Chương 3: Vào bếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày mới đi thăm mộ mẹ mày về đó hả." Một người đàn ông cỡ độ trung niên ngồi bên bộ salon đắc tiền, kế bên là mấy người hầu kẻ hạ, có người bưng trà, có người rửa chân.

Người con gái bước vào trong gian nhà chính, không chào hỏi gì mà trực tiếp ngồi xuống đối diện ông ta, đập mấy tờ giấy xuống bàn: "Đây, ông nhìn đi, toàn bộ số tiền tôi vay mượn ông đặng đi Tây học, tôi đều hoàn trả lại cho ông. Xin cảm ơn ông vì thời gian vừa qua đã chu cấp."

Ông ta chính là phú hộ họ Huỳnh, tên là Huỳnh Tuấn Kiệt. Vừa nghe thấy những lời này, ông liền hạ mắt nhìn đống tiền cùng giấy tờ trên bàn. Đôi mắt của ông lúc nào cũng âm trầm như vậy, lại thêm nhiều nếp nhăn xếp chồng lên nhau, chẳng ai có thể hiểu rõ tâm trạng của ông lúc này là như thế nào.

"Số tiền đó mày cứ cất vào đi. Ba mày là đại phú hộ của tỉnh này, chả nhẽ lại tính từng đồng từng cắc tiền ăn học của quý nữ nhà mình sao." Ông Kiệt buông chén trà xuống, hạ giọng: "Mày đã lớn rồi, ba tin mày không còn bồng bột như lúc nhỏ nữa, xưng hô với ba cho đàng hoàng."

"Ba? Nghe mắc cười."

Ông Kiệt nghe vậy, hơi nhướn mày. Người con gái ấy phủi tay bảo tất cả người hầu lui xuống nhà, chẳng cần qua sự đồng ý của ông, bọn họ đều tự giác mà lui xuống hết.

Vì vốn dĩ họ biết, ý của cô cũng là ý của ông chủ.

"Tiếng ba này quý giá lắm, tôi không dám nhận. Ông để giành đó cho mấy quý tử của ông đi." Gương mặt xinh đẹp của người con gái ấy trở nên lạnh lẽo: "Bốn năm trước tôi đã nói rõ, số tiền du học này là tôi mượn của ông. Giờ tôi đã có công ăn việc làm, năm đó ông đưa bao nhiêu tôi đều ghi lại rõ ràng, bây giờ tôi đem trả một lượt cho ông. Con người tôi có mượn là phải có trả."

Ông Kiệt nhìn xấp tiền vàng trên bàng, khẽ vuốt cái râu của mình, thở dài: "Châu à, con nhất định phải như vậy, phải cạn tàu ráo máng với ba mày như vậy hả?"

"Cạn tàu ráo máng?" Người con gái tên Châu, phải, cũng chính là cô hai của nhà họ Huỳnh này bắt đầu đứng dậy nói tiếp: "Ông làm như mình trọng tình trọng nghĩa lắm không bằng, nếu không phải vì ông, tôi nào phải một đứa mồ côi mẹ như bây giờ!"

"Mẹ mày chết vì bạo bệnh, liên quan gì tới thằng già này hả, ba phải nói bao nhiêu lần mày mới hiểu?" Ông Kiệt gõ gậy mạnh xuống sàn nhà, bực tức mà nói.

"Ông im ngay!" Dường như những nỗi uất ức năm xưa đang hiện về, khiến cho Châu khó lòng nào mà trấn định được tâm tình mình nữa: "Cái lúc mà mẹ tôi đang bụng mang dạ chửa, đang ốm yếu vì bệnh tật thì ông đã làm gì? Nếu không phải vì sự thờ ơ của ông, mẹ tôi có bị cái tâm bệnh khốn nạn đó dày vò tới chết hay không! Chính ông đã làm cho tôi mất đi cả mẹ lẫn đứa em còn chưa kịp mở mắt chào đời!"

"Mày!" Ông Kiệt tức giận, không kìm chế được mà tát thẳng vào mặt của Châu, khiến cho gương mặt kia dần dần đỏ ửng, cô cũng ngã nhoài xuống đất: "Mày ăn bậy chứ không được nói bậy, có phải mày đi lâu quá nên hồ đồ rồi đúng không..."

"Tôi? Hồ đồ?" Châu nghe vậy, bỗng dưng bật cười. Nàng che lấy một bên mặt đau rát của mình, không sợ hãi mà nói tiếp: "Ông Kiệt, lời tôi nói là đúng hay xằng bậy ông đều có thể tự mình phân biệt được. Tôi về đây không phải để nhận ba, mà tôi về để lấy lại những thứ của mình. Vì để giữ lại một chút sỉ diện cuối cùng cho ông, cũng như cho cái dòng họ này, tôi sẽ không làm lớn chuyện năm xưa. Tôi vẫn sẽ cố giữ hình tượng một đứa con gái ngoan ngoãn hiếu thuận của ông, và mong ông hãy hành xử cho đúng mực. Vậy nhé, tôi đi về."

Nói rồi, Châu lấy cái đèn măng sông trên bàn rồi lạnh lùng đi về nơi ở của mình.

"Châu, con... cốt nhục của ba và mẹ chỉ có một mình con mà thôi, mẹ con đã bỏ ba lại rồi, bây giờ tới cả con cũng..." Ông Kiệt có hơi nghẹn ngào, đã bốn năm rồi, bốn năm rõng rã đợi đứa con gái ông trở về, nhưng đối diện với ông chỉ là sự vô tình từ đứa con ông thương.

"Tôi đã không còn xem ông là ba kể từ cái ngày mưa của mười năm về trước rồi, ông Kiệt à." Chiếc đèn măng sông hơi lắc lư, người con gái ấy quay đầu lại: "Tình cha con của tôi với ông đã nguội lạnh rồi, lạnh như cái thi thể của mẹ tôi năm đó, như cái lòng đê hèn của ông đối với người vợ quá cố của mình."

Rồi, nàng không còn để ý gì đến người nọ nữa mà bước đi. Từng tiếng đập phá truyền từ gian nhà chính dường như đã không còn liên quan gì đến nàng nữa rồi.

...

"Trời đất ơi, cái mùa gì mà nắng thấy mẹ vậy nè." Linh lúc này đang cởi trần, ở sau lưng vác theo cái cuốc, dù vậy mà mồ hôi trên người vẫn nhễ nhại: "Hằng à, anh ra đồng làm việc, mày cầm tiền này mua cho dì Liên mấy nguyên liệu đặng dì nấu cà ri. Ủa mà sáng giờ ăn gì chưa đó?" 

"Cà ri gà hả anh?" Hằng hỏi ngược lại, lúc này cô đang trùm cái khăn rằn trên đầu, trời quả thật là nóng muốn cháy lửa: "Sáng em được ăn gói xôi của cô hai, xuống quét tước nhà cho cô mà cô lại không có nhà. mấy nhỏ hầu kêu em ăn gói xôi đó đi, coi như là cô hai thưởng cho, chứ cô đi sớm quá cũng chả ăn được." 

"Trời đã hen, cô thấy vậy mà rộng rãi ghê. À mà mày nấu gà đi, với mày mua bò đi đặng cô hai ăn, dì Liên nói cô thích ăn thịt bò lắm. Xíu nữa anh quên." Linh vừa nói xong thì vác cuốc ra đồng làm việc ngay. Bình thường giấc sáng anh làm đồng, chiều về thì dọn dẹp ở gian nhà chính, khó có lúc nào được ngơi tay. Vừa thấy anh nói chuyện mấy câu là anh đã biến mất tiêu ngay.

Hằng ở lại ngoài chợ mua đồ. Cô nhìn cái đống gà kêu cục ta cục tác ở chỗ bán, thở dài thườn thượt trong lòng. Bình thường cô ít khi đi chợ, nhớ lại kiếp trước toàn là mẹ dẫn đi, cũng là mẹ trả giá. Chỗ bán gà vốn quen rồi, nhưng nơi đâu bán bò ngon thì làm sao Hằng biết được. Cô hai đi Tây học bởi vậy ăn cũng ăn sang hơn người ta nữa, Hằng nhớ nhà này chẳng ai thích ăn bò, vậy nên bình thường cũng ít khi nào mua lắm.

"Bò mới giết thịt còn tươi đây, còn đúng nửa kí thăn bò đây!"

Nghe tiếng rao ngoài kia, Hằng lập tức chạy tới rút tiền ra mua: "Anh ơi, lấy hết cho em nha!"

Nhưng cô còn chưa kịp rút tiền ra thì đã thấy một người con gái tới trước rồi, nàng ta đã vừa kịp đưa tiền cho chủ quán. Người bán nhìn Hằng, cảm thấy có hơi khó xử: "Thôi đợt sau em tới mua, cái này có người hốt trước rồi nha."

"Khoan đã." Hằng cắn răng, chỉ đành thương lượng với người kia: "Thưa bà, nhà con có người mới đi xa về nên đãi thịt bò, hay là bà nhường cho con miếng thịt này nha?"

Người nọ nghe vậy, hơi nhíu mày, nàng ta gỡ kính râm xuống, để lộ một gương mặt xinh đẹp. Hằng hơi đứng hình, lại quan sát kĩ trang phục người nọ. Một cái áo blazer ngắn tay cùng chiếc váy đen dài, quả thật rất khác xa so với cái áo vải quê mùa Hằng đang mặc trên người. Nàng ta để tóc ngắn, lại uốn xoăn trông rất tân thời.

Chẳng biết những người ở đây cảm thấy ra sao, nhưng đối với con mắt hiện đại của Hằng, cô gái trước mặt thật sự rất đẹp.

"Bộ tôi già lắm hả?" Người con gái nọ hỏi Hằng, dường như không bận tâm miếng thăn bò kia.

"Dạ... không, em xin lỗi chị, em sơ ý quá." Hằng thở dài trong lòng, người ta xưng cho lịch sự vậy cũng không được, quả thật là khó chiều quá.

"Bộ tôi lớn hơn cô hay sao mà gọi chị?" Trái lại, người nọ còn bắt bẻ thêm.

"..." Hằng thật sự muốn chửi thề tại đây: "Bạn thông cảm, bạn cho tôi miếng thịt bò nha."

Nàng ta mà dám thốt lên một câu "Ai bạn bè với mày" thì Hằng sẽ ụp cái miếng bò lên đầu nàng ấy ngay, giữa trưa nóng mà còn cà chớn hả, tao chỉ hầu người dòng họ Huỳnh thôi á nha!

Trái lại, người nọ bắt đầu bật cười thành tiếng, giọng cười trong tựa tiếng chuông bạc. Lúc này, Hằng mới biết mình đang bị người kia chọc ghẹo chứ chẳng phải là họ khó khăn gì cả. Nghĩ vậy, cô lại càng thêm bực mình.

"Cô chủ, hơi trễ rồi." Lúc này, Hằng để ý người nọ còn có dẫn theo một vài hầu nam. Hằng cố gắng nhìn mặt bọn họ, nhưng trông đám hầu ấy lạ quá, cũng chẳng biết là của nhà ai, đến cả cô gái này cũng là lần đầu tiên Hằng gặp ở huyện.

"Thôi, chồng người ta đi xa về, để cho người ta nấu cho chồng ăn." Không quá khó thương lượng như tưởng tượng, người nọ xua tay ý bảo Hằng mau mua miếng thịt ấy đi. Sau đó hình như họ có việc thật, thoắt chốc là đã rời khỏi chợ rồi.

Trời mẹ, nhìn mặt tôi giống đàn bà có chồng lắm hả! Hằng thầm nghĩ, lại không khỏi bực tức, chả biết là tiểu thơ nhà nào thả ra ngoài nữa. Cầm bọc thịt trong tay mà cảm giác như miếng thịt sắp chín đến nơi.

Lúc Hằng về đến nhà, không ngoài dự đoán đã bị dì Liên chửi xối xả. Bình thường người ta ra chợ nửa tiếng là về tới, chợ gần chứ có phải xa tít đâu, vậy mà Hằng lại đi tới cả tiếng đồng hồ, chả biết là mò mẫm gì trong đó.

"Nhưng mà người ta lấy giá cao quá dì Liên ơi..." Hằng không ngừng biện hộ.

"Thôi đi, tiền của chủ chớ phải tiền mày đâu mà lo trả giá, sau này có chợ búa gì thì mua lẹ giùm tao một cái. Nồi nước nấu sắp cạn rồi đây nè!" Dì bực tức mà chửi, lại nói tiếp: "Thiệt tình, sao mà lo cho mày quá, cái thân vụng về lâu lắc như vậy sao mà đi lên nhà trên hầu chủ được, huống gì là hầu cho cô hai."

"Con biết rồi mà." Hằng nhắm mắt nghe chửi. Dù rằng nguyên chủ vốn không có mẹ, nhưng dì Liên cứ như mẹ ruột của cô vậy, ngày nào dì cũng chửi, nhưng dì chửi thương chứ không phải ghét bỏ gì. Vậy nên dì có nói khó nghe thế nào cũng phải ráng mà nghe.

"Chà, khó đây, thịt bò này không biết làm cái gì nữa. Hay là lên hỏi cô hai?" Dì Liên nhìn miếng bò ngon dưới tấm thớt, không biết nên làm sao cho phải.

"Cô hai có việc ra ngoài rồi, đúng giờ ăn trưa cô mới về tới, không có hỏi được đâu." Một hầu nữ khác xen vào.

Hằng nhìn miếng thịt, bỗng dưng trong đầu nảy lên suy nghĩ gì đó. Cô nhanh chóng đứng phắt dậy: "Dì, để con làm!"

"Làm cái gì? Mày mà làm hư là không có kịp làm món mới đâu nghe con." Dì Liên nhìn Hằng, đôi mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ. Bình thường con nhỏ này toàn làm việt vặt, có nấu nướng gì đâu, tự nhiên hôm nay lại đòi vào bếp.

"Trời, sở trường của con là món này, dì cứ để con làm. Hồi đó con làm ai cũng khen ngon đó." Hằng nhớ lại kiếp trước, khi lần đầu tiên làm món này cho mẹ ăn, mẹ cô cũng bắt đầu thích thịt bò kể từ đó.

"Dì làm đồ ăn xong hết chưa?" Hằng hỏi dì Liên.

"Thì xong hết rồi, còn làm bò nữa thôi đó." Dì Liên nói.

Nghe vậy, Hằng lập tức đẩy dì Liên ra bên ngoài, đóng cửa gian bếp lại, một mình một thớt xử lí miếng thịt bò tươi rói kia. Dì Liên bị đẩy ra, bất ngờ nên lại chửi Hằng nữa, dì cứ nhón lên nhìn nhìn vào cái bếp, chỉ thấy cái dáng của Hằng lụi cụi xắt thịt, lòng dì cứ cuống cuồng chẳng yên.

"Nè Hằng, tao nghe nói cô hai hung dữ, mày mà làm cô phật lòng thì dì sợ..." Dì Liên vẫn cứ ở bên ngoài lải nhải. May mà lúc này người hầu kẻ hạ đã xuống bờ ao hái sen cả rồi.

Hằng không trả lời, chỉ chăm chú làm cho nhanh việc, vì giờ ăn trưa của cà nhà cũng đã sắp tới rồi. Đây là bữa trưa đầu tiên sau khi cô hai từ Tây trở về, chắc là mâm trưa sẽ có đông đủ thành viên của nhà họ Huỳnh. Hằng không cho phép mình mắc sai phạm với món ăn này, nếu như cô hai hoặc ông chủ phật ý thì Hằng chỉ có thể làm việc dưới gian nhà này tới cuối đời mà thôi.

Dì Liên thấy đám hầu đã từ ao sen đi lên, chuẩn bị chén đũa dọn mâm cơm lên nhà trên rồi, vậy mà Hằng ở trong bếp vẫn chưa đi ra. Dì lo lắng hỏi: "Nè Hằng, mày lâu..."

Nhưng lúc dì chưa kịp nói hết thì đã nghe một mùi thơm nức mũi từ bên trong truyền đến, cũng là lúc mà Hằng bưng chảo thức ăn ra bên ngoài. Dì Liên nhìn miếng thịt bò được xếp đẹp mắt trên chảo, trợn mắt.

"Ê, sao không để ra dĩa mà để thẳng trong chảo vậy con?" Dì Liên hoảng hốt mà nói.

"Dì cứ để trong chảo, món này là phải như vậy. Với dì lấy ổ bánh mì treo gần góc dừa lên nướng giùm con với!" Hằng đưa dĩa thức ăn lên cho một người hầu, để người ấy đem lên phòng ăn, còn dặn dò kĩ lưỡng rằng món này dành riêng cho cô hai.

Vốn dĩ cái bánh mì không đó là đồ ăn trưa của Hằng, nhưng vì lúc này chạy ra chợ mua không kịp nữa nên cô đành phải hi sinh mà thôi. Ngẫm lại, cái gói xôi to đùng mà cô hai cho hồi sáng vẫn còn khiến Hằng no căng đến tận bây giờ. 

"Có được không? Một lát tao phải lên nhà chánh đặng hầu chủ ăn, nhỡ như cô thấy không hài lòng thì cô la, cái thân già phải chịu thay mày đó con ơi!" Dì Liên lo lắng, nhưng vẫn nhanh tay nướng ổ bánh mì, bởi vì lúc này chủ đã vào bàn ăn cả rồi.

"Có gì dì cứ gọi con, con chịu trách nhiệm hết!" Hằng vỗ ngực tự tin.

Dì Liên nhìn Hằng, trong bụng không sao mà yên tâm được, sao tự nhiên già đầu rồi mà đi tin con khùng này vậy nè? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro