Dương Xỉ Khô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_"Cô đơn có thể biến thành cô độc rất nhanh"_

Doãn Kì mở hé đôi mắt sưng bọng vì mất ngủ nhìn ra cửa sổ. Cuối thu, gió bắt đầu thổi mạnh hơn thường lệ. Đây là thời điểm mà Doãn Kì chán ngán nhất trong năm, do sự cô đơn tột cùng mà mùa thu đem lại khiến anh dần dần mất kiểm soát trong mọi thứ, từ công việc đến tình yêu, như thể mọi thứ đang xoay chuyển và trôi nhẹ nhàng trong làn gió se se lạnh, trong khi anh chật vật để đặt chúng lại như cũ.

Cơn lạnh dễ khiến người ta hắt xì và sổ mũi, Doãn Kì cũng không phải ngoại lệ. Tuy vậy anh lại muốn được vùi mình trong cái lạnh tê buốt ấy, cảm giác làn gió đang mơn trớn trên da thịt khiến anh thích thú một cách kì lạ, có lẽ là do bàn tay người đó đã luôn lạnh như vậy.

Hôm ấy thật không phải là một ngày dễ dàng để tạm biệt chăn ấm nệm êm rồi trùm áo đi ra ngoài phố. Doãn Kì lại thấy thật đơn giản làm sao, chỉ là ra khỏi giường thôi mà. Cái lạnh từ lâu đã quá quen thuộc đối với anh. Anh sắp xếp gối nệm rồi xuống bếp pha một ly trà đường. Thật ngọt, thật ngon, mang một nỗi nhung nhớ tiềm ẩn vẫn chưa xác định rõ ràng, đôi khi lại cảm thấy vị thật đắng. Cảm giác cô đơn khi ngồi bên cửa sổ và thưởng thức ly trà trong tiết trời lạnh buốt bộc phát một cách vô cùng mạnh mẽ, nó in sâu vào tim đến mức anh thấy đau đớn, cả về thể xác lẫn tâm trí.

Doãn Kì choàng qua loa một chiếc áo khoác mỏng và tung cửa bước ra ngoài đường. Nhiều khi anh cũng không hiểu tại sao vào ngày nghỉ anh vẫn có thể đi ra phố một cách bình thường, dù rằng anh không hề có việc gì cần làm vào ngày hôm đó. Anh ghé qua một cửa hàng cà phê anh rất thích và mua vài chiếc bánh đường ngọt cùng một túi bột cà phê để dành cho mùa đông. Anh rảo bước đến tiệm sách gần đó và thuê luôn một cuốn sách dày cộm, rồi lại về nhà.

Doãn Kì pha thêm một tách cà phê và ngồi lại ở chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ của mình. Anh mở cuốn sách ra trang đầu tiên.

Cuốn sách này không có tựa đề, cũng không có tên tác giả. Đây là một cuốn sách vô danh. "Hừm, thú vị đấy.." - Doãn Kì thầm nghĩ và với tay lấy ly cà phê nhấp một ngụm.

Nội dung cũng chẳng có gì đặc sắc. Nó kể về cuộc đời cô đơn, hiu quạnh của một người đàn ông trẻ sau khi bị người yêu rời bỏ, anh ta đã quá đau đớn nhưng vẫn tiếp tục sống như thể ngày mai sẽ không đến và cái chết sẽ không bao giờ đến mang anh đi. Trong cuốn sách này anh ta như người bất tử, cuộc sống tàn nhẫn đã dày vò anh ta đến rụng rời. Anh ta muốn kết thúc cuộc sống của mình nhưng lại không thể chết, nỗi tuyệt vọng đến tột cùng chính là vô tận, nó như sự trừng phạt của ác quỷ đổ nặng lên tính mạng người con trai. Cảm giác muốn chết nhưng lại không được chết chính là đáng sợ nhất.

_______________________

Doãn Kì trong hai tiếng đồng hồ đã đọc xong cuốn sách. Dường như anh bắt đầu mất hứng thú với mọi thứ nhanh đến mức anh hoàn thành chúng chỉ trong một tích tắc ngắn gọn mà chẳng hề hay biết.

Doãn Kì bật TV lên và nằm ườn trên ghế bành, như bao ngày quá đỗi bình thường khác. Anh luôn để mở TV, đèn điện trong phòng không bao giờ anh để sáng quá lâu vì sợ hao tốn. Ánh hoàng hôn của bầu trời đổ vào phòng khách qua chiếc cửa kính lớn, khung cảnh trong lúc nào cũng thật đẹp, nhưng lại mang nét ảm đạm trộn lẫn trong ngôi nhà nhuốm màu buồn bã của người con trai cô đơn.

Cứ thế anh giữ mình trong tình trạng ấy đến tận xế chiều.

Và rồi tâm trí anh xoay chuyển sang nhung nhớ một người đã đi xa.

______________________

Doãn Kì đứng dậy, cứng nhắc như một người máy. Anh đi đến chậu dương xỉ đặt ngay trên bệ cửa sổ. Đó là một chậu dương xỉ đã khô héo đến gần trụi rủi từ đời nào và đã không được tưới nước cũng rất lâu rồi, khoảng 7 năm đánh dấu từ ngày hắn rời bỏ anh.

Suốt năm cấp ba và đại học anh chỉ có một người bạn duy nhất mà anh thân - chính là đàn em Chí Mẫn. Hắn nhỏ hơn anh vài tuổi. Kể từ ngày anh tình cờ gặp hắn ở chỗ dạy kèm anh đã biết sẽ có kết thúc không hay.

Vốn dĩ hai người chỉ là bạn.

Ít nhất thì, hắn xem anh là bạn.

Dù gì khoảng thời gian đó anh đã tự ngược bản thân đến kinh khủng chỉ để duy trì mối quan hệ với người bạn rất thân và cũng là duy nhất ấy. Họ học cùng nhau, ăn cùng nhau, chơi game cùng nhau, đến cả ngủ cũng ngủ cùng nhau. Có đôi lần hắn xoay người sang định tiện tay ôm lấy anh nhưng anh lập tức đáp trả lại hắn bằng tấm lưng lạnh lùng. Thực ra đó là vì anh rất sợ phải đối mặt với sự thật rằng anh không hề xem Chí Mẫn là bạn thân của mình, mà là một cái gì đó khác. Anh sợ sẽ để lộ ra thứ mà hắn rất ghét. Vì vậy anh cố nhịn lòng mà đeo lên một trách nhiệm đó là cố gắng gìn giữ tình bạn này. Anh đã rất muốn trân quý nó. Đến cuối cùng anh vừa hại cả hắn vừa hại chính mình. Con người mà anh cố gắng trở thành lại là nòng súng chĩa ngược về phía bản chất thật của anh.

Sau một quãng thời gian dài đằng đẵng, Doãn Kì đã biết anh không thể tiếp tục sống giả dối. Anh từ nhỏ đã không muốn lừa dối ai trên đời. Ấy vậy mà bây giờ anh xem việc đó như là "trách nhiệm" của bản thân, vì anh là đàn anh nên anh phải có trách nhiệm với tình bạn vẫn đang bền vững này. Anh đã vô tình bỏ qua những gì đáng quý nhất, thay vào đó lại cố gắng vùi lấp chúng xuống tận đáy lòng mà không hề hay biết. Sau khi phát hiện ra điều đó thì anh lại càng né tránh hắn hơn nữa. Anh sợ sệt, nhút nhát lại còn ích kỉ. Anh đã làm bộ như hắn là người lạ bấy lâu nay, rằng cuộc sống trước đó hai người cùng sống chưa bao giờ xảy ra. Anh rất muốn quên đi sự dại dột của mình khi đã đụng phải hắn.

Việc sống cùng Chí Mẫn đã thao túng con người anh ghê gớm nhưng anh chẳng mảy may để ý đến những chuyện đó.

Đến khi Chí Mẫn đi du học thì anh chợt tỉnh. Quá đột ngột, anh lúc ấy như thể không thiết sống nữa.

_____________________

"Em xin lỗi..." - Chí Mẫn quyến luyến nhìn đàn anh mà mình đã từng rất thân, "Dù sao anh cũng chịu xuất hiện trước mặt em rồi đấy nhỉ?"

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm xuống đất.

Chí Mẫn tránh nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ như hắn đã dần nhận ra điều gì đó.

Họ đã không có được một lời tạm biệt tử tế, kể cả khi hắn kiên nhẫn chờ đợi anh cất tiếng nói.

Nỗi tuyệt vọng và đau đớn thắt chặt tim anh như sợi xiềng xích không tháo rời được, tâm trí anh dường như trống rỗng và cổ họng anh khô khốc.

Khi hắn đã đi rồi, anh vẫn đứng đó. Đôi mắt anh dán chặt xuống nền đất. Một cành dương xỉ khô trụi hết lá, từ đâu được gió thổi đến và đáp lên chiếc giày của anh.

Anh vẫn chưa nói lên lòng mình.

__________________

Doãn Kì lại thức dậy, một lần nữa. Chậu dương xỉ khô vẫn như cũ, yên vị trên bậu cửa sổ bám đầy bụi. Anh vươn tay lấy điện thoại của mình. Đã sáu giờ chiều. Những tin nhắn từ Thạc Trấn tối qua anh đã đọc kĩ.

Đến tối, anh vẫn mặc bộ đồ từ sáng mà ra phố. Trong đêm khuya thanh vắng, anh lại móc điện thoại ra và đăm đăm nhìn một lúc lâu.

[Tin nhắn từ Thạc Trấn]

[13:37]

<Doãn Kì, tôi đang ở trong bệnh viện>

<Tôi không biết phải giải thích ra sao cho cậu. Thực tình tôi cũng không muốn nói ra>

<Hiện giờ mọi chuyện đang rất gấp, tôi không rõ tình hình ra sao nữa... Nhưng có vẻ tất cả đã sẵn sàng rồi>

<Tôi biết cậu và Chí Mẫn rất thân nhau, hai người đúng là như một cặp đôi đấy... Tôi cũng chẳng ưa gì việc phải thông báo cho cậu qua tin nhắn như thế này>

<Một vụ tai nạn khủng khiếp đã xảy ra... và... Tôi thật lòng, thật lòng chia buồn. Hãy cứ liên lạc với tôi nếu cậu cảm thấy không khỏe... Đã 7 năm rồi đấy.>

Doãn Kì rảo từng bước chân nặng nề trên cây cầu vắt qua sông Hàn. Ánh trăng khuya sáng như đèn neon rọi lên mặt nước tạo nên màu xanh dịu nhẹ. Anh nhớ về những ngày cùng sống với hắn trong kí túc nhỏ bé, cuộc sống sinh viên chẳng phải dễ dàng gì, anh và hắn nương tựa vào nhau, quan tâm nhau như anh em ruột thịt. Hồi còn ở kí túc xá anh và hắn đã cùng nhau bươn trải vượt qua bao nhiêu khó khăn. Những kỉ niệm khó quên nhất đều nằm lại trong căn phòng ấy. Hai người làm gì cũng cặp với nhau rất thân thiết, tình bạn khăn khít và vững chắc như vậy rất hiếm có. Cho đến bây giờ, sự hiện diện của Chí Mẫn đã là một ảnh hưởng vô cùng to lớn đến cả cuộc đời anh.

Tính ra hắn đã rời bỏ anh hai lần. Một lần là khi hắn đi du học, lần hai...

Có vẻ như hình bóng của hắn đã phai nhạt dần trong lòng anh rồi biến mất tự lúc nào, anh thầm nghĩ.

Nhiều lúc anh tự hỏi bản thân anh như vậy có phải bình thường không, liệu tất cả những thứ này có bình thường hay không... Nếu anh là một người phụ nữ thì mọi chuyện đã khác. Anh sẽ có chỗ đứng trong xã hội. Anh sẽ được đứng cạnh người ấy mà không sợ ánh nhìn dè bỉu chung quanh.

Anh sẽ được sống.

Sông Hàn vẫn như vậy, óng ánh một màu xanh sáng. Máu nhuộm đỏ cả lòng sông.

__________________

"Thạc Trấn, anh nhắn cho Doãn Kì hộ tôi, có thể họp lớp tôi sẽ gặp anh ấy đấy. Cũng 7 năm rồi, tôi phải đi uống một chầu với anh ấy mới được! "

Ánh mắt Thạc Trấn lung lay như muốn khóc.




End.

_By Lemonster_ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro