02;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đều đều chậm rãi trôi qua, thoáng cái đã tròn một tháng Quang Anh bất đắc dĩ trở thành khán giả của Giải hạng ba quốc gia.

Hoàng Hùng còn có lúc quên gửi tin nhắn nói lời yêu thương tới Đỗ Hải Đăng dù cậu ta chẳng bao giờ xem, ấy vậy mà một trận thi đấu kém của số 10 kiêm đội trưởng kia lại chẳng hề có. Dẫu vậy, mỗi lần Đức Phúc hỏi "Em tìm được người cần tìm chưa?", Quang Anh vẫn lắc đầu trả lời là chưa.

Đăng Dương dù sở hữu phong độ thi đấu ổn định đi chăng nữa, anh vẫn chỉ là cầu thủ lớn của những trận đấu nhỏ.

"Mày khó tính thật đó Quang Anh."

Hoàng Hùng luôn chê trách Quang Anh như vậy, còn Quang Anh thì không thực sự thấy cậu cần dễ tính hơn. Nếu đã là người mà Quang Anh chọn, Đăng Dương phải thể hiện được nhiều hơn thế nữa. Đăng Dương là một cầu thủ giỏi, nhưng anh lại quá hiền lành và an phận, chưa một lần Quang Anh thấy anh có suy nghĩ hay bộc lộ mong muốn rời hòn đảo nhỏ này để theo đuổi một sân chơi có trình độ cao hơn.

Quang Anh biết những điều này là vì đều đặn và ổn định hơn cả phong độ thi đấu của Đăng Dương, mỗi ngày một lần, cậu sẽ kéo Hoàng Hùng ra biển chỉ để nhìn theo bóng lưng ai kia. Những ngày đầu Đăng Dương chỉ cười vẫy tay chào, cuối buổi lại ngẫu nhiên đem tặng cậu thành quả mà anh bắt được. Dần dần, nhờ có sự nhiệt tình của Hoàng Hùng mà Đăng Dương bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, chủ đề chỉ đơn giản là dăm ba câu chuyện lặt vặt của đời sống hàng ngày.

"Nghe nói hôm qua sân thi đấu của đội anh bị gió quật mất xà ngang hả?"

"Ừ, tụi em sửa mất cả tiếng mới tập được."

"Anh đến chỗ khác thi đấu đi, em o bế cho anh chuyển sang đội khác."

"Thôi em không đi đâu, mọi người sẽ nhớ em nhiều lắm, em cũng sẽ nhớ mọi người. Mà anh đừng gọi em là anh nữa, anh lớn hơn em một tuổi mà?"

"Có làm sao đâu? Xưng hô kiểu nào chẳng được, miễn là thoải mái."

Để chứng minh cho luận điểm của bản thân, Hoàng Hùng chỉ tay sang Quang Anh, người bình thường trong các cuộc trò chuyện chỉ yên lặng ngồi nghe:

"Em với nó xưng mày - tao dù nó nhỏ hơn em hai tuổi, nó có nói hay ý kiến gì đâu."

"Vậy là Quang Anh nhỏ hơn em một tuổi."

Đăng Dương dứt lời, câu đáp thì không hề thể hiện anh hiểu những gì Hoàng Hùng muốn truyền đạt. Hoàng Hùng cũng không còn muốn giải thích nữa.

Quang Anh, Quang Anh, suốt ngày chỉ biết có Quang Anh.

Có lần, vẫn như mọi ngày tới giờ đi gặp Đăng Dương, Quang Anh vào phòng để tìm Hoàng Hùng kéo ra biển. Vậy mà khác với vẻ hớn hở thường ngày, Hoàng Hùng ngồi trước laptop trông có vẻ chán nản khác lạ.

"Mày làm gì thế? Tới giờ ra biển rồi."

"Không đi đâu, tao đang bận lắm."

Quang Anh ngó trộm màn hình của Hoàng Hùng rồi bật cười. Tài khoản của Hoàng Hùng lại bị đánh gậy, lý do vì hay đi đấu lý trên mạng và đăng bài nhiều vô tội vạ.

"Tao mà im thì tụi nó sẽ mạt sát Hải Đăng chỉ vì một pha bóng lỗi năm mươi năm mươi, vậy mà đánh gậy mỗi mình tao."

Hoàng Hùng vừa gõ bàn phím vừa thuật lại toàn bộ bất bình bằng giọng điệu khó chịu. Quang Anh biết tình cảm của Hoàng Hùng với Đỗ Hải Đăng nói là không nghiêm túc thì cũng không hoàn toàn, tuy nhiên vấn đề bây giờ của cả hai là phải mang về cho Đức Phúc một cầu thủ giỏi.

"Nhưng, còn việc đi gặp Đăng Dương."

"Mày đi một mình đi, Dương nó không ăn thịt mày được đâu."

Ý của Hoàng Hùng rõ đang nhằm ám chỉ việc Quang Anh sợ phải gặp Đăng Dương. Không phải là Quang Anh sợ Đăng Dương, cậu thừa biết Đăng Dương hiền khô, bị phạm lỗi trên sân cũng chỉ nhe răng cười rồi lồm cồm bò dậy tiếp tục trận đấu, anh rất hiếm khi có các hành vi ăn vạ hay cố gắng cãi lại các quyết định của trọng tài.

Nhưng có điều mà Hoàng Hùng không biết, rằng từ khi đến nơi đây ngoại trừ cái lần tình cờ bị chỉnh đốn cách nói chuyện với tụi con nít, chưa bao giờ Quang Anh gặp riêng Đăng Dương, chứ nói gì đến gặp mặt và trò chuyện trực tiếp. Lý do thì không phải đến từ Đăng Dương, càng không phải đến từ Hoàng Hùng, mà Quang Anh cũng không cho rằng là do cậu. Chỉ là Quang Anh cảm thấy có điều gì đó xuất phát từ bên trong thâm tâm khó nói nên lời hay diễn đạt thành ý, lại vô tình khiến cậu ngại đến gần Đăng Dương.

Thói quen luôn khó bỏ, cái dễ bỏ hơn là nỗi lo lắng bất thành văn của bản thân, cuối cùng Quang Anh vẫn ra biển một mình. Trước khi đi cậu còn tự nhủ là do cậu muốn duy trì mọi thứ diễn ra một cách luân phiên đúng trình tự, không phải vì bản thân đủ lâu đã quen được nhìn thấy bóng lưng ai kia mỗi chiều.

Gõ gõ vào mặt đồng hồ đến lần thứ bao nhiêu không rõ, Quang Anh vừa nhận ra chuyện hôm nay tàu đánh cá về trễ hơn thường ngày rất nhiều.

"Mẹ ơi sao hôm nay bố về trễ vậy ạ? Có phải là bố và các cô chú gặp nàng tiên cá nên ở lại nói chuyện không ạ?"

"Chắc là vậy nhỉ? Khi bố về mẹ sẽ nhờ bố vẽ lại hình dáng nàng tiên cá cho con nhé."

Quang Anh thầm cười, đúng là trong câu chuyện của trẻ con mọi thứ mới có thể đơn thuần ngây thơ như vậy. Chắc chỉ có mỗi cậu từ năm lên tám sớm đã biết quà của ông già Noel thật ra là do mẹ cậu mua tặng nhỉ?

Và dù đã thuận theo câu chuyện của con để bình thường hoá nỗi lo, trong ánh mắt người mẹ lại ẩn hiện nét lo âu cùng tâm trạng rối bời khác. Tàu về trễ đa phần là do gặp biển động, hoặc trục trặc gì đó. Người ở bờ đợi người trên biển, ngoài đợi chờ và hy vọng ra thì không còn cách nào khác.

Quang Anh đưa tay chạm nhẹ vào mu bàn tay người phụ nữ có đường nét hiền hậu, cậu muốn trấn an rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, chị ấy cũng cười để đáp lại.

"Em đợi Đăng Dương hả?"

Quang Anh thoáng giật mình, chị ấy lại cười:

"Ngày nào em cũng cùng một cậu trai khác ra đây gặp Dương, những ngày đầu chị còn tưởng Đăng Dương nhà chúng ta có fan cuồng rồi cơ đấy. Đến một hôm thằng bé kể rằng hai đứa là phóng viên từ thành phố lặn lội xuống tận đây tác nghiệp chị mới biết."

"Em có phiền mọi người không ạ?"

"Không đâu, Dương luôn nói với bọn chị rằng nó quý và biết ơn em nhiều lắm. Những hôm hai đứa đến trễ, nó xua mọi người về nghỉ ngơi trước rồi một mình ngồi đợi em đó. Ai nấy đều trêu là thì ra Đăng Dương cuồng em chứ không phải em cuồng nó."

"Cuồng là thích nhau hả mẹ? Không lẽ anh Đăng Dương thích anh này ạ?"

Cô nhóc hỏi một câu, lại vô tình khiến Quang Anh chẳng biết phải phản ứng ra sao. May mà mẹ con bé kịp cười một trận rồi giải thích rằng cái này phải hỏi Đăng Dương mới đúng.

"Con thích anh Dương lắm, sau này lớn lên con sẽ cưới anh Đăng Dương."

Rồi cô nhóc kéo kéo góc áo Quang Anh để cậu quay sang nhìn em:

"Anh có thích anh Đăng Dương không? Nếu có thì bỏ đi nhé, anh Đăng Dương là của em."

Quang Anh không biết cậu của hiện tại có điểm nào là giống sẽ định giành giật Đăng Dương về tay mình không mà con bé lại dằn mặt cậu nữa. Thôi thì, em cứ lớn lên thật xinh đẹp và khoẻ mạnh đi, biết đâu sau này con bé lại là Antonela Roccuzzo làng chài của Messi làng chài không chừng, nhỉ?

Luyên thuyên về Đăng Dương một lúc đoàn tàu cũng rục rịch lướt sóng trở về bờ. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quang Anh lại cảm thấy lo lắng lạ thường. Đăng Dương vẫn như cũ nở một nụ cười rồi đưa tay vẫy, ánh mắt dịu dàng như mọi ngày. Thì ra cái vô hình khó gọi tên kia chính là ánh mắt này, ánh mắt chân thành mà Quang Anh lắm lúc có suy nghĩ như thể nó dành riêng cho cậu.

"Sao em không về khách sạn nghỉ ngơi đi, đợi anh lâu thế làm gì?"

Từ khi Đăng Dương biết Quang Anh nhỏ hơn mình một tuổi, anh cứ vậy tự nhiên thay đổi cách xưng hô, mặc cho Quang Anh không hề thích cách xưng hô thân thiết này chút nào.

"Tôi đâu có chờ anh, tôi ở lại để nói chuyện với bé con này."

Theo hướng chỉ của Quang Anh, Đăng Dương thấy cô bé đang tíu tít trong vòng tay bố đòi xem hình vẽ nàng tiên cá. Anh thắc mắc:

"Anh nhớ là em đâu có thích con nít đã đủ tuổi nói chuyện?"

"Sao anh biết?"

"Hùng kể."

Quang Anh thề, tối nay khi về tới khách sạn cậu sẽ báo cáo tài khoản của Hoàng Hùng, đổ dầu vô lửa để trả thù.

"Đừng có xưng anh với tôi."

Chẳng hiểu sao có mỗi Đăng Dương là Quang Anh luôn nói chuyện trống không nữa.

"Anh lớn hơn em một tuổi mà."

"Anh hơn tôi mười tuổi thì may ra. À, hơn tận mười tuổi thì gọi anh là chú luôn. Nói chung tôi không thích anh xưng hô như vậy, chúng ta không có thân đến thế. Và cũng đừng nghĩ là anh có thể thay đổi quan điểm của tôi, tôi muốn làm gì không ai ra lệnh được hết."

"Hai cậu trai trẻ ở kia, mau lại đỡ hộ ông già này cái thùng với."

Có tiếng bác ngư dân gọi, Quang Anh vội chạy lại đỡ giúp cho bác. Đăng Dương cười:

"Vừa nãy em bảo không ai ra lệnh được cho em mà, sao giờ ngoan thế?"

"Phân biệt được nhờ giúp và ra lệnh không?"

"Được rồi, là anh sai."

Hơn bảy giờ tối việc thu dọn mới hoàn thành. Quang Anh gần như hòa lẫn vào guồng quay bận rộn cùng mọi người quên cả thời gian, công việc tuy cực nhưng lại rất vui, ở đây còn có thể cảm nhận được sự trân quý của con người với những thứ thiên nhiên ban tặng, khác xa với những phố thị xa hoa chỉ biết ngày đêm nhả khói.

Đăng Dương đưa cho Quang Anh chiếc khăn mặt không biết đã lau qua chưa, chỉ thấy Quang Anh tự nhiên nhận lấy thấm bớt mồ hôi túa ra trên trán. Tâm trạng đang tốt, đột nhiên cậu có hứng hỏi Đăng Dương một câu:

"Nay có quà cho tôi như mọi hôm không?"

Quang Anh chỉ hỏi bâng quơ, qua tai Đăng Dương lại thành việc cực kỳ nghiêm trọng, anh quên chừa lại cái gì đó để làm quà cho cậu mất rồi. Đăng Dương lúng túng, Quang Anh thấy được vẻ hoang mang không cần thiết đó, cậu chữa cháy bằng cách xua tay:

"Thôi không sao, tôi nói đùa thôi, không cần nghiêm túc vậy đâu."

Nghĩ là Quang Anh thất vọng nên an ủi mình như vậy, Đăng Dương lại càng thấy có lỗi. Suy nghĩ một lúc, anh chợt lóe ra được một ý kiến vẹn cả đôi đường.

"Qua nhà anh đi, anh mời em một bữa, mẹ anh nấu ăn ngon lắm, đảm bảo em sẽ không hối hận đâu."

Quang Anh đã định từ chối, trước đây chưa từng có nơi nào mà cậu không dám tới, đột nhiên Đăng Dương mời sang nhà anh ăn cơm cậu lại không có chút tự tin nào. Nhưng lý trí mách bảo là một chuyện, đến khi nhìn vào ánh mắt mong đợi của Đăng Dương, tín hiệu từ não bộ truyền xuống như gặp trục trặc, Quang Anh gật đầu đồng ý.

***

"Mẹ ơi con về rồi."

Đón cả hai nơi cửa nhà là người phụ nữ trung niên trông vẫn xinh đẹp trẻ trung, dù đâu đó trên gương mặt bà cũng đã hằn lên vết thời gian của những ngày vất vả. Hình như ở cái đảo này bất kỳ người phụ nữ nào cũng mang nét đẹp này; hiền hậu, chất phác, đảm đang và giỏi giang chu toàn.

"Đây là?"

Cùng lúc khi Quang Anh cúi đầu chào, Đăng Dương hồ hởi giới thiệu cậu cho mẹ như đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi:

"Đây là Quang Anh ạ, cậu phóng viên con hay kể với mẹ đó."

"À, ra Quang Anh là người có thật sao. Thôi, mau vào nhà đi con, chắc mệt lắm rồi, Đăng Dương chỉ cho Quang Anh chỗ tắm rửa thay đồ rồi dắt em xuống ăn cơm nhé."

Nhận sự tiếp đón nồng nhiệt đặc biệt, Quang Anh nghĩ rằng Đăng Dương giống mẹ không chín chín thì chắc chắn phải là một trăm phần trăm ở cái điểm nhiệt tình hiếu khách. Mẹ Đăng Dương kéo tay Quang Anh còn ngơ ngác vào nhà, bà giới thiệu đến từng ngóc ngách của căn nhà tuy không lớn lắm nhưng đầy sự ấm cúng; sau đó thì đẩy cậu qua cho Đăng Dương, Quang Anh cứ để yên cho anh nắm tay mình kéo đi luôn.

Điểm kết thúc là nhà tắm. Đăng Dương nói vọng từ ngoài vào:

"Chai màu xanh là dầu gội, còn lại em tự mò đi vì anh cũng không nhớ nữa, chỉ có mẹ anh biết thôi."

Ở đâu đó trong bếp, mẹ Đăng Dương cũng nói vọng vào:

"Đúng rồi, việc gì trong cái nhà này cũng tới tay tôi hết, muốn tìm cái gì thì tìm trên lưng tôi này."

"Vậy mà con tìm đứa em trai chơi đá bóng chung thì mẹ bảo không tìm thấy."

"Một đứa như anh còn chưa đủ khổ sao hả anh Messi của tôi ơi?"

Mẹ con nhà nọ chí chóe qua lại, còn Quang Anh chỉ biết cười và vô vọng trong việc phân biệt mấy cái chai. Nhưng mà, có việc còn khó hơn gấp bội, bây giờ Quang Anh lấy quần áo ở đâu để thay đây?

Đắn đo không biết nên mặc lại đồ cũ đã tanh mùi cá, gọi Đăng Dương cứu, hay gọi mẹ Đăng Dương cứu, thậm chí là gọi Hoàng Hùng cứu. May mà giữa lúc Quang Anh tuyệt vọng nhất, có tiếng gõ cửa.

"Anh xin lỗi, sơ ý quá lại quên không đưa đồ thay ra cho em, anh không có đồ gì xịn hết, em mặc đỡ nha. Em mở cửa ra đi, anh không nhìn đâu."

Ừ, thử nhìn lén xem cậu có móc mắt anh ra không? Nhưng đó là Quang Anh nghĩ trong đầu thôi, Trần Đăng Dương vừa cứu cậu một bàn thua trông thấy, ai lại nỡ cay nghiệt với ân nhân của mình chứ.

Quần áo Đăng Dương đưa cho Quang Anh là đồng phục thi đấu của anh, Hoàng Hùng mà biết đây là hàng thật có mùi chính chủ chắc sẽ ra giá cao để mua lại cho mà xem. Lúc đó Quang Anh sẽ bán cái quần cho Hoàng Hùng, còn cậu thì giữ lại áo để mặc.

Mẹ Đăng Dương cười khúc khích khi trong nhà hiện tại có tới tận hai số 10 - Trần Đăng Dương đang đi đi lại lại, còn tấm tắc khen Quang Anh mặc đồ của Đăng Dương trông dễ thương. Bà khoái chí đề nghị:

"Hay là Quang Anh sang đây sống luôn đi, không tốn tiền khách sạn mà thằng Dương cũng không đòi em trai để chơi cùng nữa."

"Em muốn ai ở đây luôn cơ?" - Là tiếng bố Đăng Dương vừa đi làm về tới cửa thì nghe được vợ tuyên bố không cần sinh em trai cho con trai nữa.

Bố Đăng Dương là giáo viên, ngoài giờ lên lớp chính ông còn bỏ thêm thời gian để dạy miễn phí cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn không đủ điều kiện đến trường. Đăng Dương giống mẹ thì cũng giống bố, nhất là khoản được trẻ con yêu thích.

Quang Anh gặp bố của Đăng Dương còn lo lắng hơn gặp mẹ anh. Cậu chào như cái máy, may thay bố của Đăng Dương cũng thân thiện không kém.

"Con là phóng viên của DPFB nhỉ? Chú thích đọc bài viết của DPFB lắm, vì đó là tờ báo của những người giỏi giang, sau này nhờ con giúp đỡ con chú và đội của nó một chút nhé."

Trong vòng một ngày, Quang Anh nhận được số lời khen bằng với nhiều tháng cộng lại. Lạ thay, những lời này đều khiến cậu thấy rất vui, không hề hoa mĩ giống như khi được ai đó khen xã giao. Bữa ăn sau đó diễn ra đầy ấm cúng và rôm rả nói cười. Mẹ Đăng Dương rất giống mẹ Quang Anh, vào bữa ăn lại bắt đầu gắp món, thành thạo kỹ năng ép ăn của các bà mẹ, không có cách nào để từ chối cả. Nếu mẹ cậu quen biết mẹ Đăng Dương, chắc chắn bà sẽ gửi cậu qua đây sống luôn để không cần lo cậu lên đảo sẽ ráng nhịn ăn cho tụt cân nữa. Và Quang Anh cũng thật lòng công nhận, đúng như Đăng Dương nói thì mẹ anh thực sự nấu ăn rất ngon.

Ăn tối xong hai bố con nhà nọ rút quân nhanh chóng để đi xem đá bóng, cũng dễ hiểu khi trên tivi đang chiếu trận Chelsea gặp Manchester United. Quang Anh cũng muốn xem, nhưng cậu không thể để mẹ Đăng Dương dọn dẹp một mình được.

"Con đi xem đá bóng đi, cô làm một mình được mà."

"Dạ không sao, để con phụ cô ạ."

Mẹ Đăng Dương xoa đầu Quang Anh:

"Phải chi thằng Dương nhà cô cũng ngoan như con thì tốt biết mấy."

"Con thấy Đăng Dương rất tốt mà."

Quang Anh thành thật, dù trước đây cậu toàn tỏ ra không thích và xa lánh Đăng Dương.

"Nó tốt, nhưng bướng không nghe lời gì hết, lúc nào cũng gánh vác nhiều thứ và không để cô được lo cho nó."

Cùng lúc, phía trên truyền đến tiếng hét vì một pha bóng nào đó, mẹ Đăng Dương thì đã sớm quen với loại âm thanh này rồi.

"Hai cha con đều mê bóng đá thế đấy."

"Cô có ủng hộ Dương theo sự nghiệp cầu thủ không ạ?"

"Lúc đầu thì không đâu. Cái nghề quần đùi áo số, hai mươi hai con người tranh một trái bóng, thế sao không phát cho mỗi người một cái khỏi giành giật? Còn nào là chấn thương, thi đấu xa nhà, huấn luyện. Cô không muốn Dương gặp phải chuyện gì, vì nó là đứa con duy nhất, là tất cả của cô. Vậy mà..."

Mẹ Đăng Dương ngừng lại đôi chút, trước khi tự hào giới thiệu cho Quang Anh góc đặc biệt của ngôi nhà:

"Con thấy bức tường kia không? Toàn bộ đều là danh hiệu từ nhỏ đến lớn của Đăng Dương đó. Đối với chuyện nó đam mê, còn có khả năng làm tốt nữa thì cô không có lý do gì để ngăn cản nó cả. Cô chỉ sợ nó nén đau để thi đấu, chứ chưa bao giờ sợ nó sẽ bỏ cuộc."

Quang Anh nghe mẹ Đăng Dương nói, trong lòng thấy ấm áp lạ thường. Chính tình yêu to lớn của người mẹ đã góp phần tạo nên một Đăng Dương giỏi giang, tốt bụng của hiện tại. Rồi suy nghĩ một lúc lâu, Quang Anh quyết định hỏi một câu:

"Nếu Dương chuyển đến thành phố thi đấu cho câu lạc bộ lớn hơn, được nhiều người biết đến hơn, cô có mong điều đó không ạ?"

"Chỉ cần nó muốn cô sẽ ủng hộ hết mình, tự bản thân nó đã nổ lực đến tận bây giờ, cô cũng không thể giữ con trai mình ở bên cạnh cả đời được, cũng đến lúc cho phép nó được tự do vùng vẫy ở nơi bản thân thuộc về rồi."

Chợt Quang Anh thở dài:

"Nhưng anh ấy có vẻ không muốn đi."

"Nó muôn đấy, tuy nhiên nó sợ mọi người sẽ buồn. Đăng Dương chưa bao giờ làm điều gì khiến cô chú hay cổ động viên của đội bóng thất vọng. Dù tiền lương ít ỏi, nó vẫn mua vé cho bọn nhỏ đi xem các trận đấu, dù tập luyện nặng, nó vẫn đi đánh bắt xa bờ. Nó không nghĩ cho bản thân mình, người khác nghĩ nó không có chí tiến thủ, nhưng cô biết Dương nó chỉ là quá yêu nơi này thôi."

Nói đâu xa, chính Quang Anh cũng từng bất bình nghĩ rằng Đăng Dương chỉ dám loanh quanh ở cái đảo nhỏ xíu này, không dám bức phá ra ngoài vùng an toàn.

Rồi, mẹ Đăng Dương nắm lấy tay cậu:

"Nếu có người có thể thay đổi suy nghĩ của nó, cô tin người đó là con. Con có kiến thức, có kinh nghiệm, cả những lần Dương kể về con đều cười tít cả mắt. Cô nhờ Quang Anh, con khuyên nó đến nơi nó có thể vùng vẫy, nơi nó xứng đáng hơn, được không?"

Quang Anh gật đầu, và đêm đó có một lời hứa, có cả cơ hội cho cuộc sống của cả hai con người sắp tìm thấy nhau.

***

"Trời khuya lạnh lắm, em ở lại đi."

Nơi cửa nhà, Đăng Dương níu kéo Quang Anh ở lại, ngay khi trời đã quá giờ đêm mà cậu vẫn nhất quyết đòi về.

"Tôi phải về rồi, Hoàng Hùng không ngủ một mình được."

"Nhưng mà lạnh, trời còn tối om nữa."

"Con trai chịu lạnh chút thì có sao, tôi có học võ nữa, không ai làm gì được tôi đâu."

Một bên thì ra sức nài nỉ, bên còn lại nhất quyết đòi về. Mẹ Đăng Dương dù cũng muốn Quang Anh ở lại, nhưng ý cậu đã quyết bà không thể ngăn cản, đành kéo Đăng Dương lại không cho kì kèo nữa.

"Quang Anh về đi, đi đường cẩn thận. Dương đừng phá em nữa."

"Vậy con chào cả nhà con về ạ."

"Đợi chút." - Trùng hợp, đó là lời mà cả nhà ba người cùng đồng thanh.

Mẹ Đăng Dương cầm ra một túi đồ ăn lớn, dặn Quang Anh về khách sạn có đói thì đem ra hâm nóng lại để ăn. Bố Đăng Dương tặng cho cậu một cây bút, chúc Quang Anh luôn dồi dào sáng tạo trong nghiệp viết. Đến khi hai ông bà đã tặng cho cậu một cái ôm rồi trở vào nhà, vẫn chưa thấy Đăng Dương đâu.

Mất thêm năm phút, Đăng Dương xuất hiện cùng áo khoác và khăn choàng cổ trên tay. Đoán ra được ý định của anh, Quang Anh đã mượn anh một bộ đồ nên lập tức muốn từ chối mượn thêm, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Đăng Dương ngăn cản:

"Đứng im đó, cấm em từ chối."

Người khi chiều còn mạnh miệng rằng không phải ai muốn ra lệnh cho mình cũng được giờ lại ngoan ngoãn đứng im cho Đăng Dương hết khoác áo rồi đeo khăn choàng cổ. Anh tiếc nuối cố tình chỉnh đi chỉnh lại nhưng thứ đã yên vị và đúng chỗ, một lúc lâu, Quang Anh đành lên tiếng:

"Đủ rồi, chúng ta không thân tới mức đó đâu, cũng không phải là không có cơ hội gặp lại."

Đăng Dương lầm bầm trong miệng rằng nhưng mà hôm sau Quang Anh sẽ dẫn Hoàng Hùng theo. Trời khuya yên tĩnh, cậu đương nhiên nghe được, cứ vậy không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Em thấy anh trẻ con lắm hả?"

"Chelsea hay MU thắng?"

Quang Anh tự dưng lại đi hỏi chuyện chẳng liên quan, Đăng Dương vẫn trả lời cậu:

"Lại hòa rồi. Ơ, em không được lái sang chuyện khác, em trả lời anh đi."

"Anh không được để hòa như Chelsea với MU đâu nhé. Trận playoff tranh suất lên đá Giải hạng hai quốc gia anh giành chiến thắng đi, rồi em sẽ cho anh câu trả lời."

Khi Quang Anh đã đi xa được một đoạn, Đăng Dương mới giật mình thoát khỏi sung sướng sau chữ "em" của cậu, anh lấy hết sức bình sinh hét lên:

"Anh không những thắng mà còn ghi hattrick cho em luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duongrhy