Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một căn biệt thự sang trọng ở S

- A...a...a....được nghỉ hè mà chán quá!!!! Bảo Trân nằm trên chiếc ghế sofa than ngắn thở dài.

-....Hai ông bà Triệu im lặng.Người đọc báo uông trà, người ngồi xem tv bỏ ngoài tai lời nói của cô con gái.

- Bố!Mẹ! Bảo Trân hét lên

Hai ông bà giật mình, quay lại nhìn cô con gái:

- Con gọi bố mẹ à. Bà Triệu nói giọng tỉnh bơ.

- Con muốn đi du lịch. Hè mà ở nhà chán lắm.

- Không được! Ông bà Triệu đồng thanh trả lời rồi quay lại tiếp tục làm công việc của mình.

- Đi mà bố mẹ. Con muốn về thăm Việt Nam lâu lắm rồi con không về lại đó.

- Con đi 1 mình bố mẹ không đồng ý. Bà Hoàng quay qua trả lời Bảo Trân.

Suy nghĩ một hồi, Bảo Trân cười ranh ma:

- Hehe, con đâu có đi 1 mình. Con đi cùng chị Hàn Nhi cơ mà. Thế được không mẹ.

- Vậy thì được.

- Yeah!!!! Yêu bố mẹ nhiều lắm. Bảo Trân nhảy cẩng lên.

 Rồi biến nhanh lên phòng, " mình nên đem theo cái gì đây ta?" Bảo Trân suy nghĩ. Bảo Trân lôi một cái va li to đùng, Bảo Trân bỏ hết quần áo vào va li, sách mà Bảo Trân hay đọc...Những gì cần thiết đều mang theo, giống như sắp di cư nhà.

- Mang đồ như thế này chắc đủ rồi, thiếu qua đó mua tiếp, hihi. À mà quên chưa nói cho chị Hàn Nhi biết.

Nói rồi Bảo Trân lấy chiếc điện thoại ra bấm số gọi cho Hàn Nhi. Đầu điện thoại bên kia có một giọng nhẹ nhàng bắt máy:

- Có chuyện gì không Bảo Trân?

- Mai chị sẽ đi Việt Nam với em, 10h tại sân bay quốc tế incheon nha chị.Chị chuẩn bị đồ đi nha.

- Ê...ê... em nói gì chị không hiểu. Dấu hỏi chấm to đùng hiện trong đầu của Hàn Nhi.

- Chị chỉ cần chuẩn bị đồ và ngày mai 10h xách cái va li ra sân bay quốc tế incheon thôi. Thôi em cúp máy đây cái nhiều thứ phải chuẩn bị lắm.

Vừa dứt lời Bảo Trân cúp máy cái rụp, không để Hàn Nhi hỏi thêm gì nữa. Bảo Trân chạy xuống dưới nhà tìm quản già:

- Ông Lâm ơi!

- Ơi ông đây con. Một ông già khoảng 60t chạy ra.

- Ông giúp con đặt vé máy bay đi Việt Nam vào lúc 10h sáng nha ông.

- Ông đi đặt cho con đây.

- Cảm ơn ông.

- Ố là la! Thế là xong rồi, chỉ cần đợi xácg va li lên và đi thôi. Ha...ha...ha! Bảo Trân vừa hát vừa nhảy chân sáo về phòng.

 ———————————————————————————-

18h15'

Cả nhà đang ngồi xem tv ( Trừ Bảo Hoàng chưa đi làm về), nói là ngồi xem tv thế thôi chớ mỗi người làm một việc. Bảo Trân thì cứ cắm cuối bấm điện thoại chơi game. Ba của nó thì tay bấm bàn phím máy tính lia lịa, chỉ có mẹ nó là đang xem phim tình cảm. Đến cảnh phim cặp đôi bị gia đình ngăn cấm nên phải chia tay, mẹ nó không kìm được nước mắt đã nhỏ mấy giọt nước mắt, nó với tay lấy hộp khăn giấy đưa cho mẹ. Nó chỉ biết nhìn mẹ lắc đầu ngán ngẩn xem mấy bộ phim như thế lắm, phim hoạt hình hay mấy bộ phim hành động thì nó còn xem chứ mấy bộ phim tình cảm đối với nó là no never. Ngồi chơi game mà bụng nó cứ kêu gào tha thiết vì đói bụng vừa hay ông quản gia đi lên phòng khách:

- Mời mọi người xuống ăn cơm.

Nó vừa nghe xong chạy cái vèo xuống nhà ăn ngồi ngay ngắn vào bàn đợi ba với mẹ xuống. Khổ nổi đợi hai ông bà này lâu lắc làm nó cứ sốt ruột , ba nó thì cứ từ từ đi chậm rải, còn mẹ nó cứ nuối tiếc vì đang đến đoạn hay thì lại đi ăn cơm. Thấy ba, mẹ ngồi xuống bàn ăn, nó thấy mừng như vớ được vàng. Cầm bát cơm lên, nó gắp lia gắng lịa.

- Chào cả nhà con mới về. Bảo Hoàng vừa đi làm về bước xuống phòng bếp.

- Con ngồi xuống đây ăn cơm luôn đi.

- Vâng.Bảo Hoàng ngồi xuống bàn ăn thấy Bảo Trân ăn không ngừng thì liền chọc.- Ăn ít thôi em. Không lại béo tròn giốmg con héo đấy. Ha...ha...ha...

-ệ...e...i Nói xong nó lại cắm cúi ăn tiếp.

Sau khi lắp đầy cái bụng của nó, nó ngước lên nhìn ba mẹ với ánh mắt cún con. Mẹ nó hiểu nên hỏi:

- Có chuyện gì không Bảo Trân?

Nói cười hì hì rồi nói:

- Đúng là chỉ có mẹ hiểu con :D. Thẻ của con cũng gần hết tiền rồi. Mẹ cho con xin một ít để con đi về Việt Nam.

- Cái gì mẹ mới cho con tiền mà. Mẹ nó há hốc mồm không tin nổi.

- Hết rồi mẹ.

- Thôi được rồi. Tối mẹ chuyển tiền qua cho con.

- À mà mẹ, nhà mình có căn nhà nào ở Việt Nam không?

- Có con, ở Sài Gòn. Tí mẹ gọi quản gia ngày mai ra đón con.

Bảo Hoàng ngồi mẹ Bảo Trân và mẹ nói chuyện mà không thể nào hiểu nổi. Cái gì mà tiền, Việt Nam, Sài Gòn, nhà chứ. Bảo Hoàng lên tiếng cắt đứt đoạn đối thoại mà nãy giờ Bảo Hoàng nghe không hiểu:

- Mẹ với Bảo Trân đang nói gì thế?

- À quên chưa nói với Hai, mai em sẽ về Việt Nam chơi khoảng 2 tháng.

- Gì! Mà em đi với ai? Đi một mình Hai không cho đi đâu.

- Ai nói với Hai em đi một. Em đi với chị Hàn Nhi mà. Nó lè lưỡi chọc Bảo Hoàng.

- Cái gì, em nói em đi với ai?

- Chị Hàn Nhi!!!!

- Không được, không cho đi.

- Kệ Hai.Plè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro