Chapter 37: giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà ba: đừng lo, nó không phải là thuốc độc ...

Trúc loạn choạng đi xung phòng một cách vô ý thức.

Bà ba vừa nhìn cô vừa nói: tôi muốn ông ta sống không bằng chết nhà cửa tan nát vợ con ly tán ( Cười lớn)...nhưng ông ta lại tự thiêu nhưng tôi không cho ông ta ra đi một cách thanh thản như vậy được...tôi sẽ bắt nó gánh chịu hết bao nỗi oán thù ...

Dì năm: trước lúc mất ông không hề có ý giết cậu mà là bảo vệ ...ông độc ác tàn nhẫn với tất cả mọi người nhưng không bao giờ làm tổn thương con mình...còn Bà là người mang nặng đẻ đau...là người nhìn cậu ấy lớn lên từng ngày thì lại thẳng tay hành hạ tra tấn con mình một cách tàn nhẫn ...

Bà ba : bà thì biết cái gì? Tôi nghĩ tình bà là người duy nhất ở nhà đó đối xử thật lòng với tôi nên mới không giết bà...

Dì năm cười to: tôi chỉ là một người làm thôi mà bà còn cảm thương biết ơn vậy còn cậu , cậu ấy đối xử với bà như thế nào hả?...mà bà lại ( Khóc)

Bà ba: bà im đi, nó là con của ông ta không phải con tôi...

Bà ba vội đi ra ngoài khóa cửa lại, dì năm cố lê đôi chân bị xích lại ôm lấy người Trúc mà khóc

°°°°°
Mực và lam trở về nhà thì bị ông bá đánh một trận nhớ đời, lam mang cơm vào phòng cho Chi với một cơ thể đau êm ẩm vì trận đòn khi nảy

Chi đang ngồi ôm gối trên giường vừa gặp Lam

« em có sao không?...tôi xin lỗi...»

Lam : cô đừng lo , mông em chỉ nở vài bông hoa thôi, còn mực mới thảm (Khóc)

Chi: sao cha tôi lại làm vậy được,

Lam cố cười: em nói chơi thôi, cô mau ăn đi nghe bà nói qua nay cô không chịu ăn gì hết

Chi: tôi không muốn ăn, tôi sẽ nhịn đối cho tới chết...

Lam: hà tất vì một người đã chết mà cô phải khổ sở như thế này

Chi : hóa ra em cũng giống họ ,không tin lời tôi

Lam: cậu chết rồi , cô hãy chấp nhận đi có được không? Em và mực đã gặp bà ba thậm chí là đi tìm khắp nơi trong nhà mà có thấy ai đâu

Chi vừa nghe vội nắm lấy tay cô: em nói sao, đã gặp má tôi rồi hả, ?

Lam: phải,

Chi: dì năm có đi cùng với mọi người

Lam: có, à sau đó em và mực bị ông kêu về rồi còn Bà ấy thì đi đâu không biết nữa

Chi: em có chắc là không thấy ai khác ngoài má tôi

Lam: chắc , tuy có một chút khả nghi nhưng chính mắt em nhìn không thấy gì hết

Chi: em có nhìn kỷ không?

Lam: kỷ lắm rồi không có ai hết, không tin cô có thể hỏi Sĩ , anh ta cũng nhìn vào trong phòng đó mà

Chi : không thể nào, dì năm chắc đã thấy Trúc rồi ...không biết giờ ra sao rồi (suy nghĩ)

Lam: cô ăn đi có được không? Ông nói nếu cô không ăn thì sẽ lôi em và mực ra đánh đó đa....xin cô coi như vì sự trung thành của em mà ăn có được không?

Chi nhìn lam rồi đi lại bàn ngồi ăn : tôi xin lỗi...được rồi em ngồi ăn luôn đi

Ba ngày sau ,dì năm dọn cơm lên cho bà ba và Trúc ăn

Bà ba: dì cũng ngồi ăn đi

Trúc vừa nhìn thấy đồ ăn là hai mắt sáng rỡ đưa tay lấy cái đùi gà thì bị bà ba chặn đũa lại

Bà ba: không được ăn

Dì năm: bà cứ để cậu ăn đi...có hai cái đùi gà lặn mà

Bà ba: không được ,hôm nay con chỉ được ăn rau thôi

Trúc mếu máu muốn khóc ngậm đũa rồi lùa hết chén cơm trắng vào miệng nhai lấy nhai để rồi bỏ lại giường ôm lấy cái gối mà khóc

Dì năm: sau bà lại không cho cậu ăn đã ba ngày rồi cậu chỉ toàn ăn rau cải sau mà có sức chứ

Bà ba: bà ăn nhanh đi đừng nói nhiều

Dì năm cằm lấy cái đùi gà đem lại cho Trúc: cậu ăn đi không sao đâu?

Trúc nhìn cái đùi gà một cách thèm thuồng rồi nhìn bà ba mà lắc đầu

Dì năm: cậu cứ ăn đi...Bà không la đâu

Bà ba: con mau ra sân qùy cho ta

Dì năm: bà làm gì vậy hả?

Trúc liền đi ra sân qùy lúc này đã gần trưa rồi nên trời có nắng nóng

Dì năm lại xô người bà : cậu có làm gì sai đâu? Nếu muốn phạt thì phạt tôi đi

Bà chạy nhanh ra sân: cậu đứng lên đi ,tôi sẽ chịu phạt thay cậu

Trúc không nói gì cứ qùy nhất quyết không đứng lên

Bà ba đi ra: con có muốn ăn đùi gà không ?

Trúc cười tươi: dạ, có...

Bà ba: giết bà ta đi

Dì năm: cậu đừng nghe lời bà ta...

Trúc nhìn bà ba mà lắc đầu từ chối : má ...con không làm được đâu?

Bà ba: nếu con không làm thì hôm nay sẽ không cho con một viên thuốc nào hết

Dì năm: bà đúng là qủy dữ mà, cậu nghe tôi đi mau chạy đi ...

Trúc đi lại cằm cục đá lên đi lại gần dì năm mà vô cùng căng thẳng

Dì năm nhìn Trúc mà sợ hãi: cậu nghe tôi nói đi, làm ơn tỉnh lại đi...

Bà ba: giết đi

Trúc nhìn chằm chằm vào dì năm hai mắt đỏ hoe,

Dì năm: cậu tỉnh lại đi, mợ rất nhớ cậu....là mợ chi đó...

Trúc: chi....?

Dì năm: phải là chi...cậu còn nhớ mà đúng không?

Bà ba: đừng nghe lời bà ta mau ra tay đi

Dì năm: chi, chi Chi, chi.....( liên tục nói tên Chi)

Cô nghe mà cảm thấy vô cùng nhứt đầu

« đầu tôi đau quá, đừng nói nữa ...»

Trúc ngồi xuống ôm lấy đầu mình, bà ba đi lại kéo người cô đứng dậy

« con bị sao vậy hả?»

Trúc xô bà ra dùng cục đá sẵn trên tay tự đập vào đầu mình mà ngấc đi

Bà ba nhốt dì năm vào nhà củi ,rồi đưa Trúc trở về phòng , và những ngày sau đó bà liên tục đóng giả ông Kinh để hù dọa cô

Dì năm nghe thấy tiếng la hát khóc lóc van xin của cô mà đau lòng xót dạ.

Phi được sĩ kể về việc của Chi mà vô cùng lo lắng

Lành: anh có chuyện gì không hài lòng hả gì đa?

Phi thở dài: thì chuyện của Chi

Lành: cô út bị gì?

Phi: tôi vừa nghe sĩ nói lại mà đau lòng lắm đa, giờ không biết phải làm sao nữa?

Lành: là chuyện gì , anh nói đi không chừng em giúp được thì sao?

Phi: thì chuyện của dượng Út , nó cứ đi tim kiếm khắp nơi ...mà người chết thì sao sống lại được mà tìm

Lành: có chuyện đó nữa sao? Em tưởng cô út đã bình tĩnh lại rồi chứ

Phi: sĩ vì muốn đưa nó về nhà mà bị nó đánh xém mất mạng luôn...

Lành: xem ra, chi yêu cậu ba thật rồi (nói nhỏ)

Phi: em nói gì vậy?

Lành: à, không có gì

Phi: giờ tôi chỉ chuẩn bị lễ cưới lại thêm công vụ dồn dập phải đi đến chỗ này chỗ kia hoài ...không thể về nhà xem thử thế nào

Lành: dù sao em cũng đang rảnh hôn sự đều do ba mẹ nuôi làm chủ chuẩn bị đâu vào đó rồi nên em sẽ về nhà anh xem thử có thể khuyên nhủ được cô út không?

Phi nắm lấy tay cô mà cười tươi: vậy thì tốt quá, hai người đều là con gái chắc dễ đồng cảm hơn

Lành: vậy sáng mai em sẽ đi sớm

Phi: tôi sẽ cho người đưa em đi

Lành: không cần, em sẽ đi xe nhà anh đừng lo

Phi nhìn cô mà cười: được tùy em

Nói xong anh hôn lên môi cô một cách nồng nàn say đắm

°°°°

Sáng hôm sau ,lành đã lên tới nhà ông bá

Bà Phụng: con ngồi đi

Lành: dạ, con cảm ơn nội...

Bà Phụng: sau phi không cùng con về

Lành: dạ, công việc của anh ấy đang rất bận nên con về chơi một mình vài ngày...vì không lâu nữa là tới ngày cưới rồi

Bà Phụng: phải chi thằng phi sau khi cưới con rồi, mà cùng nhau về đây sống thì căn nhà này sẽ ấm cúng lắm đa

Lành: dạ phải, con cũng muốn được ở cạnh nọi nhưng ảnh còn có công việc của mình nên chắc phải đợi thêm vài năm nữa sau khi cưới

Bà Phụng: không biết nội còn sống tới lúc đó không nữa

Lành: nội nói linh tinh gì thế?

Bà Phụng: nhà này giờ buồn lắm đa, giờ chỉ hy vọng vào con và thằng phi thôi

Lành: còn cô út nữa mà nội, à mà sao nảy giờ con không thấy Chi đâu?

Bà Phụng: nhắc mới nhớ, con cứ ở đây chơi với Chi đi...khuyên nó dùm nội nha con

Lành mang cơm vào phòng cho Chi rồi kêu lam ra ngoài

Chi: giờ tôi phải gọi cô là chị dâu hay là gọi tên vì cô nhỏ tuổi hơn

Lành: gọi tên đi, như vậy sẽ tự nhiên hơn

Chi: lành có tin tôi không?

Lành: tin, sao cô lại hỏi vậy?

Chi: hãy giúp tôi bỏ chốn có được không?

Lành: không được, tôi biết cái chết thảm của Trúc làm cô suy sụp nhưng..

Chi: không, trúc vẫn chưa chết lành tin tôi đi

Lành : xem ra cô đúng là hết thuốc trị rồi

Chi nắm lấy tay cô: là thật, chính miệng gì năm nói tôi nghe, tất cả mọi chuyện đều là do Má ba làm , bà ấy vì muốn trả thù cha cho nên trút hết mọi tội lỗi xuống đầu trúc....bây giờ Trúc đã bị điên rồi...

Lành gạt tay cô ra: hoang đường, má ba là má ruột của cậu ba, còn nữa bà ba là người rất hiền lành không thể nào đi làm những chuyện điên rồ đó được

Chi: được vậy thì chuyện các người đào hôn trước khi lễ cưới của tôi thì sao?

Lành: nhắc lại nó làm gì?

Chi: là do Má ba sắp xếp cả, bà ấy ngoài miệng thì muốn bỏ chốn nhưng trong dạ thì không như vậy ....Bà muốn trúc bị cha mình đánh đập và ép đi ở rễ

Lành: đủ rồi tôi không muốn nghe cô nói thêm lời nào nữa

Chi: cô vẫn chưa gặp má tư nên mới cho là tôi nói dối, má tư cũng bị má rạch nát mặt giờ đang đi ăn xin khắp nơi ...chính má tư đã cho tôi biết chuyện này...Lành tôi xin cô giúp tôi có được không? Giờ trúc rất cần chúng ta ...

Lành: những gì cô vừa nói là thật, cậu vẫn còn sống

Chi gật đầu lia lịa: là thật

Lành: thôi được tôi sẽ giúp cô bỏ chốn

Chi vui mừng không xiết: cám ơn cô

Lành: nhưng cô phải tỏ ra biết lỗi thì mọi người sẽ bớt đề phòng khi đó tôi mới giúp cô được

Chi: tôi biết rồi , à mà cô có thể đi cùng tôi lên sài gòn tìm Trúc được không? Tôi không biết nhà má ba

Lành: e là không được nếu tôi đi cùng cô thì lộ tẩy hết, đến lúc đó bà ,cha cô và cả phi nữa sẽ giận tôi

Chi: nhưng thú thật đường xá tôi không rành...

Lành : để tôi dặn sĩ bí mật giúp cô

Chi: không được, tuyệt đối không được nói với hắn....hắn là tên khốn...tôi xin cô đừng để hắn biết chuyện này...

Lành: sĩ lần trước làm vậy cũng gì muốn tốt cho cô thôi

Chi: tôi biết giờ tôi nói hắn là người xấu không ai tin hết nhưng thật sự tôi không muốn cho hắn biết với lại tôi sợ thân phận thật sự của Trúc sẽ bị bại lộ

Lành: cô, nói cũng đúng

Lành suy nghĩ một hồi rồi cũng nói

« ngày mai tôi sẽ xin phép nội cho cô đi lên xã mua một ít đồ đạc chuẩn bị lễ cưới »

Chi: cha tôi có cho không còn sĩ nữa hắn cứ như âm hồn bất tán bám lấy tôi

Lành: cô đừng lo tôi sẽ có cách

Tối đến lành đến trò chuyện với bà phụng và ông Kinh rồi nói khóe để họ đồng ý, nhưng sĩ lại muốn đưa hai người đi

Bá vốn tin tưởng sĩ nên bảo hắn lái xe đưa đi, lành đành phải tương kế tự kế.

Sáng hôm sau sĩ đưa cả hai lên xã, suốt đường đi Chi không hề để ý tới hắn chỉ lo tám chuyện với Lành

Lành: anh dừng ở hiệu nữ trang , tôi muốn mua vài thứ

Sĩ đi theo sát họ hết chỗ này sang chỗ khác làm cho Chi không có cơ hội nào bỏ chốn được hết

Sĩ: trời đã trưa rồi ,hai cô cũng nhanh về thôi

Chi: anh có thể im miệng lại cho tôi được không?

Lành: tôi muốn mua thêm vài bộ đồ cho ngài tổng đốc làm phiền anh ra xe đợi một chút

Sĩ không dám làm mất lòng vợ tổng đốc nên hắn đi ra xe nhưng mắt không rời khỏi chi

Chi: hắn cứ nhìn hoài làm sao đây

Lành: cô bình tĩnh đi ,lát nữa tài xế của nhà tôi sẽ đến đây giờ thì cứ làm như không có gì đi

Chi: tôi biết rồi

Lành đi ra gọi sĩ: anh vào thử đồ dùm tôi có được không? Dáng người anh tương đương với phi

Sĩ nghe lời đi vô , chi nói với Lành: anh phi thích màu đen nên chị xem bộ này thế nào?

Lành: sĩ anh vào mặc thử dùm tôi đi

Sĩ không hề nghi ngờ gì vội đi vào trong thử

Lành thấy xe của tài xế mình tới trước cửa liền ra hiệu cho Chi chạy nhanh ra,khi thấy Chi đi khỏi, cô cố tình nói lớn

Cô liền chạy thật nhanh đi sang giả bộ lựa trái cây, sĩ thay xong đi ra không thấy Chi và lành đâu nên vội chạy đi kiếm

Tân là tài xế của lành theo lời của cô đưa chi đến nhà bà ba (lành đã chỉ cho anh)

Chi: anh có thể chạy nhanh hơn được không?

Tân: được rồi cô ngồi cho chắc nha

Tân tăng tốc vừa tới nhà bà ba là cô chạy ào vào vì cổng không khóa ,

« Trúc...Trúc ...mình có đây không?»

Tân cũng vào tìm dì năm nghe thấy tiếng Chi liền gọi

« mợ ơi, tôi ở đây nè...»

Tân phá cửa nhà cửi

Chi: dì năm có sao không?

Dì năm: tôi không sao, bà vừa đưa cậu đi rồi

Chi : sao lại vậy ....

Tân : cô để tôi mở xích cho bà ấy xong rồi sẽ đuổi theo

Chi: anh làm nhanh đi

Tân nhanh chóng tháo xích ra rồi cả ba cùng lái xe đi

Chi: trúc có sao không gi?

Dì năm: vừa khóc vừa nói, bà điên thật rồi

Chi : dì nói đi

Dì năm: tôi cũng không biết nữa

Tân: dì có chắc là họ đi hướng tây ninh không

Dì năm: tôi chỉ nghe loáng thoáng bà nói với tài xế thôi

Tân: được rồi, hai người giữ chặt nghen tôi tăng tốc đây

Xe của bà ba, trúc đang bị thương ở đầu nên nằm dựa vào thành ghế sát cửa kính trên tay ôm cái gối không buông

Bà ba : con ngoan rán chịu một chút tới nơi má sẽ gọi doctor cho con

Trúc nghe vậy liền kê đầu lên vai bà nói rất nhỏ: má con khó chịu quá ...rất khó chịu....

Bà ba sờ lên trán cô thì thấy rất nóng nên lo lắng: con rán chịu chút nữa thôi....sắp tới nơi rồi

Trúc đột nhiên muốn ối nên bịt miệng lại liên tục ụa ụa , bác tài sợ cô ối trên xe nên tắp vào lề đường

Trúc tông cửa ra nôn ối cả ruột gan , bà ba đứng vỗ lưng

Bác tài: tôi thấy nên đưa cô đi gặp doctor đi kiểu này đi xa không được đâu

Trúc ôm lấy đầu khụy xuống đất : con khó chịu lắm...má ...cho con uống thuốc đi....

Bà ba vội lấy thuốc đưa vào miệng cô: con uống đi

Xe chi chạy phía sau gần tới , bà ba kè trúc lại xe : con thấy đỡ chưa

Trúc gật nhẹ đầu, dì năm thấy liền

« mẹ ơi hình như là cậu...»

Chi : anh mau đi (tân)

Tân cho xe tiến sát lại , cô và dì năm vội chạy đến đẩy bà ba ra

Chi ôm lấy trúc mà mừng rỡ khóc : mình còn sống đây mà...

Bà ba: cô buông con tôi ra

Dì năm: chúng tôi sẽ đưa cậu đi

Bà ba đi lại kéo người Trúc đẩy vào xe, trúc bị họ lôi kéo qua lại mà không hề biết gì hết

Chi: má hãy tha cho Trúc đi con xin má

Bà ba: bác tài mau tiếp tôi con ta muốn bắt con tôi

Ông ta liền xô chi ra , tân vội lại đánh ông ta tớ lăng trên mặt đất

« cô mau đưa cậu lên xe đi »

Bà ba: không được, nó là con của tôi không được trả con lại cho tôi...Trúc..Trúc....con không được đi...

Dì năm và Chi kè trúc kè lại xe , nhưng trúc không chịu xô người chi ra

« buông tôi ra ....»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro