Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Gặp lại.

“Cạch, cạch, cạch”, cửa chính phát ra tiếng vang dữ dội, ngay lúc có một cơn gió lớn thổi tới, làm cho âm thanh có vẻ đặc biệt rùng rợn.

“chi nha” một tiếng, cửa mở, một đầu người ló ra khỏi cửa, lấm lét nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt dừng lại tại một Bạch y nhân.

“Xin hỏi có việc gì không ?”

“À..Ta nửa đêm đến đây..thấy chung quanh đóng cửa hết rồi, nên muốn xin ở tạm, có được không?”

Tên trông cửa cẩn thận đánh giá người nọ một hồi, mới chậm rãi đáp:

“Xin chờ một chút, ta đi thông báo một tiếng.”

Qua một hồi lâu sau sau vẫn chả thấy ai đi ra, ta thấy thật khó chịu, liền than thở: “Tmd, tức chết đi được!”, vừa dứt lời, cửa lại bị mở ra. Lúc này, người tiếp chuyện với ta là một tiểu cô nương, trên đầu đội tùm lum thứ sáng sáng ánh ánh lên như vàng. Nàng thấy ta thì lập tức cười toe toét.

“Nga ha hả..Là một mĩ thiếu niên nha! Công tử muốn xin ở tạm?”

Ta máy móc gật đầu.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Theo ta vào đây nào.”

Vì vậy nên ta theo nàng vào trong phủ. Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, có rất nhiều cây cỏ…(mắt bắt đầu sáng bừng) … ai nha, này không phải cỏ thơm sao?  Còn có lá bạc hà ! Trời ơi ! còn có @#%$^%& … nước miếng của ta bắt đầu nhiễu nhiễu …. (t.g : Chó không sửa được thói ăn phân!) (tiểu dương: ai là cẩu hả!)

Mời công tử tới đại sảnh nghỉ ngơi một chút, đợi ta kêu người quét tước phòng trống cho nha.”

Ta ngơ ngác một chút, lúc phục hồi tinh thần thì bóng dáng nữ nhân kia cũng biến mất. Chậc, Thật giống quỷ, xuất quỷ nhập thần, thật dọa người quá đi ! Ta đi vào đại sảnh, đập ngay vào mắt ta đó chính là bức tranh ghi chữ “nhân” to đùng, “nhân” con khỉ, “nhân” nhà ngươi vừa nãy còn muốn ăn ta ! Ít giả mù sa mưa đi ! Ta nhìn một hồi, ngồi xuống ghế, nhưng kì lạ, chả có ai thèm rót cho ta chén trà. Ta khát … khát a … Hét lên trong lòng nửa ngày cũng không hề thấy một bóng dáng nào xuất hiện. Chẳng lẽ, trong này ta chẳng đáng giá một xu nào sao? Đang lúc muốn đi ra tìm tiểu cô nương kia, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

“Công tử, ngài ở trong phòng chắc buồn chán lắm phải không? Nghe tiểu muội nói nhà lại xuất hiện thêm một vị công tử nữa tới xin tá túc, nên ta ắt hẳn phải tiếp đãi một chút. Ngài định đi đâu sao?”

“Không có gì, ta chỉ là muốn kiếm chút trà để uống thôi.”

Ta đang buồn bực vì chẳng thấy bóng dáng của ai hết, thì một thân ảnh xinh đẹp như tiên nữ giáng trần “phiêu phiêu” đi vào. Oa~, đó giờ ta chưa gặp được mỹ nhân đẹp thế này đâu! (t.g: vô nghĩa, đó giờ ngươi chỉ toàn thấy dê và dê…). Một hồi sau đó ta mới phục hồi tinh thần lại, chợt nhận ra phía sau nàng ấy còn có một vị nam tử. Di, người này so với nàng ấy còn đẹp hơn a! Về phần tại sao ta biết hắn là nam? Chỉ cần dòm là biết, cổ hắn lộ ra nguyên cục yết hầu kia kìa. Nếu không thấy, thì ta đã tưởng rằng hắn là một vị tiên nữ luôn ấy chứ! Nhưng lúc này đây ta không những nhìn hắn đến ngây người mà còn chẳng ý tứ, nhiễu nước miếng … ách…

“Vị này chính là công tử xin ở nhờ, tới trước ta mà cô nương nói ?”

Mỹ nhân nhẹ nhàng cười, thật là câu hồn nhiếp phách a, làm ta lại nhịn không được ngây người.

“Ách, à, ta gọi là Ly Tố, không biết xưng hô với cô nương thế nào ?”

“Ly công tử, tiểu muội tên là Sương Hữu Lý, à còn vị này là Kiềm Ngân công tử, cũng là người tới xin tá túc.”

Tầm mắt của ta lại theo nàng chuyển sang người nam nhân đang đứng kia, chẳng biết, là nam nhân mà sao lớn lên lại đẹp mắt như vậy nhỉ. Cơ mà, ánh mắt kia…tổng cảm thấy được…ân…nhìn thật quen mắt…kim sắc màu rám nắng…có điểm giống…con sói trắng kia… NHA~~! KHÔNG THỂ NÀO !

Ta lại ngẩng đầu lên dùng mắt đặc biệt để nhìn hắn, trước mắt bỗng xuất hiện một thân ảnh trắng tinh.

“A…ngươi…ngươi là…”

Đúng là nó! Chẳng lẽ lúc trước thả cho ta chạy làm nó không cam lòng nên lại đuổi tới đây? Không a, không thể nào, … chuyện này chẳng hay ho tí nào hết… ô ô…

“Ly công tử cùng Kiềm công tử quen biết nhau sao?”

“Coi như là vậy đi.”

Ta nghe thấy thanh âm tràn ngập mị hoặc vang lên bên tai kia, có chút dở khóc dở cười, Kiềm Ngân không biết từ khi nào đã đi tới ôm lấy bả vai của ta.

“Đã lâu không gặp.”

“A…ha hả…”

Hiện tại, cuối cùng ta cũng cảm thấy gáy ta đang có răng nanh nhọn hoắt kề sát chờ ta tự dâng mình đưa vào miệng sói. Đột nhiên bỗng thấy cuộc đời thật tối tăm mù mịt, ta căn bản thoát không nổi a. Ô ô… Ta là một con dê con đáng thương ~….

“Vậy tiểu muội không làm phiền hai vị ôn chuyện nữa.”

Đừng đi ! … Lỡ như ngươi vừa đi hắn chồm lại đây một ngụm đen ta ra ăn sạch luôn thì làm sao bây giờ !!!

Cơ mà, mỹ nữ căn bản không nghe tiếng lòng ta đang gào thét, nàng quay người lại rồi chớp mắt không còn thấy tăm hơi. Người vừa rời đi, ta lập tức cách xa hắn mấy mét, dòm chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

“Ngươi…ngươi đừng lại đây… ta ta ta ta sẽ…”

Oa…Sao chẳng có tí khí thế nào hết nha…còn hắn, vẫn như cũ mặt không đổi sắc đứng nhìn chăm chăm vào ta. Ta tổng cảm thấy, mình y như miếng mồi ngon, THẬT KINH KHỦNG !!..

Ta vừa lui một bước, hắn y như rằng cũng tiến một bước … đến khi sau lưng ta đã gần với vách tường … ô oa~~ !!!

“Van cầu ngươi mà…đừng lại đây…”

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ !! Mẹ ơi !!! Ta sắp bị sói ăn thịt !!! Ai tới cứu cứu a !!! Đột nhiên chợt nghĩ, Ly Tố ta một đời anh dũng, sống cực kì trong sạch, không ngờ.. ách… lại rơi vào miệng một con sói trắng xinh đẹp…sao được a!! Nếu chết thì ít ra cũng phải chết trên một bàn cơm thịnh soạn mới có giá trị chứ (t.g: Đây là cái lý luận chó má gì thế này @.@). Ta gấp tới độ nước mắt rơi lã chã, chính là, hắn chỉ giơ tay lên rồi chạm vào mặt ta. Rùng mình, xúc cảm lạnh như băng truyền tới.

“Thì ra đây chính là hình người của ngươi a, cũng không tệ lắm, ngoan ngoãn đi bé dê con.”

CŨNG KHÔNG TỆ LẮM … Đối với ta thì chính là “hương vị của ngươi hẳn là cũng không tệ lắm” … tiếp tục run rẩy ….

“Ngươi…ngô…” có thể hay không đừng ăn ta a?

Vừa nói dứt một chữ, miệng sói liền tiến lại đây, không cho ta nói hết câu ! Không muốn ! Không muốn ! Trước khi chết làm ơn cho ta nói ra xong di ngôn của ta đi a… ô ô … Thực xin lỗi mụ mụ, con ngay cả di chúc còn chưa lập xong nữa a ….

Chưa từng bị sói nếm qua cái nào (t.g: vô nghĩa, bằng không ngươi sao mà sống được hả?). Hiện tại rốt cuộc cũng đã biết. Thì ra, sói ăn dê là bắt đầu ăn từ miệng a. Thật là tàn nhẫn !!!  Lại còn liếm liếm lưỡi của ta nữa. Con sói này giống như cực kì hưởng thụ là đảo khắp khoang miệng của ta … chẳng lẽ hắn không biết là nếu không ăn ngay thì thịt dê chẳng phải sẽ rất dở sao ?

“ô…oa…”

Thẳng đến khi sức lực toàn thân ta như cạn kiệt, con sói chết tiệt kia mới thả ta ra … di, không đúng, hắn vẫn còn đang lưu luyến với lưỡi của ta…

“Ngươi…có thể hay không … đừng ăn ta?”

“Gì ???”

Kiềm Ngân khó hiểu nhìn nhìn ta… ô… Không đồng ý ?… ô ô ….

“Please … Đừng ăn ta mà ! Nhà của ta có mẹ già tám mươi tuổi, còn cha ta thì ba mươi tuổi rồi a! Nếu ta chết đi bọn họ sẽ đau lòng mà sống không nổi đâu !!! Ngươi hiểu không? Cảm giác thống khổ thế này là cỡ nào đau xót tới tận xương tận tủy a!! Giống như là mất đi không khí vậy đó, khó có thể hô hấp ! Loại này giống như là dứt không được, thoát cũng không xong, từ từ gặm nhấm, liên tục liên tục, … Ta không phải lo lắng cho an nguy của chính bản thân mình mà là sợ bọn họ không thể tiếp thu được sự thật là ta chết vì bị ăn tươi a! Ta sợ bọn họ nằm liệt giường dậy không nổi, ta chính là đứa con bất hiếu a~, còn ngươi, ngươi là đồng lõa, là ác nhân !!!”

Ta thấy mặt hắn hiện lên ba đường hắc tuyến, gương mặt vốn xinh đẹp nay lại có điểm vặn vẹo hơi khó coi. Chẳng lẽ lời ta nói có hiệu quả ?

“Khụ, … sẽ không nghiêm trọng tới vậy chứ?”

“Đương nhiên là nghiêm trọng chứ ! Ăn hay không ăn ta chính là mạng của 3 người lận đó nha !”

Hắn cuối cùng cũng có chút đăm chiêu mà nhìn ta, hình như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm, cuối cùng ta nghe hắn phun ra một câu.

“Nhưng mà ta vẫn muốn ăn ngươi.”

Quyết tâm của hắn thật là … ô … Khốn nạn ! Ông trời ơi ! Vì cái gì đối xử với ta như vậy !!!

“Ai, dê con ngoan ngoan, đừng khóc nữa mà, nếu hiện tại ngươi chưa muốn thì ta cũng không ép buộc ngươi đâu.”

Hả? Đãi ngộ tốt dữ vậy? Ngay cả ăn hay không ăn còn cho ta lựa chọn thời gian? Hắc hắc, ta đây vẫn còn cơ hội chuồn a! Thực xin lỗi nha sói trắng tiên sinh, Ly Tố ta không ngoan ngoãn chờ bị ngươi ăn đâu!

“Nhưng mà, ta có điều kiện.”

“Điều kiện gì ?”

Kiềm Ngân đi đến gần ta, ghé vào tai thì thầm : “Về sau ngươi phải cùng ta ngủ chung.”

Vì thế…kế hoạch chạy trốn của ta đang cực kì gian nan a…gian nan…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro