chapter 35: đứa con của lòng thù hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì năm để thao nước ấm lên bàn ,

« bà ba có sao không?»

Doctor: cũng mai là đứa bé không sao, xém tí nữa là một xác hai mạng rồi đó đa

Dì năm: công đức của ông thật là vô lượng mà

Doctor: cố gắng chăm sóc cho bà ấy đừng để tình trạng như vậy xảy ra nữa....

Dì năm: dạ tôi biết rồi...

Doctor đi ra ngoài nói chuyện với ông Kinh. Bà ba sau khi tỉnh lại thất thần

Dì năm: bà có bớt đau chưa...ngồi dậy ăn một ít cháo đi...lấy lại sức

Bà ba : tôi không muốn sống nữa...Dì ra ngoài đi...

Dì năm: bà đừng như vậy , chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết ...Bà hãy nghĩ đến đứa con trong bụng mà cố gắng ăn một ít đi

Bà ba: tôi ghét nó

Dì năm: xin bà đừng nói vậy nó nghe được đó

Bà ba: tôi không muốn có đứa con này là ông ta đã cưỡng bức tôi ....đã phá hoại chà đạp cuộc đời tôi

Bà đánh mạnh vào bụng dì năm nhanh tay giữ chặt lấy tay

« bà làm gì vậy? Dừng lại đi »

Ông Kinh đi vào : nếu con tôi mà chết thì tôi giết cả nhà cô có nghe rõ chưa,

Bà ba: ông là cằm thú cũng không bằng nữa ....tôi không nghe ...tôi phải giết nó...

Dì năm: bà bĩnh tỉnh lại đi...

Ông Kinh: cô (dì năm) cứ để cô ta đánh đi

Dì năm: ông ơi, bà đang xúc động có gì thì nói sao có được không?

Ông lôi dì năm ra rồi giữ chặt lấy tay bà ba : nếu con tôi mà chết thì tôi sẽ bắt cả nhà bà làm vật tế cho nó (Cười)

Bà ba : ông dám

Ông Kinh buông bà ra rồi cười lớn: thằng Hải (hôn phu của bà ba, bị ông hại ở tù, anh ta vì biết Bà đã lấy ông Kinh nên tự tử ) chính là một minh chứng sống

Bà ba đánh vào người ông : đồ cằm thú ....đồ xấu xa...tôi giết chết ông

Ông Kinh ôm chặt lấy người bà: em phải nghe lời tôi, đừng làm con trai đau có biết không? ( Cười)

Nói xong ông bỏ bà ra đi về phòng của mình. Bà ba chỉ biết ngồi khóc

Dì năm vừa kể vừa khóc: chuyện là vậy đó

Chi: thì ra Cha đã cưỡng bức bà và Trúc chính là đứa bé được tạo ra từ lòng thù hận sao, thật khủng khiếp mà

Dì năm: bà ba sau đó không làm gì hết ,tôi nghĩ chắc bà đã nghĩ thông rồi nên không có gì bất thường hết

Chi: tôi nghe Trúc nói là có thầy gì đó bảo là...

Dì năm: đúng là vậy , sau khi chuyện đó xảy ra không lâu, trong nhà và cả ông liên tục gặp xui xẻo nên ông mời thầy về xem phong thủy...chính ông ta nói cậu sẽ khắc chết cha mình nên ông cho người đưa bà về sài gòn sinh

Chi: thì ra là vậy, nhưng theo như tôi biết má rất thương Trúc nên tôi nghĩ bà sẽ không làm hại trúc đâu

Dì năm: sau khi cậu ba được 3 tuổi thì bà trở về nhà ,mọi sinh hoạt và cả thái độ với ông cũng thay đổi ...tôi nghĩ chắc bà đã không còn ghét ông nữa mà bà đối với cậu ba cũng rất ân cần nuông chiều...mỗi lần cậu được về nhà thăm bà vui lắm...

Chi: tình mẫu tử thiêng liêng lắm

Dì năm: thôi mợ mau ngủ một chút đi, trời gần sáng rồi

Sáng ra, lam đi nhanh ra xe đánh vào đầu mực

« dậy đi...giờ nào rồi mà còn ngủ...»

Mực ôm cái đầu nhăng nho: muốn giết người hả ...đau gần chết

Lam: mau đi mua xăng đi...

Mực : biết ở đâu mà mua ....

Lam: tôi hỏi rồi chủ nhà bảo đi thẳng đường này là tới chợ

Mực: xa không?

Lam: đi bộ thì tối cũng tới

Mực: hả? Sao xa dữ vậy đa

Lam đánh vào người anh: tất cả là tại anh hết biết đi xa mà đem theo có ba giọt xăng à...giờ hay rồi ....

Mực: tôi làm sao biết cô muốn đi tùm lum hết...

Lam: cần nói , ai bảo cô đi hả...

Chi: hai đứa đừng cải nữa mau đón xe ngựa đi đi nhanh lên

Lam: đi đi

Mực: đi mình buồn lắm đường khá xa chắc lạc đường

Chi: lam em mau đi với mực đi, nhanh lên

Mực và lam vừa đi khỏi thì cô nghe thấy tiếng của dì năm ở quán ăn bên đường nên liền đi lại

Một người ăn mày đội nón lá ăn bận rách nát vô cùng bẩn thỉu đang giằn co với dì năm

Chi: chuyện gì vậy dì năm?

Người ăn mày vừa nhìn thấy cô liền lấy cái túi xách cũ kỹ che lên mặt, dì năm vẫn chưa chịu buông tay

«bà tư...đừng vậy mà ...tôi là dì năm nè...Bà tư...»

Người ăn mày: bà nhìn lầm rồi tôi chỉ là người ăn xin thôi...làm ơn buôn tôi ra đi

Chi nghe tiếng quen quen nên giật cái nón lá ra xem

« là má tư thật sao?...sao lại ra nông nỗi này....»

Dì năm: bà đừng sợ...chúng tôi không có ý gì đâu

Chi kéo bà tư lại bàn gọi rất nhiều đồ ăn ra, bà ăn rất nhanh một hơi đã hết 3 -4 tô

Dì năm: bà ăn chậm thôi...

Chi lấy nước đưa cho bà uống, sau khi bà tư ăn uống no say xong

Chi: sao má lại ra nông nỗi này

Bà Tư nhìn cô với vẻ bực tức : tất cả đều là do người má chồng độc ác của cô ban cho tôi

Dì năm: bà ba sao? Ôi trời ơi sao lại có thể ...

Chi: má nói , do má ba làm ...

Bà Tư: phải, chính là bà ta, sau khi rời khỏi nhà tôi đi ra bến đò định sẽ đi về quê sống , nào ngờ trên con đò đó tôi lại gặp bà ta

Bà ta kêu hai thằng cướp đánh tôi còn rạch nát mặt ra như vậy ...tôi cố xô bọn họ ra nhảy xuống xong mới giữ được cái mạng này

Chi và dì năm nghe nói mà rợn cả người

Dì năm: sao bà ba lại trở nên đáng sợ như vậy...

Bà Tư cười lớn: tất cả mọi người đều bị bà ta qua mặt , ở ngôi nhà đó bà ta là một con rắn độc...được bao bọc bởi vẻ hiền lành từ bi

Bà Tư : bà (dì năm) có nhớ cái ngày cậu ba đào hôn không?

Chi: má nói rõ đi

Bà Tư: chính bà ta đã cố tình nói cho tôi nghe để tôi bẩm lại với ông mà bắt cả ba người họ lại ....chỉ tội cho con Lành và thằng Trúc không biết tại sao mình chết ...

Dì năm: tại sao bà ba lại làm vậy?

Bà Tư: chính miệng bà ta nói với tôi

Chi: sao má không về nhà bẩm lại với cha

Bà Tư: tôi còn sống được là nhờ một người chày lưới tốt bụng, đã cưu mang tôi suốt mấy tháng...sau đó tin về ông tự thiêu được phát tán rộng rãi...tôi biết là hết hy vọng rồi nên đi lang thang khắp nơi nhưng với gương mặt này ai nhận vào làm ...đành phải đi xin ăn ...

Chi nhìn bà mà khóc: con xin lỗi, con thay mặt má xin lỗi

Dì năm: tôi thật không ngờ được bà ba lại làm ra biết bao nhiêu là tội lỗi như vậy (Khóc)

Bà Tư: bây giờ tôi chỉ mong sống lay lắt qua ngày thôi

Dì năm: bà cằm lấy (tiền) tuy không nhiều nhưng đây là tấm lòng của tôi

Chi cũng lấy hết tiền đứa cho bà tư vô cùng cảm động khóc như mưa

«lúc trước tôi đối xử không tốt với hai người...»

Chi: má đừng khóc...

Bà Tư lau nước mắt : mà sao hai người lại ở đây

Chi: con muốn tìm Trúc

Bà Tư: chẳng phải người ta nói là nó đã chết cháy luôn rồi sao

Dì năm: người chết cháy đó là Cậu hai

Bà Tư: thật không đa?

Chi: Trúc đang ở cùng má ,con sợ má sẽ làm hại anh ấy

Bà Tư: tốt nhất hai người nhanh chóng đưa Trúc đi đi, nếu không nó sẽ thê thảm lắm đa

Chi: sao má nói vậy?

Bà Tư: bà ta chuyện xấu xa gì mà không dám làm....thôi tôi đi đây...hai người hãy bảo trọng

Chi đang lo lắng đứng ngồi không yên, thì sĩ không biết từ đâu xuất hiện

« cô đi đâu mấy ngày nay, bà và ông đang lo lắng cho cô lắm đa ,mau theo tôi về đi »

Chi thấy anh đi xe hơi : anh biết nhà má chồng tôi ở sài gòn phải không?

Sĩ: ờ, có gì không?

Chi: dì ở đây đợi mực và lam ,tôi sẽ đi trước

Dì năm: mợ đi đâu? Hay hãy đợi thêm một chút đi

Chi: tôi không thể đợi được nữa ....anh (sĩ ) mau đưa tôi đi sài gòn nhanh lên

Sĩ: được, cô lên đi

Sĩ lái xe , chở cô đi rất chậm được khoảng 3-4 giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy sài gòn đâu

Chi: anh chạy nhanh lên có được không...

Sĩ: cô đừng gấp ,chậm mới an toàn

Chi: tôi đang gấp lắm làm ơn chạy nhanh lên

Sĩ đưa cho cô chai nước : cô uống miếng đi...đỡ khát...

Chi cằm lấy uống một ngụm ,thì nhìn ra phía ngoài thì thấy đường về nhà cô

« dừng xe...dừng xe ...tôi bảo anh có nghe không?»

Sĩ: cô ngồi yên đi tôi sẽ đưa cô về nhà

Chi cố đẩy cửa xe ra: tôi không muốn về anh mau đưa tôi lên sài gòn nhanh lên có nghe không?

Sĩ nhìn Chi qua kính chiếu hậu mà cười gian : bà và ông biểu tôi đưa cô về

Chi tông cửa nhưng vô dụng đột nhiên thấy say sẫm vô cùng buồn ngủ tứ chi không chút sức lực nào hết

« sao tôi....lại....( vỗ vào mặt )...buồn ngủ thế này....»

Dĩ nhanh chóng cho xe chạy vào đường vắng , hắn bước xuống xe cởi bỏ cái áo lính ra

Chi mơ hồ nhìn thấy nên : anh định làm gì vậy hả?

Sĩ mở cửa xe sau ra chòm người vào : làm gì? Cô nghĩ nới này vắng vẻ mà chỉ có hai con người đang rạo rực yêu thương thì làm gì? (Cười nham nhở)

Chi cố đẩy mạnh hắn ra: tránh xa tôi ra...tôi ....la lên đó...cứu ...( choáng )

Sĩ giữ chặt lấy hai tay cô : đừng lo tôi sẽ nhẹ nhàng để cô thật dễ chịu thật vui vẻ

Chi cố chấn tỉnh nhưng tay chân hoàn toàn mất sức : anh không sợ tôi sẽ nói với anh tôi sao?...anh ấy sẽ giết chết anh...

Sĩ chòm tới cưỡng hôn môi và hõm cổ làm cô vô cùng sợ hãi « làm ơn buông tôi ra đi...tôi xin anh...dừng lại đi...(khóc) »

Sĩ ngước mặt lên nhìn cô

« tôi không tin là anh cô lại giết đứa em rể tương lai này...vì vậy cô hãy chấp nhận tôi đi tôi xin thề sẽ yêu thương ,bảo vệ cho cô suốt đời »

Chi: tôi xin anh, đừng làm vậy, anh muốn gì tôi cũng sẽ cho anh hết ...

Sĩ biết chi đã ngắm thuốc rồi nên không thể nào chống trả được nữa

Hắn nhanh chóng thoát y cho cô mà không mất một chút sức lực nào , trong khi Chi rất sợ nằm chịu trận chỉ biết khóc và lắc đầu lia lịa

Sĩ: cậu ba chết rồi, cô còn trẻ như vậy nên biết tận hưởng chứ...

Hắn cuối xuống hôn trãi khắp thể chi và tiếp sau là những hành động tồi bại

Và khi hắn đuối sức không thể kéo dài được nữa mới ngã ngục xuống cơ thể đau buốt rã rời của Chi

Trong đầu của cô giờ là một khoảng không trống rỗng nước mắt cứ nhỏ từng giọt chạy dài khóe mi

Sĩ hôn nhẹ lên trán dài xuống môi

« tôi biết em đang rất giận tôi, nhưng ngoài cách này ra tôi không còn biết làm gì hơn để em có thể chấp nhận tôi, xin em tha thứ cho tôi...vì tôi thật sự rất yêu em...tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì vừa làm...»

Hắn bỏ cô ra mặc lại quần áo cho mình rồi cho Chi

« em hãy nghỉ chút đi giờ tôi sẽ đưa em về...»

Chi vẫn nằm đó bất động nước mắt cũng đã ngừng rơi...

Mực và lành đi lại tất cả những nơi có bán xăng để mua nhưng tất cả đều bảo là hết nên đành trở lại gặp dì năm

Mực: ngày gì vậy? Sao mà xui dữ không biết

Lam: cái xứ gì mà xăng còn hiếm hơn kim cương nữa

Dì năm: hai người không mua được tí xăng nào sao?

Mực: tất cả đều bảo là hết rồi thì làm gì có mà mua

Dì năm: vậy tính sao?

Lam: còn tính gì nữa, phải ở lại đây thêm một ngày nữa chứ sao...mà cô đâu rồi?

Dì năm: được cậu sĩ gì đó đưa đi trước rồi

Lam: cái gì? Trời ơi cô đang làm cái gì vậy? Ông mà biết chắc giết tôi mất

Mực: ông mà giết cô thì tha cho tôi sao? Đi chung đi

Lam: anh là đồ khốn mà, giờ còn tâm trạng để nói đùa nữa...điên mất thôi

Dì năm: tôi có kêu mợ đợi hai người như mợ không nghe rồi lên xe đi luôn

Mực:dì chắc là người đó là sĩ không

Lam : cô không bao giờ đi với người lạ đâu...

Dì năm: anh ta mặc đồ lính vả lại hôm ở nhà ông kinh tôi có thấy anh ta đi chung với ngài tổng đốc

Mực: vậy thì an tâm được rồi

Lam đánh vào đầu mực: ngày mai mày không có xăng thì tôi sẽ về nhà trước cho anh ở lại với con trâu sắt (xe) kia đi...hớ

Mực: dì xem bộ dạng khó ưa của cô ta kìa...hớ

Dì năm nhìn hai người họ mà cười, dở dĩ sĩ tìm được chi là do hắn mượn danh nghĩa là việc cho phi nên rất dễ dàng liên lạc với tất cả quan chức địa phương . Họ đã báo cho anh ta biết

Cũng chính y là người đi đến chỗ bán xăng mà mực và lam đi mua để bắt họ không được bán xăng cho mực và lam cho tới ngày mai...để thực hiện kế hoạch xấu xa kia với Chi...

Chi sau khi giã thuốc tứ chi bắt đầu có sức lực trở lại . Sĩ đang đứng phía ngoài xe hút thuốc lúc này trời đã chập tối rồi

Chi thấy vậy liền mở cửa xe đi nhanh lại đánh vào người hắn : tôi giết chết anh...đồ xấu xa bẩn thỉu

Sĩ : em bình tĩnh lại đi...có nghe không

Hắn giữ tay cô lại: em thôi ngay đi...đừng chọc giận tôi có nghe không?

Chi phun nước bọt vào mặt hắn: tôi hận vì không thể giết chết anh ngay bây giờ...nhưng tôi sẽ kêu anh tôi bẩm anh ra ngàn mảnh cho chó ăn

Sĩ : em thật muốn vậy sao? ( cưỡng hôn cô)...em mới đây đã quên cảm giác ân ân ái ái ngọt ngào khi nảy sao?

Chi cố tránh né đôi môi đáng kinh tởm của hắn : buông tôi ra...

Chi cắn mạnh vào tai làm hắn đau đớn tát mạnh vào mặt cô ngã xuống đất

Sĩ : em dám cắn tôi

Chi vội lấy cục đá gần nhất đứng nhanh dậy chạy lại đánh vào đầu nhưng hắn né kịp chỉ trúng mạnh lên vai

Sĩ liền xông tới khống chế cô : em tưởng giết tôi dễ dàng vậy sao? ( Cười đắc ý)

Chi: tôi không thể giết chết loài súc sanh như anh nhưng anh tôi thì có thể

Sĩ vỗ vào mặt cô: em nghĩ ngài tổng đốc và mọi người sẽ tin em, một góa phụ nói năng lung tung đầu óc có vấn đề vì không thể chấp nhận được cái chết thảm của chồng mình hay là tin tôi một người luôn luôn quan tâm chăm sóc cho em ( Cười )

Chi : anh đúng là tiểu nhân mà, buông tôi ra...

Sĩ vội trối cô lại đẩy cô vào ghế sau

Chi: anh nghĩ anh tôi sẽ tin anh sao, đừng có mơ

Sĩ nhìn cô mà cười lớn: vậy tôi sẽ làm cho ngài ấy và tất mọi người tin tôi

Hắn liền cằm cục đá đập mạnh tay vào đầu đỗ máu

Chi nhìn thấy mà kinh ngạc: anh đang giở trò vì vậy hả?

Sĩ ném cục đá xuống đất rồi lấy súng ra bắn vào cánh tay mình một phát

Làm Chi phải nhắm hai mắt lại , kết thúc tiếng súng cô mở mắt ra thì thấy tay hắn đang chảy rất nhiều máu nhưng không hề kêu la

Sĩ: em nghĩ như vậy có đủ để mọi người tin tôi hơn tim em chưa

Chi: anh đúng là thứ tiểu nhân đê tiện nhất mà tôi từng gặp

Sĩ đóng mạnh cửa xe lại, rồi nhanh vào ghế lái

Hắn xé giải buộc chặt vết thương rồi cho chạy thật nhanh về nhà ông hội đồng Bá







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro