1. Một điểm ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỷ tỷ" Thiếu niên vội vàng chạy ra cổng lớn, trên mặt tràn đầy vui vẻ "Ngươi về rồi."

"Ừ." Mộc Khởi gật đầu, nhìn Mộc Khang vội vàng chạy ra đón rồi không tiếng động tới đứng bên cạnh nàng, dường như muốn thân cận lại không dám, một chút chua xót cùng ấm áp dâng lên trong lòng khiến khóe môi Mộc Khởi chậm rãi cong lên.

Đi vào nội viện thay một bộ y phục mới thoải mái rồi trở lại chính sảnh, Mộc Khởi lúc này mới hướng về Mộc Khang mỉm cười dang tay ra: "Khang Nhi"

Thiếu niên vừa rồi còn đang hụt hẫng vì tỷ tỷ chỉ ừ một tiếng rồi đi mất, bây giờ thấy như vậy vụt một cái lại tươi tỉnh lên không do dự nhào tới ôm nàng.

Đã bao lâu tỷ tỷ không chủ động ôm hắn rồi nhỉ?

"Nghe nói đệ nhớ ta?"

Mộc Khang bùm một cái đỏ bừng mặt, chiều cao khiêm tốn của hắn vừa khéo đến bụng nàng, thẳng tắp vùi mặt vào eo nhỏ của nàng, khẽ ừ một tiếng.

Mộc Khởi cười cười, trong lòng ngọt như đường phèn. Mộc Khang là thân nhân duy nhất của nàng, là đệ đệ ruột thịt của nàng. Phụ mẫu sớm mất, nàng bận bịu mọi việc cố gắng trụ vững dược đường của hai lão nhân gia để lại nên không có thời gian chơi cùng hắn, mặt khác lại luôn đối xử với hắn rất nghiêm khắc. Nàng nghĩ hắn hẳn là rất chán ghét nàng, có tỷ tỷ nào lại chỉ có mắng mỏ cùng mặt lạnh như nàng đâu? Cho nên lúc nghe gia nhân nói thiếu gia hỏi sao lâu như vậy tiểu thư không về nàng liền thu xếp sự tình một chút rồi trở về Mộc gia.

Hắn hỏi như vậy là không có ghét bỏ nàng đúng không?

"Hôm nọ là sinh thần của đệ nhưng tỷ quên mất nên không về kịp, tới này trở lại Trần trấn chữa bệnh tỷ sẽ mua quà đền cho đệ được không?" Hiếm có dịp Mộc Khởi lại nói một câu dài như vậy, Mộc Khang liền vội vàng gật đầu. Ba tháng nàng theo thỉnh cầu của Trần trấn đi chữa bệnh, trở về lần này dường như có chút đột ngột, lại đối với hắn ôn nhu hơn khiến hắn thụ sủng nhược kinh.

Đêm. Nội viện Mộc gia. Mộc Khang nhẹ gõ cửa phòng Mộc Khởi.

"Tỷ tỷ, là ta."

"Vào đi."

Mộc Khang đẩy cửa bước vào, hương thảo dược thơm dịu xộc vào cánh mũi, bóng dáng nữ tử ngồi trong thùng tắm hắt lên bình phong khiến Mộc Khang nháy mắt đình chỉ hô hấp.

Này... chuyện này...

"Có chuyện gì sao?" Thanh âm thanh lãnh pha chút nhu nhu vang lên, Mộc Khang hai tay bưng mũi, có cảm giác máu mũi đang chảy ra.

Mộc Khởi đối với chuyện nàng đang tắm lại cho đệ đệ đứng ngoài này không có lấy một chút thấy không ổn, hắn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Từ trong ngây ngẩn phục hồi tinh thần, Mộc Khang ấp úng: "Đệ... à..."

Mộc Khởi cười khẽ, đột nhiên nghĩ muốn trêu chọc hắn.

"Không lẽ muốn ngủ cùng tỷ tỷ?"

"Sao tỷ biết?" Nói ra cái liền vội vàng bịt miệng, Mộc Khang khó khăn nuốt nước miếng, trống ngực đập thình thịch. Chiêu quản gia nói hắn đã lớn, không thể muốn ngủ cùng tỷ tỷ. Nhưng mà hắn lại muốn đâu? Mỗi lần nàng trở về đều ở nhà không lâu, mới hai ngày mai lại đi rồi.

Dường như nghe ra tâm trạng Mộc Khang phập phồng, Mộc Khởi cười khẽ, từ trong thùng tắm đi ra lau người mặc y phục. Nàng chỉ đơn giản nghĩ Mộc Khang là vì sợ nàng nên mới như vậy, không thấy có chỗ nào không thích hợp. Nàng xác thực từ nhỏ đến lớn đều rất nghiêm khắc lạnh nhạt, hắn có sợ nàng cũng là chuyện tất nhiên.

"Được rồi. Vậy thì đi ngủ thôi, mai tỷ lại đi Trần trấn." Nàng đã quyết định sẽ cố gắng đối xử với Mộc Khang ôn nhu hơn.

Thực ra Mộc Khởi rất sủng Mộc Khang, thậm chí muốn sủng đến vô pháp vô thiên nhưng nàng cũng biết quá nuông chiều sẽ làm hư hắn, phụ mẫu đã không còn, sẽ không có ai giúp nàng bồi dưỡng hắn nên người, nàng không được phép để xảy ra lỗi lầm gì nên mới nghiêm khắc với hắn. Nhưng bây giờ hắn đã mười hai tuổi, đã có thể nhận thức tốt xấu, hơn nữa thiếu niên tuổi này đều có tự tôn rất lớn, nàng cứng quá không cẩn thận sẽ làm hắn ngược lại hỏng bét.

Dè dặt trèo lên giường, nhìn thiếu nữ khuôn mặt oánh nhuận, y phục đơn bạc đang cười như không cười nhìn mình, Mộc Khang thiếu chút lại lần nữa máu mũi phun trào.

"Chậm chạp." Mộc Khởi thò tay kéo Mộc Khang vào lòng. Đệ đệ của nàng mười hai tuổi dường như dáng người còn hơi nhỏ, có lẽ nàng nên bỏ thời gian ở nhà chăm sóc đệ đệ hơn.

Hừm, nên thêm dược thảo vào thức ăn hằng ngày, mai nàng sẽ viết đơn thuốc làm dược thiện đưa cho Chiêu quản gia, đệ đệ của Mộc Khởi nữ y sư danh tiếng sao có thể ốm yếu ôm không có tý thịt nào như vậy.

Bên kia mỗ nữ còn đang suy tính bồi bổ vỗ béo cho đệ đệ, bên này Mộc Khang đã tìm được vị trí thoải mái trong lòng tỷ tỷ, thỏa mãn hưởng thụ ôm ấp cùng hương thơm thuộc về nàng.

-----

"Mộc thần y, Mộc thần y"

Tiếng đập cửa rầm rầm vang khắp con đường nhỏ, đại môn Mộc gia thật muốn bị người này đập hỏng rồi.

"Ầm ĩ cái gì ở ngoài đó?" Mộc Khởi từ trong phòng hỏi vọng ra.

Nha hoàn đáp: "Chiêu quản gia đã đi ra nhìn rồi tiểu thư. Chắc là người tới mời tiểu thư chữa bệnh."

Mộc Khởi ừ một tiếng, nàng đã sớm mặc y phục chỉnh tề, nhìn đệ đệ còn an ổn ngủ trên giường một cái rồi mau chóng đi ra. Cứu người như cứu hỏa, đây là phụ thân nói với nàng.

Người tới là một thị vệ. Thị vệ là binh lính phụ trách phòng vệ cho phủ thành chủ, khác với binh lính thuộc quân đội phụ trách canh giữ thành. Mộc Khởi nhíu mày, thành chủ Thanh thành này nàng đã từng xem bệnh đôi ba lần, nhìn sơ cũng là một lão đại nhân không tồi nhưng mỗi lần thỉnh nàng chẩn bệnh đều là sai gia nhân của phủ thành chủ, sao lần này lại là sai thị vệ?

Thị vệ kia nhìn thấy nữ tử một thân thanh y phiêu dật bất phàm đang từ xa đi tới liền ngừng gây khó dễ cho Chiêu quản gia, hướng nàng khom lưng thi lễ: "Mộc đại phu, thỉnh cô nương ngay lập tức cùng ta tới phủ thành chủ, trên đường ta sẽ nói tình hình cụ thể sau."

"Chữa bệnh?" Mộc Khởi nhàn nhạt hỏi, bước chân cũng không nhanh hơn, giống như không thấy vẻ mặt căng thẳng của thị vệ kia.

"Đúng vậy."

Nghe vậy nàng mới nhìn sang Chiêu quản gia, khẽ gật đầu ý bảo ông sai người đem hòm thuốc tới thành chủ phủ cho nàng. Còn bản thân thì cũng không trì hoãn, lập tức theo thị vệ đi ra khỏi trạch viện Mộc gia, bên ngoài đã có xe ngựa đợi sẵn.

Sai thị vệ cấp tốc tới đón nàng không khỏi có chút khả nghi. Nàng trở về Thanh thành vào chiều muộn hôm qua, một đường im hơi lặng tiếng trở về không kinh động đến ai, Thành chủ này chẳng lẽ tối ngày nhìn chằm chằm cửa lớn Mộc gia sao?

Xe ngựa lắc lư một chút đã tới thành chủ phủ, Mộc Khởi nhìn một lượt liền nhận ra dường như không khí rất âm u. Thành chủ đã sớm đứng chờ Mộc Khởi ở chính sảnh, nhìn thấy nàng liền thở phào giống như trút được gánh nặng thật lớn.

Mộc Khởi nhẹ gật đầu: "Thành chủ."

"Thật có lỗi, sáng sớm đã vội vàng mời Mộc đại phu tới đây." Thành chủ dường như không chút để bụng với việc Mộc Khởi không hành lễ với ông, "Nhưng cứu người như cứu hỏa, hẳn là trên đường tới đây thị vệ cũng đã nói rõ ràng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro