lội một mảnh, vô cùng thê thảm.

Mà phía trên trần nhà, vô số ống vòi hoa sen nhô ra chi chi chít chít, phân bố đến từng cái góc căn phòng, đoán chừng một màn mưa xối xả lúc nãy chính là đám vòi sen này tạo thành.

Tuy cũng bất ngờ nhưng không quá kinh ngạc,Lăng Lan và Hàn Kế Quân chính là nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ.

Hiện trường thay đổi chứng minh phỏng đoán vừa rồi của bọn họ là chính xác, quả nhiên trong khoảnh bất tri bất giác bọ họ đã tiến vào hư nghĩ không gian ảo.

Giám khảo cũng không đưa đám Lăng Lan theo cánh cửa vừa vào mà đi theo họ lên mặt đất, mở cánh cBọn họ theo hắn vào nhập khẩu rời đi, mà là mang theo bọn họ tới điểm cuối của căn phòng, mở cánh cửa phòng ra ý bảo bọn họ có thể đi

.

Một bước ra ngoài, đập vào ánh mắt Lăng Lan chính là bãi cỏ quen thuộc lúc nãy, nơi cô được yêu cầu tập họp.

Lăng Lan sáng tỏ, cô quay đầu nhìn giám khảo đang đứng trên đường chạy, anh ra gật gật đầu tạm biệt. Lúc này, vẻ mặt anh ta không còn nghiêm túc nữa, ngược lại có chút ý cười, cuối cùng xoay người rời đi, dần dần đi xa, biến mất ở nới cuối cùng đường chạy.

Hóa ra gian phòng ảo đó được điều chỉnh để bao trùm cả sân thể dục, lúc nhân viên công tác dẫn cả đám đến trước đường chạy để chuẩn bị khảo nghiệm thì cũng là lúc họ được đưa vào phòng ảo riêng biệt dành cho mình.

Mười đứa nhỏ đột ngột xuất hiện từ đường băng ảo khiến cho nhân viên công tác bên ngoài không tránh được lộ vẻ ngạc nhiên, dù sao lúc này cũng chỉ mới cách thời gian bắt đầu chưa đến 3 tiếng, cùng với thời gian tham gia khảo nghiệm của những kỳ trước sớm hơn 1 tiếng. Chẳng lẽ đám trẻ của phòng này đều không được hợp cách nên bị trục xuất ra ngoài sao?

Chính lúc bọn họ vẫn còn nghi ngờ thì phát hiện dãy số bên người đám nhỏ phát sáng, ánh sáng màu lục sắc nhạt.... Bọn họ kinh hỉ tươi cười, như vậy không phải đại biểu đám trẻ này đều là nhân tài sao?

Được rồi, cho dù là trung tâm học viện đồng quân tốt nhất Liên Bang thì đối với những nhân tài ưu tú cũng rất khát cầu.

Nhân viên công tác nhiệt tình đưa bọn họ ra ngoài, Lăng Lan đi ra cửa lớn liền nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột khẩn trương của Lăng Tần, trong lòng cô thấy thật ấm áp.

Ừm, vẫn là cùng người nhà ở chung là thoải mái nhất! Lúc này Lăng Lan mới cảm giác được eo mỏi lưng đau, vừa rồi kịch liệt đánh nhau, tuy cô có thu một phần sức mạnh, nhưng vì phải gánh vác lượng vận động quá lớn vẫn khiến cho cơ bắp bị tổn thương, giờ nó mới lên tiếng kháng nghị với cô.

Người lớn của mấy đứa trẻ khác cũng đang đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì ào ào vây hỏi, hỏi tình huống cuộc thi. Cuộc khảo nghiệm nhập học này không chỉ đại biểu tương lại của bọn trẻ mà còn quyết định tương lai của gia đình bọn họ.

Biết đám trẻ đã có đủ tư cách nhập học, người lớn trong nhà ai cũng vui vẻ, mà đám nhỏ vì cùng trải qua cuộc khảo nghiệm này cũng hình thành nên tình chiến hữu, đồng đội. Mọi người cùng hẹn sẽ tụ lại vào ngày khai giảng, sau đó mới luyến tiếc tạm biệt nhau.

Lăng Lan cũng chào tạm biệt với chín người còn lại, thái độ hòa nhã thu liễm, không có hành vi gì luống cuống khiến cho quản gia Lăng Tần ở bên cạnh rất vừa lòng và cảm thán, thiếu gia nhà mình quá phong độ, quả nhiên không hổ là con của Lăng Tiêu thiếu tướng.

Cảm giác đã xong một việc đúng, Lăng Lan cũng quyết định rời đi cùng bác Tần, nhưng cô vừa mới chuyển thân, chưa đi hai bước thì liền cảm thấy bác Tần bên người cơ bắp cứng đờ, sau lại buông lỏng, cùng lúc đó, từ phía sau cô nghe thấy tiếng xé gió mãnh liệt vang lên —— có người đánh lén! ?

Lăng Lan không cảm thấy đối phương có ác gì nên chỉ đơn giản né qua bên trái một chút, chân cũng nhân tiện đưa ra liền có thể né tránh đòn đánh của đối phương.

"Oành!" Một tiếng nổ lớn, người đánh lén đã nằm gục xuống đất, tay chân đầu dang ra hình chữ ngũ nằm bẹp dí dưới chân Lăng Lan.

Cái bóng dáng này vô cùng quen thuộc làm khóe mắt Lăng Lan nhất thời giật giật, cô quát chói tai: "Tề Long! Cậu muốn giỡn cái gì?"
Giờ phút này Tề Long đã nhổ cỏ trong miệng ra cũng như đang phủi lớp bụi đầy trên mặt, cậu ta nhanh chóng bò lên, vẻ mặt trấn định vỗ vỗ trên bụi người, lúc này mới nói: "Tớ đến nói tạm biệt với cậu."

Nghe xong lời này, cái trán của Lăng Lan đều là hắc tuyến: "Vừa rồi không phải đã tạm biệt rồi sao?" Hừ, tiểu tử này khi nào thì cũng học trò bịa chuyện rồi? Chống chế?

Bị Lăng Lan chọc thủng nói dối Tề Long cũng không hổ thẹn chút nào, mặt không đổi sắc tim không hoảng hốt nói xạo: "Vừa rồi là tạm biệt mọi người còn giờ là lời chào của mình tớ."

Tề Long ngẩng đầu cười hì hì hỏi: "Hắc hắc, Lăng Lan, có phải rất cảm động hay không."

"Cảm động một chút cũng không có, kinh hách thì có một phần đây." Lăng Lan lạnh mặt vô tình đả kích Tề Long, thằng nhóc Tề Long này mặt cũng quá dày rồi, không thể cho nó sắc mặt tốt được, lỡ sau này bị bám theo thì quá phiền phức rồi.

Tề Long giả vờ không nghe thấy lời nói đã kích của Lăng Lan, cậu ta nghiêm cẩn nhìn Lăng Lan, tựa hồ xác định cái gì, ánh mắt chuyên chú mà sắc bén kia khiến Lăng Lan cảm giác có chút không ổn, không đợi Lăng Lan mở lời Tề Long đã dành nói trước: "Lăng Lan, cậu thật sự mạnh hơn tớ, tớ phục cậu, từ giờ cậu chính là Lão Đại của tớ."

Lão đại? Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Là cô nghe lầm, hay là Tề Long điên rồi? Cô chưa hề có ý muốn thu nạp đàn em mà, hành động đưa mình đến tận cửa của thằng nhóc này là sao?

Còn có, vì sao không ai thông báo trước với cô một tiếng vậy? Cứ lén lút quyết định vậy sao? Cô căn bản không nghĩ tới sẽ làm lão đại, lão đại chính là chim đầu đàn, cũng là người chết nhanh nhất. Cô không muốn chết sớm, chỉ muốn an toàn trải qua cuộc sống, trân trùng sinh mạng quý giá này của mình thôi.

Tề Long vừa nói xong liền huy tay cùng Lăng Lan nói tạm biệt, sau đó nhanh như chớp chạy mất, làm Lăng Lan không có cơ hội cự tuyệt.

Vả lại đối với Tề Long mà nói, quyết định của Lăng Lan chỉ là râu ria thôi, Tề Long là một người đã nhận ai làm lão đại thì dù người đó không nhận cậu ta cũng không quan tâm, vẫn quyết tâm mặt dày đi theo.

Cho nên, Lăng Lan cứ như vậy bị Tề Long đẩy lên đầu.

Lăng Lan vẻ mặt đau khổ nhìn Tề Long đã vì đi xa, có chút ảo não vì bản thân đã phản ứng quá chậm, nếu lúc đó cô túm Tề Long lại sau đó hảo hảo cùng cậu ta khơi thông thì được rồi. Đương nhiên phương pháp để khơi thông này cũng không ngoại trừ việc sử dụng bạo lực để trấn áp.

Lúc này Hàn Kế Quân đi tới, trên mặt ẩn ẩn mang theo ý cười, rõ ràng là có ý xem diễn.

Lăng Lan buồn bực nói: "Không phải cậu nên quản chặt vị kia của mình sao?"

"Vị kia?" Hàn Kế Quân sửng sốt, tựa hồ không rõ ý tứ của Lăng Lan

Lăng Lan lộ ra cười xấu xa: "Người bạn trúc mã a!"

Hàn Kế Quân đầu tiên là sửng sốt, bởi vì đây lại là một từ mới, một lúc sau mới hiểu nó có nghĩa gì thì khuôn mặt đỏ bừng một mãnh. Xem ra da mặt của cậu ta vẫn còn mỏng chút, mới bị Lăng Lan chọc mấy câu mà đã không chống cự được.

Lăng Lan kinh ngạc, không nghĩ tới Hàn Kế Quân thoạt nhìn thành thục cũng có ngượng ngùng giống con gái như thế: "Không thể nào, cái này là thẹn thùng đấy à?"

Lăng Lan a, chỉ số thông minh của người ta có cao tới đâu thì cũng vẫn là một đứa trẻ 6 tuổi thuần khiết thôi, đương nhiên da mặt không dày bằng người sống hơn 30 năm ở cả 2 kiếp rồi.

Hàn Kế Quân nghe vậy thẹn quá thành giận nói: "Đều làm lão đại người khác, chẳng lẽ cậu không thể ổn trọng chút sao?"

Lăng Lan bị đả kích, cô rơi lệ nhìn trời: "Tôi không nghe thấy gì hết."

Thượng Đế a, cô chỉ nghĩ muốn có cuộc sống an ổn thôi, căn bản không có hùng tâm tráng chí gì, bọn trẻ muốn ôm đùi cô mời đi dùm cho, đừng quấy rầy cô. Amen!

Nhưng lời nói tiếp theo của Hàn Kế Quân làm kỳ vọng của Lăng Lan bị đập nát. Cậu ta chỉ nói: "Lão Đại, gọi cũng gọi rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn không thu. Còn có về sau phải nhờ cậu chiếu cố tớ nữa, Lăng Lan Lão đại của chúng ta." Được, ngay cả Hàn Kế Quân cũng muốn cô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro