Chương 94: Sự thật là....?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Youngmi để chiếc ly xuống, vừa lúc cảm thấy trên tay ẩm ướt nhơn nhớt, muốn đi lên lầu hai rửa tay, cô cầm túi xách, quán trà này được trang trí tao nhã đơn giản, cửa sổ đều được chạm khắc nghệ thuật cổ điển, mỗi nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề, dáng người cao ráo, nụ cười thân thiện.

Trong phòng vệ sinh, qua hành lang liền nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng cuối cùng truyền tới.

Mặc dù cố gắng đè ép nhưng tiếng nói của Eunchae hầu hết xuyên qua khe hở của cánh cửa không đóng hết truyền tới.

Youngmi tới cửa, ngón tay khẽ đẩy cửa, tạo ra một khe hở nhỏ, Hoseok cùng  Eunchae ngồi đối diện, người sau cởi bỏ mũ, nhưng còn đeo kính.

"Anh nói đi, rốt cuộc thì anh cho Wooshik uống thứ gì?"

Wooshik chậm rãi đợi trà ngấm mới uống, đem chén trà để lại trên bàn.

" Ngày đó, Wooshik lại không thể đưa đi bệnh viện, bác sĩ cũng là cô tìm đến, tôi chỉ đưa cho anh ta chút thuốc giảm đau nhập khẩu mà thôi, bác sĩ kia cũng không nói thêm gì sao?"

"Nè, ,anh đừng có gạt tôi"

Giọng của Eunchae có chút hoảng loạn, hai tay đặt trên mặt bàn, nắm thành quyền.

" Nếu là thuốc giảm đau thì chắc chắn sẽ không có chất gây nghiện. Bây giờ Wooshik đã nghiêm trọng đến mức nếu không uống thì ngủ cũng không yên, mấy ngày nay, chuyện của công ty cũng đều giao lại cho bác trai quản lý, người cũng càng ngày càng tiều tụy, rốt cuộc anh cho anh ấy uống thứ gì?'

"Tôi đã nói với cô rồi, cô lại không tin, vậy thì cô dẫn anh ta đi bệnh viện làm kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?"

Eunchae hừ nhỏ, cô rất rõ ràng, lúc trước cái gọi là thuốc giảm đau anh ta cho Wooshik uống vào,thật sự có cái gì, hoàn toàn nói không rõ, báo chí nói về việc Wooshik hút ma túy mới dần chìm xuống cách đây không lâu, nếu lúc này lại truyền đi lời nào.., cô có 10 cánh tay cũng không trở kịp.

"Anh không cần phải nói dối, Jung Hoseok".

Eunchae hôm nay đã đem mấy viên thuốc cuối cùng còn dư lại đưa cho bác sĩ kia, chỉ đợi buổi tối là có kết quả xét nghiệm.

"Có phải là thuốc giảm đau hay không, tôi tự sẽ biết. Đến lúc đó, nếu thật sự anh lừa tôi... tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

"Ha ha"

Người đàn ông cười yếu ớt, con mắt tàn nhẫn đúng là Youngmi chưa từng thấy qua, trong trí nhớ của cô, Jung Hoseok đứng ở dưới cây nói mình yêu cậu, ấm áp và trong sáng, trong mắt của cậu ấy có ánh sáng ấm áp mà tuyệt đối không thể nào là loại này, đen sẫm một mảng.

Youngmi cảm thấy người đứng dưới bóng cây anh đào hình như càng ngày càng xa rồi, từng cánh hoa như vương vấn cũng đã trở nên mờ mịt.. Cô dựa lưng vào vách tường, còn muốn chạy đi, sợ rằng nghe nữa sẽ không chịu nổi nhưng lúc này hai chân nặng như chì, không thể di chuyển được.

"Cô đừng quên, lúc trước Choi Wooshik là như thế nào trở lại bên cô." Là tiếng nói chuyện như cũ của Hoseok

"Anh im đi!" Eunchae ngắt lời

"Không cần anh nhắc lại."

"Lúc trước, nếu không phải là do cô tự đem mấy tấm hình chụp kia tung ra, Wooshik đã sớm kết hôn với người khác rồi! Eunchae, cô có được cái gì? Hả? Còn không buông tha tôi, cô có nghĩ tới điều này không? Nếu tôi đem chuyện này nói cho Wooshik nghe, anh ta sẽ làm gì đây?"

Jung Hoseok đắc ý mà nhìn Eunchae sắc mặt trở nên trắng bệch mà không có chút huyết sắc nào, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, trong trí nhớ của Youngmi, Hoseok không hề hút thuốc lá.

"Anh ta nhất định sẽ đạp cho cô một đạp, sẽ trở lại theo đuổi Won Youngmi. Cô biết đó, anh ta đúng là không thể từ bỏ được cô ấy, Lê Eunchae, cô định tính thế nào?"

"Không, đừng nói nữa"

Eunchae hai tay che mặt, đem kính râm tháo xuống đặt ra phía sau, lời như vậy, đối với cô mà nói đúng là quá tàn nhẫn, cô hiểu rõ, Hoseok nói không sai, nếu để cho Wooshik biết chuyện này, cô thật sự không còn gì nữa.

"Cho nên, tôi sẽ giữ bí mật giúp cô."

"Lúc trước, Kim Taehyung sai người chụp lén tôi, nhưng mấy tấm ảnh kia đều đem trả lại cho tôi, nói là dạy tôi một bài học. Nếu không phải trong lúc không bị anh phát hiện, thì tôi đã sớm đem những thứ đó hủy đi, là anh, anh nói như vậy, có thể làm Wooshik hồi tâm chuyển ý sao?"

"Đúng"

Hoseok hít một hơi thuốc lá, gẩy cho tàn thuốc rơi xuống.

"Nhưng ai sẽ tin tưởng lời cô nói đây? Cô cũng nên có dũng khí đi, chính mình thừa nhận thì mới được."

Eunchae cứng họng, bí mật này, cô dù chết cũng phải bảo vệ, Wooshik có thể không yêu cô, nhưng không thể không chịu nhìn mặt cô.

"Hôm nay tôi mới ý thức được, một chiều này của anh, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, vừa làm cho Wooshik từ bỏ Youngmi, lại lừa được Kim Taehyung thế chỗ, thì ra... anh mới là người thâm độc nhất."

"Nói như thế nào tùy cô"

Jung Hoseok không có kiên nhẫn cùng cô dong dài, dập tắt điếu thuốc, trong túi quần tây trang lấy ra một lọ thuốc đưa cho Eunchae.

"Tôi nghĩ, hiện tại anh ta không thể sống mà không có cái này rồi. Hôm nay, tôi mang tới giúp cô, đợi khi nào sắp hết, cần thì nói, tôi sẽ cho người mang đến."

Hành động này của hắn đã chứng minh suy đoán lúc trước của Eunchae, cô nhìn thẳng chằm chằm vào lọ thuốc kia, khẽ nhếch miệng, hơi nước từ trong ánh mắt biến thành thanh kiếm sắc bén đâm về phía Hoseok.

"Anh thật sự cho anh ấy uống loại thuốc đó sao? Anh ấy là anh họ của anh mà, anh vẫn còn là người sao?"

"Cô muốn để cho tất cả mọi người nghe thấy hả?" Người đàn ông nói xong, liền đứng dậy.

Eunchae hiện tại đã không còn chút hình tượng nào, cô ân hận lúc đầu đã phạm sai lầm, quơ lấy ly trà bên cạnh hất toàn bộ vào khuôn mặt người đàn ông, Jung Hoseok không chút tức giận, rút khăn giấy ra lau sạch nước đọng trên mặt.

"Cô bây giờ muốn nói ra sự thật cũng được, tôi dù sao cũng không bị gì"

Anh ta đem khăn giấy ném trên mặt đất, bước về phía cửa ra vào.

Youngmi muốn nhấc chân rời đi, nhưng thật sự là toàn thân không có chút sực lực nào.

Thì ra rất nhiều chuyện, rất nhiều người, thực sự trong lúc vô tình phát sinh thay đổi, ngay cả Jung Hoseok, người mà cô vẫn cho là thật tâm đối với mình cũng không ngoại lệ.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc bi thương mà hối hận của Eunchae. Cuộc sống chính là vậy, cô luôn cho rằng gió êm sóng lặng, nhưng bên dưới có một đảng đá lớn, làm cho cô không kịp trở tay.

Hoseok kéo cửa ra, xem xét bốn phía, thấy không có ai, lúc này mới yên tâm rời đi.

Youngmi từ trong toilet đi ra ngoài, bước chân có chút không vững, cô biết rõ loại thuốc trong lời bọn họ là thứ gì. Lúc trước Kim Taehyung trúng độc, khi phát tán khó chịu đến như vậy cũng không có đụng đến một chút, có thể tưởng tượng ma túy nguy hiểm như thế nào.

Cô đứng ở cửa, tiếng khóc của Eunchae nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khó có thể kìm nén, Youngmi hốc mắt ướt át, cô thật không có nghĩ Wooshik lại phải đi tới bước này.

Đẩy cửa ra đi vào, sàn nhà lộn xộn, ghế dựa cũng đổ trên mặt đất, Eunchae đem mặt vùi vào cánh tay, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy là Youngmi, trên mặt hiện rõ kinh ngạc cùng bối rối.

" Cô......cô tại sao lại ở đây?"

Cô ngồi xuống chỗ ghế lúc trước của Hoseok, đối mặt với Eunchae mà có thể bình tĩnh như thế.

" Wooshik, thế nào rồi?"

Cô ta trong mắt hiện rõ sự đề phòng.

"Chuyện của anh ấy không cần cô quan tâm."

Youngmi liếc về lọ thuốc kia trên bàn, cô nhanh hơn Eunchae một bước, cầm nó trong lòng bàn tay, phía ngoài đều là chữ nước ngoài, thoạt nhìn giống như thuốc giảm đau, không có gì khác nhau.

Eunchae thấy cô đi lên cầm lấy lọ thuốc, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

"Youngni, cô muốn làm gì?"

Cô nắm chặt lọ thuốc, chợt dùng sức đem lọ thuốc đập vào tường liên hồi, lọ thuốc nứt ra một lỗ hổng rất lớn, từng viên thuốc màu trắng rơi trên nền nhà "Ào ào" rơi toàn bộ bên chân hai người.

Eunchae sợ run lên, đến khi kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy chiếc ghế dựa ra, ngồi xổm người xuống, chân tay luống cuống muốn nhặt hết thuốc lên.

Youngmi nắm lấy tay cô ta, động tác dùng sức giữ chặt trong tay cô.

"Eunchae, cô có phải điên rồi hay không? Cô muốn để cho anh ấy ngày càng lún sâu đến nổi ngay cả quay đầu lại cũng không có đường lui sao?"

" Nhưng mà tôi nên làm gì bây giờ? Tới nước này rồi, nếu không tiếp tục dùng, Wooshik sẽ không chịu nổi mất, tôi không thể nhìn anh ấy sống khổ sở như vậy được"

"Lee Eunchae"

Youngmi một tay vuốt ve tay cô ta trong lòng bàn tay, một tay nhặt hết những viên thuốc kia lên.

"Wooshik là một người kiêu ngạo, nếu anh ấy biết, anh ấy bị thuốc phiện khống chế cả đời như vậy, anh ấy sẽ thành như thế nào, cô không nghĩ qua sao? Thứ kia cũng không phải là không có thuốc trị, chỉ cần có ý chí nhất định có thể từ bỏ. Euunchae, tôi tin anh ấy, cô cũng phải tin anh ấy, nhất định không được phạm sai lầm nữa..."

Eunchae nước mắt rơi đầy mặt, trên mặt không có lớp trang điểm, lộ ra vẻ tiều tụy, cô ta ngước mắt lên.

"Có phải cô biết hết rồi không?"

"Phải! Tôi nghe thấy hết."

Eunchae cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống, thân thể mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.

"Tôi phải làm sao, rốt cuộc tôi phải làm sao? Tôi sai rồi, nhưng mà không có cách nào cứu vãn được, tôi thật sự sai rồi..."

Cô ta chống hai tay về phía trước, nước mắt rơi trên những viên thuốc màu trắng, hòa tan những viên thuốc đó. Youngmi thấy bộ dạng này của cô ta, trong lòng không khỏi chua xót.

Một lúc nông nỗi, bao nhiêu người không đứng vững trên đôi chân, đã bị kéo về phía tối tăm, làm ra chuyện khiến mình cả đời hối hận.

"Eunchae, để chia rẽ tôi và Wooshik, cô làm như vậy có đáng không?"

Eunchae ngồi dưới đất mà khóc, Youngmi bỗng nhiên cảm thấy cô ta thật đáng thương, vì tình yêu mà rơi vào tình huống này, đem ảnh nóng của chính mình lên mạng, cô không biết lúc ấy Eunchae đã dùng bao nhiêu dũng khí.

Hiện tại, miệng lưỡi của dư luận có thể đem một người đang sống mà nhấn chìm, mà cô ta làm những thứ này cũng chỉ vì muốn giữ Wooshik ở bên mình.

"Tôi không hối hận" Eunchae ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ, không còn vẻ xinh đẹp trước kia nữa.

" Tôi yêu anh ấy, thực sự rất yêu. Tôi yêu anh ấy không hề ít hơn cô, nếu như có thể giữ Wooshik ở bên cạnh, tôi tình nguyện mất đi cuộc sống giàu sang, tình nguyện mỗi ngày ở nhà, chỉ để nấu cơm cho anh ấy ăn, chờ anh ấy tan làm trở về.. Dù là sống như vậy một tháng cũng được, không, tốt nhất là một năm. Youngmi, cô biết không, Tôi hi vọng là cả đời người rồi đó..."

Cô ngồi bên cạnh Eunchae, hai người ngồi trên sàn nhà lạnh như băng. Youngmi cảm thấy mũi mình chua xót, ngón tay đụng phải trên mặt, nước mắt lại chảy ra.

Eunchae cũng vì tình yêu, có lẽ không hề quan tâm hào quang chói lọi, nhưng đây là loại tình yêu vô cùng điên cuồng, Youngmi không dám so sánh.

"Điều duy nhất tôi hối hận là đã tin Jung Hoseok, đem thứ thuốc giảm đau kia cho Wooshik uống. Lần đầu tôi không để ý đến, cho đến khi vết thương của anh ấy đã khôi phục mà vẫn uống thuốc, tôi mới hơi ngờ ngợ. Bây giờ thì đã muộn rồi, thật sự đã muộn rồi, một ngày anh ấy không uống sẽ không ngủ yên, tôi cũng không dám nói với anh ấy, tôi phải làm sao bây giờ?"

"Eunchae". Youngmi đặt tay trên vai cô ta.

"Chuyện này cô phải nói cho Wooshik, bây giờ vẫn chưa muộn, có lẽ sau đó anh ấy sẽ rất khổ, nhưng đã là quá khứ rồi, huống hồ gì, anh ấy còn có cô bên cạnh, nhất định sẽ vượt qua."

Eunchae ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên.

" Chuyện lộ ảnh nóng, cô không nói cho Wooshik biết sao?"

"Chuyện của tôi và anh ấy cũng không đơn giản như vậy."

Youngmi vẫn nói câu nói đó, cô cùng Wooshik đi tới ngày hôm nay, không phải bởi vì Kim Taehyung, cũng không bởi vì Eunchae, nếu không phải chính họ tự buông tay, Youngmi tin, bất kể là ai cũng đều không chia rẽ được.

'"Chuyện lộ ảnh nóng, tôi sẽ không nói, có lẽ cô nên thẳng thắn, nếu cô muốn giấu.. tôi cũng có thể hiểu được. Eunchae, nên nói cho Wooshik biết tình hình của anh ấy bây giờ, anh ấy là một người kiên cường, nhất định sẽ vượt qua khó khăn này."

Eunchae đáy mắt hiện lên sự bất lực, nắm tay Youngmi, từ từ đi ra cửa, cô ta không nói gì, chỉ gật đầu, tiếp tục khóc.

Khi Youngmi rời khỏi quán trà, chỉ cảm thấy rất buồn, cái cảm giác này, giống bị bịt miệng rồi lại bịt mũi, bước chân giống như bước trên bông, cô vươn tay che trán, không khí hơi ngột ngạt.

Lúc gần đi, biểu hiện kiên nghị của Eunchae khiến Youngmi tin tưởng, cô ta yêu Wooshik, nhất định sẽ không làm tổn thương anh ấy, con đường sau này Wooshik có người bên cạnh, mà người bên cạnh anh, đã sớm không phải Youngmi nữa rồi.

Đi qua một một cửa hàng lúc trước Baram dẫn tới, Youngmi nhìn cửa kính hồi lâu, người phục vụ hai mắt sáng lên, chỉ thiếu chút nữa ra đón tiếp cô rồi, Youngmi da mặt mỏng, lúc này mới đi vào.

"Quý khách, xin hỏi muốn mua gì? Là mua cho bạn trai hay mua cho chồng?"

" Tôi đến xem một chút thôi"

Người bán hàng ánh mắt sắc bén, đánh giá Youngmi từ trên xuống, thấy toàn hàng hiệu nổi tiếng, chắc là khách quý.

"Quý khách, nếu không phiền tôi giúp cô tư vấn nhé"

"Vậy cũng được."

Người bán hàng mang cà vạt, đông hồ đeo tay, quần áo tất cả mang lên.

" Cô có thể xem một chút, những cái này đều là mốt hot nhất mùa thu năm nay, theo xu hướng lịch lãm."

Ánh mắt Youngmi dừng ở một chiếc ví da Gucci thiết kế đơn giản, màu sắc thanh lịch, lộ ra vẻ sang trọng, cô từ trước đến nay không có thói quen dùng hàng xa xỉ, chỉ là thuận mắt.

"Lấy cái này tôi xem."

"Đây cũng là mẫu mới nhất" Người bán hàng đem chiếc ví da trên quầy

" Đường kẻ thiết kế rất trẻ trung, rất phù hợp làm quà tặng cho người yêu, đây củng là lựa chọn không tồi.'

Thời điểm Youngmi đi qua cửa hàng này, chỉ là đang do dự, thậm chí không có nghĩ qua mua thứ gì đó, ngón tay trỏ của cô vuốt ve trên chiếc ví da, cũng không suy nghĩ nhiều.

"Vậy lấy cái này đi."

"Dạ được."

Lúc Youngmi quẹt thẻ mới biết, chiếc ví da này tiêu của cô 2tr500 won.

Cô thả chiếc ví da tinh xảo vào túi xách của mình, sau đó bắt xe trở về biệt thự

Kim Taehyuyng ngoan ngoãn nằm trên giường, sau lưng dựa vào gối, khi Youngmi về nhà anh ta đang dùng iphone chơi đua xe, cơ thể theo chuyển động của bánh xe mà hơi nghiêng theo, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như sắp thắng tới nơi rồi.

Youngmi cố ý đóng cửa rất lớn, Kim Taehyung nghiêng đầu, vội nhét điện thoại trong tay vào trong chăn.

"Em về rồi à?"

"Chơi cái gì vậy?"

Youngmi hỏi vô cùng hời hợt, Kim Taehyung vẫn còn mặc áo ngủ, nếu để cho Youngmi biết anh đang chơi game, nhất định sẽ nghĩ anh không bận tâm đến chuyện đêm hôm trước.

"Không có gì, anh đang xem báo tài chính kinh tế."

"Thật không?" Cô đứng ở đầu giường nhìn anh, cái loại ánh mắt này luôn làm anh không chịu nổi, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.

Kim Taehyung đưa tay ra kéo cô, Youngmi cũng rất nhanh tránh được, tay anh ta có duỗi thẳng cũng không với tới góc áo của cô.

"Youngmi, hiện tại anh không nhúc nhích được, em tới đây đi."

Cô để túi xách vào trong tủ quần áo, cũng không lấy ra chiếc ví da kia.

"Ăn cơm chưa?"

"Anh không đậy nổi."

Youngmi đi tới bên giường, thấy thuốc để ở đằng kia vẫn chưa uống, Taehyung thừa cơ kéo góc áo của cô.

"Đây là lần cuối cùng, thật đó"

Cô biết rõ anh nói cái gì, Youngmi cúi thấp đầu, đem viên thuốc đặt vào lòng bàn tay.

"Kim Taehyung, sống chung với tôi, anh có thể không chạm vào những người phụ nữ khác...được không?"

"Tất nhiên có thể" Trên thực tế anh ta làm được, ngoại trừ đêm đó.. ngoài ý muốn.

"Cho dù anh không đụng vào tôi, anh cũng có thể làm được sao?"

Kim Taehyung không phải là thần, tất nhiên có dục vọng, anh kéo góc áo của Youngmi xuống tiếp.

"Anh có thể, vậy còn em, em có thể vì sự kiên trì của anh mà mở lòng không?"

Cô khẽ mở cánh môi, mở mắt mở nhìn Taehyung, thì ra là, không phải anh ta không để ý tâm tư này của cô, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi.

Youngmi rút tay của mình về, không nói gì, đem viên thuốc đưa tới khóe miệng Taehyung.

"Youngmi" Uống thuốc xong, Kim Taehyung lại giữ tay cô lại.

"Tí nữa chúng ta ra ngoài chơi đi."

" Tại sao?" Youngmi không thích chỗ náo nhiệt.

" Không phải anh đang đau eo sao? Sao còn muốn đi ra ngoài?"

"Trên thắt lưng là chuyện nhỏ, anh nhớ là đám Johny đã đặt chỗ ở Darknight, đến lúc đó chúng ta cùng đi."

" Tại sao lại là hộp đêm đó?"

"Chỉ là đi chơi thôi, em có khó khăn gì không thể không đi sao?"

Tính bá đạo của Kim Taehyung vẫn là không thay đổi được, thấy Youngmi liếc xéo anh, khẩu khí mới chậm lại một chút.

" Đi một lần này nữa thôi, về sau nếu em muốn đi thì đi, không đi thì thôi, anh không ép em."

Nói cho cùng cũng đến nước này, Youngmi cũng không có cự tuyệt, cho đến sau này, cô mới biết cuộc sống đúng là không tầm thường.

Kim Taehyung nằm ở trên giường, để cho Youngmi mặc quần áo cho anh.

Cô tìm áo sơ mi, quần để cho anh tự mặc.

"Thắt lưng của anh còn đau, cánh tay cũng không kéo lên nổi"

"Vậy thì khỏi đi."

Kim Taehyung cứng họng không trả lời được, loay hoay hồi lâu cũng không thể xuyên qua được một cái tay áo, Youngmi thật sự nhìn không được, liền giơ cánh tay anh lên, mặc áo vào cho anh.

"Còn quần nữa, anh càng không thể mặc, eo không nhúc nhích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro