Chương 5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5. Yên tâm, ta không kỳ thị người mù . . .

Hứa Nguỵ Châu còn nhớ rõ lần đầu tiên chạm trán Hoàng Cảnh Du.

Xưa nay trong "Ngũ Nhạc*" thì Thái Sơn là đứng đầu, bởi vì mặt trời mọc giữa biển mây quang cảnh vô cùng kỳ lệ, người đến người đi, nối liền không dứt.

*Ngũ Nhạc Danh Sơn: Là năm ngọn núi linh thiêng của Trung Quốc, Ngũ Nhạc được sắp xếp theo bốn hướng chính và trung tâm của vùng đất Trung Hoa cổ đại. Các rặng núi trong nhóm này bao gồm:

Đông Nhạc: Thái Sơn

Tây Nhạc: Hoa Sơn

Nam Nhạc: Hành Sơn

Bắc Nhạc: Hằng Sơn

Trung Nhạc: Tung Sơn

Theo thần thoại Trung Quốc, Ngũ Nhạc có nguồn gốc từ thân thể và đầu của Bàn Cổ, vị thần đầu tiên sáng tạo ra thế giới. Do vị trí ở phía đông của mình nên Thái Sơn được gắn liền với mặt trời mọc, là biểu tượng cho sự ra đời và sự hồi sinh. Cũng vì cách diễn giải này, nó thông thường được nhắc đến như là ngọn núi linh thiêng nhất trong số Ngũ đại danh sơn. Phù hợp với vị trí đặc biệt của nó, Thái sơn được cho là được tạo thành từ phần đầu của Bàn Cổ.

Khoảng ba giờ chiều

Một người trẻ tuổi hơi khom lưng cõng một lão thái thái tóc bạc trắng từng bước từng bước lên bậc thang, người kia vóc người thon gầy nhưng dáng rất cao, bước chân vững vàng không nhanh không chậm.

Hứa Nguỵ Châu đeo kính đen, tay cầm gậy leo núi cùng ban nhạc ở phía sau chậm rì rì đi tới. Lúc đó, cậu là một thiếu niên nhuộm tóc vàng đeo khuyên tai đầu lâu, toàn thân phát ra nhiệt huyết Rock and roll.

Cậu vừa đi vừa nghĩ: người và người vì sao chênh lệch lớn như vậy? Vị ca ca kia lưng cõng lão thái thái đi còn nhanh hơn mình, người kia nhìn cũng rất gầy yếu , không nghĩ tới còn có khí lực như vậy. Ta kính ngươi là một hán tử!

Leo xong một đoạn vô cùng chật vật thì đến chỗ kia. Nơi này có bán hoa quả, bánh bao, mì sợi... cũng có cho thuê áo bành-tô .

Hứa Nguỵ Châu và ban nhạc tìm tảng đá ngồi xuống giải lao.

"Bà nội, càng đi lên núi sẽ càng lạnh, cháu đi thuê áo bành-tô, bà ở đây chờ nhé." Người kia nói xong liền bước nhanh đến tiệm thuê áo.

"Bà chị, đó là cháu chị sao, thật là một tiểu tử đẹp trai." Ngồi ở cạnh lão thái thái là một đại nương vẻ mặt hâm mộ nói.

"Ừ, cháu của tôi rất có tiền đồ, đã học đến đại học rồi. Tôi trước đây hàng năm đều phải đến Thái Sơn bái lạy Bích Hà Nguyên Quân ( chính là Thái Sơn lão mẫu ), cầu xin bà phù hộ toàn gia bình an khỏe mạnh. Thế nhưng, năm nay đi đứng không tốt lắm, đi vài bước liền đau mỏi. May là cháu tôi sau khi biết liền thừa dịp Quốc Khánh nghỉ lễ về đây cõng tôi leo núi này." Nghe được lão thái thái trong lời nói tất cả đều là tự hào.

"Ơ, vậy cháu chị thật đúng là hiếu thuận. Cháu trai tôi kia, khỏi nói cõng tôi, kêu nó theo tôi cùng đi leo núi nó còn không muốn, còn nói mệt a~." Đại nương hiển nhiên đối với cháu mình rất thất vọng.

"Đúng nha, cháu trai tôi rất hiếu thuận. Có cái gì ăn ngon cũng đều là lấy trước cho tôi ăn, sau khi từ trường học về nhà đều là cùng tôi nói chuyện hỏi han rồi mới đi làm chuyện của mình. Nó đi làm công nhận lương lần đầu chính là cho tôi cùng ba mẹ nó và tiểu muội mỗi người mua một bộ quần áo, không để lại cho mình 1 phân tiền nào, tôi nói với bà, cháu tôi a. . . . . ."

Lão thái thái vừa nhắc tới cháu mình liền không ngưng được, nghe hai bà lão ngồi ở phía sau khiến Hứa Nguỵ Châu một mặt lúng túng: cùng người kia so ra, chính mình thật giống như hoàn toàn thất bại a —— chỉ lo chơi game vui đùa, cùng người trong trò chuyện rất ít, chớ nói chi là cõng bà nội đi leo núi.

Sau một lát, người kia ôm hai cái áo bành-tô trở về, Hứa Nguỵ Châu lúc này mới chân chính thấy rõ mặt của người kia: da dẻ rất trắng, chóp mũi rất cao, mặt rất tinh xảo, tai trái một cái khuyên tai sáng lấp loá. Nói chung, rất tuấn tú.

Lại so với mình còn soái hơn, hơn nữa còn được bà nội hắn dành cho các loại khen ngợi, đây chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết sao?

Cảm giác nghỉ ngơi gần đủ rồi, hắn vừa định cùng ban nhạc trèo lên trên, bỗng nhiên cảm giác được muốn đi vệ sinh, nhưng mà đi xa thêm vài bước, con ngươi quay một vòng cũng không thấy nhà vệ sinh.

Quỷ thần xui khiến , Hứa Nguỵ Châu bay thẳng đến chỗ người kia đi tới, dưới chân không biết dẫm lên món đồ gì, khiến cậu lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Người kia thật giống chú ý tới động tĩnh bên này, đi tới bên cạnh hắn đứng lại, mở miệng: "Ngươi. . . . . . Không nhìn thấy?"

Hứa Nguỵ Châu nhất thời không hiểu hắn tại sao hỏi như vậy, âm thầm trong lúc suy tư, lại nghe hắn nói:"Yên tâm, ta không kỳ thị người mù. Có cái gì cần ta có thể đến giúp?"

Hứa Nguỵ Châu triệt để bối rối!

Là ai nói đeo mắt kính đen thì là người mù! Ai nói ! Ai!

Như vậy, tại sao Hứa Nguỵ Châu leo núi còn đeo mắt kính? Zhuangbiality*?

*Zhuangbiality: thích tỏ ra nguy hiểm

Mấy bậc thang ở Thái Sơn chung quanh không có hàng rào bảo hộ gì cả, chỉ có một ít tảng đá hình thù kỳ quái, tình cờ có mấy hàng cây. Hứa Nguỵ Châu lúc mới bắt đầu leo núi đã giẫm lệch một nấc thang, cơ thể mất thăng bằng một hồi, chỉ chút nữa là có thể rơi xuống vách núi, Hứa Nguỵ Châu liền nhanh tay chụp tảng đá bên cạnh dựa vào, dùng sức quá mạnh dẫn đến đập mặt vào, do gần khóe mắt với xương gò má nên lập tức sưng lên. Bất đắc dĩ, cậu mới đeo mắt kính che lại. Kết quả, đã bị người ta nhầm thành. . . . . . Người mù?

Hai chúng ta đến cùng ai mù? !

Ngươi có thấy người mù nào đi leo núi Thái Sơn không?

Ẩn sau mắt kính là đôi mắt mạnh mẽ trừng, Hứa Nguỵ Châu quay đầu chạy, càng chạy càng nhanh, trong miệng còn lẩm bẩm: người mù có thể đi nhanh như vậy? !

Người đem Hứa Nguỵ Châu xem là người mù người không phải ai khác, chính là người sau đó bị Hứa Nguỵ Châu gọi là"Đại ngốc" - Hoàng Cảnh Du!

Hoàng Cảnh Du lúng túng gãi đầu một cái, vốn là nghĩ chính mình có lẽ có thể giúp đỡ người ta, không nghĩ tới lại hiểu lầm, nhìn cậu ta chạy nhanh như vậy, là người mù mới là lạ.

Hứa Nguỵ Châu cùng ban nhạc vừa đi vừa chụp ảnh, hứng thú đến nỗi Hứa Nguỵ Châu còn có thể cùng họ hát mấy bài, còn b-box này nọ , chờ bọn hắn đi đến Nam Thiên môn thì đã chín giờ hơn.

Khách sạn chật ních người, đường phố trong ngõ đâu đâu cũng có lều bạt —— đây là đã sớm chuẩn bị , bằng không thì ngồi kia - khoác áo bành-tô tựa ở chân tường ngủ, cũng có người ở bên đường nằm ngang giữa đường ngủ .

Phóng tầm mắt nhìn, đây ví như là "Thây chất đầy đồng" , quá đáng sợ.

Bọn họ tuy rằng không tệ như vậy, nhưng tình huống cũng không tới đâu.

Mấy người bọn họ đều hơi có chút bệnh khiết phích, cảm thấy áo bành-tô không biết bị bao nhiêu người thuê qua, lại tự phụ tuổi trẻ thân thể khoẻ mạnh, cứ như vậy mỗi người một cái áo mỏng tang lên Nam Thiên môn.

Trên núi nhưng lại dưới 0 độ, lạnh đến mấy người họ nước mũi chảy ròng, hiện nay tình hình là hết thảy khách sạn đều đã đầy ngập khách, cũng không thể ở trên đường cái ngủ một đêm đi, thôi thì thuê áo bành-tô trước đã.

"Sư phụ, áo bành-tô giá cho thuê thế nào a?"

"Tiền đặt cọc 50, thuê một lần 20, mấy cái này người trẻ các cậu cũng phải thuê sao?"

"Đúng vậy."

"Ta bên này còn lại ba cái, các cậu đến bốn người, sợ là không đủ. Bên kia núi còn có điếm cho thuê, nhưng cách đây đến một đoạn đường. . . . . ."

"Vậy thì thuê ba cái đi, 110, ngài cầm cẩn thận."

"Mấy đứa các cậu lễ phép thật nha, xem như làm quen, thu 100 thôi" Đại thúc rất nhiệt tình trả lại cho bọn họ mười đồng.

"Cảm ơn chú."

"Nhìn cách các cậu ăn mặc hẳn là ban nhạc đi, tạo hình cũng không tệ nha"

"Sư phụ ngài thiệt có mắt nhìn."

"Đúng nha~, ta lúc còn trẻ cũng có mộng làm ca sĩ. Đúng rồi, trong cửa hàng còn có một cây đàn cũ, là đàn ghi ta a~, có muốn thử một chút hay không?"

Hứa Nguỵ Châu và ban nhạc liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười. Đối với người yêu thích âm nhạc mà nói, nhạc cụ ở đâu, nơi đó chính là sân khấu. Nói hát liền hát, cậu chọn một bài rất nhu hoà.

"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Người lớn tuổi bình thường đều ngủ sớm, sau khi thu xếp cho bà nội ở khách sạn, đun nước rửa chân cho bà, sắp xếp cho bà ngủ xong thì Hoàng Cảnh Du liền dự định đi ra ngoài dạo.

"Bên ngoài còn rất lạnh." Hoàng Cảnh Du siết chặt quần áo, nương theo ánh đèn lúc sáng lúc tối chậm rãi đi tới. Chợt nghe tiếng hát, men theo âm thanh đi đến liền nhìn thấy một cửa tiệm bu đầy người, hắn vốn cao to nên chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy ở giữa là thiếu niên đang ôm đàn ghi-ta.

Có bệnh, buổi tối đeo mắt kính làm gì? Ah? Người này khá quen, đây không phải buổi chiều. . . . . .

Có thể là ra sức quá mạnh, mắt kính trên mặt người kia trượt xuống dưới, lộ ra. . . . . . vết bầm trên mặt.

Thì ra là như vậy, đây là bị đánh nên không dám gặp người? Đã hiểu. Hoàng Cảnh Du cảm thấy có chút buồn cười, hắn cũng xác thực cười ra tiếng.

Vừa vặn mọi người im lặng nghe hát, tiếng cười kia liền có vẻ có chút đột ngột rồi.

Hứa Nguỵ Châu từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt hắn liền trừng hắn: "Anh cười cái gì? Tôi hát không được sao?"

Người này, thật giống như một đứa nhỏ. Hoàng Cảnh Du che miệng cười, nói rằng: "Rất êm tai, chính là. . . . . . Mặt mũi này, vốn dĩ người đánh cậu có bao nhiêu thù hằn với cậu vậy?"

"Lão tử đây là leo núi bị vấp đá té , là vấp tảng đá hiểu không! Tảng đá! Lão tử đẹp trai như vậy, ai nhẫn tâm đánh chứ?"

Đúng là không nhìn ra thiếu niên cực kì đẹp trai, có điều... chậc... "Lão tử" ? Nhìn thiếu niên trên đầu một túm tóc vàng đang tạc mao, hắn lại cảm thấy buồn cười.

Hứa Nguỵ Châu còn chưa kịp tức giận thì đã bị gió trên núi thổi tan hầu như không còn. Mọi người cáo biệt đại thúc, tìm một góc tránh gió, đem một cái áo bành-tô trải trên mặt đất, còn lại hai cái thì ngồi co lại khoác chung.

Hoàng Cảnh Du lúc đi tới chỉ thấy 4 người khoác áo bành-tô tựa ở góc tường, nhìn hệt như ăn mày.

"Ai, tôi ở khách sạn còn một gian phòng, không chê các cậu có thể tới, ngủ ở sàn phòng khách sạn dù sao cũng hơn ở chỗ này." Hoàng Cảnh Du đi tới đá đá họ, đề nghị.

Mọi người trong lòng lập tức cảnh giác, không có ai sẽ vô duyên vô cớ tốt với mình, người này không phải có ý đồ gì chứ? Mặc dù là sinh viên chưa bước vào xã hội, nhưng bọn họ cả ngày đều lướt Microblogging, các loại tin tức xem không ít, giờ khắc này liên tưởng, trong nháy mắt cảm thấy tên đẹp trai trước mặt đều trở nên khủng bố hơn.

Hoàng Cảnh Du thấy bọn họ một mặt phòng bị cũng không nói gì liền đi rồi.

Sau một lát hắn lại trở về, ném hai cái áo bành-tô cùng một hộp đựng cháo nóng sau đó quay đi.

Hứa Nguỵ Châu cùng ban nhạc vì quá đói bụng nên thay nhau ăn cháo, nội tâm nhất trí cho rằng: mình là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Ngủ thẳng đến 4:00, họ bắt đầu chuẩn bị, đến thời điểm này đã có rất nhiều người lấy camera chuẩn bị chụp mặt trời mọc trong biển mây rồi.

Mọi người lẳng lặng chờ mặt trời đỏ ló ra khỏi đường chân trời. Lúc này, trời vẫn là màu xanh đen, từ từ, biến thành màu lam đậm, sau đó,mặt trên xuất hiện một tầng màu đỏ, cơ hồ là trong nháy mắt, mặt trời đỏ ló ra, nhanh đến khiến người ta không kịp suy tư nữa.

"Crak crak" một loạt tiếng chụp ảnh vang lên.

Tuy rằng không thể thấy được kỳ quan biển mây, nhưng có thể nhìn thấy mặt trời mọc đã rất tốt rồi. Phải biết là trước đây có mấy người cố ý từ các tỉnh rất xa chạy tới, nhưng đụng phải hôm sương mù dày đặc, kết quả cái gì cũng không thấy.

Lúc trở lại trường học, trong lúc sắp xếp lại ảnh chụp, Hứa Nguỵ Châu phát hiện có một tấm rất có ý nghĩa.

Cậu đeo mắt kính, dùng tay phải vòng thành hình tròn khớp với mặt trời đỏ, tay trái giơ gậy leo núi cười đến vui vẻ.

Ở sau lưng của cậu là góc nghiêng của một thiếu niên cõng bà lão tóc bạc, xuyên thấu qua bức ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy bên tai trái hắn là khuyên tai màu trắng cùng nụ cười lộ ra răng nanh nhỏ. . . . . .

6. Soái ca chuyên ngành hàng không . . .

Hứa Nguỵ Châu cầm bức ảnh nhìn một chút, đột nhiên đối với hình tượng kia có chút không hài lòng.

Trong hình, chàng trai cõng lão thái thái kia mặc áo sơ mi trắng, quần bò, thấy thế nào cũng đều soái, thấy thế nào cũng đều sạch sẽ. Trái lại chính mình: áo thun đầu lâu, quần da bó sát người. Mười móng tay đều sơn thành màu đen, đầu nhuộm vàng, còn có vài sợi bạch lam. Lỗ tai bấm sáu cái, đeo 6 khuyên tai màu đen, trên vành tai còn đeo khuyên tai đầu lâu sợi dài, vai trái còn có cái hình xăm màu đen. Hứa mama thường nói —— cảnh sát thường hay chú ý người như con vậy ! Không giống người tốt gì cả! Cậu khi đó cảm thấy, mẹ thực sự là không hiểu thời thượng, không hiểu Âm nhạc, chơi Rock and roll đều như vậy!

Nhưng là, chơi Rock and roll đích thực đều như vậy sao?

Đánh động lòng người chính là Âm nhạc, bên ngoài nào phải yếu tố quan trọng?

Hứa Nguỵ Châu xoay tới xoay lui trước gương, càng xem trong lòng càng cảm giác khó chịu, làm sao cùng người kia kém nhiều như vậy? Cậu không biết mình tại sao phải cùng người kia so sánh, chỉ là theo bản năng cảm giác mình nên thay đổi hình tượng.

Hôm sau, Hứa Nguỵ Châu đem đàn ghi ta đi tập, cả ban nhạc cả kinh nhìn cậu.

Hứa Gia: "Ơ, đổi kiểu tóc a, nhuộm về màu đen, nhìn giống thiếu niên bất lương cải tà quy chính a~."

Đinh Nhạc Nhạc: "Áo sơ mi trắng cùng quần bò mang dáng dấp thiếu niên, sinh viên rất dày nha."

Hứa Nguỵ Châu nghiêm túc: "Sinh viên nên có phong thái của sinh viên."

Quách Lai: "Soái!"

Hứa Nguỵ Châu đáp lại: "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Đinh Nhạc Nhạc chạy tới hỏi: "Ngươi khuyên tai đâu, làm sao chỉ còn lại một cái bên tai trái hả ?"

"Không đeo, bắt đầu từ hôm nay, hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về tương lai." Hứa Nguỵ Châu thoả thuê mãn nguyện.

"Cắt. . . . . ." Ba người kia chữ "cắt" kéo thật dài, hiển nhiên đối với câu trả lời này vô cùng xem thường, nội tâm nhất trí cho rằng: Hứa Nguỵ Châu đang nói hưu nói vượn.

Năm 1 mới vừa khai giảng, bốn người do vận maymà nhận thức nhau, cũng bởi vì cùng chung chí hướng âm nhạc. Tuy rằng chuyên ngành không giống nhau nhưng mấy người bọn họ vẫn là rất hoà hợp, đồng thời mỗi ngày đều sẽ đến phòng nhạc luyện tập "Rock and roll".

Mà Hứa Nguỵ Châu giống như là sinh trưởng ở phòng luyện tập vậy, bất luận ba người kia lúc nào đến cũng thấy cậu ở đó. Trong bốn người cậu là người hay trốn học ra đây nhất.

Vì lẽ đó câu nói của Hứa Nguỵ Châu "Hảo hảo học tập" ba người họ căn bản cũng không tin!

Nhưng khiến ba người không nghĩ tới chính là, Hứa Nguỵ Châu lại thật sự nói được làm được!

Từ ngày đó cậu liền đặc biệt chăm chú, mỗi ngày năm giờ một đường: phòng học - phòng dàn dựng và luyện tập tiết mục - phòng ăn - phòng âm nhạc - ký túc xá. Mỗi ngày dậy sớm luyện đàn ghi ta, sau đó lên lớp, tập vở chép rất đầy đủ , còn tham gia hết các chương trình văn nghệ trong trường. Ở trường hơn nửa năm đạt được giải thưởng to nhỏ đều có, trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Từng bước từng bước, càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng toả nắng.

Rốt cục, đến kì nghỉ đông, cậu được mời đến văn phòng: "Là như thế này, chúng ta có mấy tiêu chuẩn trao đổi sinh viên, nửa cuối năm đi đến các trường C, D, F, trường ĐH C chỉ có một tiêu chuẩn, các thầy giáo nhất trí đề cử em đi. Từ biểu hiện xuất sắc của em, thầy cũng cảm thấy không ai có thể thích hợp hơn. ĐH C ngành biểu diễn rất nổi tiếng , so với ĐH A của chúng ta tốt hơn rất nhiều, em đi đến đó học tập nửa năm sẽ rất có ích cho em."

"Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng học ."

Sau khi xong các loại thủ tục, học kỳ sau cậu liền có thể trực tiếp đi ĐH C.

Cứ như vậy, học kỳ tiếp theo Hứa Nguỵ Châu bước lên chuyến tàu hoả đi đến ĐH C.

Lúc đó, Hứa Nguỵ Châu mang trùm mắt dựa vào chỗ ngồi ngủ bù, cậukhông biết sắp tới đây...trong sân trường gặp người kia, cũng khắc sâu bóng hình người kia.

Kéo thùng đựng hành lý chậm rãi đi trong sân trường, Hứa Nguỵ Châu vừa đi vừa lầm bầm: cái trường lớn như vậy cũng không có bản đồ chỉ dẫn, phòng giáo vụ đến cùng ở đâu a! Ta vốn là mù phương hướng ah.

"Bạn học, bạn học, xin vui lòng tránh sang bên kia." Cậu đang chìm đắm trong tâm tình nên không nghe thấy.

" Bạn học, xin vui lòng tránh sang bên kia." Hứa Nguỵ Châu vẫn là không phản ứng.

"Bạn học, xin lỗi." Thanh âm trầm thấp lại vang lên.

Hứa Nguỵ Châu vốn là cẩn thận đi trên đường, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo tới, người kia một tay lôi cánh tay của cậu, một tay kéo hành lý, đem cậu kéo đến gốc cây.

Cậu ngẩng đầu vừa định nói người này làm sao không lịch sự như thế. Nhưng mà ngẩng đầu xong cũng không dời nổi mắt : một thân áo khoác màu đen, người này ngũ quan tinh xảo, đầu mũ giống như cảnh sát. Soái quá! Ai, đây không phải chàng trai ở núi Thái Sơn sao? Hắn cũng là sinh viên ĐH C ? Đây là làm sao a~? Cái mũ tựa như. . . . . .

"Bạn học, chúng tôi ở đội huấn luyện đội hình, phiền cậu đừng che ở giữa đường, cảm ơn." Người kia mỉm cười nói.

Ta phi! Giọng điệu này rất rõ ràng cho thấy quên ta rồi a. Hứa Nguỵ Châu vô cùng oán niệm. Cậu quay đầu lại nghĩ, dùng sức vỗ đầu mình một hồi: người ta dựa vào cái gì nhớ tới ngươi? Cũng không nhìn một chút cái bộ dáng lưu manh của ngươi lúc đó.

Hứa Nguỵ Châu quay đầu lại nhìn đám người kia, một mảnh đen kịt, mỗi người mặc áo khoác, đội mũ. Vừa nhìn những nữ sinh kia đội mũ hình thuyền, khăn lụa xanh cùng giày cao gót, Hứa Nguỵ Châu trong nháy mắt minh bạch, hóa ra là sinh viên bên ngành hàng không a.

Chả trách người kia thân thể thẳng tắp, hoá ra là huấn luyện ra .

"Sư ca, mau tới đây giúp chúng ta huấn luyện."

Trong đội ngũ lục tục có mấy âm thanh truyền đến, người kia đi tới bắt đầu huấn luyện bọn họ.

Đây là đầu lĩnh, không tệ không tệ. Hứa Nguỵ Châu thầm nói.

"Xin hỏi một chút, phòng giáo vụ ở đâu? Ta là sinh viên trao đổi bên ĐH A." Tuy rằng bọn họ luyện được động tác rất đẹp mắt, chỉnh tề như một, thế nhưng Hứa Nguỵ Châu không thể không cắt ngang bọn họ, bởi vì sắp tới thời hạn cuối cùng rồi.

Người kia liếc mắt nhìn cậu, hướng trong đội hô một tiếng: "Lâm Nghiệp, dẫn cậu ấy đi vào phòng giáo vụ."

Một nam sinh cao cao gầy gò tướng mạo phổ thông đi ra, lưu luyến nhìn những nữ tiếp viên hàng không một chút, mới mang theo Hứa Nguỵ Châu hướng về phòng giáo vụ.

"Các ngươi là chuyên ngành hàng không?" Hứa Nguỵ Châu từ trong bao lấy ra một bao thịt bò khô đưa cho Lâm Nghiệp, bắt đầu khách sáo.

"Ừ."

"Năm 1?"

"Ta cùng Hoàng Cảnh Du là ĐH năm 3, còn lại những người kia là năm 1."

"Hoàng Cảnh Du? Là người kia?"

"Ừ."

"Ơ, còn là một nhân vật nổi tiếng phải không?"

"Đúng, tieba có chủ đề nào về hắn là comment liền mười mấy vạn."

"Lợi hại. Ta tên Hứa Nguỵ Châu, ngươi thì sao?"

"Lâm Nghiệp."

"Tại sao là hắn lại huấn luyện? Không có Lão sư sao?"

"Đám kia nữ sinh mãnh liệt yêu cầu đó, dù sao Hoàng Cảnh Du chính là học bá, vừa đẹp trai lại cao ráo, thành tính cũng tốt, đám nữ sinh chính là không từ cơ hội nào cả?"

"Hắn huấn luyện ở trên, ngươi làm gì đứng trong đội?"

"Khà khà khà, ta là bạn cùng phòng, cầu xin hắn cho ta theo, muốn thừa cơ hội này kết thúc kiếp độc thân. Chỉ là, ta đã quên Hoàng Cảnh Du vốn là tình địch số 1. Thôi quên đi."

"Ngươi là học trường nào? Nghành gì?"

"Ta? Ta học ĐH A , học biểu diễn."

"Tương lai có thể làm diễn viên a? Có giấy bút không? Mau mau ký tên nhiều chút, ký mấy cái luôn, chờ ngươi nổi danh ta bán mấy cái này còn có thể kiếm lời không ít nha."

"Hi vọng lời chúc ứng nghiệm." Hứa Nguỵ Châu cũng không khách khí, rồng bay phượng múa kí mười mấy tên.

"Ai, đến phòng giáo vụ rồi. Nhiệm vụ hoàn thành, ta muốn trở lại xem muội tử."

"Cảm tạ, hẹn gặp lại."

Sau khi báo danh, cậu được dẫn đến khu nhà trọ.

Phòng lấy màu xanh nước biển làm chủ, trên vách tường có các loại tranh vẽ, xem ra rất có khí tức thanh xuân. Gian phòng đại khái 100 mét vuông, trong phòng khách có TV, ghế sô pha, một bàn ghế tựa. Phòng ngủ chính là giường tầng, hai cái, dựa vào giường gối chăn màn đã xếp gọn xong, phía dưới giường trên bàn cũng có sách cùng computer, xem ra bạn cùng phòng đã sớm đến.

Còn có máy điều hòa không khí, tủ lạnh, nhà bếp, buồng tắm có vòi hoa sen, phòng vệ sinh, trên ban công có võng, còn có cây cảnh.

Sắp xếp đồ xong, Hứa Nguỵ Châu mệt đến muốn chết, bò đến giường liền nằm dang tay chân bắt đầu nghỉ ngơi.

"Lạch cạch." Cửa mở, có thể là bạn cùng phòng trở về.

"Tại sao là ngươi? Hứa Gia!"

"Hứa Nguỵ Châu?"

"Ngươi là sinh viên trao đổi?"

"Ừ. Ngươi cũng là đến. . . . . . Ai, tiểu tử ngươi, nghỉ đông liên lạc không được. . . . . . Hiện tại hai ta lại thành bạn cùng phòng, duyên phận a!"

"Quá tốt rồi! Lại có thể cùng nhau chơi nhạc rồi ! Ở đây gặp người quen thực sự thật là vui!"

"Hứa Nguỵ Châu, có thể tại nơi này nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy đặc biệt cao hứng! Thật sự." Hứa Gia vẻ mặt thành thật.

"A, ngươi nghiêm túc như thế làm gì? Ai? Làm gì đột nhiên ôm ta?"

"Ôm một hồi có làm sao? Cả kì nghỉ đông không gặp, ta nhớ ngươi không được sao?" Hứa Gia vừa nói đùa vừa nói thật.

"Ùng ục ùng ục. . . . . ." Hứa Nguỵ Châu cái bụng đột nhiên lên tiếng.

"Đi, đi ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro