Chương 35: TG3: Vì nàng trầm luân (12) (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: TG3: Vì nàng trầm luân (12) (H)

“Khụ khụ….” Hàn Vân Nhược dùng sức đẩy hắn ra, khi nhiệt thiết được rút ra, dịch trắng nóng bỏng còn lại đều bắn hết lên mặt nàng, ngay cả tóc tơ cũng bị làm ướt đến lầy lội một mảnh.

Nhìn bộ dáng chật vật ho khan của nàng, Dạ Trầm Nhạc không khỏi đau lòng. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần chạm vào nàng, hắn đều bị mất đi khống chế, hiện tại hắn dường như còn làm nàng bị thương.

Dạ Trầm Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yêu kiều vào trong lòng, dịu dàng mút lấy dịch trắng trên môi nàng. Đầu lưỡi hắn tiến vào thăm dò hơi thở thơm ngát hương sen xen lẫn với mùi vị ái dịch cuồng dã vừa rồi.

“Ưm…” Hàn Vân Nhược rất tự nhiên mà đáp lại nụ hôn của hắn, đầu lưỡi mềm mại cùng hắn dây dưa, khóe miệng chảy ra tơ bạc dâm mị.

Thời điểm hắn dẫn dắt nàng hôn sâu, tay hắn dùng sức tháo ra y phục trên người nàng, khi không còn gì ngăn trở, hắn nắm tay bắt lấy một bên ngũ thịt no đủ của nàng, dùng sức nắn bóp vuốt ve.

Cánh môi hai người vẫn triền miên dính chặt lấy nhau, nụ hôn kịch liệt làm nước miếng không kịp nuốt xuống chảy ra thấm ướt môi cùng cằm, mãi cho đến khi nàng không thể hô hấp được nữa, Dạ Trầm Nhạc mới đem nàng buông ra.

“Ưm, chàng bắt nạt ta…” Hàn Vân Nhược ủy khuất nói, thanh âm mềm mại tựa không xương. Bàn tay Dạ Trầm Nhạc lại dùng thêm chút sức đem bộ ngực đẫy dà của nàng bóp thành đủ loại hình dáng. Nhìn nàng vì động tình mà khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt đào hoa ướt át phiếm hồng, Dạ Trầm Nhạc thỏa mãn hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng lần nữa.

“Không phải nàng thích sao?”

“Xấu xa… a!” Hàn Vân Nhược khẽ kêu rên một tiếng, trước ngực vừa đau vừa ngứa khiến thân thể nàng nhũn ra. Dạ Trầm Nhạc đem một tay đỡ lấy nàng, một tay khác vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực. Hai ngón tay tiến đến đỉnh nụ hoa, lôi kéo ma sát.

Dưới sự hành hạ của hắn, khoái cảm không ngừng truyền đến đại não. Nụ hoa hồng nhạt bị trêu chọc đến mức đỏ tươi đứng thẳng, thật giống một quả hồng nhỏ ngon miệng.

Trải qua mấy trăm năm tồn tại, hắn không phải chưa từng biết đến những thứ này, trước kia hắn luôn cảm thấy thứ dục vọng này chỉ khiết con người trầm mê, mà hiện tại, hắn cảm thấy bản thân giống như thật sự bị hãm sâu trong dục vọng, hơn nữa hắn không cách nào thoát khỏi.

Ánh mắt Dạ Trầm Nhạc chất đầy dục vọng, hắn buông môi lưỡi nàng ra, nụ hôn chuyển đến đỉnh hồng mai, dùng sức hấp mút, hưởng thụ xúc cảm tươi non của thiếu nữ.

Ngón tay nam nhân chậm rãi lần xuống phía dưới, đi tới quần lót mỏng manh của nàng. Hai ngón tay qua lớp vải cùng nhau cọ sát miệng huyệt, thỉnh thoảng lại đâm nhẹ vào múi thịt bên trong.

“A…Ưm…” Khi hắn mơn trớn, dịch mật ướt át chảy ra nhiều hơn, da thịt trắng nõn của thiếu nữ được phủ lên một màu hồng nhạt như mật đào, diễm lệ không gì bì kịp.

“A Nhạc…” Hàn Vân Nhược không tự chủ được mà mở ra hai chân, nhiệt tình khẩn cầu hắn xoa mạnh hơn, tròng mắt mông lung ánh nước: “Ta muốn chàng…”

Không một nam nhân nào có thể kháng cự được lời mời gọi đầy dâm đãng kia. Hơn nữa trước mắt còn là nữ nhân mà Dạ Trầm Nhạc hắn yêu nhất. Dạ Trầm Nhạc nhanh chóng đem quần lót nàng kéo xuống, để cấm địa tuyệt mĩ bày ra ngay trước mắt. Xung quanh hoa huyệt đã loang loáng ánh nước, tỏa ra hương thơm dụ hoặc lòng người.

Bàn tay nóng rực của hắn men theo xương mu sạch sẽ của nàng lần tìm hoa hạch mẫn cảm. Ngón tay đưa vào vuốt ve hoa hạch đỏ tươi, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng kéo ra hạt đậu nhỏ.

“Ưm a…” Dưới động tác kích thích của nam nhân, Hàn Vân Nhược thấy một trận tê dại từ bên trong thân thể dâng lên, miệng nhỏ không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.

Hai ngón tay thon dài của nam nhân di chuyển xuống dưới, mơn trớn cánh hoa hồng nộn, dựa vào chất dịch bôi trơn mà ngón tay dễ dàng tiếng vào thăm dò tiểu huyệt chật hẹp của thiếu nữ.

Ngón tay nam nhân thon dài khớp xương rõ ràng, thời điểm tiến vào tiểu huyệt chật hẹp của nàng, Hàn Vân Nhược có thể cảm nhận rõ ràng khớp xương của hắn.

“A!” Hàn Vân Nhược không nhịn được ưỡn cong người khoái cảm tê dại từ giữa hai chân lan tỏa ra toàn thân, mật dịch tràn ra thấm ướt cả ngón tay hắn.

“Thật nhiều nước.” Dạ Trầm Nhạc khàn thanh nói vào trong tai nàng, thanh âm này giống như ma chú khiến Hàn Vân Nhược càng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Nàng vặn vẹo cơ thể, bàn tay túm chặt lấy vải trải giường phía dưới, bên trong thân thể truyền đến một khoái cảm ê ẩm khiến nàng run lên từng đợt.

“A Nhạc…rất ngứa…cho ta…”

Dáng vẻ dâm đãng của nàng cùng cảm xúc được bao bọc chặt chẽ của ngón tay, kết hợp với hương thơm ngát của mật dịch truyền đến khiến Dạ Trầm Nhạc nhịn không được cúi đầu xuống, dùng môi lưỡi tiếp tục trêu chọc nàng.

Đầu lưỡi trơn ướt nhẹ nhàng liếm láp cánh hoa đã ướt đẫm, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ vào hoa hạch đã cứng như trân châu. Hai ngón tay vẫn còn thăm dò trong hoa huyệt chọc vào rụt ra không ngừng, mài mạnh vào vách tường non mẫn cảm.

Hàn Vân Nhược không thể chịu được hành động vuốt ve hành hạ như vậy, bộ dáng xuân tình đầy phóng đãng. Tê dại truyền đến từ khe huyệt khiến nàng bất giác vặn vẹo cơ thể trần trụi, rên rỉ không ngừng.

“A… đừng như vậy…” Mặc dù Hàn Vân Nhược buông lời từ chối, bàn tay vẫn vô thức luồn vào mái tóc đen dài của nam nhân, đem đầu nam nhân càng vùi sâu vào giữa hai chân nàng.

“A Nhược, nàng thật ngọt…” Dạ Trầm Nhạc thấp giọng nói, trong khi thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng, lửa dục trong cơ thể hắn cũng đã sớm bùng phát giống như chỉ chực đem hắn nổ tung.

Hắn tham lam nuốt từng ngụm từng ngụm mật dịch thơm ngọt vào trong bụng, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm nơi mẫn cảm của nàng. Thỉnh thoảng còn lấy chóp mũi mài vào hoa hạch, đá miệng dùng sức mút mạnh, cắn nhẹ thịt mềm bên trong.

Mà ngón tay liên tục kéo ra đưa vào, đùa bỡn hoa huyệt mềm mại hành hạ nàng cả người phát run, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.

“A! Nhạc…” Toàn thân Hàn Vân Nhược chỉ còn lại cảm giác tê dại, dục hỏa đã cháy lớn khơi dậy ham muốn tình dục nguyên thủy nhất trong cơ thể của nàng.

“A Nhạc, mau, đừng để nguyên âm của ta lãng phí.” Hàn Vân Nhược đột nhiên nhớ tới, hổn hển thở gấp nói ra. Mà Dạ Trầm Nhạc lúc này mới nhớ đến nàng thân thể vốn là lô đỉnh trời sinh. Nghĩ tới, hắn đột nhiên dừng lại động tác đứng lên.

“Trầm Nhạc, chàng…” Hàn Vân Nhược đang trong cơn khoái cảm thì bị dừng lại giữa chừng có chút bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng dục cầu bất đạt, mị nhãn như tơ, ánh mắt lập tức lóe lên tia cười. Hắn nhẹ hôn lên môi nàng một cái, khàn giọng nói: “Đợi ta một chút.” Sau đó liền lắc mình rời khỏi.

Hàn Vân Nhược nhìn hắn toàn thân trần trụi rời khỏi, có chút cạn lời.

******

“Thứ này là gì?” Hàn Vân Nhược nhìn quyển sách trong tay cảm thấy thập phần khó hiểu.

Rõ ràng hai người bọn họ còn muốn lăn giường, thế mà hắn rời đi lại mang đến cho nàng một quyển sách? Đây là ý gì? Thật sự nghĩ hắn là sư phụ nàng?

Dạ Trầm Nhạc nhìn ánh mắt dục cầu bất mãn của nàng, khẽ cười nói:

“Đừng nóng vội, rất nhanh chúng ta liền làm chuyện vợ chồng.” Hắn vừa nói vừa trở lại trên giường, đem Hàn Vân Nhược trần trụi đè lên trên giường lớn.

Hàn Vân Nhược mặc dù không rõ ràng hắn muốn làm gì, nhưng vẫn thuận theo mà nằm dưới thân hắn. Lúc này, Dạ Trầm Nhạc mới đem sách mở ra, nhẹ giọng giải thích: “Thứ này là do sư phụ cho ta, là một quyển bí pháp song tu. Nàng thân thể chính là lô đỉnh trời sinh, nếu như không dùng thứ này, con đường tu luyện sau này của nàng sẽ mãi mãi không thể thăng tiến.”

Hàn Vân Nhược lúc này mới hiểu rõ được hành vi của hắn, trong lòng ẩn ẩn cảm động. Ở cái thế giới tu tiên này, ai mà không muốn tăng nhanh tu vi, ai mà không muốn trường mệnh trường thọ. Nhưng hắn không phải người như thế, thứ hắn muốn không phải là thân thể lô đỉnh của nàng, mà là tâm nàng. Cho đến hiện tại, Dạ Trầm Nhạc chưa từng nói yêu nàng, nhưng nàng lại có thể cảm nhận rõ tình cảm của hắn.

Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng chớp mi mắt có chút ướt át, hơi ngẩng đầu liền câu lấy môi lưỡi hắn. Dạ Trầm Nhạc cũng không ngăn cản nàng, hắn cùng nàng môi lưỡi dây dưa hồi lâu, một lúc sau mới buông nàng ra.

Hắn đem cái gối nhét xuống dưới mông thịt của nàng, đem hai chân thon dài trắng nõn của nàng vắt lên vai. Tư thế này có thể để hắn thấy rõ được hoa huyệt dụ người kia, cũng để nàng có thể thấy rõ địa phương của chính mình.

Hàn Vân Nhược có chút thẹn muốn giãy thoát, chính lúc này hắn trầm giọng lên tiếng:

“Vận chuyển linh khí, đem khí tụ ở đan điền.”

Thanh âm của nam nhân mặc dù còn trầm khàn dụ hoặc, lại mang theo một cỗ nghiêm nghị. Hàn Vân Nhược vô thức làm theo hắn lời nói. Thời điểm Hàn Vân Nhược phân tâm, Dạ Trầm Nhạc đem nhiệt thiết đã sớm sưng to khó nhịn tới trước cửa hoa huyệt mềm mại, dựa vào xuân triều mà nhẹ nhàng ma sát mấy cái sau đó dùng lực đẩy lên phía trước, dựa vào chất lỏng trơn trượt mà tiến vào tận gốc, phá tan tấm màng mỏng của nàng.

“A!” Thời điểm hắn tiến vào, hai người đều đồng thời mà rên rỉ ra tiếng, nhưng Dạ Trầm Nhạc là rên rỉ vui sướng, mà Hàn Vân Nhược chính là vì đau mà kêu to.

“Nhịn một chút.” Dạ Trầm Nhạc nhìn chân mày nàng nhíu chặt liền ôn nhu an ủi, bàn tay hắn chuyển rời đến một khỏa đẫy đà trước ngực, một tay khác lại nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của nàng, đem linh khí tích tụ đi vào.

Dưới sự trêu đùa vỗ về của nam nhân, tiểu huyệt thiếu nữ rất nhanh thả lỏng từng chút. Dạ Trầm Nhạc cảm nhận được nàng đã không còn đau đớn, lúc này bàn tay hắn mới chuyển rời đi.

Bàn tay hắn giữ chặt lấy hông nàng, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi bị hấp mút chặt chẽ. Hắn mạnh mẽ di chuyển eo, đem thịt cắn kéo ra đưa vào bên trong hoa huyệt.

Hai múi thịt mềm mại trước hoa huyệt giống như hai cánh môi hồng nhỏ nhắn, cắn chặt lấy hắn. Dạ Trầm Nhạc dùng sức đút vào rút ra, công kích mãnh liệt vào tận sâu trong hoa huyệt.

Động tác của nam nhân thập phần cuồng dã, mỗi lần đâm vào đều đâm đến tận hoa tâm nhạy cảm khiến Hàn Vân Nhược cả người tê dại run rẩy.

Hai tay nàng nắm chặt đệm giường, mông trắng nõn hướng lên trên, mở rộng cửa huyệt nghênh đón hắn tiến vào.

“Ưm a… A Nhạc…” Khoái cảm thỏa mãn làm miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, hai khối đẫy đà trước ngực theo động tác đưa đẩy mà dao động mãnh liệt.

Nhìn dáng vẻ dâm mị của nàng, dã tính nguyên thủy của Dạ Trầm Nhạc bùng nổ, lửa dục cháy bỏng càng thêm mạnh mẽ, nhiệt thiết lại to hơn một chút.

Bàn tay bóp chặt bắp đùi của Hàn Vân Nhược, không chút nào dịu dàng, mỗi lần cắm vào lại dùng sức kéo mạnh nàng về phía mình.

Phái nam to lớn đánh liên tiếp vào hoa tâm, nhiệt thiết đút vào kéo ra làm thịt mềm trong tiểu huyệt bị ma sát đến tê dại. Hoa dịch chảy ròng ròng theo khe mông trắng nõn, thấm ướt cả một khoảng đệm giường.

“A…A….” Quá nhiều kích thích làm mồ hôi không ngừng chảy ra, khiến cho làn da nàng càng thêm nóng bỏng.

Phát hiện vách tường non mềm co rút, Dạ Trầm Nhạc biết nàng sắp đến cao trào, nhiệt thiết càng tăng thêm tốc độ ra vào nhưng đúng lúc nàng sắp đi đến đỉnh thì hắn lại đột ngột rút ra.

“Ân… Trầm Nhạc….” Hàn Vân Nhược sắp đạt được khoái cảm lớn nhất thì bị hắn đột ngột rời khỏi, loại cảm giác hư không khó nhịn kia làm nàng nức nở oán trách ra tiếng.

Dạ Trầm Nhạc nhanh chóng đem thân thể nàng lật lại, để lưng nàng đối diện với hắn. Bàn tay to nắm lấy hông tuyết trắng hồng, từ phía sau đâm thẳng vào huyệt mềm của nàng.

“Tư thế này tốt hơn.” Dạ Trầm Nhạc cúi đầu ở bên tai nàng nói khẽ. Hàn Vân Nhược bị hắn đột ngột đánh sâu vào, đầu óc mơ màng không rõ ràng. Cả người nàng run lên, hạ thân không chống đỡ nổi mà mềm nhũn, chỉ có hông trắng tuyết còn bị nam nhân nắm chặt là nâng lên thật cao.

Vừa ở trong miệng nàng phát tiết một lần nhưng Dạ Trầm Nhạc vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn dùng sức động thân thật nhanh, đem đến cho nàng càng nhiều hơn khoái cảm.

Bàn tay bóp chặt lấy thịt mông co dãn đến đỏ hồng, in rõ dấu ngón tay, nhiệt thiết cuồng mãnh cắm vào, tạo ra tiếng nước hưng phấn cùng âm thanh thân thể va chạm vào nhau khiến người nghe mắc cỡ vô cùng.

“Ưm…a…” Hàn Vân Nhược cắn môi, yếu ớt chịu đựng từng cú thúc sâu đến tận cùng của hắn, thít thít cầu xin: “Không được… Trầm Nhạc… đừng… dừng lại đi…”

“Đừng dừng lại?” Dạ Trầm Nhạc khẽ cười một tiếng, cố tình hiểu sai mà càng thêm mãnh liệt thúc đẩy.

“Ưm…a…” Xuân triều ướt át ướt đẫm làn da dưới hạ thân, quá nhiều khoái cảm làm đầu óc nàng miên man, cả người vô lực.

Mãi đến thời điểm Hàn Vân Nhược vì không chịu nổi từng làn sóng khoái cảm đánh úp mà ngất đi, Dạ Trầm Nhạc mới gầm lên một tiếng. Hắn cắn răng dùng sức kéo ra rút vào thêm trăm cái, bàn tay lần nữa di chuyển đem linh khí giải khai.

Tới khi toàn bộ dịch trắng nóng bỏng phun đầy hoa hồ, Dạ Trầm Nhạc đột nhiên cảm nhận được linh khí nồng đậm theo nơi kết hợp truyền đến trong đan điền. Hắn đè nén cảm giác thỏa mãn đi xuống, linh khí tích tụ lại thành trận pháp trên người nàng, đem linh lực đang không ngừng hư thoát của nàng quay đầu, sau đó đem trận pháp âm dương hoạt động.

****

Tùy Vân đang ở trong viện tu luyện thì nghe thấy tiếng cửa lách cách mở ra. Hắn lập tức nâng đầu nhìn lên, phát hiện Tùy Phong đã trở về, hắn không nhịn được nhíu mày hỏi:

“Tùy Phong, gần đây ngươi luôn đột nhiên mất tích, có phải có chuyện gì giấu ta không?”

“Ta có chuyện gì phải giấu ngươi?” Tùy Phong lúc này đoán chừng tâm trạng thực vui vẻ, tùy tiện nói với Tùy Vân một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi: “Tùy Vân, trưởng lão ở nơi nào?”

“Ngài ấy vừa trở về liền nhốt mình trong điện chủ, trong ngoài điện hiện tại đều là cấm chế, ta cũng không rõ trưởng lão muốn làm gì.” Tùy Vân nhún vai đáp. Hắn mặc dù rất tò mò trưởng lão là muốn làm cái gì, nhưng hắn tu vi thật không cao, hơn nữa trưởng lão cũng không thích bọn họ quá mức quan tâm đến việc của trưởng lão, cho nên hắn cũng nhịn xuống tò mò mà không tới gần.

Tùy Phong khẽ vuốt cái cằm trơn nhẵn, ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ.

Thôi, hắn vẫn nên để Dạ Trầm Nhạc có chút thời gian để quên đi ả nữ nhân kia, sau đó, hắn sẽ đến bên cạnh an ủi Dạ Trầm Nhạc, khiến Dạ Trầm Nhạc chìm đắm trong nhu tình của hắn.

Lúc này, Tùy Phong hoàn toàn không ngờ rằng Hàn Vân Nhược -  mối đe dọa mà hắn cho là đã chết lúc này đang chìm trong mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro