Chương 77: Buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung hai tay chống trên mặt bàn, hai tròng mắt sắc bén quét về một phía.

“Nếu là cô ấy cho cô, thì là của cô.”

Giọng nói anh u ám, anh mua nhiều đồ cho Youngmi như vậy, cô không quý trọng, tùy tiện cho người khác, anh tất nhiên cũng không thể nói gì.

“Cậu chủ, cô Won là người rất tốt.”

Yerim thấy anh không vui, lại nhớ lúc trước Youngmi đối với cô thật tốt, liền nói tốt cho cô.

Kim Taehyung nhấc một cái chân thon dài, nửa người trên dựa vào phía sau.

" Thật sao, tốt như thế nào?”

" Cô Won gương mặt lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn. Cô ấy nói, nhiều đồ như vậy cô ấy cũng không thể mang đi hết, cũng không dùng đến, để lại cho tôi rất nhiều. Đêm đó cô ấy thu xếp đồ đạc, tôi cũng không biết cậu muốn để cô ấy đi.... nếu không là tôi đã trò chuyện với cô ấy rất nhiều rồi”

Yerim cho rằng, Youngmi đêm đó hết sức đau khổ, thử nghĩ xem, chính người đàn ông mình yêu đuổi mình đi, có người phụ nữ nào chịu đựng được?

Kim Taehyung thấy cô vẫn còn nói tiếp, nhạy bén bắt lấy một câu khác thường.

“Buổi tối nào?”

Anh để cho Youngmi đi, hơn nữa còn cùng nhau ăn cơm trưa, mà lúc đi lại là buổi tối, hẳn là cô sớm đã rời khỏi.

“Là trước một hôm cô Won đi, cô ấy bảo tôi ra ngoài mua đồ. Su khi tôi về thì đúng lúc nhìn thấy cậu chủ rời đi. Tôi vốn đã nấu đồ ăn khuya bưng lên, sau đó lại thấy cô ấy đang thu dọn đồ một mình......nên cũng không quấy rầy cô ấy.”

Kim Taehyung khẽ nhắm mắt lại, trước đó, anh cũng không tiết lộ ý định kia. Đêm đó, là Youngmi cố ý chủ động, là cô nói muốn giao dịch làm anh càng chán ghét, ngày thứ hai mới quyết định để cô rời đi, nhưng cô, có thể lường trước điều đó?

“Cô ấy còn nói gì không?”

“Cô Won ngày hôm đó rất kì, tôi nghĩ là do cậu chủ đã lâu không về, nên trong lòng cô ấy chắc không vui. Ban ngày thu dọn đồ đạc, tôi hỏi cô ấy đi đâu, cô Won nói về nhà.” Yerim cho rằng, những lời cô nói đều tốt cho Youngmi.

Kim Taehyung móc ra một điếu thuốc, đốt lên, khói hu ảo quanh quẩn đầu ngón tay.

"Lúc cô ấy ở nhà, sắc mặt như thế nào?”

“Cô Won rất bình thản, có đôi khi tôi dọn dẹp phòng, nhìn thấy cô ấy trồi ở ban công gõ máy tính. Mới đầu, tôi tưởng là cô ấy đang chơi game, sau mới biết là làm việc. Có lúc thì cô ấy ngồi ở đó một ngày cũng không nói câu nào, cho nên tôi không hiểu. Cô Win rất yêu cậu chủ, nhưng vì sao sau khi cậu về nhà, cô ấy với cậu đều gây gỗ? Mỗi lần sau khi anh rời đi, chị ấy mới khôi phục lại dáng vẻ bình thản như ban đầu.”

Kim Taehyung cầm điếu thuốc, hai ngón tay gạt mạnh, khói bụi bắn trên mu bàn tay, anh cũng không có cảm giác đau, thì ra là, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có cái dáng vẻ cuồng loạn như vậy.

Nhưng như vậy, dường như cũng không chúng minh được điều gì. Bọn họ ở bệnh viện cãi nhau một trận, rồi lại nói chuyện đứa bé, cô bụng đầy suy tính, nhưng vậy cũng không sai sự thật, cho dù trước đó Youngmi có thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, nhưn vậy cũng có thể nói, cô đã tự biết rõ.

Không muốn ăn một chút gì nữa, Kim Taehyung đứng dậy đi tới phòng ngủ, sau khi Youngmi rời đi, nơi này lại cảm thấy vắng lạnh gấp bội. Tất cả dấu vết của cô đều bị tẩy rửa sạch sẽ, tinh tế nhớ lại, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có.

Kim Taehyung dang rộng người nằm trên giường lớn mềm mại, ánh mặt trời nóng bỏng bị chắn ở ngoài, không ngăn được những tia nắng nhỏ nhoi len lỏi vào, anh đưa tay gối ở sau ót, khẽ nâng tay.

Phảng phất có thể nhìn thấy bóng lưng quyến rũ kia đang uốn éo trên ban công, cô đứng dậy, giống như gấu koala treo ngược người xuống, nói.

"Tôi chán quá…Kim Taehyung, anh bao nuôi tôi đi.”

Anh muốn nuôi cô, cho cô một cuộc sống thật sung sướng, anh muốn quý trọng, nhưng hết lần này đến lần khác, Youngmi đều không biết quý trọng.

Có nhiều thứ, phiền chán, liền bị Kim Taehyung đá một cước đi rất xa, kiếp này không muốn nhìn thấy nữa, anh nhắm mắt lại, ngẫm lại, cũng chỉ là một người đàn bà thôi, cần gì phải vắt óc nghị ngợi nhiều như vậy.

Đang nằm trên giường, anh bật dậy, vết sẹo như con rết dữ tợn trong lòng bàn tay nhưng lại không phá hỏng bàn tay tinh xảo của anh, ngược lại, lại tăng thêm mấy phần lạnh lùng.

Mở ngăn kéo ra, trong lúc vô tình thấy hộp trang sức trong góc khuất. Kim Taehyung cầm nó trong lòng bàn tay, tiện tay mở ra, bên trong trống rỗng, những thứ trang sức kia đều đã bị Youngmi mang đi.

Anh nhếch miệng cười, thậm chí cảm giác ý nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười, Kim Taehyung ném hộp trang sức vào lại ngăn kéo, vừa muốn đóng tủ lại, liền thấy hộp trang sức bị lật tung do bị ném mạnh, giờ đây, rớt ra một tờ giấy.

Anh cầm lên vừa nhìn thấy mấy chữ lại đem hộp trang sức ra, tờ chi phiếu bị giấu ở phía dưới liền rơi xuống chân anh.

Sau khi thấy cảnh này sắc mặt Kim Taehyung trở nên lạnh thấu xương, anh cầm lấy đồ đi đến thư phòng, mở máy tính lên, hai mắt thâm thúy theo ngón tay gõ linh hoạt từ từ chuyển thành hung ác nham hiểm.

Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới kiểm tra tài khoản của chính mình, nhưng tấm chi phiếu anh đưa cho Youngmi, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa dùng đến.

Theo số mật mã ngân hàng, Kim Taehyung phát hiện, tiền trong thẻ này, chính là số tiền lúc trước Youngmi đã chuyển đi cái thẻ của anh, chẳng qua chỉ bớt chút tiền lẻ.

Khép laptop lại, hai tay anh che mặt, sau mấy nhịp thở trầm ổn, bỗng nhiên vỗ mạnh tay xuống bàn, bỗng nhiên đứng phắt dậy, làm cái ghế bị đẩy ra thật xa, người đầy hỏa khí ra khỏi phòng.

Chiếc xe thể tao màu xám bạc giống như mũi tên lao trên đường cái, mui xe mở rộng, gió đêm khô nóng thổi vào mặt, cũng không dịu bớt chút nào cơn nóng giận của anh. Sự khác thường trước khi đi của Youngmi, lời Yerim nói, hơn nữa, khoản tiền đó…

Kim Taehyunh phải đập vào kèn xe mấy cái, xe thể thao lạng lách mạnh mẽ xông đến dưới lầu chung cư trước đây của Youngmi, anh trực tiếp tìm đến cửa, nhưng ở ngài gõ hồi lâu, trước sau không hề có người mở cửa.

Cuối cùng, một người hàng xóm đi qua dừng chân.

" Cậu tìm ai?”

Thân thể cao lớn của Kim Taehyung chen chúc trên hành lang, làm cho không gian chật hẹp càng trở nên ngột ngạt.

"Cho hỏi, người ở căn hộ này đi đâu rồi?”

“À, là mẹ con nhà Won sao? Họ sớm đã chuyển đi hơn nữa năm rồi.”

“Chuyển đi, đi đâu?”

“Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng thấy rất gấp gáp.”

Kim Taehyung nhếch môi mỏng, lấy điện thoại ra, số của Youngmi anh vẫn chưa xóa, nhưng vừa mới gọi, bên kia liền truyền đến giọng nữ máy móc

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không có thật.”

Âm thanh đó vang vọng ở bên trong cầu thang, lộ ra vẻ trống rộng mà lạnh như băng.

Anh xuống lại lầu dưới, cũng không lên xe ngay, mà là dựa vào sườn xe hút thuốc, từng mảnh từng mảnh rơi đến bên chân cũng chỉ là tàn thuốc, Kim Taehyung tĩnh tâm lại, anh đối với Youngmi, vẫn là chán ghét, cho dù cô không lấy tiền rời đi thì sao? Coi như là cô lừa anh, lại có thể như thế nào được nữa đây?

Nghĩ vậy, anh liền bỏ lại điếu thuốc lên xe, nhưng cái kiểu nóng nảy rối bời này trước sau không lái xe đi được, đến cuối cùng anh rốt cục cũng suy nghĩ cẩn thận một chút, anh đối với Youngmi, thật sự là chán ghét sao?

Ngoài cửa sổ, ngọn cây thỉnh thoảng đung đưa trên đùa lao xao cả đêm ngông ngừng, làm ùa hè tăng thêm vài phần xao động.

Bên trong nhà, nhiệt độ máy lạnh được mở rất thấp, đây là thói quen của Youngmi, cô đang đắp chăn mỏng, trong đêm tối, cũng chỉ có một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lộ ra ngoài.

Yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Youngmi ở trong một hẻm nhỏ rất tối, ở đây không có đèn đường, mốt chút anh sáng cũng không lọt vào, cô chỉ có thể vịn vách tường, từ từ bước đi, trong lòng bàn tay, tường vôi loang lổ hình như đã được xây dựng từ rất lâu, đường dưới lòng bàn chân, cũng gồ ghề, thỉnh thoảng có thể té lăn lộn mấy vòng.

Cô rất sợ. cũng không biết tại sao mình có thể đi đến nơi này, đêm khuya mùa hè, mồ hôi chảy ướt hết quần áo, đang nơm nớp lo sợ bước về phía trước, cách đó không xa bỗng nhiên ánh sáng từ một chiếc đèn lớn chiếu tới, làm cô chói mắt tránh đi.

Đó là đèn xe, chiếc xe thể thao cao quý chắn trọn con đường, cô nhìn người đàn ông bước xuống xe, sau đó, lại dựa vào đầu xe, hai tay nhàn nhã chống hai bên.

Mái tóc xám khói đến chói mắt, cô thấy khóe miệng anh hứng thú nhếch lên, cái loại cười này, cô chẳng qua rất quen thuộc, cả khuôn mặt anh vì bị bóng che đi, lộ ra vẻ u ám đặc biệt, anh ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích, tựa như người chết nhìn ngắm cô, trong mắt có một ánh sáng rực rỡ, giống như loại hổ báo tàn nhẫn.

Youngmi toàn thân đều rung rẩy, hai chân hai tay đều bất động không nghe lời, cô la lớn.

“Tại sao, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi, đồ ác ma này!”

Anh không giận, ngược lại mỉm cười, nụ cười đó, gian tà làm người khác run sợ trong lòng, anh nói.

“Youngmi, bắt được cô rồi. Về nhà thôi”

“Tôi không muốn!”

Cô la xé rách màn đêm giãy giụa yếu ớt, đèn xe chiếu vào gương mặt cô tái nhợt, hiện ra một nỗi sợ hãi gần như trong suốt.

Anh đứng lên, từng bước ép sát đến, Youngmi chỉ đành không ngừng lùi bước, cho đến khi chạm vào vách tường phía sau, không còn chỗ lùi được nữa.

"Tôi năn nỉ anh, buông tha cho tôi đi. Chúng ta không cùng một thế giới, tôi sẽ không theo anh trở về đâu!”

" Youngmi” anh chậm rãi giơ hai tay lên, đôi tay tinh sảo kia, đeo bao tay màu đen bằng da thú.

"Tôi đã chuẩn bị một cái phòng rất lớn, tôi muốn bao nuôi em….”

Youngmi hai tay ôm lấy đầu, cô nghe thấy thét lên tê tim liệt phổi.

"Kim Taehyung, chẳng lẽ chỉ khi anh chết đi tôi mới được thoát khỏi anh sao? Phải không, đúng vậy không hả?!”

“Đúng!” anh trả lời mạnh mẽ lạ thường, gào thét lên.

“Đùng"

Một tiếng nổ lớn, đem bâu trời vốn yên lặng xé nát, Youngmi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, người đàn ông thân hình to lớn liền đè ép lên người mình, nặng nề.

Cô vội vàng đỡ lấy, trong tay chẳng biết lúc nào, khẩu súng rớt xuống chân, họng súng đen ngòm tỏa ra khói trắng. Đồng thời cô thấy ngực mình nóng lên từng chút, cúi đầu, chỉ thấy Kim Taehyung siết chặt thân thể mình không ngừng chảy máu…

“Áaaaaaa"

Youngmichợt tỉnh giấc, con ngươi đen bóng vì hoảng sợ mà trợn tròn, vừa sờ, trên người cũng toát đầy mồ hôi.

Có chuyện gì sao, sao lại mơ một giấc mơ kì quái như vậy?

Youngmi xem đồng hồ, mới ba giờ sáng, xem ra, sẽ không thể ngủ tiếp được nữa. Cô chân trần xuống giường, rót ly nước lạnh, căn phòng 60m2 rộng rãi, hơn nữa, lại còn có ban công.

Mặc dù chỉ có thể để một chiếc ghế nằm, nhưng Youngmi cũng đã đủ hài lòng. Uống một hơi cạn sạch ly nước đá, cô mới cảm thấy hoảng loạn trong lòng được xoa dịu một chút, tựa lên ghế nằm, mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất.

Buổi sáng, lúc bảo mẫu tới thấy Youngmi đang nằm ở đó, không iết từ khi nào ngủ thiếp đi, trong tay nắm chặt li nước, mẹ cô ngồi xe lăn đến bên cô.

“Youngmi, Youngmi?”

Cô còn buồn ngủ. “Mẹ?”

“Sao con lại ngủ ở đây?”

Cô vẫn còn mơ màng, mở mắt xem xét bốn phía, lúc này nhức đầu mới trở lại ghế nằm, “tối qua gặp ác mộng, liền ngủ không được, sau lại nghĩ ra đây ngồi một chút, không biết thế nào lại ngủ thiếp đi.”

“Nhanh vào phòng ngủ đi, thời gian vẫn còn sớm” Mẹ cô tất nhiên là đau lòng không dứt.

Youngmi lấy điện thoại di động ra xem thời gian.

" Thôi xong, sắp đến giờ rồi. Mẹ, con chuẩn bị đi làm đây. Dạo này công ty có dự án mới nên rất bận.”

“Nhìn con xem, dạo này gầy đi nhiều như vậy.”

Mẹ cô đẩy xe lăn theo cô đến phòng ăn.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không có chuyện gì đâu. Với lại , bây giờ đang thịnh hành mốt giảm cân, như vậy cũng tốt, tiết kiệm được tiền.”

Nhận được điện thoại của Hoseok, là lúc đang dùng cơm trưa.

Lúc Youngmi xuống lầu, liền nhìn thấy anh đứng ở cửa.

“Hoseok, làm sao anh biết em ở đây?”

“Anh cũng nhờ người dò hỏi hồi lâu mới biết” Bộ dạng phong trần mệt mỏi.

“Anh mới xuống máy bay, mấy ngày nay, cha anh bắt anh sang nước ngoài để học hỏi, lần này trở về, mới tính giao công ty cho anh quản lý.”

“Chúc mừng anh nha”

Xế chiều, Youngmi lại phải đi làm, không muốn đi xa, Hoseok tìm một nhà hàng gần công ty của cô, sau khi gọi món ăn xong, anh liền gấp gáp mở miệng.

"Youngmi, em có khỏe không?”

“Rất khỏe.” Youngmi trả lời qua loa.

"Em nói dối.” Ánh mắt Hoseok tràn đầy yêu thương.

“Chuyện của Eunchae, hiện tại không người nào là không biết. Giờ đây, tâm tư của Wooshik luôn hướng về cô ấy, chúng ta làm bạn của nhau đã nhiều năm như vậy, ngay cả trong lòng buồn bã cũng không muốn nói với anh sao?”

“Hoseok, em không có"

Giọng nói cô rất bình tĩnh, làm anh không biết rằng cô đang ngụy trang hay là thật không cần anh.

"Chuyện lớn như vậy, nếu như không có Wooshik ở bên cạnh chăm sóc, em nghĩ  Eunchae rất khó vượt qua.”

“Vậy còn em?” Giọng nói trần kiều có phẩn đè nén.

“Em đã quên trong bữa tiệc đính hôn, bọn họ đã làm nhục em thế nào sao?”

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Youngmi chỉ cúi đầu, đợi phục vụ đi xa, mới ngẩng đầu lên.

“Lựa chọn như thế nào, là chuyện của Wooshik, em cần gì vì những thứ đó mà phiền não làm tổn hại tinh thần chứ?”

Bận rộn nửa ngày, cô đã sớm đói bụng, cầm lấy đũa lên ăn côm.

Thấy cô như vậy, Hoseok ngược lại càm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, anh đặt tay trên mặt bàn, sau khi nắm chặt lại, đưa tới đặt trên mu bàn tay của Youngmi.

Cô ngẩng đầu, một cặp mắt trong trẻo hướng về phía anh.

"Youngmi, lúc cấp 3 anh đã  rất thích em  khi đó, em không cho anh cơ hồi này, bắt đầu từ bây giờ, em có thể cho anh cơ hội không? Không phải lấy thân phận của một người bạn.”

Giọng nói anh thành khẩn, trong mắt cũng rất dịu dàng.

“Anh biết là em với Wooshik đã từng yêu nhau sâu đậm như thế nào, nhưng…. có một số việc dù sao cũng đã qua đi, anh hi vọng em có thể bắt đầu một lần nữa.”

Youngmi rút tay về.

"Anh mau ăn cơm đi.”

"Youngmi!”

“Có một số việc đã qua, em biết, có cố gắng cũng không thể quay trở lại như trước. Nhưng Hoseok, em kết khúc một đoạn quá khứ, không có nghĩa sẽ bắt đầu lại một đoạn mới, anh hiểu không?”

Dưới ánh mắt trời hai mắt Hosoek rõ ràng u ám, nhưng từ trong lời nói của Youngmi, anh ít nhất vẫn nghe ra chút hi vọng.

"Youngmi, anh không ép em, anh sẽ chờ em.”

“Hoseok... ” Anh cố chấp, làm cô không an tâm.

“Em không cần nói, đây là lần cuối cùng anh kiên trì.”

Hoseok kéo mạnh khóe miệng, gắp món anh bình thường Youngmi thích vào chén cô, lòng tin của anh, dành cho cô, thủy chung trước sau như một.

Chuyện Eunchae đã trôi qua hơn nửa tháng rồi, nhưng truyền thông vẫn gắt gao không buông. Có thông tin nói, cô đã chạy trốn ra nước ngoài, nơi khác lại nói, cô tự sát, cũng không gọi cấp cứu đến, hoặc là, cô đang được một đại gia nào đó bao nuôi…

Wooshik thỉnh thoảng có nhắn vài tin nhắn cho Youngmi, điện thoại cũng rất ít gọi, khi anh xuất hiện trước mặt cô, trời đã rất tối rồi.

Youngmi lên xe, hai người cũng không đi đâu, Wooshik chỉ là mở hạ cửa xe, hút thuốc.

"Cô ấy không sao rồi chứ?” Youngmi bắt đầu đánh vỡ yên lặng.

“Tâm tình cô ấy rất không tốt” Wooshik tay trái chống đỡ đầu, tựa hồ rất mệt mỏi.

"Hiện tại, anh cùng người đại diện của thay phiên nhau trông chừng cô ấy.”

Youngmi gật đầu, sau khi hỏi xong, liền phát hiện không còn gì để nói được nữa, hai tay cô cắm vào túi quần, Wooshik  thấy cô cúi thấp đầu, liền bắt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

“Youngmi, mấy ngày nay thật xin lỗi vì không thể ở bên em.”

Youngmi trong lòng duy nhất chỉ có một nghi vấn, lúc trước không dám hỏi, là sợ làm chính mình tổn thương, cô cắn nhẹ môi dưới, lúc buông ra, liền để lại dấu vết rõ ràng

" Wooshik, anh đối với Eunchae là có tình cảm sao?”

Con ngươi màu trà lảng tránh, chôn mày bỗng nhiên nhíu lại

“Youngmi, em hiểu lầm rồi.”

“Có lẽ chỉ có mình anh không nhận ra thôi.”

Wooshik ở một mặt nào đó rất giống Kim Taehyung, nếu như anh không có chút cảm tình với Eunchae sẽ không đứng ở ngọn sóng hứng mọi phiền toái vào người.

“Ban đầu, em gặp Eunchae.. là em liền biết, ai người sớm đã quen biết nhau. Hơn nữa, quan hệ cũng không bình thường.”

Wooshik không nói gì, anh và Eunchae, những thứ cùng trải qua, anh biết không giấu giếm được Youngmi

Ngón tay cô sờ chiếc nhẫn, sau khi nắm chặt nó, mở tay Wooshik ra đem chiếc nhẫn đặt vào.

"Cái này, anh nên tặng cho cô ấy.”

Wooshik xót xa ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên khó tin.

“Youngmi, em......”

"Wooshik" Youngmi ngắt lời anh.

" Sau tiệc đính hôn, chúng ta đã đi rất xa, chiếc nhẫn này lần thứ hai vẫn không thể vào tay em. Có lẽ, đây thật sự là ý trời.”

"Youngmi, chờ anh sắp xếp ổn thỏa cho Eunchae, anh nhất định…”

Youngmi kép tay anh, để cho chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay

"Mấy ngày nay, em đã suy nghĩ  nhiều rồi. Ban đầu, sau tiệc đính hôn, em biết ngay anh với cô ấy có quan hệ thân mật, chỉ là lúc đó em lo lương tâm, không suy nghĩ tinh tế, cũng có thể nói, em không dám suy nghĩ sâu xa hơn. Lời thề non hẹn biển trước đây của chúng ta, cũng đã qua rồi, nếu không anh cũng sẽ không cùng Eunchae…”

Wooshik nghẹn nơi cổ họng, anh vốn định nói, ban đầu chẳng qua anh chỉ muốn chơi đùa, nhưng hôm nay, thấy Eunchae thân bại danh liệt, anh còn có thể mở miệng nói những lời này không?

“Cho nên..chúng ta không nên sống chết giữ lấy nhau như vậy nữa, hãy để cho cuộc sống nhẹ nhõm một chút.”

" Youngmi” Wooshik nghiêng đầu, dường như trên mặt, rất thống khổ.

Youngmi tựa vào cửa sổ xe, khẽ khép mi lại, loại thần sắc này, giống như cây thuốc phiện tàn lụi, mặc dù điêu tàn, vẫn mang mị lực mạnh mẽ, hai tay đan vào nhanh, suy nghĩ một hồi sau, mới để lộ vết sẹo đã không còn rỉ máu nữa.

" Hơn nữa, em đã mang con người khác, lại còn sảy thai, em như vậy, làm sao còn có thể bên anh như trước đây?”

"Youngmi” Wooshik tiếng nói run rẩy.

“Anh không quan tâm.”

“Nhưng em quan tâm” Youngmi đột ngột cao giọng, cả không gian dường như run rẩy.

"Anh từng có Eunchae bên cạnh, khi em đang thương nhớ anh, anh lại ôm người phụ nữ khác. Suy tính chuyện trả thù em, Wooshik, chúng ta không còn ngây thơ như lúc ban đầu nữa, tình yêu trộn lẫn quá nhiều thứ, đã biến chất rồi.”

“Anh sẽ không buông tay.” Wooshik hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên dùng sức giữ hai vai Youngmi.

"Youngmi, chúng ta vất vả lắm mới có thể bên nhau, anh sẽ không buông tay!”

Youngmi tránh ra, mở cửa xe cũng không quay đầu lại đi về phía trước, cánh tay bị kéo về. Wooshik  ánh mắt lo âu.

"Anh thừa nhận, anh với Eunchae từng có quan hệ. Youngmi, em bỏ qua cho anh lần này, sẽ không có lần sau nữa đâu.”

“Choi Wooshim,em cảm thấy mệt mỏi rồi. Tình yêu này, làm em tổn thương vô cùng, em không còn sức lực kiên trì nữa rồi…”

Cô dùng dức tránh xa, Wooshik vừa sắp đuổi kịp, điện thoại vang lên, anh vốn không muốn để ý, nhưng lại sợ Eunchae có chuyện, đành dừng bước.

Youngmi sau khi lên lầu liền đem cửa đóng lại, chạy vào phòng mình khóa trái cửa, đầu óc ngược lại rất thanh tĩnh, cái gì cũng không nghĩ, buộc chính mình nhanh chóng ngủ một giấc.

Mặc dù như vậy, buổi sáng lúc thức dậy, hai mắt vẫn sưng đỏ.

Wooshim lại không có đuổi theo sau, nhận được đện thoại, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Mang đôi mắt gấu trúc đi làm, vừa tới công ty, Yuna liền cầm thước cuộn, để Youngmi giang rộng hai cánh tay.

“Youngmi à, nói cho cậu biết một tin tốt.”

“Cái này để làm gì?”

“May lễ phục” Yuna cũng không ngẩng đầu lên.

"Sẽ có 1 bữa tiệc bất động sản long trọng diễn ra. Đến lúc đó, có rất nhiều công ty lớn tham dự. Lần trước Giám đốc Jung rất hài lòng với bản kế hoạch của chúng ta, nên Aeros đã nhận được lời mời tham dự. Tớ và cậu, đều là những kiến trúc sư nổi bật của công ty, nhất định có thể tạo thêm không ít mối quan hệ làm ăn”

Yuna lải nhải, còn đem số đo của Youngmi nhớ kĩ, cô vội kéo tay Yuna

"Thôi các cậu đi đi.”

“Như vậy sao được, cậu là con ác chủ bài của công ty”

Youngmi cúi đầu xuống.

"Yuna, tớ không muốn đi, những nơi như vậy, chắc chắn là không thể thiếu người của Samsung”

Từ trong lời nói của cô, Yuna liền đoán ra cô kiêng kỵ cái gì.

“Trời ơi, tớ đã nghe ngóng kĩ rồi, cậu nghĩ là tớ ngốc sao? Danh sách hôm đó có tập đoàn Samsung, nhưng mà Kim Taehyung sẽ không đi. Vì trong ngày hôm đó, anh ta phải đi cắt băng khánh thành chi nhánh 2 của công ty ở Busan”

Có đôi khi, Youngmi không thể không khâm phục năng lực mật thám của cô.

Yuna nhớ kỹ số đo của cô, rồi đem đưa cho người khác may đo.

Trong lòng, cả ngày đều phiền muộn.

Sau khi tan việc, Youngmi gọi điện thoại về cho nhà, nói cô không thể về ăn cơm được.

Ngồi trên xe thật lâu mới đến chợ đêm, chỗ này vẫn như trước đây đông đúc náo nhiệt, tiếng rao của chán chủ sạp vang khắp nơi, tập hợp thành một bản giao hưởng làm lòng người vui vẻ.

Youngmi ngồi xuống chỗ lúc trước cô cùng Wooshik hay ngồi ở gian hàng cơm chiên, hai tay chống cằm, vẫn là chỗ ngồi cũ.

Con đường nhỏ hẹp, bỗng nhiên xông vào một chiếc xe thể thao sang trọng.

Kim Taehyung nhịn không được khẽ nguyền rủa, đầu óc anh thật chắc có vấn đề rồi, muốn đi tắt qua con đường nhỏ, loanh quanh luẩn quản sao lại đi đến nơi này, trong lòng vốn phiền não, hơn nữa dòng người chật chội, lúc này xe của anh đã chắn giữa đường.

Khuỷu tay anh chống ở cửa sổ xe, con ngươi sâu hoắm hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này, anh dường như có chút ấn tượng.

Ánh mắt quét qua đám người, đột nhiên, liền ngừng lại ở một gương mặt gầy gò.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro